Chương 126
Phi Dực
12/10/2018
Đức phi khóc một hồi, phu nhân Định Quốc
công ở bên vừa lau nước mắt vừa tiến lại khuyên nhủ: “Thọ Nhi phong trần mệt mỏi mới trở về, đây là chuyện vui, nương nương đừng quá bi thương.”
“Đúng vậy!” Đức phi gật đầu liên tục, vội kéo phụ nhân này tới ngồi cùng mình, đôi bàn tay run rẩy vuốt mặt bà ấy, nghẹn ngào một tiếng, rưng rưng cười nói: “Tẩu tử nói đúng, chuyện này là hỉ sự.” Nói xong, nước mắt lại lăn xuống, hung hăng đánh phụ nhân vài cái giận dữ nói: “Phụ thân và Bệ hạ đều nói ngươi đã chết! Ngươi có biết mấy năm nay ta sống như thế nào không?! Sao ngươi có thể cứ tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ báo một câu bình an, để ta yên lòng cũng không được?!”
“Năm đó ta rời kinh, không có nghĩ tới ngày sẽ trở về, ngươi cứ coi như ta đã chết cũng không sai.” Phụ nhân này quay đầu cười khổ, A Nguyên liền thấy đây là một phụ nhân thập phần văn nhã tú lệ, chỉ là trên trán có một vết sẹo lớn, làm dung nhan của bà có chút dữ tợn, nhưng khi bà cười lên lại khiến người ta có cảm giác ấm áp và tin cậy, một cảm giác thân cận không nói nên lời. Xin Đức phi tha cho một lát, bà liền chỉ chậm rãi lau nước mắt cho Đức phi, nhẹ nhàng nói: “Lúc này đây Hoàng thượng cho ta ở lại kinh thành. Tuy rằng không có thân phận như trước, nhưng chúng ta cũng vẫn có thể ở bên nhau.”
“Ngươi ở kinh thành, chỉ sợ……” Đức phi do dự một lát.
“Cứ nói ta là bà cô bà con xa trong phủ.” Phụ nhân này liền cười cười, ấm giọng nói: “Huống chi mấy năm nay ta luôn nói với bên ngoài là sức khỏe không tốt, không hay qua lại, cũng không ngại.” Dừng một chút, liền thở dài nói: “Chỉ là ta có chút áy náy, năm đó chàng vì ta mà buông bỏ tiền đồ rời xa kinh thành, nhiều năm như vậy bị ta liên lụy nên không thể hồi kinh, hiện giờ dù tính là trở về cũng không thể được phong tước, ta…” Bà gượng cười, lát sau mới thấp giọng nói: “Là ta có lỗi với chàng.” ‘Chàng’ trong miệng phụ nhân này, A Nguyên phỏng đoán, có lẽ là phu quân bà.
Có điều, là thân phận như thế nào mới có những lời này chứ?
“Thẩm Vọng oán giận?” Đức phi liền quan tâm hỏi.
“Chàng nói chàng không hối hận, chỉ là lòng ta khó an.” Phụ nhân này liền lắc đầu nói, “Võ tướng xông pha biên quan cùng chàng phần lớn đều được phong tước, chỉ có chàng, rõ ràng là chủ tướng, lại…”
“Chỉ cần ở bên nhau, hắn thế nào cũng vui vẻ.” Phu nhân Định Quốc công liền mỉm cười nói: “Bằng không, hắn quân công cực thịnh, muốn bao nhiêu nữ nhi thế gia có bấy nhiêu, sao lại chỉ có một mình ngươi?”
“Đều là tình cảm năm đó, ngươi suy nghĩ miên man như vậy không phải sẽ làm hắn đau lòng sao?” Đức phi cảm thấy tỷ muội trong nhà vẫn quan trọng hơn, bởi vậy liền cười không sao cả, sau lai có lòng muốn đổi chủ đề, bèn chỉ chỉ Ngũ Công chúa và A Nguyên đứng cách đó không xa, cười nói: “Nhìn hai nha đầu này một cái, nhóc này là khuê nữ nhà ta, còn nhóc này, ngươi đoán đoán xem là nhà ai?” Bà chỉ chỉ A Nguyên, cười với hai đứa nhóc nói: “Đây là phu nhân nhà Thẩm Tướng quân, các con gọi một tiếng dì là được rồi.”
