Chương 69
Ngapica
17/12/2020
Bởi
vì sự tiến sát của Kỳ Tử Nhạc, Dạ Vi Tước bị nàng ép cho ngã người ra
phía sau một chút, nhưng Dạ Vi Tước đã nhanh chóng dùng tay để lên vai
Kỳ Tử Nhạc đẩy ra, cánh tay còn lại cũng đưa lên che đi bờ môi cùng hơi
thở nóng rực.
Giữ nguyên tư thế như vậy một lúc, nhìn thấy được ánh mắt của người đối diện, đôi mắt không phẫn nộ, không mang theo quyết liệt áp bức cũng không phải là ánh mắt đáng thương, chỉ có như vậy bình thản nhìn sâu vào mắt mình, khiến cho nàng không thể không mềm lòng được.
Mi mắt Dạ Vi Tước hơi sụp xuống, rời tay ra khỏi khuôn miệng người đối diện, cánh tay còn lại cũng rơi xuống dưới. Kỳ Tử Nhạc giống như biết được Dạ Vi Tước cho phép, liền áp đến hôn lên cổ Dạ Vi Tước. Dạ Vi Tước hơi nghiên mặt đi, lúc này hoàn toàn bị Kỳ Tử Nhạc đẩy ngã xuống giường.
Dạ Vi Tước cố gắng khắc chế không cho mình phát ra thanh âm vô cùng xấu hổ mà cơn khoái cảm truyền đến, đem sàn đan nắm chặt thật chặt, khuôn mặt khó coi không biết là vì khó chịu hay là vì do khoái cảm mang đến.
Kỳ Tử Nhạc nhìn lên khuôn mặt cực lực che đậy kia, nhẹ nhàng đưa tay xuống cấm địa câu hồn bên dưới, thẳng đến trọng tâm cấm địa, môi mỏng khẽ cong mang theo ánh mắt dụ hoặc.
"Tước nhi..." Kỳ Tử Nhạc chỉ gọi khuê danh Dạ Vi Tước, nhưng lời nói phả vào một chút đùa cợt người ta. Làm cho Dạ Vi Tước không hiểu cũng bắt buộc phải hiểu.
Dạ Vi Tước vừa nghe xong khuôn mặt vốn đã đỏ bây giờ lại càng đỏ hơn, thẹn đến mức không dám nhìn Kỳ Tử Nhạc, chỉ có thể chôn gương mặt vào chăn, hận không có cái lỗ nào chui xuống lúc này. Thân thể của mình thế nhưng lại phản bội mình, thật sự không biết có phải thân thể của nàng nữa không, sao lại để cái tên tiểu lang này điều khiển dễ dàng như vậy.
Kỳ Tử Nhạc đem hết y phục Dạ Vi Tước kéo xuống, cảnh tượng như vậy biến thành dụ hoặc khó cưỡng.
Biểu tình thống khổ cùng với gương mặt đang cực lực khắc chế làm cho Dạ Vi Tước càng trở nên cực hạn yêu mị hơn lúc nào hết. Dạ Vi Tước vô thức ngửa đầu, tay siết chặt sàn đan làm thành hỗn độn chống lại khoái cảm dồn dập kéo đến. Thật muốn lãnh đạm nhưng không có cách nào cả.
Khoái cảm theo cử động của Kỳ Tử Nhạc ồ ạt mà đến, Dạ Vi Tước vô cùng chật vật, vô thức ôm cổ Kỳ Tử Nhạc kéo lại gần thân mình hơn làm điểm tựa, thanh âm mê người dễ nghe theo đó tràn ra bên ngoài. Càng làm cho hưng phấn vô thường, tay Kỳ Tử Nhạc theo đó chuyển động ngày một nhanh hơn.
"Tử Nhạc.......chậm....chậm...lại!"
Đến lúc đỉnh điểm, Dạ Vi Tước cong người, nhướn người dán lên người Kỳ Tử Nhạc, gắt gao ôm lấy cổ Kỳ Tử Nhạc, đầu vùi vào vai nàng mà nhẹ cắn. Cao trào qua đi, Kỳ Tử Nhạc cuối người hôn lên mũi Dạ Vi Tước ánh mắt mê li tràn ngập.
***
"Hứa đại nhân đã lần nào nhìn thấy chân mạo của Kỳ Tử Nhạc chưa?" Lâm Dương Nhiệm hướng người đang cầm bút trên tay hỏi. Căn phòng chỉ toàn giấy bút, tràn ngập mùi mực, trên kệ lớn vô số cuộn giấy, khắp nơi đều đặt những bức họa lớn nhỏ.
