Chương 37
Kỳ Anh
18/09/2014
[…]
-Cậu như vậy có ổn ko??_thấy Gia buồn bã nhìn qua cửa sổ máy bay nó lo lắng.
-Ko sao !! Dù sao tớ cũng đâu có đi luôn !!
Cô cố gắng nở nụ cười vui để bạn yên lòng nhưng thật ra tâm trạng rất buồn, ko thể gặp anh ấy lần cuối trc khi qua Mỹ.
-Cậu….vài ngày sau hãy trở về với Thiên đi!! Tớ có thể tự lo!!
Dù sao nó và Gia cũng đã chơi thân với nhau rất lâu rồi, ko lẽ ko hiểu đc Gia đang nghĩ gì. Laị còn ko muốn vì mình mà 2 ng ấy phải xa nhau. Nó thở dài nhìn con bạn.
-Ko !! Tớ đã quyết định du học rồi, khi về tớ sẽ tìm anh ấy.
---------^^-------
2 cô gái buớc ra từ cổng sân bay, tay cầm valy nặng nề. Khi thấy 2 cô, anh chàng dáng cao, phong độ đi lại.
-Chào cô Eline, để tôi giúp.
Anh chàng nói tiếng anh rành rõi, 2 tay xách 2 chiếc valy của 2 cô.
“Eline?? Eline là ai nhỉ?”Nó thắc mắc
-Ừm, ba tôi về chưa._cô cũng rep lại bằng tiếng Anh.
Mặc dù nó cũng biết rành rõi tiếng Anh nhưng ko biết nên nói gì đành phải im lặng mà nghe.
-Ông chủ và bà chủ đang ở nhà thưa cô._tay cầm nắm cửa mở cửa xe cho 2 cô.
-Gia này, ai thế??_Nó ngồi trên xe, ghé vào tai cô hỏi nhỏ
-Là thư kí riêng của ba tớ, sao thế??
-À ko!! Mà cậu là Eline hả??
-Ừm…
Sau câu đó 2 ng đều im lặng ko nói gì cho đến khi về đến nhà.
Căn biệt thự to lớn đập ngay mắt, nó mở tròn mắt ra nhìn. “Mình biết nhà Gia giàu nhưng ko ngờ lại giàu quá mức tưởng tượng”. Nó nhìn xung quanh như đứa trẻ nhìn thấy những vật lạ mắt, đôi mắt hào hứng đảo lia lịa. Khung cảnh thật khác xa so với căn nhà ở Việt Nam, đương nhiên là rộng hơn, to hơn ở VIệt Nam nhiều. Bước vào nhà, máy điều hoà làm cho cơ thể nó dễ chịu hơn, ko còn thấy lạnh như bên ngoài.
-A !! Ba….Mẹ!!_Gia liền chạy nhanh đến ôm chầm lấy 2 ng.- Con nhớ 2 ng quá!!
-Eline!! Con sốn ở đó có khoẻ ko?? Sao nhìn con ốm vậy!!_Mẹ cô liên tục hỏi. Còn daddy chỉ biết đứng nhìn con gái mình mà cười lắc đầu.
-Vâng, con khoẻ.
-A, chẳng phải đó là Linh hay sao??_bà Hà đi đến nó, tay vỗ vai nó cười tươi.
-Vâng ạ, lâu rồi ko gặp bác, 2 bác vẫn khoẻ chứ ạ??_nó cúi đầu lễ phép.
-Ừm, 2 bác khoẻ. Thôi 2 con lên lầu nghỉ đi, lát ăn cơm thì bác gọi!!
-Vâng ạ!!_2 nàng đồng thanh rồi bước lên lấu.
Cánh cửa phòng đóng lại, 2 nàng nằm dài trên giường mệt mỏi.
“Nếu vì mình mà 2 ng họ xa nhau thì mình có lỗi quá”Nó nghĩ vu vơ
-Gia này !! Hay mai cậu về nước đi, chắc Thiên nhớ cậu lắm đấy!!_nó xoay qua nhìn con bạn mình.
-Ko! Nếu tớ đã quyết định đi du học với cậu, tớ sẽ ko thay đổi. Tình bạn đối với tớ là hơn cả.