“Đây là nha đầu nhà Tiểu Thất Tề gia.” Thẩm Phu nhân cười nói: “Khí phách giống hệt như Tiểu Thất năm đó, chỉ là vẻ ngoài lại tựa Túc vương, đẹp hơn Tiểu Thất nhiều.”
“Dì thực có ánh mắt!” Nghe người ta khen mình chính là một mỹ nhân, A Nguyên tức khắc ve vẩy đuôi, đắc ý vô cùng.
“Da mặt cũng có vài phần tương tự Túc vương.” Chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng cười truyền tới, quả đúng là Trần Lưu Quận quân mà A Nguyên đã từng gặp ở phủ Thành Dương bá, vừa tiến nhanh vào vừa cười liếc nhìn A Nguyên một cái, rồi cười nói với Đức phi: “Ta không thỉnh tự đến, thỉnh nương ngươi đừng ghét bỏ ta.” Nói xong, véo gương mặt nhỏ của A Nguyên một phen, lúc này mới cười nói với Thẩm Phu nhân: “Tiểu Thất và Tú Nhi vốn muốn tiến cung cùng, chỉ là ta nói nghỉ ngơi một chút, để ta đi dò đường trước, trong cung hỗn tạp, để người khác thấy một đám nữ nhân khóc sướt mướt, ngược lại lại thành trách móc, không bằng đi ra ngoài, làm khách nhà ngươi, nhiều năm như vậy phải có thời giờ dông dài chứ, phải không?”
“Ngươi nói có lý.” Nhìn có thể thấy tình cảm giữa Thẩm Phu nhân và Trần Lưu Quận quân rất tốt, bà liền mỉm cười đồng ý.
A Nguyên nhìn tả hữu, tự động ngồi xuống phía dưới, cười nói: “Con thay mẫu thân tham dự.”
“Giống như một tiểu đại nhân vậy, lanh lợi hơn so với Tiểu Thất nhiều.” Ánh mắt Thẩm phu nhân liền lộ ra thập phần hoài niệm, A Nguyên cảm thấy hẳn là năm xưa vị này có giao tình không tồi với Túc Vương phi.
“Lần này ngươi hồi kinh chỉ dẫn theo đứa lớn thôi sao?” Đức phi liền vội hỏi: “Không phải đã nói sẽ tiến cung để ta xem sao, thằng bé đâu rồi?”
“Đã tới chỗ Hoàng thượng cùng với con dâu ta.” Thẩm phu nhân liền cười nói: “Hai đứa đều có tài có đức, lúc ở trong quân cũng rất có tiếng ní, Hoàng thượng không vì ta mà đối xử lãnh đạm với chúng, còn hỏi thăm nghiêm túc như vậy, thiên ân khó báo đáp.”
“Mấy đứa bé có vào kinh không?” Đức phi vội hỏi.
“Còn một đứa ở lại trong quân không trở về.” Thẩm phu nhân liền cười nói: “Còn mộ khuê nữ, hiện giờ mười sáu, ta vốn định đính ước cho con bé ra bên ngoài, không nghĩ tới Hoàng thượng mệnh hồi kinh, bởi vậy mang cùng trở về, định nghị thân ở kinh thành.” Nói xong liền cười với Đức phi và phu nhân Định Quốc công: “Thân phận của ta bình thường không thể giao thiệp nhiều lắm, chỉ là ta nghĩ nếu Hoàng thượng mệnh ta hồi kinh thì sẽ không truy cứu chuyện ngày trước nữa, nhưng cho dù như thế ta cũng không muốn khuê nữ tiến vào nhà cao cửa rộng, bằng không sau này bới ra được cái gì đó, thì không phải là khuê nữ sẽ phải chịu khổ sao?”
“Ngươi nói rất đúng.” Đức phi chần chờ một lát, liền gật đầu nói: “Thật sự không được, thì gả về Khánh gia cũng được mà.”
“Sao không mang nữ nhi tiến cung?” Dừng một chút, Đức phi lại dỗi nói: “Ngươi cũng quá cẩn thận rồi.”
“Con bé đang ở nhà sửa soạn.” Thẩm phu nhân liền cười nói: “Lần sau ta sẽ dẫn theo nó. Chỉ có điều đứa bé này tính tình trầm ổn, không lanh lợi như nữ nhi nhà khác.”