"Lâm đại nhân, ta đã nghe danh nhưng chưa thấy mặt hắn bao giờ, trước đây không ít vị đại nhân muốn hoạ hắn nhưng thúc thủ vô sách, thân thủ hành tung của hắn chóp nhoáng không rõ ràng, mỗi khi xuất hiện đều có rèm che kín gương mặt, không ai thấy được hắn cả." Hứa Khắc đặt bút mực xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Dương Nhiệm nói.
Hứa Khắc chính là quan hoạ ở trong cung, việc gì liên quan đến hoạ đều do hắn xử lí, tìm người đều do một tay hắn hoạ nên, bút pháp kĩ thuật điêu luyện, nhìn qua một lần đều có thể cầm bút mà hoạ người đó ngay.
"Chưa một ai thấy qua sao?" Lâm Dương Nhiệm hai mắt nhìn Hứa Khắc hỏi. Hắn ta là người bí ẩn đến như vậy? Xem ra chuyện muốn tiêu diệt Kỳ Tử Nhạc không dễ như hắn nghĩ, muốn hoạ một bức tranh của hắn khó như vậy, thảo nào quan trong triều đều thúc thủ vô sách với hắn, hoá ra là chỉ nghe tên nhưng chưa từng ai thấy dung mạo của hắn.
"Đúng vậy. Cũng bởi vì vậy mà cái tên Kỳ Tử Nhạc mang lại nhiều bí ẩn cho hoàng cung và giang hồ." Hứa Khắc gật đầu nói.
"Không còn cách nào khác sao? Chẳng lẽ thiên hạ chưa từng ai thấy qua dung mạo của Kỳ Tử Nhạc sao?" Lâm Dương Nhiệm không chịu bỏ qua tiếp tục nói. Hắn vẫn không tin không có người từng thấy qua.
"Lâm tướng quân chuyện này đương nhiên có, năm trước có một nam nhân tự xưng võ công cao cường không ai sánh bằng, nghe nói Kỳ Tử Nhạc võ công xuất chúng, hắn không tin ai có võ công hơn mình nên liền gửi thư khiêu chiến hẹn Kỳ Tử Nhạc thách đấu cùng." Hứa Khắc nói. Nhìn sơ qua biểu hiện của Lâm Dương Nhiệm mới nói tiếp.
"Theo hẹn ngày đó hắn đến đấu trường chờ đợi, vốn tưởng Kỳ Tử Nhạc sẽ không đến, nhưng không ngờ Kỳ Tử Nhạc lại xuất hiện, bộ dạng bạch y, trên đầu rèm y trắng tinh phủ xuống. Nghe nói chỉ giao đấu chỉ mới vài chiêu nam nhân kia đã thua trận, nhưng hắn đã vô tình thấy được dung mạo của Kỳ Tử Nhạc."
"Võ công Kỳ Tử Nhạc cao cường đến như vậy? Nói như vậy, hiện giờ hắn ta ở đâu?" Lâm Dương Nhiệm nghe nói vậy liền nâng giọng hỏi.
"Nghe nói hắn là tên phiêu bạc giang hồ, thiên hạ rộng lớn như vậy không thể biết hắn ở đâu, muốn tìm ra thật sự khó khăn, nhưng nếu Lâm tướng quân dụng sức sẽ tìm được. Người này có danh là Phong Uy." Hứa Khắc nói.
"Được rồi, ta nhất định tìm ra được hắn, đến lúc đó phần còn lại nằm ở đại nhân." Lâm Dương Nhiệm trong mắt hừng hực chắn chắn. Tên Kỳ Tử Nhạc này sớm muộn nhất định hắn sẽ tiêu diệt được. Rốt cục Kỳ Tử Nhạc là tên nào mà lại bí ẩn như vậy, để xem Kỳ Tử Nhạc làm sao chống chọi lại Lâm Dương Nhiệm này.
*****
Kỳ Tử Nhạc nhìn gương mặt đang say ngủ bên cạnh mình, trong lòng nói không hết hạnh phúc. Nhớ lại đêm qua không khỏi thấy thoả mãn, cơ thể tuyệt đẹp ở dưới thân mình nở rộ, cảnh tượng câu hồn khi nàng động tình thật sự quá mỹ, làm cho nàng càng ngày càng trầm mê.
Kỳ Tử Nhạc vuốt ve ngũ quan tinh tế, từng đường từng nét đều khiến cho người ta động tâm, nhẹ nhàng hôn trán, rồi lại chóp mũi, nhẹ nhàng hôn xuống môi, liền rời ra, rồi lại hôn nhẹ, đến mấy lần.
