Chương 68
Ngapica
17/12/2020
Nàng được gia gia kể rằng. Mười mấy năm về trước một cuộc gặp gỡ lương duyên của hai người nhưng đã tạo nên vô vàn sóng gió.
Dạ Sở Tịnh chính là cô cô của hoàng hậu nương nương hiện tại. Dạ Sở Tịnh lúc đó mười tám tuổi, cầm kì thi hoạ đều tinh thông, dung mạo lại vô cùng xinh đẹp, gia phép lễ giáo đều có, nhất thời là nữ nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, người người đến Dạ phủ xin cưới ngày một nhiều. Lại nghe nói nàng rất ít khi ra ngoài, chỉ ở tại Dạ phủ vì vậy mà càng làm cho người khác tò mò.
Dạ Sở Tịnh dường như là người thích uống trà, nghe nói có một trà lâu vừa mở liền muốn đi vì vậy mà đơn giản chỉ mang theo một nữ hầu bên cạnh. Bước vào quán trà lâu chọn góc trong cùng ngồi, chỉ vừa mới uống một lúc nhưng đột nhiên một đám người mặt mày hầm hố bặm trợn bước vào lại chọn ngay nàng mà giở trò đê tiện trêu ghẹo Dạ Sở Tịnh.
Kỳ Nhiệm chính là nhị thúc của nàng. Lúc này lại ở ngay gần đó, tiện thể vài cước tất cả đều nằm la liệt dưới đất. Hai người từ trong mắt liền xuất hiện hảo cảm, lương duyên đẩy đưa từ đó lại âm thầm liên lạc, nhị thúc cuối cùng cũng có được trái tim của Dạ Sở Tịnh.
Thời gian trôi qua, tình cảm lén lút nhưng ngày một sâu nặng, kéo dài một thời gian cuối cùng cũng không thể giấu được nữa. Phụ thân của nàng cùng đại huynh Dạ Tã Phàm biết được chuyện này, chuyện đại nghịch bất đạo lập tức bị ngăn cản. Nàng vốn là con của quân thần lại đi yêu một tên thổ phỉ đang là trọng phạm mà triều đình muốn diệt trừ, còn ra thể thống gì.
Một đoạn thời gian rất dài nhị thúc cùng Dạ Sở Tịnh bị ngăn cách, gia gia còn nói chưa bao giờ thấy nhị thúc như vậy ưu buồn, lúc nào cũng tưởng nhớ mà sinh ra buồn bã tuyệt vọng. Không lâu sau nghe được tin nhị tiểu thư Dạ gia bị bệnh rất nặng.
Nhị thúc lo lắng đến độ vừa nghe đã cấp tốc chạy đến Dạ phủ, bất chấp nguy hiểm bất chấp sống chết mà muốn vào phủ Dạ gia. Nnhưng không ngờ đó là một cái bẫy đã được dăng sẳn, nhị thúc bị người Dạ gia đuổi giết, rốt cục đánh trả không được mà bị đâm một nhát chí mạng. Đáng giận nhất chính là chưa được gặp mặt được Dạ Sở Tịnh.
Dạ Sở Tịnh sau khi biết mọi chuyện liền chạy lên kỳ sơn, lúc đó nhị thúc đã lâm vào nguy kịch, gia gia không đành lòng mà cho nàng vào gặp. Đến khi nhị thúc chịu không được mà mất đi cùng lúc đó Dạ Sở Tịnh cũng mất tích, không ai biết nàng đi đâu, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Người Dạ gia không biết sự tình liền cho rằng kỳ sơn giết nàng trả thù cho Kỳ Mệnh. Phụ thân của Dạ Sở Tịnh vì vậy không cam lòng năm lần bảy lượt chạy đến kỳ sơn muốn giết người trả thù nhưng cuối cùng lại bị mai phục mà chết.
Mối thù liền hình thành không có hồi kết. Dạ gia mang thù mất đến hai mạng người.