“Chẳng lẽ ta còn ngại con bé? Cô nương ổn trọng ta mới thích.” Đức phi liền nắm lấy tay Thẩm phu nhân, thở dài nói: “Năm đó ta nói ngươi và Thẩm Vọng là duyên phận chặt không đứt, không phải ứng rồi sao? Nhiều năm như vậy, cực khổ như vậy, cũng đều quay lại rồi.” Nghe Thẩm phu nhân ừ, bà liền mỉm cười nói: “Có ngươi trở về, Khánh thị chúng ta lại vô ưu vô lo rồi.” Vấn đề lớn nhất của phủ Định Quốc công là không người nối nghiệp, nam đinh không làm nên đại sự, nhưng Thẩm phu nhân mang theo nhi tử trở về sẽ làm môn hộ phủ Định Quốc công phất lên, lòng Đức phi càng nhẹ nhàng thêm.
Đang nói chuyện, bên ngoài liền có thông truyền, nói Hoàng thượng trả người, A Nguyên tò mò nhìn về phía cửa cung, liền thấy đôi nam nữ mặc giáp bạc mỏng đi ngược ánh nắng chậm rãi tiến vào, đều cao gầy oai hùng giống nhau, làm người thấy tim cũng rung động.
“A Loan.” A Nguyên cười hì hì gọi hướng về phía thiếu nữ kia.
Thiếu nữ nhìn qua, đôi mắt hẹp dài vương ý cười, cùng thanh niên bên người tiến nhanh lại thỉnh an trưởng bối, xong mới mỉm cười với A Nguyên và Ngũ Công chúa, Ngũ Công chúa còn rụt rè, nhóc con mặt dày đã không nhịn được mà bổ nhào vào lồng ngực nữ tướng quân, cũng không chê chiến giáp lạnh băng trên người người ta làm cộm người, xoắn quẩy rúc vào lồng ngực A Loan. Mắt thấy nhóc con này sắp vượt tường, Ngũ Công chúa quả thực muốn độn thổ, lại thấy ánh mắt thanh niên bên cạnh A Loan nhìn về phía A Nguyên mang vài phần nghiêm túc, liền hơi hơi cúi đầu làm người vô hình.
Lại nói, vị biểu ca này cường tráng uy vũ như vậy quả thực có thể chống đỡ mấy biểu ca biểu đệ phủ Định Quốc công, cảm thấy đây mới là đúng là biểu ca, Ngũ Công chúa đứng dạy cười nói: “Biểu ca.” Đây mới là nam nhân đội trời đạp đất!
Thanh niên này hơi hơi khom người với Ngũ Công chúa, rồi ánh mắt lại nhanh chóng hướng về phía nhóc con đang rủ rỉ rù rì làm nũng trên người A Loan, khóe miệng mỏng hơi hướng lên.
Hắn cảm nhận được nguy cơ thật lớn đó nha!
“Có đau không?” A Nguyên đang đau lòng vuốt vết sẹo hẹp dài trên mặt A Loan, thấy A Loan mỉm cười lắc đầu, tức khắc đau lòng đến chết đi sống lại, chớp chớp đôi mắt nói: “Ta thổi thổi cho tỷ!” Nói xong liền dẩu miệng chó của mình lên phun khí vào mặt người ta, tay chân quắp vào người A Loan, mới thổi được hai cái, biểu đạt tâm tình thương hương tiếc ngọc của mình được một chút liền cảm thấy cổ áo căng, bị nhấc hẳn lên, ở trên không quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp một đôi mắt nghiêm túc, thanh niên có chút trầm mặc nghiêm nghị chậm rãi nói: “Ôn chuyện không cần gần như vậy.”
Đúc phi phía trên đã vỗ tay cười rộ lên, Thẩm phu nhân cũng không nhịn được mỉm cười nhìn hai đứa bé, cười nói: “Có thể thấy được là thương vợ.”
A Loan ửng đỏ mặt liếc mắt nhìn thanh niên này một cái, rồi mỉm cười nói với A Nguyên tội nghiệp: “Điện hạ thổi thôi quả nhiên không đau.”
Nhóc con dương dương đắc ý uy nghiêm nhìn chung quanh, thanh niên đen mặt.
Hùng hài tử Đắc Ý Dương Dương uy nghiêm chung quanh, thanh niên mặt hắc thấu.
“Không giống tiểu thất.” Thẩm phu nhân thấy được diễn xuất của nhóc con này, cười đến đau bụng.