Chỉ là đến lần này vừa tiến lại gần, Dạ Vi Tước đột nhiên mở mắt, gương mặt Kỳ Tử Nhạc ở gần trong gang tấc làm Dạ Vi Tước có hơi hốt hoảng mở to mắt, mà Kỳ Tử Nhạc đang hôn trộm đột nhiên bị bắt tại trận, đứng hình nhìn chăm chăm Dạ Vi Tước.
"Nàng tỉnh rồi sao?" Kỳ Tử Nhạc mỉm cười tít mắt rút người lại, nằm ngay ngắn lại chỗ củ nghiên người nhìn Dạ Vi Tước nói.
"Không tỉnh làm sao biết có kẻ đang vụng trộm len lén trên người ta được." Dạ Vi Tước liếc nhìn Kỳ Tử Nhạc.
"Ai nói vụng trộm lén lút!? Nàng bây giờ là nữ nhân của ta rồi, đương nhiên thuộc quyền sở hữu của ta thôi, mà thuộc quyền sở hữu chẳng phải là muốn làm gì thì làm sao!?" Kỳ Tử Nhạc bá đạo nói ra. Nhìn dấu hồng ngân mình để lại trên cổ cùng vai của nàng đang lộ ra mà càng tự tin nói.
Dạ Vi Tước nghe xong muốn choáng váng đầu óc, đúng rồi thuộc quyền sở hữu muốn làm gì thì làm, hay cho Kỳ Tử Nhạc!
Biết là không thể nào dùng lời với cái người này được, ừ thì thuộc quyền sở hữu muốn làm gì thì làm, Dạ Vi Tước nhẹ nhàng tiến đến, giống như một loại yêu thích, dùng tay nhéo vào eo Kỳ Tử Nhạc.
"A....a....đau....đau."
Kỳ Tử Nhạc bày ra bộ mặt đáng thương hướng Dạ Vi Tước nhăn nhó.
Dạ Vi Tước không hề nhẹ tay, lập tức nhìn biểu hiện của Kỳ Tử Nhạc, đã nhăn như trúng độc rồi.
Cánh tay đang yên phận lập tức di chuyển trên thân thể xích loã của Dạ Vi Tước vuốt ve, không đủ, vĩnh viễn không đủ, tức thì áp bách đè Dạ Vi Tước dưới thân mình, đầu vùi vào cái cổ quyến tủ mà di dời.
"Kỳ Tử Nhạc không được...!" Dạ Vi Tước hơi thở trở nên dồn dập, lí trí mạnh mẽ áp chế lập tức thốt lên, mạnh tay đẩy Kỳ Tử Nhạc ra, trừng mắt nhìn nàng.
"Nàng xem eo ta rất đau chẳng phải là do nàng làm sao...?" Kỳ Tử Nhạc mặt mày thì cố tỏ ra ngây thơ nhưng bộ mặt lại như lang không thể che dấu được.
Dạ Vi Tước dùng tay bún một cái mạnh vào trán Kỳ Tử Nhạc, Kỳ Tử Nhạc đang ở trên người Dạ Vi Tước liền ngã sang một bên, ôm trán nhăn nhó. Mà Dạ Vi Tước không thèm đếm xỉa đến nàng, tự mình vớ lấy lớp sa y mỏng bị vứt trên giường tối qua choàng vào thân, bước xuống giường lớn, sớm đoán được hậu quả sẽ thành như vậy, đôi chân vừa bước xuống đã run rẫy, bủn rủn đứng không vững, tưởng chừng đã ngã khụy ở dưới đất.
Dạ Vi Tước thật sự muốn quay lại búng thêm vài cái vào cái tên tiểu sắc lang này nữa, khó khăn vất vả mới đi vào bên trong.
"Tước nhi...sau này ta không thể đến đây thường xuyên được nữa."
Kỳ Tử Nhạc đi đến giúp cầm lượt gỗ giúp Dạ Vi Tước chảy tóc, suối tóc đen tuyền lần lượt đều vào nếp, Kỳ Tử Nhạc nhìn vào gương đồng nhìn Dạ Vi Tước nhẹ giọng nói.
"Phải về kỳ sơn sao?" Dạ Vi Tước cũng nhìn vào gương đồng phản chiếu hình ảnh Kỳ Tử Nhạc, giọng nói có vẻ bình thường như thường ngày, nhưng ai biết được Dạ Vi Tước bên trong như thế nào, cũng chỉ có Dạ Vi Tước hiểu được.
"Đúng vậy." Kỳ Tử Nhạc gật đầu, đôi mắt chóp nhoáng xấu hiện u buồn, nhưng rất mau được che dấu kỉ càng.
