Chương 36
Kỳ Anh
18/09/2014
Hắn đang lim dim chìm vào giấc ngủ nhưng lại cố mở mắt bước ra mở cửa.
-Mẹ !! Chuyện gì??_hắn mệt mỏi đi vào phòng rồi nằm trên giường.
Giờ tâm trạng hắn đang ko tốt, miệng cũng ko buồn nói chuyện, hắn chỉ biết nằm nghe bà mẹ mình độc thoại.
-Khánh !! Con có cần vì một ng như vậy mà buồn ko??
-…..
-Khánh !! Con có nghe mẹ nói ko??
-……..
Hắn nhắm mắt, im lặng.
-Hà Anh là ng tốt, con nên biết trân trọng!!_bà đang vô cùng bực tức, mình độc thoại nãy giờ mà hắn vẫn im lặng ko động đậy.
Giờ hắn cũng mệt tai khi nghe mẹ hắn nói liền bật dậy, đôi mắt rực lửa nhìn bà.
-Tốt?? Nực cười !!_hắn lại nằm xuống, tay kéo mền đắp qua mặt rồi lại lên tiếng.- Ko còn gì thì mẹ ra ngoài, con buồn ngủ. À sẵn tắt đèn dùm con !!
Mẹ hắn bực tức đứng dậy, muốn lớn tiếng mắng con trai nhưng nghĩ lại, nếu dùng “cương” thì ko thể, nó lại càng chống đối đến cùng. Nghĩ rồi bà phải đành lòng bước ra khỏi phòng hắn.
[…]
-Alo !!_Thiên nhanh chóng bắt máy khi thấy dòng chữ “Mỹ Gia” gọi đến.
-Anh…có thể gặp em một chút ko??_giọng nói ỉu xìu của cô bật lên.
Nhưng anh lại ko để ý, chỉ nghĩ rằng mới sáng sớm nên giọng cô còn buồn ngủ.
-Có gì sao? Hôm nay anh phải lên công ty ba giải quyết một số vấn đề, có thể sẽ nghỉ học. Mai đc ko?
-Mai?? Ừ, anh bận rồi thì thôi!!
Nói rồi chưa kịp đợi câu tl của anh thì cô liền tắt máy, đáng lẽ…đáng lẽ cô muốn nói với anh là sẽ xa anh một thời gian dài, muốn tận hưởng một chút thời gian cùng với anh nhưng….
-Kỳ lạ !! Mình chưa kịp nói gì !!_Thiên lắc đầu nhìn cái điện thoại trên tay, ko lâu sau cũng bật dậy làm VSCN chuẩn bị đến công ty.
Còn hắn, hắn cũng mau chóng làm VSCN rồi cố gắng tạo vẻ mặt tươi tỉnh đến trường mong rằng có thể gặp lại nó. Hắn nhớ nó lắm, vì Hà Anh mà tình cảm giữa nó và hắn lại trở nên tồi tệ như vậy.
[…]
-Sao chẳng có ai?? Kỳ lạ !!
Hắn thấy lạ khi đã đến giờ học nhưng chẳng thấy Thiên, Gia và Linh đâu cả. Chẳng lẽ bọn họ đều nghĩ hết sao?? Vậy mình ở đây làm gì??
Nghĩ rồi hắn cũng xách cặp rời khỏi phòng học, tâm trạng bất ổn nổi lên. Hắn lại lấy điên thoại ra gọi Linh, lại ko mở máy. Gọi Gia thì cũng ko đc, hắn bực mình đánh vào con BMW yêu vấu của mình.
-Alo !!_một tay gõ văn bản, một tay cầm điện thoại, hôm nay anh thiệt là bận đó mà.
-Thiên!! Sao ko đi học._hắn cố giữ giọng điềm tỉnh với bạn mình.
-À, công ty có chút việc, mai tớ sẽ đi học.
Anh chăm chú nhìn máy tính mà gõ gõ, đầu dây bên kia cũng có thể nghe đc âm thanh bàn phím.
-Gia, Linh cũng chẳng thấy đâu !!
Lúc này anh mới giật mình đứng dậy khi nghe thấy tên Gia, giọng nói có phần lo lắng hỏi lại.- Ko thấy?? Họ ko đi học à?
Bây giờ ko hiểu sao lửa giận hắn bùng nổ lớn tiếng quát lại.- Này, nếu họ đi học thì tớ gọi cậu làm gì?
hắn bực bội cúp máy, lại trút giận lên con BMW.- Chết tiệt !!!
-Gia !! Lúc sáng cô ấy gọi mình, ko lẽ có chuyện thật._nói rồi lấy điện thoại bấm bấm dãy số quen thuộc.
Tút…tút…tút
-CÔ ấy tắt máy sao??