“Vô lại.” Trần Lưu quận quân thở dài một tiếng, cảm thấy đây đúng là nữ nhi của Túc Vương, so với trình độ không biết xấu hổ của Túc Vương năm đó quả thực chỉ hơn không kém, chỉ là hiện giờ có thân phận, khoác một thân da người, trong xương cốt vẫn là Túc vương không biết xấu hổ.
A Nguyên cảm thấy thanh niên này tựa hồ có chút ngoài mạnh trong yếu, vênh mặt hất hàm sai khiến mà mệnh lệnh: “Bổn cung có chống lưng! Mau mau thả bổn cung xuống, bằng không…” nàng vừa đảo mắt liền uy hiếp nói: “Kêu A Loan, đánh ngươi!” Sai thê tử đánh phu quân của người ta, lời vô sỉ như vậy cũng chỉ có nhóc con mới có thể nói ra.
“Thác Nhi.” Thẩm phu nhân ngồi trên liền cười híp mắt nói.
Thanh niên tên Thẩm Thác trầm mặc, thật lâu sau mới thả nhóc con này xuống mặt đất, tận mắt nhìn nhóc con đắc ý lăn đến bên người A Loan, nhịn rồi lại nhịn, mới thấp giọng nói: “Ta…”
Răng hàm của A Nguyên cũng muốn rớt xuống. Công chúa điện hạ là kẻ thích làm người khác không thoải mái sao? Đương nhiên không phải rồi. Nhận thấy ánh mắt thanh niên này đặc biệt rối ren, liền an ủi: “Huynh yên tâm, bản cung… có chủ rồi.” Nghe thấy trưởng bối phía trên lại cười, nàng liền đắc ý mà nói: Nhìn xem, đây là cảm thấy bổn cung là đối thủ cạnh tranh có năng lực mà, chỉ có điều tiết tháo bổn cung vẫn còn mà, sẽ không trèo tường đâu.” Nhìn sắc mặt thanh niên đã hòa hoãn, mới nhủ thầm đây quả là một đố phu* nha, A Nguyên liền thấy Ngũ Công chúa đứng xa xa phía sau đang tặng cho nàng nụ cười gian.
Đố phu: thông thường là đố phụ, tức người vợ hẹp hòi hay đố kỵ, trường hợp này A Nguyên đổi thành người chồng, không có ý đả kích.
Hẳn là định đi mách lẻo đây.
A Nguyên lại chột dạ, cười gượng trốn sang một bên.
“Đứa bé này đã đính cho A Dung trưởng tử của Cẩm Tú, là một mĩ thanh niên đó.” Đức phi liền cười nói với Thẩm phu nhân đang tò mò: “A Dung là mĩ thanh niên khó có được trong kinh, nếu không chân thành, nào có thể chờ đợi nhiều năm như vậy chứ?”
“Cháu trai ngoại của ta đương nhiên là tốt rồi.” Dáng vẻ A Dung giống cậu, làm mợ, Trần Lưu Quận quân liền vô cùng đắc ý, cũng có tình cảm yêu ai yêu cả đường đi lối về, nghe thấy Đức phi khen A Dung, bèn ở bên cười nói với Thẩm phu nhân: “Đặc biệt giống cữu cữu nó, chỉ là nó còn trắng nõn hơn cữu cữu, rất có vẻ của công tử thế gia.” Năm xưa Thẩm Phu nhân còn ở kinh thành đã từng chứng kiến Trần Lưu Quận quân lì lợm theo đuổi thiếu niên xinh trai nhà người ta, hiện giờ thấy nữ truy bạn tốt của mình khoe ra như vậy, khóe miệng run rẩy một chút, vẫn là không nhịn được mà cười nói: “Hiện giờ ngươi như vậy, ngược lại giống như rất sung sướng.”
“Ta ra tay nhanh, tự nhiên có được chỗ tốt.” Trần Lưu Quận quân dừng một chút, liền đẩy đẩy bả vai Thẩm phu nhân cười nói: “Khuê nữ nhà ngươi chưa đính hôn, không bằng cho nhà ta đi, được chứ?”
Đối với mấy việc này A Nguyên không có gì hứng thú, nghe được chốt lát liền cảm thấy không thú vị, liền lôi kéo A Loan cười nói: “Chúng ta đi dạo vườn đi, thời điểm này hoa nở, trời quang, rất tự tại.”