"Khi nào thì trở về?" Dạ Vi Tước vẫn cứ như vậy bìmh bình đạm đạm hỏi, vẫn cứ như vậy vô tình làm trái tim người nọ đau đớn, mà trái tim của nàng cũng không dễ chịu hơn.
"Ngày mai ta liền trở về." Kỳ Tử Nhạc cố gắng cười nói.
Dạ Vi Tước chỉ ừ một tiếng.
Nghe được như vậy trong tim một trận nhói đau, Dạ Vi Tước thật sự không muốn giữ nàng sao? Ngay cả một lời, nàng ở lại thêm vài ngày, ít ngày nữa rồi hẳn đi mà nàng mong chờ cũng không có huống hồ là giữ lại.
Có lẽ chỉ cần một câu nói, nàng đừng đi, có lẽ Kỳ Tử Nhạc sẽ vứt bỏ hết thảy mọi thứ mà ở lại, nhưng Dạ Vi Tước chính là người như vậy, lạnh lùng vô tâm, trong lòng nàng chứa cái gì đó nhiều lắm, vị trí mình ở đâu trong lòng nàng, Kỳ Tử Nhạc thật sự không rõ được.
Còn nàng thì sao, chắc có lẽ cả đời này trong lòng chỉ cần có một người, mọi thứ hết tất cả đều dư thừa.
Dạ Vi Tước không hề suy nghĩ sâu xa, chỉ đơn giản nghĩ là, nàng có việc quan trọng đương nhiên phải thực hiện, thì làm sao mà có ý nghĩ sẽ nói nàng nán lại, nhưng Kỳ Tử Nhạc tự suy nghĩ rồi lại tự ngược bản thân mình.
Kỳ Tử Nhạc chảy tóc xong, còn muốn giúp Dạ Vi Tước làm tóc, nhưng quả thật khó hơn so với tưởng tượng vô số lần. Nắm một ít bên này, lại rơi bên kia, vô cùng chật vật. Cũng không thể trách Kỳ Tử Nhạc được, bình thường đều là Mộc Thuỷ, Mộc Hoả giúp nàng làm tóc, làm cho đầu tóc mình đẹp đến như vậy, không ngờ là khó đến mức này, khó hơn so với cầm kiếm lên mà uy nữa.
Nhìn thấy Kỳ Tử Nhạc loay hoay trên tóc mình, trong mắt xuất hiện, môi tạo thành đường cong tuyệt đẹp, nhẹ giọng nói với Kỳ Tử Nhạc: "Tử Nhạc, chỉ cần thắt đơn giản thôi, để chút nữa hạ nhân làm cũng được mà."
Dạ Vi Tước vẫn không nhịn được cười, cứ cong môi mỉm cười, nhẹ nhàng lấy sợi dây sắc đỏ, vén một ít tóc hai bên tai ra đằng sau mà thắt nhẹ.
"Thắt tóc thật sự khó quá! Nàng chỉ động một cái đã đẹp đến mức này rồi." Kỳ Tử Nhạc cảm thán.
"Được rồi, để cho hạ nhân giúp nàng vấn tóc thay y phục, lát nữa ta liền vào cung."
Dạ Vi Tước hướng Kỳ Tử Nhạc nhẹ nhàng gật gật đầu.
****
"Đã có rồi sao?" Lâm Dương Nhiệm nhướn mày hỏi.
"Lâm đại nhân, bức hoạ này tuy không hoàn toàn chính xác nhưng theo lời tên Phong Uy đó đã rất giống với Kỳ Tử Nhạc." Hứa Khắc gật đầu, đưa một cuộn giấy tới trước mặt Lâm Dương Nhiệm nói.
"Tốt lắm!" Lâm Dương Nhiệm thốt lên lời tán thưởng, nhận lấy khổ giấy lớn được cuộn tròn, nhẹ nhàng đem mở ra. Hình ảnh cứ vậy xuất hiện, bức hoạ chân thực có hồn như người thật, quả nhiên là cao siêu.
"Theo lời mô tả của Phong Uy ta đã hoạ theo từng bước, sau khi hoạ xong Phong Uy hắn khẳng định người này chính xác là người hắn gặp hôm đó. Bởi vì hắn rất ấn tượng với tên Kỳ Tử Nhạc nên nhớ như in trong đầu." Hứa Khắc nói.
Lâm Dương Nhiệm chăm chăm nhìn vào bức hoạ, đôi đồng tử đen dao động, càng nhìn càng thấy quen mắt, người này hắn đã gặp qua rồi, khuôn mặt này đôi nét thật sự rất giống..., Lâm Dương Nhiệm lần nữa mở to mắt kinh ngạc, chẳng lẽ nào là hắn ta, kẻ không biết trời cao đất dày ở cung Kim Ninh, đường nét này làm sao có thể nhằm lẫn?