Cô muốn thuyết phục nó vì biết nó sẽ cắn rứt khi thấy cô vì nó mà rời xa Thiên.
Cô lục túi xách tìm cái điện thoại rồi mở lên.- CHết rồi, tớ quên bật điện thoại.
Tin nhắn, cuộc gọi nhở đến liên tục, ko cần nghĩ cũng có thể đoán là ai. 127 cuộc gọi nhỡ từ lúc sáng, 53 tin nhắn. (t/g:thật kinh khủng)
-“Gia, anh nghe nói em đi Mỹ, sao ko nói anh biết”… “Mở máy đi, tại sao ko nghe điện thoại”…. “Mỹ Gia, anh nhớ em, mau gọi lại cho anh”… “Cho em 3 tiếng, mau gọi cho anh, ko thì coi chừng”… v…vv…
- Oa, ko ngờ nha._Linh giật điện thoại cô rồi đọc tin nhắn, nó liếc qua nhìn cô, khuôn mặt cô bất giác đỏ ửng lên, mặt cúi xuống đầy xấu hổ.
“Anh vẫn còn lo cho em sao? Thiên, hãy chờ em”
Cô nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại, chạy nhanh vào phòng tắm. Nụ cười trên môi nó tắt liệm, cầm chiếc điện thoại đang tắt nguồn rồi xoay xoay, có nên mở điện thoại hay ko??
[…]
Anh trong tâm trạng thấp thỏm di qua đi lại, cầm “dế iu” ngắm tới ngắm lui.
-Gia ơi là Gia !!
Thiên giật bắn ng, xém làm rơi điện thoại, nụ cười bỗng hé mở kèm theo sự bực tức khi thấy dòng chữ “Mỹ Gia” hiện lên.
-Hà Mỹ Gia!! Em đang đùa với anh phải ko._Thiên giận dữ
-….(im lặng)
-Gia, Gia, em ko sao chứ, anh…anh xin lỗi, anh ko cố ý la em, em trả lời đi._giờ anh thấy bối rối thật sự, tưởng rằng cô đang giận mình.
-Thiên…em…em xin lỗi
-Cậu như vậy có ổn ko??_thấy Gia buồn bã nhìn qua cửa sổ máy bay nó lo lắng.
-Ko sao !! Dù sao tớ cũng đâu có đi luôn !!
Cô cố gắng nở nụ cười vui để bạn yên lòng nhưng thật ra tâm trạng rất buồn, ko thể gặp anh ấy lần cuối trc khi qua Mỹ.
-Cậu….vài ngày sau hãy trở về với Thiên đi!! Tớ có thể tự lo!!
Dù sao nó và Gia cũng đã chơi thân với nhau rất lâu rồi, ko lẽ ko hiểu đc Gia đang nghĩ gì. Laị còn ko muốn vì mình mà 2 ng ấy phải xa nhau. Nó thở dài nhìn con bạn.
-Ko !! Tớ đã quyết định du học rồi, khi về tớ sẽ tìm anh ấy.
---------^^-------
2 cô gái buớc ra từ cổng sân bay, tay cầm valy nặng nề. Khi thấy 2 cô, anh chàng dáng cao, phong độ đi lại.
-Chào cô Eline, để tôi giúp.
Anh chàng nói tiếng anh rành rõi, 2 tay xách 2 chiếc valy của 2 cô.
“Eline?? Eline là ai nhỉ?”Nó thắc mắc
-Ừm, ba tôi về chưa._cô cũng rep lại bằng tiếng Anh.
Mặc dù nó cũng biết rành rõi tiếng Anh nhưng ko biết nên nói gì đành phải im lặng mà nghe.
-Ông chủ và bà chủ đang ở nhà thưa cô._tay cầm nắm cửa mở cửa xe cho 2 cô.
-Gia này, ai thế??_Nó ngồi trên xe, ghé vào tai cô hỏi nhỏ
-Là thư kí riêng của ba tớ, sao thế??
-À ko!! Mà cậu là Eline hả??
-Ừm…
Sau câu đó 2 ng đều im lặng ko nói gì cho đến khi về đến nhà.