A Loan quay đầu lại hỏi ý Thẩm Phu nhân, thấy bà khẽ gật đầu, liền đứng dậy cùng Thẩm Thác đi theo A Nguyên phấn chấn và Ngũ Công chúa đi ra ngoài.
“Đúng vậy!” Đức phi gật đầu liên tục, vội kéo phụ nhân này tới ngồi cùng mình, đôi bàn tay run rẩy vuốt mặt bà ấy, nghẹn ngào một tiếng, rưng rưng cười nói: “Tẩu tử nói đúng, chuyện này là hỉ sự.” Nói xong, nước mắt lại lăn xuống, hung hăng đánh phụ nhân vài cái giận dữ nói: “Phụ thân và Bệ hạ đều nói ngươi đã chết! Ngươi có biết mấy năm nay ta sống như thế nào không?! Sao ngươi có thể cứ tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ báo một câu bình an, để ta yên lòng cũng không được?!”
“Năm đó ta rời kinh, không có nghĩ tới ngày sẽ trở về, ngươi cứ coi như ta đã chết cũng không sai.” Phụ nhân này quay đầu cười khổ, A Nguyên liền thấy đây là một phụ nhân thập phần văn nhã tú lệ, chỉ là trên trán có một vết sẹo lớn, làm dung nhan của bà có chút dữ tợn, nhưng khi bà cười lên lại khiến người ta có cảm giác ấm áp và tin cậy, một cảm giác thân cận không nói nên lời. Xin Đức phi tha cho một lát, bà liền chỉ chậm rãi lau nước mắt cho Đức phi, nhẹ nhàng nói: “Lúc này đây Hoàng thượng cho ta ở lại kinh thành. Tuy rằng không có thân phận như trước, nhưng chúng ta cũng vẫn có thể ở bên nhau.”
“Ngươi ở kinh thành, chỉ sợ……” Đức phi do dự một lát.
“Cứ nói ta là bà cô bà con xa trong phủ.” Phụ nhân này liền cười cười, ấm giọng nói: “Huống chi mấy năm nay ta luôn nói với bên ngoài là sức khỏe không tốt, không hay qua lại, cũng không ngại.” Dừng một chút, liền thở dài nói: “Chỉ là ta có chút áy náy, năm đó chàng vì ta mà buông bỏ tiền đồ rời xa kinh thành, nhiều năm như vậy bị ta liên lụy nên không thể hồi kinh, hiện giờ dù tính là trở về cũng không thể được phong tước, ta…” Bà gượng cười, lát sau mới thấp giọng nói: “Là ta có lỗi với chàng.” ‘Chàng’ trong miệng phụ nhân này, A Nguyên phỏng đoán, có lẽ là phu quân bà.
Có điều, là thân phận như thế nào mới có những lời này chứ?
“Thẩm Vọng oán giận?” Đức phi liền quan tâm hỏi.
“Chàng nói chàng không hối hận, chỉ là lòng ta khó an.” Phụ nhân này liền lắc đầu nói, “Võ tướng xông pha biên quan cùng chàng phần lớn đều được phong tước, chỉ có chàng, rõ ràng là chủ tướng, lại…”
“Chỉ cần ở bên nhau, hắn thế nào cũng vui vẻ.” Phu nhân Định Quốc công liền mỉm cười nói: “Bằng không, hắn quân công cực thịnh, muốn bao nhiêu nữ nhi thế gia có bấy nhiêu, sao lại chỉ có một mình ngươi?”
“Đều là tình cảm năm đó, ngươi suy nghĩ miên man như vậy không phải sẽ làm hắn đau lòng sao?” Đức phi cảm thấy tỷ muội trong nhà vẫn quan trọng hơn, bởi vậy liền cười không sao cả, sau lai có lòng muốn đổi chủ đề, bèn chỉ chỉ Ngũ Công chúa và A Nguyên đứng cách đó không xa, cười nói: “Nhìn hai nha đầu này một cái, nhóc này là khuê nữ nhà ta, còn nhóc này, ngươi đoán đoán xem là nhà ai?” Bà chỉ chỉ A Nguyên, cười với hai đứa nhóc nói: “Đây là phu nhân nhà Thẩm Tướng quân, các con gọi một tiếng dì là được rồi.”
“Đây là nha đầu nhà Tiểu Thất Tề gia.” Thẩm Phu nhân cười nói: “Khí phách giống hệt như Tiểu Thất năm đó, chỉ là vẻ ngoài lại tựa Túc vương, đẹp hơn Tiểu Thất nhiều.”