Chính là hắn ta! Nhưng lẽ nào lại ở cung Kim Ninh?
Giữ nguyên tư thế như vậy một lúc, nhìn thấy được ánh mắt của người đối diện, đôi mắt không phẫn nộ, không mang theo quyết liệt áp bức cũng không phải là ánh mắt đáng thương, chỉ có như vậy bình thản nhìn sâu vào mắt mình, khiến cho nàng không thể không mềm lòng được.
Mi mắt Dạ Vi Tước hơi sụp xuống, rời tay ra khỏi khuôn miệng người đối diện, cánh tay còn lại cũng rơi xuống dưới. Kỳ Tử Nhạc giống như biết được Dạ Vi Tước cho phép, liền áp đến hôn lên cổ Dạ Vi Tước. Dạ Vi Tước hơi nghiên mặt đi, lúc này hoàn toàn bị Kỳ Tử Nhạc đẩy ngã xuống giường.
Dạ Vi Tước cố gắng khắc chế không cho mình phát ra thanh âm vô cùng xấu hổ mà cơn khoái cảm truyền đến, đem sàn đan nắm chặt thật chặt, khuôn mặt khó coi không biết là vì khó chịu hay là vì do khoái cảm mang đến.
Kỳ Tử Nhạc nhìn lên khuôn mặt cực lực che đậy kia, nhẹ nhàng đưa tay xuống cấm địa câu hồn bên dưới, thẳng đến trọng tâm cấm địa, môi mỏng khẽ cong mang theo ánh mắt dụ hoặc.
"Tước nhi..." Kỳ Tử Nhạc chỉ gọi khuê danh Dạ Vi Tước, nhưng lời nói phả vào một chút đùa cợt người ta. Làm cho Dạ Vi Tước không hiểu cũng bắt buộc phải hiểu.
Dạ Vi Tước vừa nghe xong khuôn mặt vốn đã đỏ bây giờ lại càng đỏ hơn, thẹn đến mức không dám nhìn Kỳ Tử Nhạc, chỉ có thể chôn gương mặt vào chăn, hận không có cái lỗ nào chui xuống lúc này. Thân thể của mình thế nhưng lại phản bội mình, thật sự không biết có phải thân thể của nàng nữa không, sao lại để cái tên tiểu lang này điều khiển dễ dàng như vậy.
Kỳ Tử Nhạc đem hết y phục Dạ Vi Tước kéo xuống, cảnh tượng như vậy biến thành dụ hoặc khó cưỡng.
Biểu tình thống khổ cùng với gương mặt đang cực lực khắc chế làm cho Dạ Vi Tước càng trở nên cực hạn yêu mị hơn lúc nào hết. Dạ Vi Tước vô thức ngửa đầu, tay siết chặt sàn đan làm thành hỗn độn chống lại khoái cảm dồn dập kéo đến. Thật muốn lãnh đạm nhưng không có cách nào cả.
Khoái cảm theo cử động của Kỳ Tử Nhạc ồ ạt mà đến, Dạ Vi Tước vô cùng chật vật, vô thức ôm cổ Kỳ Tử Nhạc kéo lại gần thân mình hơn làm điểm tựa, thanh âm mê người dễ nghe theo đó tràn ra bên ngoài. Càng làm cho hưng phấn vô thường, tay Kỳ Tử Nhạc theo đó chuyển động ngày một nhanh hơn.
"Tử Nhạc.......chậm....chậm...lại!"
Đến lúc đỉnh điểm, Dạ Vi Tước cong người, nhướn người dán lên người Kỳ Tử Nhạc, gắt gao ôm lấy cổ Kỳ Tử Nhạc, đầu vùi vào vai nàng mà nhẹ cắn. Cao trào qua đi, Kỳ Tử Nhạc cuối người hôn lên mũi Dạ Vi Tước ánh mắt mê li tràn ngập.
***
"Hứa đại nhân đã lần nào nhìn thấy chân mạo của Kỳ Tử Nhạc chưa?" Lâm Dương Nhiệm hướng người đang cầm bút trên tay hỏi. Căn phòng chỉ toàn giấy bút, tràn ngập mùi mực, trên kệ lớn vô số cuộn giấy, khắp nơi đều đặt những bức họa lớn nhỏ.
"Lâm đại nhân, ta đã nghe danh nhưng chưa thấy mặt hắn bao giờ, trước đây không ít vị đại nhân muốn hoạ hắn nhưng thúc thủ vô sách, thân thủ hành tung của hắn chóp nhoáng không rõ ràng, mỗi khi xuất hiện đều có rèm che kín gương mặt, không ai thấy được hắn cả." Hứa Khắc đặt bút mực xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Dương Nhiệm nói.