Cũng từ đó mà gia gia bắt mình phải tinh thông y thuật, người ân hận bản thân học y không đến không cứu được nhị thúc. Người đưa lại kỳ sơn cho phụ thân lãnh đạo, tự nhốt bản thân ở núi cao, nhưng chỉ qua vài năm y thuật của người đã thượng đẳng. Giá gia nói rằng người không muốn bất kì ai ở kỳ sơn phải mất mạng nữa.
*****
Kim Ninh cung.
Dạ Vi Tước mệt mỏi vì vậy mà cho hạ nhân lui xuống, tự mình nghỉ ngơi sớm, chỉ mới vừa chợp mắt được một lúc, mơ mơ màng màng có ai đó ôm mình, người nọ siết chặt hơn, mới chợt tỉnh, hơi thở quen thuộc, thừa biết là người nào, không dùng hành động phản kháng Dạ Vi Tước chỉ buông một câu thật lãnh đạm, khiến cho Kỳ Tử Nhạc phía sau nghe lập tức sững sốt.
"Đi ra ngoài!"
"Ta xin lỗi...ta sai rồi, ta biết sai rồi, không nên tức giận như vậy, cũng không nên bỏ đi lâu như vậy, nàng đừng như vậy đuổi ta ra ngoài nữa..."
Nỗi nhớ thật sự dâng lên muốn đánh chìm nàng, đã hơn bốn ngày không gặp làm sao chịu cho thấu, một đường bất chấp từ kỳ sơn trở về liền chạy vào Kim Ninh, đèn phòng chỉ còn lại một ngọn nhỏ rất mờ nàng biết Dạ Vi Tước đã ngủ rồi. Nhưng vẫn muốn vào trong phòng, nhưng bây giờ thực sự một lần nữa bị lạnh nhạt rồi.
"Tước nhi, ta tự biết mình sai rồi, nàng đừng giận ta nhà có được không?" Kỳ Tử Nhạc nhỏ giọng đằng sau lưng Dạ Vi Tước, thanh âm mềm nhũn van xin thê lương nghe đến nức lòng.
Dạ Vi Tước vẫn chung thủy với im lặng, một lời cũng không thèm bố thí cho.
"Tước nhi...sao nàng lại như vậy..." Kỳ Tử Nhạc lần nữa ưu thương cất lời.
"Có phải chán rồi không? Vậy thì buông bỏ đi..." Im lặng một lúc lâu, thanh âm rất rất nhỏ vang lên giữa không gian yên tĩnh. Dạ Vi Tước nói xong như muốn động thân vùng khỏi vòng tay đang ghì chặt mình.
"Không có...không hề có." Kỳ Tử Nhạc nghe được, người liền run lên, cả kinh giật mình, không suy nghĩ miệng đã lắp bắp, "Trái tim ta chỉ có nàng thôi, cả đời này cũng chỉ một mình nàng thôi. Nàng đừng nói như vậy có được không trái tim ta rất đau..."
Kỳ Tử Nhạc siết chặt vòng tay hơn, rất sợ Dạ Vi Tước sẽ gạt bỏ ra.
"Nhiều ngày qua ta rất nhớ nàng, vô cùng ân hận những lời tối hôm đó nói. Muốn đi tìm nàng hối lỗi nhưng ta lỡ hứa với Liễu phi nương nương sẽ giúp nàng ấy hộ tống đoạn đường nguy hiểm. Bởi vì trước kia Liễu phi cứu mạng ta, ta và Liễu phi chỉ là quan hệ ân nhân ngoài ra không có gì nữa cả."
Kỳ Tử Nhạc tự biết lỗi, Dạ Vi Tước chưa hỏi gì đã một hơi khai sạch hết tất cả.
"Vậy sao?" Ngữ khí Dạ Vi Tước có chút trầm thấp, như có phần nào dịu đi, lời nói nghe ra dễ chịu hơn lúc nãy một ít.
"Ta chỉ hộ cho Liễu phi có một ngày thôi xem như trả lại ân huệ trước kia...còn những ngày sau có chuyện lớn nên mới gấp gáp như vậy, là phụ thân cùng nương ta trở về liền kêu ta phải nhanh chóng trở về kỳ sơn, hoàn toàn không có chán gì cả!" Kỳ Tử Nhạc ở ngay bên cạnh ôm rất chặt Dạ Vi Tước, hai thân ảnh hoàn toàn không có kẻ hở.