“Dì thực có ánh mắt!” Nghe người ta khen mình chính là một mỹ nhân, A Nguyên tức khắc ve vẩy đuôi, đắc ý vô cùng.
“Da mặt cũng có vài phần tương tự Túc vương.” Chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng cười truyền tới, quả đúng là Trần Lưu Quận quân mà A Nguyên đã từng gặp ở phủ Thành Dương bá, vừa tiến nhanh vào vừa cười liếc nhìn A Nguyên một cái, rồi cười nói với Đức phi: “Ta không thỉnh tự đến, thỉnh nương ngươi đừng ghét bỏ ta.” Nói xong, véo gương mặt nhỏ của A Nguyên một phen, lúc này mới cười nói với Thẩm Phu nhân: “Tiểu Thất và Tú Nhi vốn muốn tiến cung cùng, chỉ là ta nói nghỉ ngơi một chút, để ta đi dò đường trước, trong cung hỗn tạp, để người khác thấy một đám nữ nhân khóc sướt mướt, ngược lại lại thành trách móc, không bằng đi ra ngoài, làm khách nhà ngươi, nhiều năm như vậy phải có thời giờ dông dài chứ, phải không?”
“Ngươi nói có lý.” Nhìn có thể thấy tình cảm giữa Thẩm Phu nhân và Trần Lưu Quận quân rất tốt, bà liền mỉm cười đồng ý.
A Nguyên nhìn tả hữu, tự động ngồi xuống phía dưới, cười nói: “Con thay mẫu thân tham dự.”
“Giống như một tiểu đại nhân vậy, lanh lợi hơn so với Tiểu Thất nhiều.” Ánh mắt Thẩm phu nhân liền lộ ra thập phần hoài niệm, A Nguyên cảm thấy hẳn là năm xưa vị này có giao tình không tồi với Túc Vương phi.
“Lần này ngươi hồi kinh chỉ dẫn theo đứa lớn thôi sao?” Đức phi liền vội hỏi: “Không phải đã nói sẽ tiến cung để ta xem sao, thằng bé đâu rồi?”
“Đã tới chỗ Hoàng thượng cùng với con dâu ta.” Thẩm phu nhân liền cười nói: “Hai đứa đều có tài có đức, lúc ở trong quân cũng rất có tiếng ní, Hoàng thượng không vì ta mà đối xử lãnh đạm với chúng, còn hỏi thăm nghiêm túc như vậy, thiên ân khó báo đáp.”
“Mấy đứa bé có vào kinh không?” Đức phi vội hỏi.
“Còn một đứa ở lại trong quân không trở về.” Thẩm phu nhân liền cười nói: “Còn mộ khuê nữ, hiện giờ mười sáu, ta vốn định đính ước cho con bé ra bên ngoài, không nghĩ tới Hoàng thượng mệnh hồi kinh, bởi vậy mang cùng trở về, định nghị thân ở kinh thành.” Nói xong liền cười với Đức phi và phu nhân Định Quốc công: “Thân phận của ta bình thường không thể giao thiệp nhiều lắm, chỉ là ta nghĩ nếu Hoàng thượng mệnh ta hồi kinh thì sẽ không truy cứu chuyện ngày trước nữa, nhưng cho dù như thế ta cũng không muốn khuê nữ tiến vào nhà cao cửa rộng, bằng không sau này bới ra được cái gì đó, thì không phải là khuê nữ sẽ phải chịu khổ sao?”
“Ngươi nói rất đúng.” Đức phi chần chờ một lát, liền gật đầu nói: “Thật sự không được, thì gả về Khánh gia cũng được mà.”
“Sao không mang nữ nhi tiến cung?” Dừng một chút, Đức phi lại dỗi nói: “Ngươi cũng quá cẩn thận rồi.”
“Con bé đang ở nhà sửa soạn.” Thẩm phu nhân liền cười nói: “Lần sau ta sẽ dẫn theo nó. Chỉ có điều đứa bé này tính tình trầm ổn, không lanh lợi như nữ nhi nhà khác.”