Hứa Khắc chính là quan hoạ ở trong cung, việc gì liên quan đến hoạ đều do hắn xử lí, tìm người đều do một tay hắn hoạ nên, bút pháp kĩ thuật điêu luyện, nhìn qua một lần đều có thể cầm bút mà hoạ người đó ngay.
"Chưa một ai thấy qua sao?" Lâm Dương Nhiệm hai mắt nhìn Hứa Khắc hỏi. Hắn ta là người bí ẩn đến như vậy? Xem ra chuyện muốn tiêu diệt Kỳ Tử Nhạc không dễ như hắn nghĩ, muốn hoạ một bức tranh của hắn khó như vậy, thảo nào quan trong triều đều thúc thủ vô sách với hắn, hoá ra là chỉ nghe tên nhưng chưa từng ai thấy dung mạo của hắn.
"Đúng vậy. Cũng bởi vì vậy mà cái tên Kỳ Tử Nhạc mang lại nhiều bí ẩn cho hoàng cung và giang hồ." Hứa Khắc gật đầu nói.
"Không còn cách nào khác sao? Chẳng lẽ thiên hạ chưa từng ai thấy qua dung mạo của Kỳ Tử Nhạc sao?" Lâm Dương Nhiệm không chịu bỏ qua tiếp tục nói. Hắn vẫn không tin không có người từng thấy qua.
"Lâm tướng quân chuyện này đương nhiên có, năm trước có một nam nhân tự xưng võ công cao cường không ai sánh bằng, nghe nói Kỳ Tử Nhạc võ công xuất chúng, hắn không tin ai có võ công hơn mình nên liền gửi thư khiêu chiến hẹn Kỳ Tử Nhạc thách đấu cùng." Hứa Khắc nói. Nhìn sơ qua biểu hiện của Lâm Dương Nhiệm mới nói tiếp.
"Theo hẹn ngày đó hắn đến đấu trường chờ đợi, vốn tưởng Kỳ Tử Nhạc sẽ không đến, nhưng không ngờ Kỳ Tử Nhạc lại xuất hiện, bộ dạng bạch y, trên đầu rèm y trắng tinh phủ xuống. Nghe nói chỉ giao đấu chỉ mới vài chiêu nam nhân kia đã thua trận, nhưng hắn đã vô tình thấy được dung mạo của Kỳ Tử Nhạc."
"Võ công Kỳ Tử Nhạc cao cường đến như vậy? Nói như vậy, hiện giờ hắn ta ở đâu?" Lâm Dương Nhiệm nghe nói vậy liền nâng giọng hỏi.
"Nghe nói hắn là tên phiêu bạc giang hồ, thiên hạ rộng lớn như vậy không thể biết hắn ở đâu, muốn tìm ra thật sự khó khăn, nhưng nếu Lâm tướng quân dụng sức sẽ tìm được. Người này có danh là Phong Uy." Hứa Khắc nói.
"Được rồi, ta nhất định tìm ra được hắn, đến lúc đó phần còn lại nằm ở đại nhân." Lâm Dương Nhiệm trong mắt hừng hực chắn chắn. Tên Kỳ Tử Nhạc này sớm muộn nhất định hắn sẽ tiêu diệt được. Rốt cục Kỳ Tử Nhạc là tên nào mà lại bí ẩn như vậy, để xem Kỳ Tử Nhạc làm sao chống chọi lại Lâm Dương Nhiệm này.
*****
Kỳ Tử Nhạc nhìn gương mặt đang say ngủ bên cạnh mình, trong lòng nói không hết hạnh phúc. Nhớ lại đêm qua không khỏi thấy thoả mãn, cơ thể tuyệt đẹp ở dưới thân mình nở rộ, cảnh tượng câu hồn khi nàng động tình thật sự quá mỹ, làm cho nàng càng ngày càng trầm mê.
Kỳ Tử Nhạc vuốt ve ngũ quan tinh tế, từng đường từng nét đều khiến cho người ta động tâm, nhẹ nhàng hôn trán, rồi lại chóp mũi, nhẹ nhàng hôn xuống môi, liền rời ra, rồi lại hôn nhẹ, đến mấy lần.
Chỉ là đến lần này vừa tiến lại gần, Dạ Vi Tước đột nhiên mở mắt, gương mặt Kỳ Tử Nhạc ở gần trong gang tấc làm Dạ Vi Tước có hơi hốt hoảng mở to mắt, mà Kỳ Tử Nhạc đang hôn trộm đột nhiên bị bắt tại trận, đứng hình nhìn chăm chăm Dạ Vi Tước.