Dạ Vi Tước không nói gì thêm, hoàn toán không biết nàng đang nghĩ cái gì.
Cổ áo Dạ Vi Tước vì cái tay Kỳ Tử Nhạc không ngừng lôi kéo vạt áo mà trở nên lỏng lẻo trễ xuống, sớm lộ ra đã thịt trắng nõn quyến rủ. Ở ngay trước mắt Kỳ Tử Nhạc nào tài đến mức không động tâm, miệng khô lưỡi đắng, tình trạng lúc này như bị bỏ đói rất rất nhiều ngày liền. Không thèm quan tâm Dạ Vi Tước đã hết giận chưa, kiềm lòng không được đem môi mình áp vào vai Dạ Vi Tước hôn lên.
Bất chợt như vậy Dạ Vi Tước liền run lên.
"Ta chỉ yêu có một mình nàng thôi, cũng chỉ quan tâm đến nàng thôi..." Môi Kỳ Tử Nhạc rời vai, ở phía sau nhẹ nhàng phả khí nóng vào cổ Dạ Vi Tước.
Vừa nói xong đã trườn dậy, một cái dễ dàng đem Dạ Vi Tước đặt dưới thân, lập tức đưa môi mình du dời lên cái cổ trắng noãn khêu gợi lòng người kia.
"Kỳ Tử Nhạc...." Hơi thở có chút khó khăn, thanh giọng Dạ Vi Tước hơi hỗn loạn.
Kỳ Tử Nhạc yêu thích ra sức liếm mút hành hạ chiếc cổ mẫn cảm, tham lam muốn để thật nhiều ấn ký đánh dấu chủ quyền, môi mỏng như mang theo lửa đi đến đâu đều khơi lên dục hoả đến đó. Dạ Vi Tước lúc này hô hấp dồn dập, cực lực khống chế cảm giác giống như có ngàn con kiến vây quanh, vừa khó chịu lại vừa khó nhịn.
Kỳ Tử Nhạc lôi kéo vạt áo Dạ Vi Tước bung ra làm lộ ra xương quai xanh mê người, ẩn ẩn hiện hiện phía dưới xương quai xanh còn mê người hơn. Tiếp tục hôn xuống, bàn tay xấu xa kéo một cái đã bỏ được thắt lưng, luồng tay vào bên trong nhằm ngày vật mềm nhất mà lộng hành, cảm giác miệng khô lưỡi nóng ngày một nhiều, khiến cho Kỳ Tử Nhạc vô cùng khó nhịn.
Kỳ Tử Nhạc lưu luyến nơi xương quai xanh cùng cái cổ mẫn cảm thật lâu, hết liếm rồi lại cắn, liên tục bức cho Dạ Vi Tước không có đường kháng cự. Đang lúc muốn tiếp tục cuối xuống vùi đầu hôn lên cái cổ trắng mịn, bất ngờ Dạ Vi Tước dùng tay bịt miệng nàng lại, ngăn không cho hành động Kỳ Tử Nhạc tiếp diễn.
Kỳ Tử Nhạc mở to mắt nhìn Dạ Vi Tước, ánh mắt tỏ vẻ hoang mang nhưng rất nhanh đã được giải đáp, từ xa xa bên ngoài cửa dường như có tiếng động nói chuyện ngày càng gần. Đợi một chút nữa, gần thêm chút nữa, mới nghe được đó là tiếng nói của thái tử điện hạ.
Dạ Vi Tước vốn đã nghe thấy tiếng động nên mới bừng tỉnh ngăn lại. Quả thực là Liêu Nhiên đã đến đây.
Dạ Vi Tước lập tức đẩy Kỳ Tử Nhạc sang một bên, kéo lại vạt áo đã muốn trễ xuống gần hết của mình lại chỉnh tề, lúc này mới bước xuống giường vươn tay lấy chiếc áo ngoài choàng lên người, hoàn toàn bỏ qua Kỳ Tử Nhạc đi ra phía cửa.