“Chẳng lẽ ta còn ngại con bé? Cô nương ổn trọng ta mới thích.” Đức phi liền nắm lấy tay Thẩm phu nhân, thở dài nói: “Năm đó ta nói ngươi và Thẩm Vọng là duyên phận chặt không đứt, không phải ứng rồi sao? Nhiều năm như vậy, cực khổ như vậy, cũng đều quay lại rồi.” Nghe Thẩm phu nhân ừ, bà liền mỉm cười nói: “Có ngươi trở về, Khánh thị chúng ta lại vô ưu vô lo rồi.” Vấn đề lớn nhất của phủ Định Quốc công là không người nối nghiệp, nam đinh không làm nên đại sự, nhưng Thẩm phu nhân mang theo nhi tử trở về sẽ làm môn hộ phủ Định Quốc công phất lên, lòng Đức phi càng nhẹ nhàng thêm.
Đang nói chuyện, bên ngoài liền có thông truyền, nói Hoàng thượng trả người, A Nguyên tò mò nhìn về phía cửa cung, liền thấy đôi nam nữ mặc giáp bạc mỏng đi ngược ánh nắng chậm rãi tiến vào, đều cao gầy oai hùng giống nhau, làm người thấy tim cũng rung động.
“A Loan.” A Nguyên cười hì hì gọi hướng về phía thiếu nữ kia.
Thiếu nữ nhìn qua, đôi mắt hẹp dài vương ý cười, cùng thanh niên bên người tiến nhanh lại thỉnh an trưởng bối, xong mới mỉm cười với A Nguyên và Ngũ Công chúa, Ngũ Công chúa còn rụt rè, nhóc con mặt dày đã không nhịn được mà bổ nhào vào lồng ngực nữ tướng quân, cũng không chê chiến giáp lạnh băng trên người người ta làm cộm người, xoắn quẩy rúc vào lồng ngực A Loan. Mắt thấy nhóc con này sắp vượt tường, Ngũ Công chúa quả thực muốn độn thổ, lại thấy ánh mắt thanh niên bên cạnh A Loan nhìn về phía A Nguyên mang vài phần nghiêm túc, liền hơi hơi cúi đầu làm người vô hình.
Lại nói, vị biểu ca này cường tráng uy vũ như vậy quả thực có thể chống đỡ mấy biểu ca biểu đệ phủ Định Quốc công, cảm thấy đây mới là đúng là biểu ca, Ngũ Công chúa đứng dạy cười nói: “Biểu ca.” Đây mới là nam nhân đội trời đạp đất!
Thanh niên này hơi hơi khom người với Ngũ Công chúa, rồi ánh mắt lại nhanh chóng hướng về phía nhóc con đang rủ rỉ rù rì làm nũng trên người A Loan, khóe miệng mỏng hơi hướng lên.
Hắn cảm nhận được nguy cơ thật lớn đó nha!
“Có đau không?” A Nguyên đang đau lòng vuốt vết sẹo hẹp dài trên mặt A Loan, thấy A Loan mỉm cười lắc đầu, tức khắc đau lòng đến chết đi sống lại, chớp chớp đôi mắt nói: “Ta thổi thổi cho tỷ!” Nói xong liền dẩu miệng chó của mình lên phun khí vào mặt người ta, tay chân quắp vào người A Loan, mới thổi được hai cái, biểu đạt tâm tình thương hương tiếc ngọc của mình được một chút liền cảm thấy cổ áo căng, bị nhấc hẳn lên, ở trên không quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp một đôi mắt nghiêm túc, thanh niên có chút trầm mặc nghiêm nghị chậm rãi nói: “Ôn chuyện không cần gần như vậy.”
Đúc phi phía trên đã vỗ tay cười rộ lên, Thẩm phu nhân cũng không nhịn được mỉm cười nhìn hai đứa bé, cười nói: “Có thể thấy được là thương vợ.”
A Loan ửng đỏ mặt liếc mắt nhìn thanh niên này một cái, rồi mỉm cười nói với A Nguyên tội nghiệp: “Điện hạ thổi thôi quả nhiên không đau.”
Nhóc con dương dương đắc ý uy nghiêm nhìn chung quanh, thanh niên đen mặt.
Hùng hài tử Đắc Ý Dương Dương uy nghiêm chung quanh, thanh niên mặt hắc thấu.
“Không giống tiểu thất.” Thẩm phu nhân thấy được diễn xuất của nhóc con này, cười đến đau bụng.
“Vô lại.” Trần Lưu quận quân thở dài một tiếng, cảm thấy đây đúng là nữ nhi của Túc Vương, so với trình độ không biết xấu hổ của Túc Vương năm đó quả thực chỉ hơn không kém, chỉ là hiện giờ có thân phận, khoác một thân da người, trong xương cốt vẫn là Túc vương không biết xấu hổ.