"Nàng tỉnh rồi sao?" Kỳ Tử Nhạc mỉm cười tít mắt rút người lại, nằm ngay ngắn lại chỗ củ nghiên người nhìn Dạ Vi Tước nói.
"Không tỉnh làm sao biết có kẻ đang vụng trộm len lén trên người ta được." Dạ Vi Tước liếc nhìn Kỳ Tử Nhạc.
"Ai nói vụng trộm lén lút!? Nàng bây giờ là nữ nhân của ta rồi, đương nhiên thuộc quyền sở hữu của ta thôi, mà thuộc quyền sở hữu chẳng phải là muốn làm gì thì làm sao!?" Kỳ Tử Nhạc bá đạo nói ra. Nhìn dấu hồng ngân mình để lại trên cổ cùng vai của nàng đang lộ ra mà càng tự tin nói.
Dạ Vi Tước nghe xong muốn choáng váng đầu óc, đúng rồi thuộc quyền sở hữu muốn làm gì thì làm, hay cho Kỳ Tử Nhạc!
Biết là không thể nào dùng lời với cái người này được, ừ thì thuộc quyền sở hữu muốn làm gì thì làm, Dạ Vi Tước nhẹ nhàng tiến đến, giống như một loại yêu thích, dùng tay nhéo vào eo Kỳ Tử Nhạc.
"A....a....đau....đau."
Kỳ Tử Nhạc bày ra bộ mặt đáng thương hướng Dạ Vi Tước nhăn nhó.
Dạ Vi Tước không hề nhẹ tay, lập tức nhìn biểu hiện của Kỳ Tử Nhạc, đã nhăn như trúng độc rồi.
Cánh tay đang yên phận lập tức di chuyển trên thân thể xích loã của Dạ Vi Tước vuốt ve, không đủ, vĩnh viễn không đủ, tức thì áp bách đè Dạ Vi Tước dưới thân mình, đầu vùi vào cái cổ quyến tủ mà di dời.
"Kỳ Tử Nhạc không được...!" Dạ Vi Tước hơi thở trở nên dồn dập, lí trí mạnh mẽ áp chế lập tức thốt lên, mạnh tay đẩy Kỳ Tử Nhạc ra, trừng mắt nhìn nàng.
"Nàng xem eo ta rất đau chẳng phải là do nàng làm sao...?" Kỳ Tử Nhạc mặt mày thì cố tỏ ra ngây thơ nhưng bộ mặt lại như lang không thể che dấu được.
Dạ Vi Tước dùng tay bún một cái mạnh vào trán Kỳ Tử Nhạc, Kỳ Tử Nhạc đang ở trên người Dạ Vi Tước liền ngã sang một bên, ôm trán nhăn nhó. Mà Dạ Vi Tước không thèm đếm xỉa đến nàng, tự mình vớ lấy lớp sa y mỏng bị vứt trên giường tối qua choàng vào thân, bước xuống giường lớn, sớm đoán được hậu quả sẽ thành như vậy, đôi chân vừa bước xuống đã run rẫy, bủn rủn đứng không vững, tưởng chừng đã ngã khụy ở dưới đất.
Dạ Vi Tước thật sự muốn quay lại búng thêm vài cái vào cái tên tiểu sắc lang này nữa, khó khăn vất vả mới đi vào bên trong.
"Tước nhi...sau này ta không thể đến đây thường xuyên được nữa."
Kỳ Tử Nhạc đi đến giúp cầm lượt gỗ giúp Dạ Vi Tước chảy tóc, suối tóc đen tuyền lần lượt đều vào nếp, Kỳ Tử Nhạc nhìn vào gương đồng nhìn Dạ Vi Tước nhẹ giọng nói.
"Phải về kỳ sơn sao?" Dạ Vi Tước cũng nhìn vào gương đồng phản chiếu hình ảnh Kỳ Tử Nhạc, giọng nói có vẻ bình thường như thường ngày, nhưng ai biết được Dạ Vi Tước bên trong như thế nào, cũng chỉ có Dạ Vi Tước hiểu được.
"Đúng vậy." Kỳ Tử Nhạc gật đầu, đôi mắt chóp nhoáng xấu hiện u buồn, nhưng rất mau được che dấu kỉ càng.
"Khi nào thì trở về?" Dạ Vi Tước vẫn cứ như vậy bìmh bình đạm đạm hỏi, vẫn cứ như vậy vô tình làm trái tim người nọ đau đớn, mà trái tim của nàng cũng không dễ chịu hơn.