"Nhiên nhi sao lại đến đây trễ như vậy?" Ngoài cửa nghe Cung Sa nói mình ngủ rồi, lại nghe Liêu Nhiên nói muốn về, Dạ Vi Tước vừa lúc mở cửa gọi bóng lưng đang muốn quay đi, khuôn miệng cong lên khi thấy gương mặt kia quay lại.
"Mẫu hậu..."
Liêu Nhiên nghe vậy liền quay đầu, ánh mắt sáng rỡ, chạy ngay vào bên trong ôm chầm lấy mẫu hậu.
"Nhi thần rất nhớ người, nhưng lại phải học rất trễ không thể đến đây được."
"Đã ăn gì chưa?" Ôn nhu nói ra, Dạ Vi Tước vuốt vuốt tóc Liêu Nhiên.
"Nhi thần vẫn chưa ăn gì cả..." Liêu Nhiên vẫn còn ôm mẫu hậu, tựa vai mẫu hậu một phen làm nũng.
Ở phía bên trong, bên trên giường lớn lại có một người mang theo vẻ mặt u ám nhìn một màn xa xa ngoài cửa. Khuôn mặt hừng hực đỏ, thân người cũng hừng nóng bức bách, Kỳ Tử Nhạc nhìn Liêu Nhiên đột nhiên lại rất ganh tị với hắn, còn chưa hết, hắn đến đây trễ như vậy có hay không sẽ lưu lại muốn với mẫu hậu của hắn, một cái suy đoán này nếu là thật, đem nàng đi ra ngoài hành xử còn hơn.
Hắn lưu lại đây, vậy nàng phải làm sao với thân thể nóng bức khó chịu này, hắn lưu lại đây, vậy nàng chẳng phải sẽ là người bị đuổi ra ngoài sao, chỉ nghĩ thôi đã thấy thật tàn nhẫn, không nàng không muốn như vậy!
Nếu Liêu Nhiên muốn lưu lại làm sao mà Dạ Vi Tước không đáp ứng cho được. Nếu như vậy hôm nay nàng thảm thật rồi.
"Nhiên nhi trước đi ăn đã, trễ lắm rồi sao lại không chịu ăn?"
Dạ Vi Tước nói xong liền hướng đến Cung Sa nói tiếp, "Em xuống ngự thiện phòng lấy vài món mà thái tử thích cho bản cung đi."
Bởi vì hôm nay nàng có phần đi nghỉ sớm, thật ra trời vẫn chưa phải là quá muộn.
Dạ Vi Tước lập tức kéo Liêu Nhiên ra bên ngoài cửa, trên hành lang đã bước đi.
*
Một lúc thật lâu sau, Kỳ Tử Nhạc vẫn ngồi ở trên giường ôm gối tựa cằm lên suy tư. Bất chợt nghe tiếng bước chân ngoài cửa, không lâu cửa phòng cũng được mở ra, trái tim trong lòng cũng bắt đầu ngực đập thình thịch, đồn dập.
Dạ Vi Tước bước vào trong, vẫn là ánh đèn mờ trong phòng còn đó, nhẹ chân bước đến bên giường vén rèm che mỏng lên, mới phát hiện người ngồi ở trên giường, nàng còn tưởng rằng người kia đã ngủ rồi, nhưng không, còn ngẩng đầu chạm vào ảnh mắt của nàng.
Kỳ Tử Nhạc ngẩng đầu chạm vào mắt Dạ Vi Tước, cũng thấy Dạ Vi Tước nhìn mình. Dạ Vi Tước cởi áo choàng, bỏ giày ngồi lên giường.
Kỳ Tử Nhạc thấy Dạ Vi Tước như vậy trong lòng liền vui vẻ, Dạ Vi Tước chỉ trở lại có một mình thôi, tên tiểu tử kia thật không có lưu lại đây. Liền buông xuống đôi tay đang ôm gối, xoay người đối mặt với Dạ Vi Tước, không thèm nói gì đã muốn lần nữa áp chế Dạ Vi Tước.
Dạ Vi Tước thấy Kỳ Tử Nhạc tiên sát người mình liền mở to mắt, thật thì nàng vốn tưởng nàng ấy đã ngủ rồi, nhưng nàng sai rồi, bây giờ còn muốn tiếp diễn cả lại chuyện lúc nãy.