A Nguyên cảm thấy thanh niên này tựa hồ có chút ngoài mạnh trong yếu, vênh mặt hất hàm sai khiến mà mệnh lệnh: “Bổn cung có chống lưng! Mau mau thả bổn cung xuống, bằng không…” nàng vừa đảo mắt liền uy hiếp nói: “Kêu A Loan, đánh ngươi!” Sai thê tử đánh phu quân của người ta, lời vô sỉ như vậy cũng chỉ có nhóc con mới có thể nói ra.
“Thác Nhi.” Thẩm phu nhân ngồi trên liền cười híp mắt nói.
Thanh niên tên Thẩm Thác trầm mặc, thật lâu sau mới thả nhóc con này xuống mặt đất, tận mắt nhìn nhóc con đắc ý lăn đến bên người A Loan, nhịn rồi lại nhịn, mới thấp giọng nói: “Ta…”
Răng hàm của A Nguyên cũng muốn rớt xuống. Công chúa điện hạ là kẻ thích làm người khác không thoải mái sao? Đương nhiên không phải rồi. Nhận thấy ánh mắt thanh niên này đặc biệt rối ren, liền an ủi: “Huynh yên tâm, bản cung… có chủ rồi.” Nghe thấy trưởng bối phía trên lại cười, nàng liền đắc ý mà nói: Nhìn xem, đây là cảm thấy bổn cung là đối thủ cạnh tranh có năng lực mà, chỉ có điều tiết tháo bổn cung vẫn còn mà, sẽ không trèo tường đâu.” Nhìn sắc mặt thanh niên đã hòa hoãn, mới nhủ thầm đây quả là một đố phu* nha, A Nguyên liền thấy Ngũ Công chúa đứng xa xa phía sau đang tặng cho nàng nụ cười gian.
Đố phu: thông thường là đố phụ, tức người vợ hẹp hòi hay đố kỵ, trường hợp này A Nguyên đổi thành người chồng, không có ý đả kích.
Hẳn là định đi mách lẻo đây.
A Nguyên lại chột dạ, cười gượng trốn sang một bên.
“Đứa bé này đã đính cho A Dung trưởng tử của Cẩm Tú, là một mĩ thanh niên đó.” Đức phi liền cười nói với Thẩm phu nhân đang tò mò: “A Dung là mĩ thanh niên khó có được trong kinh, nếu không chân thành, nào có thể chờ đợi nhiều năm như vậy chứ?”
“Cháu trai ngoại của ta đương nhiên là tốt rồi.” Dáng vẻ A Dung giống cậu, làm mợ, Trần Lưu Quận quân liền vô cùng đắc ý, cũng có tình cảm yêu ai yêu cả đường đi lối về, nghe thấy Đức phi khen A Dung, bèn ở bên cười nói với Thẩm phu nhân: “Đặc biệt giống cữu cữu nó, chỉ là nó còn trắng nõn hơn cữu cữu, rất có vẻ của công tử thế gia.” Năm xưa Thẩm Phu nhân còn ở kinh thành đã từng chứng kiến Trần Lưu Quận quân lì lợm theo đuổi thiếu niên xinh trai nhà người ta, hiện giờ thấy nữ truy bạn tốt của mình khoe ra như vậy, khóe miệng run rẩy một chút, vẫn là không nhịn được mà cười nói: “Hiện giờ ngươi như vậy, ngược lại giống như rất sung sướng.”
“Ta ra tay nhanh, tự nhiên có được chỗ tốt.” Trần Lưu Quận quân dừng một chút, liền đẩy đẩy bả vai Thẩm phu nhân cười nói: “Khuê nữ nhà ngươi chưa đính hôn, không bằng cho nhà ta đi, được chứ?”
Đối với mấy việc này A Nguyên không có gì hứng thú, nghe được chốt lát liền cảm thấy không thú vị, liền lôi kéo A Loan cười nói: “Chúng ta đi dạo vườn đi, thời điểm này hoa nở, trời quang, rất tự tại.”
A Loan quay đầu lại hỏi ý Thẩm Phu nhân, thấy bà khẽ gật đầu, liền đứng dậy cùng Thẩm Thác đi theo A Nguyên phấn chấn và Ngũ Công chúa đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.