Chương 41:
Ôn Trà
24/04/2024
Cơ thể của Ôn Tuyển Nho căng cứng, đũng quần nhanh chóng cương cứng, nổi lên thành một chiếc lều nhỏ, Điền Tâm thậm chí còn có thể ở bên ngoài quần tây cảm nhận được hình dáng của dương vật.
Ôn Tuyển Nho di chuyển cả người sang bên cạn, đứng phía sau Điền Tâm, làm dương vật đang cương cứng dưới đũng quần đối diện với tiểu huyệt của Điền Tâm.
Ôn Tuyển Nho khẽ hướng người về phía trước, ấn cây gậy cứng rắn vào mông nhỏ của Điền Tâm, đè vào âm đế giữa hai ͼhân.
Điền Tâm cảm nhận được dương vật càng ngày càng cứng hơn, cách một lớp quần muốn đem tiểu huyệt đẩy ra một cái miệng.
Trong lòng Điền Tâm cực tay lên ͼhân dài ở phía sau, không cho phép người đàn ông tiếp tục làm việc xằng bậy, nhanh chóng tải câu hỏi vào tɾong máy tính, rồi bước xuống bục giảng.
Điền Tâm trở lại chỗ ngồi hít một hơi thật sâu, tɾong lòng hết lần này đến lần khác không ngừng mắng anh lưu manh.
Ôn Tuyển Nho nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Điền Tâm, cười thầm tɾong lòng, “Được rồi, tiếp theo tôi sẽ cho mọi người hai mươi phút để làm câu hỏi.”
Vào thời gian làm bài, các sinh viên đều nghiêm túc cúi đầu bắt đầu viết chữ, còn Điền Tâm lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông đứng trên bục giảng.
Ôn Tuyển Nho ngồi vào ghế dựa, tháo mắt kính xuống, mở sách ra, đột nhiên bắt gặp được ánh mắt nhìn chăm chăm vào mình của cô gái nhỏ, không hiểu tại sao cô gái nhỏ lại không làm bài, liền giả vờ nghiêm túc trừng mắt nhìn cô gái nhỏ, nhưng tɾong mắt lại tràn đầy dịu dàng, không có chút uy hiếp nào.
Điền Tâm hướng người đàn ông chớp chớp mắt, mím môi mở miệng làm một động tác hôn.
Khuôn mặt anh tuấn của Ôn Tuyển Nho đỏ lên, dùng khẩu hình miệng nói đừng làm loạn.
Điền Tâm nhìn dáng vẻ xấu hổ của thầy Ôn, càng muốn trêu chọc anh hơn, dùng ánh mắt mềm yếu nhu nhược động lòng người nhìn người đàn ông, kéo cổ áo thun xuống, lộ ra khe ngực sâu trắng nõn mềm mại, được áo ngực màu ôm sát vào càng khiến cho bầu ngực trở nên đầy đặn no đủ hơn.
Ôn Tuyển Nhi nhìn thấy trực tiếp cứng người lại, hai mắt không thể rời khỏi nó.
Điền Tâm cười khẽ dùng ngón tay thon dài trắng mịn sờ loạn mân mê khe ngực, cầm lấy bút máy Ôn Tuyển Nho đưa cắm vào khe hở, bút máy màu đen được cắm vào khe ngực đứng thẳng tấp.
Cổ họng Ôn Tuyển Nho co giật lên xuống, bị hình ảnh trước mắt kích thích đến miệng lưỡi đều khát khô, nhìn thấy Điền Tâm cầm lấy bút máy, ở khe ngực thọc vào rút ra, đôi khi lại vươn đầu lưỡi liếm xung quanh miệng nhỏ, dùng ánh mắt quyến rũ câu dẫn người đàn ông trước mặt.
Ôn Tuyển Nho giơ ͼhân lên bắt chéo lại ngăn cản phía dưới đang rục rịch muốn ngẩng đầu, hai mắt lại bốc hỏa, nhìn thẳng vào cô gái nhỏ trước mặt.
Mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Điền Tâm mới kéo cổ áo lên, bình thản chậm rãi thu dọn sách vở, câu hỏi Ôn Tuyển Nho giao cho cũng không viết một chữ nào.
Ôn Tuyển Nho nhìn thấy trang giấy trắng tɾong bài làm của cô, thở dài bất đắc dĩ, cô gái nhỏ ỷ có mình cưng chiều làm chỗ dựa nên càng ngày càng không biết sợ.
“Ủy viên học tập thu bài tập lại, đem nó vào tɾong văn phòng cho tôi.” Ôn Tuyển Nho chờ Điền Tâm thu bài tập xong, hai người mới từ từ đi về hướng văn phòng.
Chờ các sinh viên tɾong lớp đi ra ngoài hết, Ôn Tuyển Nho mới ôm lấy chồng bài tập cao nặng̝ từ tɾong lòng Điền Tâm, dùng lòng bàn tay to lớn xoa lung tung lên đầu của Điền Tâm, “Tiểu bướng bỉnh, lại không nghe lời, còn dám không làm bài tập thầy giao, hử?”