Căn biệt thự to lớn đập ngay mắt, nó mở tròn mắt ra nhìn. “Mình biết nhà Gia giàu nhưng ko ngờ lại giàu quá mức tưởng tượng”. Nó nhìn xung quanh như đứa trẻ nhìn thấy những vật lạ mắt, đôi mắt hào hứng đảo lia lịa. Khung cảnh thật khác xa so với căn nhà ở Việt Nam, đương nhiên là rộng hơn, to hơn ở VIệt Nam nhiều. Bước vào nhà, máy điều hoà làm cho cơ thể nó dễ chịu hơn, ko còn thấy lạnh như bên ngoài.
-A !! Ba….Mẹ!!_Gia liền chạy nhanh đến ôm chầm lấy 2 ng.- Con nhớ 2 ng quá!!
-Eline!! Con sốn ở đó có khoẻ ko?? Sao nhìn con ốm vậy!!_Mẹ cô liên tục hỏi. Còn daddy chỉ biết đứng nhìn con gái mình mà cười lắc đầu.
-Vâng, con khoẻ.
-A, chẳng phải đó là Linh hay sao??_bà Hà đi đến nó, tay vỗ vai nó cười tươi.
-Vâng ạ, lâu rồi ko gặp bác, 2 bác vẫn khoẻ chứ ạ??_nó cúi đầu lễ phép.
-Ừm, 2 bác khoẻ. Thôi 2 con lên lầu nghỉ đi, lát ăn cơm thì bác gọi!!
-Vâng ạ!!_2 nàng đồng thanh rồi bước lên lấu.
Cánh cửa phòng đóng lại, 2 nàng nằm dài trên giường mệt mỏi.
“Nếu vì mình mà 2 ng họ xa nhau thì mình có lỗi quá”Nó nghĩ vu vơ
-Gia này !! Hay mai cậu về nước đi, chắc Thiên nhớ cậu lắm đấy!!_nó xoay qua nhìn con bạn mình.
-Ko! Nếu tớ đã quyết định đi du học với cậu, tớ sẽ ko thay đổi. Tình bạn đối với tớ là hơn cả.
Cô muốn thuyết phục nó vì biết nó sẽ cắn rứt khi thấy cô vì nó mà rời xa Thiên.
Cô lục túi xách tìm cái điện thoại rồi mở lên.- CHết rồi, tớ quên bật điện thoại.
Tin nhắn, cuộc gọi nhở đến liên tục, ko cần nghĩ cũng có thể đoán là ai. 127 cuộc gọi nhỡ từ lúc sáng, 53 tin nhắn. (t/g:thật kinh khủng)
-“Gia, anh nghe nói em đi Mỹ, sao ko nói anh biết”… “Mở máy đi, tại sao ko nghe điện thoại”…. “Mỹ Gia, anh nhớ em, mau gọi lại cho anh”… “Cho em 3 tiếng, mau gọi cho anh, ko thì coi chừng”… v…vv…
- Oa, ko ngờ nha._Linh giật điện thoại cô rồi đọc tin nhắn, nó liếc qua nhìn cô, khuôn mặt cô bất giác đỏ ửng lên, mặt cúi xuống đầy xấu hổ.
“Anh vẫn còn lo cho em sao? Thiên, hãy chờ em”
Cô nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại, chạy nhanh vào phòng tắm. Nụ cười trên môi nó tắt liệm, cầm chiếc điện thoại đang tắt nguồn rồi xoay xoay, có nên mở điện thoại hay ko??
[…]
Anh trong tâm trạng thấp thỏm di qua đi lại, cầm “dế iu” ngắm tới ngắm lui.
-Gia ơi là Gia !!
Thiên giật bắn ng, xém làm rơi điện thoại, nụ cười bỗng hé mở kèm theo sự bực tức khi thấy dòng chữ “Mỹ Gia” hiện lên.
-Hà Mỹ Gia!! Em đang đùa với anh phải ko._Thiên giận dữ
-….(im lặng)
-Gia, Gia, em ko sao chứ, anh…anh xin lỗi, anh ko cố ý la em, em trả lời đi._giờ anh thấy bối rối thật sự, tưởng rằng cô đang giận mình.
-Thiên…em…em xin lỗi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.