Dạ Sở Tịnh chính là cô cô của hoàng hậu nương nương hiện tại. Dạ Sở Tịnh lúc đó mười tám tuổi, cầm kì thi hoạ đều tinh thông, dung mạo lại vô cùng xinh đẹp, gia phép lễ giáo đều có, nhất thời là nữ nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, người người đến Dạ phủ xin cưới ngày một nhiều. Lại nghe nói nàng rất ít khi ra ngoài, chỉ ở tại Dạ phủ vì vậy mà càng làm cho người khác tò mò.
Dạ Sở Tịnh dường như là người thích uống trà, nghe nói có một trà lâu vừa mở liền muốn đi vì vậy mà đơn giản chỉ mang theo một nữ hầu bên cạnh. Bước vào quán trà lâu chọn góc trong cùng ngồi, chỉ vừa mới uống một lúc nhưng đột nhiên một đám người mặt mày hầm hố bặm trợn bước vào lại chọn ngay nàng mà giở trò đê tiện trêu ghẹo Dạ Sở Tịnh.
Kỳ Nhiệm chính là nhị thúc của nàng. Lúc này lại ở ngay gần đó, tiện thể vài cước tất cả đều nằm la liệt dưới đất. Hai người từ trong mắt liền xuất hiện hảo cảm, lương duyên đẩy đưa từ đó lại âm thầm liên lạc, nhị thúc cuối cùng cũng có được trái tim của Dạ Sở Tịnh.
Thời gian trôi qua, tình cảm lén lút nhưng ngày một sâu nặng, kéo dài một thời gian cuối cùng cũng không thể giấu được nữa. Phụ thân của nàng cùng đại huynh Dạ Tã Phàm biết được chuyện này, chuyện đại nghịch bất đạo lập tức bị ngăn cản. Nàng vốn là con của quân thần lại đi yêu một tên thổ phỉ đang là trọng phạm mà triều đình muốn diệt trừ, còn ra thể thống gì.
Một đoạn thời gian rất dài nhị thúc cùng Dạ Sở Tịnh bị ngăn cách, gia gia còn nói chưa bao giờ thấy nhị thúc như vậy ưu buồn, lúc nào cũng tưởng nhớ mà sinh ra buồn bã tuyệt vọng. Không lâu sau nghe được tin nhị tiểu thư Dạ gia bị bệnh rất nặng.
Nhị thúc lo lắng đến độ vừa nghe đã cấp tốc chạy đến Dạ phủ, bất chấp nguy hiểm bất chấp sống chết mà muốn vào phủ Dạ gia. Nnhưng không ngờ đó là một cái bẫy đã được dăng sẳn, nhị thúc bị người Dạ gia đuổi giết, rốt cục đánh trả không được mà bị đâm một nhát chí mạng. Đáng giận nhất chính là chưa được gặp mặt được Dạ Sở Tịnh.
Dạ Sở Tịnh sau khi biết mọi chuyện liền chạy lên kỳ sơn, lúc đó nhị thúc đã lâm vào nguy kịch, gia gia không đành lòng mà cho nàng vào gặp. Đến khi nhị thúc chịu không được mà mất đi cùng lúc đó Dạ Sở Tịnh cũng mất tích, không ai biết nàng đi đâu, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Người Dạ gia không biết sự tình liền cho rằng kỳ sơn giết nàng trả thù cho Kỳ Mệnh. Phụ thân của Dạ Sở Tịnh vì vậy không cam lòng năm lần bảy lượt chạy đến kỳ sơn muốn giết người trả thù nhưng cuối cùng lại bị mai phục mà chết.
Mối thù liền hình thành không có hồi kết. Dạ gia mang thù mất đến hai mạng người.
Cũng từ đó mà gia gia bắt mình phải tinh thông y thuật, người ân hận bản thân học y không đến không cứu được nhị thúc. Người đưa lại kỳ sơn cho phụ thân lãnh đạo, tự nhốt bản thân ở núi cao, nhưng chỉ qua vài năm y thuật của người đã thượng đẳng. Giá gia nói rằng người không muốn bất kì ai ở kỳ sơn phải mất mạng nữa.