"Ngày mai ta liền trở về." Kỳ Tử Nhạc cố gắng cười nói.
Dạ Vi Tước chỉ ừ một tiếng.
Nghe được như vậy trong tim một trận nhói đau, Dạ Vi Tước thật sự không muốn giữ nàng sao? Ngay cả một lời, nàng ở lại thêm vài ngày, ít ngày nữa rồi hẳn đi mà nàng mong chờ cũng không có huống hồ là giữ lại.
Có lẽ chỉ cần một câu nói, nàng đừng đi, có lẽ Kỳ Tử Nhạc sẽ vứt bỏ hết thảy mọi thứ mà ở lại, nhưng Dạ Vi Tước chính là người như vậy, lạnh lùng vô tâm, trong lòng nàng chứa cái gì đó nhiều lắm, vị trí mình ở đâu trong lòng nàng, Kỳ Tử Nhạc thật sự không rõ được.
Còn nàng thì sao, chắc có lẽ cả đời này trong lòng chỉ cần có một người, mọi thứ hết tất cả đều dư thừa.
Dạ Vi Tước không hề suy nghĩ sâu xa, chỉ đơn giản nghĩ là, nàng có việc quan trọng đương nhiên phải thực hiện, thì làm sao mà có ý nghĩ sẽ nói nàng nán lại, nhưng Kỳ Tử Nhạc tự suy nghĩ rồi lại tự ngược bản thân mình.
Kỳ Tử Nhạc chảy tóc xong, còn muốn giúp Dạ Vi Tước làm tóc, nhưng quả thật khó hơn so với tưởng tượng vô số lần. Nắm một ít bên này, lại rơi bên kia, vô cùng chật vật. Cũng không thể trách Kỳ Tử Nhạc được, bình thường đều là Mộc Thuỷ, Mộc Hoả giúp nàng làm tóc, làm cho đầu tóc mình đẹp đến như vậy, không ngờ là khó đến mức này, khó hơn so với cầm kiếm lên mà uy nữa.
Nhìn thấy Kỳ Tử Nhạc loay hoay trên tóc mình, trong mắt xuất hiện, môi tạo thành đường cong tuyệt đẹp, nhẹ giọng nói với Kỳ Tử Nhạc: "Tử Nhạc, chỉ cần thắt đơn giản thôi, để chút nữa hạ nhân làm cũng được mà."
Dạ Vi Tước vẫn không nhịn được cười, cứ cong môi mỉm cười, nhẹ nhàng lấy sợi dây sắc đỏ, vén một ít tóc hai bên tai ra đằng sau mà thắt nhẹ.
"Thắt tóc thật sự khó quá! Nàng chỉ động một cái đã đẹp đến mức này rồi." Kỳ Tử Nhạc cảm thán.
"Được rồi, để cho hạ nhân giúp nàng vấn tóc thay y phục, lát nữa ta liền vào cung."
Dạ Vi Tước hướng Kỳ Tử Nhạc nhẹ nhàng gật gật đầu.
****
"Đã có rồi sao?" Lâm Dương Nhiệm nhướn mày hỏi.
"Lâm đại nhân, bức hoạ này tuy không hoàn toàn chính xác nhưng theo lời tên Phong Uy đó đã rất giống với Kỳ Tử Nhạc." Hứa Khắc gật đầu, đưa một cuộn giấy tới trước mặt Lâm Dương Nhiệm nói.
"Tốt lắm!" Lâm Dương Nhiệm thốt lên lời tán thưởng, nhận lấy khổ giấy lớn được cuộn tròn, nhẹ nhàng đem mở ra. Hình ảnh cứ vậy xuất hiện, bức hoạ chân thực có hồn như người thật, quả nhiên là cao siêu.
"Theo lời mô tả của Phong Uy ta đã hoạ theo từng bước, sau khi hoạ xong Phong Uy hắn khẳng định người này chính xác là người hắn gặp hôm đó. Bởi vì hắn rất ấn tượng với tên Kỳ Tử Nhạc nên nhớ như in trong đầu." Hứa Khắc nói.
Lâm Dương Nhiệm chăm chăm nhìn vào bức hoạ, đôi đồng tử đen dao động, càng nhìn càng thấy quen mắt, người này hắn đã gặp qua rồi, khuôn mặt này đôi nét thật sự rất giống..., Lâm Dương Nhiệm lần nữa mở to mắt kinh ngạc, chẳng lẽ nào là hắn ta, kẻ không biết trời cao đất dày ở cung Kim Ninh, đường nét này làm sao có thể nhằm lẫn?
Chính là hắn ta! Nhưng lẽ nào lại ở cung Kim Ninh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.