Anh nhanh chóng cầm áo khoác chạy đi, rồi ko quên nói với nữ thư kí xinh đẹp.- EM đi chút việc, lát về.
ANh phóng nhanh như điên đến nhà cô, bấm chuông liên hồi, lúc sau cũng có chị giúp việc đến mở cửa.
-Chào cậu!!_chị ta cố cười thật tươi để tạo hình ảnh tốt trc ng con trai này
-Chào chị, Gia có ở nhà ko ạ??_anh lễ phép
-Cô chủ sao?? Cậu ko biết gì à??
-Biết gì??_anh ngơ ngác.
Chị ta cố ý nói thật chậm để có thể ngắm anh lâu hơn, chị đã bị anh ta bắt mất hồn rồi.
-Cô chủ và cô Linh đã ra sân bay đi Mỹ rồi, nghe nói họ đi du học, ko biết khi nào về.
ANh bỗng mất hồn, trong đầu cứ vòng vòng câu hỏi.- Đi Mỹ? Gia?? Ko thể.
Chẳng lẽ lúc sáng cô muốn nói cho mình biết, đáng chết, vậy mà mình lại ko suy nghĩ ra cô ấy có việc quan trọng để nói với mình.
Anh lao như bay ra khỏi đây, quên ko nói lời nào với chị ta làm chị ỉu xìu buồn bã.
2 chiếc xe chạy với vận tốc cực đại xém nữa tông vào nhau, may mắn cả 2 đều là tay đua lão luyện nên có thể xử lý đc.
-Ko phải là Thiên hay sao??_hắn bước xuống xe, nhanh chóng chạy lại anh.
Thấy bạn mình anh cũng xuống xe, gấp gáp muốn nói gì đó nhưng bị Khánh giành trc.
-Linh…Linh đi Mỹ rồi. Cô ấy bỏ tớ rồi._hắn đau đớn ôm đầu mong rằng có thể nhận đc sự an ủi của bạn mình.
Tâm trạng ko khác gì nhau, Thiên cũng đau khổ.- Cậu tưởng chỉ có cậu mới đau lòng hay sao??
Hắn bất ngờ vì câu nói đó, ngước đầu lên nhìn Thiên.
-Chẳng lẽ….
-Đúng, Gia cũng đi Mỹ.
ANh buồn rầu quay vào xe rồi chạy một mạch, ko ngờ chỉ là 2 cô bé mà có thể làm 2 anh hot boy phải đau lòng.
-Mẹ !! Chuyện gì??_hắn mệt mỏi đi vào phòng rồi nằm trên giường.
Giờ tâm trạng hắn đang ko tốt, miệng cũng ko buồn nói chuyện, hắn chỉ biết nằm nghe bà mẹ mình độc thoại.
-Khánh !! Con có cần vì một ng như vậy mà buồn ko??
-…..
-Khánh !! Con có nghe mẹ nói ko??
-……..
Hắn nhắm mắt, im lặng.
-Hà Anh là ng tốt, con nên biết trân trọng!!_bà đang vô cùng bực tức, mình độc thoại nãy giờ mà hắn vẫn im lặng ko động đậy.
Giờ hắn cũng mệt tai khi nghe mẹ hắn nói liền bật dậy, đôi mắt rực lửa nhìn bà.
-Tốt?? Nực cười !!_hắn lại nằm xuống, tay kéo mền đắp qua mặt rồi lại lên tiếng.- Ko còn gì thì mẹ ra ngoài, con buồn ngủ. À sẵn tắt đèn dùm con !!
Mẹ hắn bực tức đứng dậy, muốn lớn tiếng mắng con trai nhưng nghĩ lại, nếu dùng “cương” thì ko thể, nó lại càng chống đối đến cùng. Nghĩ rồi bà phải đành lòng bước ra khỏi phòng hắn.
[…]
-Alo !!_Thiên nhanh chóng bắt máy khi thấy dòng chữ “Mỹ Gia” gọi đến.
-Anh…có thể gặp em một chút ko??_giọng nói ỉu xìu của cô bật lên.
Nhưng anh lại ko để ý, chỉ nghĩ rằng mới sáng sớm nên giọng cô còn buồn ngủ.
-Có gì sao? Hôm nay anh phải lên công ty ba giải quyết một số vấn đề, có thể sẽ nghỉ học. Mai đc ko?
-Mai?? Ừ, anh bận rồi thì thôi!!
Nói rồi chưa kịp đợi câu tl của anh thì cô liền tắt máy, đáng lẽ…đáng lẽ cô muốn nói với anh là sẽ xa anh một thời gian dài, muốn tận hưởng một chút thời gian cùng với anh nhưng….