*****
Kim Ninh cung.
Dạ Vi Tước mệt mỏi vì vậy mà cho hạ nhân lui xuống, tự mình nghỉ ngơi sớm, chỉ mới vừa chợp mắt được một lúc, mơ mơ màng màng có ai đó ôm mình, người nọ siết chặt hơn, mới chợt tỉnh, hơi thở quen thuộc, thừa biết là người nào, không dùng hành động phản kháng Dạ Vi Tước chỉ buông một câu thật lãnh đạm, khiến cho Kỳ Tử Nhạc phía sau nghe lập tức sững sốt.
"Đi ra ngoài!"
"Ta xin lỗi...ta sai rồi, ta biết sai rồi, không nên tức giận như vậy, cũng không nên bỏ đi lâu như vậy, nàng đừng như vậy đuổi ta ra ngoài nữa..."
Nỗi nhớ thật sự dâng lên muốn đánh chìm nàng, đã hơn bốn ngày không gặp làm sao chịu cho thấu, một đường bất chấp từ kỳ sơn trở về liền chạy vào Kim Ninh, đèn phòng chỉ còn lại một ngọn nhỏ rất mờ nàng biết Dạ Vi Tước đã ngủ rồi. Nhưng vẫn muốn vào trong phòng, nhưng bây giờ thực sự một lần nữa bị lạnh nhạt rồi.
"Tước nhi, ta tự biết mình sai rồi, nàng đừng giận ta nhà có được không?" Kỳ Tử Nhạc nhỏ giọng đằng sau lưng Dạ Vi Tước, thanh âm mềm nhũn van xin thê lương nghe đến nức lòng.
Dạ Vi Tước vẫn chung thủy với im lặng, một lời cũng không thèm bố thí cho.
"Tước nhi...sao nàng lại như vậy..." Kỳ Tử Nhạc lần nữa ưu thương cất lời.
"Có phải chán rồi không? Vậy thì buông bỏ đi..." Im lặng một lúc lâu, thanh âm rất rất nhỏ vang lên giữa không gian yên tĩnh. Dạ Vi Tước nói xong như muốn động thân vùng khỏi vòng tay đang ghì chặt mình.
"Không có...không hề có." Kỳ Tử Nhạc nghe được, người liền run lên, cả kinh giật mình, không suy nghĩ miệng đã lắp bắp, "Trái tim ta chỉ có nàng thôi, cả đời này cũng chỉ một mình nàng thôi. Nàng đừng nói như vậy có được không trái tim ta rất đau..."
Kỳ Tử Nhạc siết chặt vòng tay hơn, rất sợ Dạ Vi Tước sẽ gạt bỏ ra.
"Nhiều ngày qua ta rất nhớ nàng, vô cùng ân hận những lời tối hôm đó nói. Muốn đi tìm nàng hối lỗi nhưng ta lỡ hứa với Liễu phi nương nương sẽ giúp nàng ấy hộ tống đoạn đường nguy hiểm. Bởi vì trước kia Liễu phi cứu mạng ta, ta và Liễu phi chỉ là quan hệ ân nhân ngoài ra không có gì nữa cả."
Kỳ Tử Nhạc tự biết lỗi, Dạ Vi Tước chưa hỏi gì đã một hơi khai sạch hết tất cả.
"Vậy sao?" Ngữ khí Dạ Vi Tước có chút trầm thấp, như có phần nào dịu đi, lời nói nghe ra dễ chịu hơn lúc nãy một ít.
"Ta chỉ hộ cho Liễu phi có một ngày thôi xem như trả lại ân huệ trước kia...còn những ngày sau có chuyện lớn nên mới gấp gáp như vậy, là phụ thân cùng nương ta trở về liền kêu ta phải nhanh chóng trở về kỳ sơn, hoàn toàn không có chán gì cả!" Kỳ Tử Nhạc ở ngay bên cạnh ôm rất chặt Dạ Vi Tước, hai thân ảnh hoàn toàn không có kẻ hở.