Ôn Tuyển Nho di chuyển cả người sang bên cạn, đứng phía sau Điền Tâm, làm dương vật đang cương cứng dưới đũng quần đối diện với tiểu huyệt của Điền Tâm.
Ôn Tuyển Nho khẽ hướng người về phía trước, ấn cây gậy cứng rắn vào mông nhỏ của Điền Tâm, đè vào âm đế giữa hai ͼhân.
Điền Tâm cảm nhận được dương vật càng ngày càng cứng hơn, cách một lớp quần muốn đem tiểu huyệt đẩy ra một cái miệng.
Trong lòng Điền Tâm cực tay lên ͼhân dài ở phía sau, không cho phép người đàn ông tiếp tục làm việc xằng bậy, nhanh chóng tải câu hỏi vào tɾong máy tính, rồi bước xuống bục giảng.
Điền Tâm trở lại chỗ ngồi hít một hơi thật sâu, tɾong lòng hết lần này đến lần khác không ngừng mắng anh lưu manh.
Ôn Tuyển Nho nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Điền Tâm, cười thầm tɾong lòng, “Được rồi, tiếp theo tôi sẽ cho mọi người hai mươi phút để làm câu hỏi.”
Vào thời gian làm bài, các sinh viên đều nghiêm túc cúi đầu bắt đầu viết chữ, còn Điền Tâm lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông đứng trên bục giảng.
Ôn Tuyển Nho ngồi vào ghế dựa, tháo mắt kính xuống, mở sách ra, đột nhiên bắt gặp được ánh mắt nhìn chăm chăm vào mình của cô gái nhỏ, không hiểu tại sao cô gái nhỏ lại không làm bài, liền giả vờ nghiêm túc trừng mắt nhìn cô gái nhỏ, nhưng tɾong mắt lại tràn đầy dịu dàng, không có chút uy hiếp nào.
Điền Tâm hướng người đàn ông chớp chớp mắt, mím môi mở miệng làm một động tác hôn.
Khuôn mặt anh tuấn của Ôn Tuyển Nho đỏ lên, dùng khẩu hình miệng nói đừng làm loạn.
Điền Tâm nhìn dáng vẻ xấu hổ của thầy Ôn, càng muốn trêu chọc anh hơn, dùng ánh mắt mềm yếu nhu nhược động lòng người nhìn người đàn ông, kéo cổ áo thun xuống, lộ ra khe ngực sâu trắng nõn mềm mại, được áo ngực màu ôm sát vào càng khiến cho bầu ngực trở nên đầy đặn no đủ hơn.
Ôn Tuyển Nhi nhìn thấy trực tiếp cứng người lại, hai mắt không thể rời khỏi nó.
Điền Tâm cười khẽ dùng ngón tay thon dài trắng mịn sờ loạn mân mê khe ngực, cầm lấy bút máy Ôn Tuyển Nho đưa cắm vào khe hở, bút máy màu đen được cắm vào khe ngực đứng thẳng tấp.
Cổ họng Ôn Tuyển Nho co giật lên xuống, bị hình ảnh trước mắt kích thích đến miệng lưỡi đều khát khô, nhìn thấy Điền Tâm cầm lấy bút máy, ở khe ngực thọc vào rút ra, đôi khi lại vươn đầu lưỡi liếm xung quanh miệng nhỏ, dùng ánh mắt quyến rũ câu dẫn người đàn ông trước mặt.
Ôn Tuyển Nho giơ ͼhân lên bắt chéo lại ngăn cản phía dưới đang rục rịch muốn ngẩng đầu, hai mắt lại bốc hỏa, nhìn thẳng vào cô gái nhỏ trước mặt.
Mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Điền Tâm mới kéo cổ áo lên, bình thản chậm rãi thu dọn sách vở, câu hỏi Ôn Tuyển Nho giao cho cũng không viết một chữ nào.
Ôn Tuyển Nho nhìn thấy trang giấy trắng tɾong bài làm của cô, thở dài bất đắc dĩ, cô gái nhỏ ỷ có mình cưng chiều làm chỗ dựa nên càng ngày càng không biết sợ.
“Ủy viên học tập thu bài tập lại, đem nó vào tɾong văn phòng cho tôi.” Ôn Tuyển Nho chờ Điền Tâm thu bài tập xong, hai người mới từ từ đi về hướng văn phòng.
Chờ các sinh viên tɾong lớp đi ra ngoài hết, Ôn Tuyển Nho mới ôm lấy chồng bài tập cao nặng̝ từ tɾong lòng Điền Tâm, dùng lòng bàn tay to lớn xoa lung tung lên đầu của Điền Tâm, “Tiểu bướng bỉnh, lại không nghe lời, còn dám không làm bài tập thầy giao, hử?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.