-Kỳ lạ !! Mình chưa kịp nói gì !!_Thiên lắc đầu nhìn cái điện thoại trên tay, ko lâu sau cũng bật dậy làm VSCN chuẩn bị đến công ty.
Còn hắn, hắn cũng mau chóng làm VSCN rồi cố gắng tạo vẻ mặt tươi tỉnh đến trường mong rằng có thể gặp lại nó. Hắn nhớ nó lắm, vì Hà Anh mà tình cảm giữa nó và hắn lại trở nên tồi tệ như vậy.
[…]
-Sao chẳng có ai?? Kỳ lạ !!
Hắn thấy lạ khi đã đến giờ học nhưng chẳng thấy Thiên, Gia và Linh đâu cả. Chẳng lẽ bọn họ đều nghĩ hết sao?? Vậy mình ở đây làm gì??
Nghĩ rồi hắn cũng xách cặp rời khỏi phòng học, tâm trạng bất ổn nổi lên. Hắn lại lấy điên thoại ra gọi Linh, lại ko mở máy. Gọi Gia thì cũng ko đc, hắn bực mình đánh vào con BMW yêu vấu của mình.
-Alo !!_một tay gõ văn bản, một tay cầm điện thoại, hôm nay anh thiệt là bận đó mà.
-Thiên!! Sao ko đi học._hắn cố giữ giọng điềm tỉnh với bạn mình.
-À, công ty có chút việc, mai tớ sẽ đi học.
Anh chăm chú nhìn máy tính mà gõ gõ, đầu dây bên kia cũng có thể nghe đc âm thanh bàn phím.
-Gia, Linh cũng chẳng thấy đâu !!
Lúc này anh mới giật mình đứng dậy khi nghe thấy tên Gia, giọng nói có phần lo lắng hỏi lại.- Ko thấy?? Họ ko đi học à?
Bây giờ ko hiểu sao lửa giận hắn bùng nổ lớn tiếng quát lại.- Này, nếu họ đi học thì tớ gọi cậu làm gì?
hắn bực bội cúp máy, lại trút giận lên con BMW.- Chết tiệt !!!
-Gia !! Lúc sáng cô ấy gọi mình, ko lẽ có chuyện thật._nói rồi lấy điện thoại bấm bấm dãy số quen thuộc.
Tút…tút…tút
-CÔ ấy tắt máy sao??
Anh nhanh chóng cầm áo khoác chạy đi, rồi ko quên nói với nữ thư kí xinh đẹp.- EM đi chút việc, lát về.
ANh phóng nhanh như điên đến nhà cô, bấm chuông liên hồi, lúc sau cũng có chị giúp việc đến mở cửa.
-Chào cậu!!_chị ta cố cười thật tươi để tạo hình ảnh tốt trc ng con trai này
-Chào chị, Gia có ở nhà ko ạ??_anh lễ phép
-Cô chủ sao?? Cậu ko biết gì à??
-Biết gì??_anh ngơ ngác.
Chị ta cố ý nói thật chậm để có thể ngắm anh lâu hơn, chị đã bị anh ta bắt mất hồn rồi.
-Cô chủ và cô Linh đã ra sân bay đi Mỹ rồi, nghe nói họ đi du học, ko biết khi nào về.
ANh bỗng mất hồn, trong đầu cứ vòng vòng câu hỏi.- Đi Mỹ? Gia?? Ko thể.
Chẳng lẽ lúc sáng cô muốn nói cho mình biết, đáng chết, vậy mà mình lại ko suy nghĩ ra cô ấy có việc quan trọng để nói với mình.
Anh lao như bay ra khỏi đây, quên ko nói lời nào với chị ta làm chị ỉu xìu buồn bã.
2 chiếc xe chạy với vận tốc cực đại xém nữa tông vào nhau, may mắn cả 2 đều là tay đua lão luyện nên có thể xử lý đc.
-Ko phải là Thiên hay sao??_hắn bước xuống xe, nhanh chóng chạy lại anh.
Thấy bạn mình anh cũng xuống xe, gấp gáp muốn nói gì đó nhưng bị Khánh giành trc.
-Linh…Linh đi Mỹ rồi. Cô ấy bỏ tớ rồi._hắn đau đớn ôm đầu mong rằng có thể nhận đc sự an ủi của bạn mình.
Tâm trạng ko khác gì nhau, Thiên cũng đau khổ.- Cậu tưởng chỉ có cậu mới đau lòng hay sao??
Hắn bất ngờ vì câu nói đó, ngước đầu lên nhìn Thiên.
-Chẳng lẽ….
-Đúng, Gia cũng đi Mỹ.
ANh buồn rầu quay vào xe rồi chạy một mạch, ko ngờ chỉ là 2 cô bé mà có thể làm 2 anh hot boy phải đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.