Dạ Vi Tước không nói gì thêm, hoàn toán không biết nàng đang nghĩ cái gì.
Cổ áo Dạ Vi Tước vì cái tay Kỳ Tử Nhạc không ngừng lôi kéo vạt áo mà trở nên lỏng lẻo trễ xuống, sớm lộ ra đã thịt trắng nõn quyến rủ. Ở ngay trước mắt Kỳ Tử Nhạc nào tài đến mức không động tâm, miệng khô lưỡi đắng, tình trạng lúc này như bị bỏ đói rất rất nhiều ngày liền. Không thèm quan tâm Dạ Vi Tước đã hết giận chưa, kiềm lòng không được đem môi mình áp vào vai Dạ Vi Tước hôn lên.
Bất chợt như vậy Dạ Vi Tước liền run lên.
"Ta chỉ yêu có một mình nàng thôi, cũng chỉ quan tâm đến nàng thôi..." Môi Kỳ Tử Nhạc rời vai, ở phía sau nhẹ nhàng phả khí nóng vào cổ Dạ Vi Tước.
Vừa nói xong đã trườn dậy, một cái dễ dàng đem Dạ Vi Tước đặt dưới thân, lập tức đưa môi mình du dời lên cái cổ trắng noãn khêu gợi lòng người kia.
"Kỳ Tử Nhạc...." Hơi thở có chút khó khăn, thanh giọng Dạ Vi Tước hơi hỗn loạn.
Kỳ Tử Nhạc yêu thích ra sức liếm mút hành hạ chiếc cổ mẫn cảm, tham lam muốn để thật nhiều ấn ký đánh dấu chủ quyền, môi mỏng như mang theo lửa đi đến đâu đều khơi lên dục hoả đến đó. Dạ Vi Tước lúc này hô hấp dồn dập, cực lực khống chế cảm giác giống như có ngàn con kiến vây quanh, vừa khó chịu lại vừa khó nhịn.
Kỳ Tử Nhạc lôi kéo vạt áo Dạ Vi Tước bung ra làm lộ ra xương quai xanh mê người, ẩn ẩn hiện hiện phía dưới xương quai xanh còn mê người hơn. Tiếp tục hôn xuống, bàn tay xấu xa kéo một cái đã bỏ được thắt lưng, luồng tay vào bên trong nhằm ngày vật mềm nhất mà lộng hành, cảm giác miệng khô lưỡi nóng ngày một nhiều, khiến cho Kỳ Tử Nhạc vô cùng khó nhịn.
Kỳ Tử Nhạc lưu luyến nơi xương quai xanh cùng cái cổ mẫn cảm thật lâu, hết liếm rồi lại cắn, liên tục bức cho Dạ Vi Tước không có đường kháng cự. Đang lúc muốn tiếp tục cuối xuống vùi đầu hôn lên cái cổ trắng mịn, bất ngờ Dạ Vi Tước dùng tay bịt miệng nàng lại, ngăn không cho hành động Kỳ Tử Nhạc tiếp diễn.
Kỳ Tử Nhạc mở to mắt nhìn Dạ Vi Tước, ánh mắt tỏ vẻ hoang mang nhưng rất nhanh đã được giải đáp, từ xa xa bên ngoài cửa dường như có tiếng động nói chuyện ngày càng gần. Đợi một chút nữa, gần thêm chút nữa, mới nghe được đó là tiếng nói của thái tử điện hạ.
Dạ Vi Tước vốn đã nghe thấy tiếng động nên mới bừng tỉnh ngăn lại. Quả thực là Liêu Nhiên đã đến đây.
Dạ Vi Tước lập tức đẩy Kỳ Tử Nhạc sang một bên, kéo lại vạt áo đã muốn trễ xuống gần hết của mình lại chỉnh tề, lúc này mới bước xuống giường vươn tay lấy chiếc áo ngoài choàng lên người, hoàn toàn bỏ qua Kỳ Tử Nhạc đi ra phía cửa.
"Nhiên nhi sao lại đến đây trễ như vậy?" Ngoài cửa nghe Cung Sa nói mình ngủ rồi, lại nghe Liêu Nhiên nói muốn về, Dạ Vi Tước vừa lúc mở cửa gọi bóng lưng đang muốn quay đi, khuôn miệng cong lên khi thấy gương mặt kia quay lại.
"Mẫu hậu..."
Liêu Nhiên nghe vậy liền quay đầu, ánh mắt sáng rỡ, chạy ngay vào bên trong ôm chầm lấy mẫu hậu.
"Nhi thần rất nhớ người, nhưng lại phải học rất trễ không thể đến đây được."
"Đã ăn gì chưa?" Ôn nhu nói ra, Dạ Vi Tước vuốt vuốt tóc Liêu Nhiên.
"Nhi thần vẫn chưa ăn gì cả..." Liêu Nhiên vẫn còn ôm mẫu hậu, tựa vai mẫu hậu một phen làm nũng.
Ở phía bên trong, bên trên giường lớn lại có một người mang theo vẻ mặt u ám nhìn một màn xa xa ngoài cửa. Khuôn mặt hừng hực đỏ, thân người cũng hừng nóng bức bách, Kỳ Tử Nhạc nhìn Liêu Nhiên đột nhiên lại rất ganh tị với hắn, còn chưa hết, hắn đến đây trễ như vậy có hay không sẽ lưu lại muốn với mẫu hậu của hắn, một cái suy đoán này nếu là thật, đem nàng đi ra ngoài hành xử còn hơn.
Hắn lưu lại đây, vậy nàng phải làm sao với thân thể nóng bức khó chịu này, hắn lưu lại đây, vậy nàng chẳng phải sẽ là người bị đuổi ra ngoài sao, chỉ nghĩ thôi đã thấy thật tàn nhẫn, không nàng không muốn như vậy!
Nếu Liêu Nhiên muốn lưu lại làm sao mà Dạ Vi Tước không đáp ứng cho được. Nếu như vậy hôm nay nàng thảm thật rồi.
"Nhiên nhi trước đi ăn đã, trễ lắm rồi sao lại không chịu ăn?"
Dạ Vi Tước nói xong liền hướng đến Cung Sa nói tiếp, "Em xuống ngự thiện phòng lấy vài món mà thái tử thích cho bản cung đi."
Bởi vì hôm nay nàng có phần đi nghỉ sớm, thật ra trời vẫn chưa phải là quá muộn.
Dạ Vi Tước lập tức kéo Liêu Nhiên ra bên ngoài cửa, trên hành lang đã bước đi.
*
Một lúc thật lâu sau, Kỳ Tử Nhạc vẫn ngồi ở trên giường ôm gối tựa cằm lên suy tư. Bất chợt nghe tiếng bước chân ngoài cửa, không lâu cửa phòng cũng được mở ra, trái tim trong lòng cũng bắt đầu ngực đập thình thịch, đồn dập.
Dạ Vi Tước bước vào trong, vẫn là ánh đèn mờ trong phòng còn đó, nhẹ chân bước đến bên giường vén rèm che mỏng lên, mới phát hiện người ngồi ở trên giường, nàng còn tưởng rằng người kia đã ngủ rồi, nhưng không, còn ngẩng đầu chạm vào ảnh mắt của nàng.
Kỳ Tử Nhạc ngẩng đầu chạm vào mắt Dạ Vi Tước, cũng thấy Dạ Vi Tước nhìn mình. Dạ Vi Tước cởi áo choàng, bỏ giày ngồi lên giường.
Kỳ Tử Nhạc thấy Dạ Vi Tước như vậy trong lòng liền vui vẻ, Dạ Vi Tước chỉ trở lại có một mình thôi, tên tiểu tử kia thật không có lưu lại đây. Liền buông xuống đôi tay đang ôm gối, xoay người đối mặt với Dạ Vi Tước, không thèm nói gì đã muốn lần nữa áp chế Dạ Vi Tước.
Dạ Vi Tước thấy Kỳ Tử Nhạc tiên sát người mình liền mở to mắt, thật thì nàng vốn tưởng nàng ấy đã ngủ rồi, nhưng nàng sai rồi, bây giờ còn muốn tiếp diễn cả lại chuyện lúc nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.