Chương 2: Nguyên Nguyên muốn chạy trốn
Dương Dương Tưởng Yếu Nhật
16/04/2022
Ảo tưởng của Nguyên Nguyên đã tan tành, cậu hận Lý Diễn muốn chết.
Sáng sớm, Lý Diễn ôm Nguyên Nguyên mơ mơ màng màng ra ngoài, đến một khu đất trống rồi vung kiếm giết một con yêu thú.
Nguyên Nguyên tỉnh dậy thì thấy một con yêu thú đầy máu, sợ hãi run cầm cập, rúc vào trong lồng ngực Lý Diễn, sau đó được hắn thả xuống đất, bên cạnh là đống linh thảo và linh quả.
Lý Diễn chia yêu thú thành nhiều miếng, nướng ngay tại chỗ và thưởng thức.
Nguyên Nguyên hiểu ra, ngày đó Lý Diễn săn mồi nên tiện tay cứu cậu, chả có ân nhân cứu mạng cái gì sất! Lý Diễn chỉ muốn ăn cậu, chia thân cậu thành nhiều miếng giống như làm với yêu thú, rồi ăn sạch sẽ!
Cậu phải chạy trốn! Ở lại đợi cứu thì chắc chắn sẽ bị ăn mất.
Nghĩ đến vấn đề này, Nguyên Nguyên ăn hết linh thảo và linh quả để duy trì thể lực thật tốt. Sau đó nhân lúc Lý Diễn đang bận ăn thịt, cong chân bỏ chạy.
Chưa chạy được vài bước thì cậu va phải rào chắn vô hình, ngã chổng vó trên đất. Sau đó thấy một con sói xám thò đầu tới.
Lý Diễn ăn xong mới nhớ tới thỏ con, quay đầu lại nhìn, vật nhỏ đã ngất đi rồi, bên cạnh có một con sói xám đang há to miệng.
Một tia sáng màu bạc loé lên, con sói bị chém đứt thành hai nửa, Lý Diễn ôm Nguyên Nguyên lên, phát hiện thỏ con chưa chết mà chỉ mới ngất đi, hẳn là rất hoảng sợ.
Vấn đề là những con vật bình thường sẽ chạy khi gặp phải kẻ săn mồi, chứ không phải là sợ hãi đến mức không thể cử động, trừ khi con thỏ này có ý thức của loài người.
Lý Diễn chưa bao giờ nhìn thấy thú thành tinh với bản thể loài người, hắn chỉ từng thấy nó trong sách. Thú trong núi chưa kịp thành tinh thì đã bị hắn ăn sạch.
Lý Diễn định thử chú thỏ con này xem sao.
Khi Nguyên Nguyên tỉnh dậy thì trời đã tối, bụng đói cồn cào lại muốn ăn thêm, nhưng lại nhìn thấy Lý Diễn đang mài kiếm, còn nhìn chằm chằm vào mình.
Lý Diễn nói: "Này thỏ béo, ta nghĩ tối nay ăn thịt kho là ngon nhất."
Nguyên Nguyên khóc không ra nước mắt, rất muốn mở miệng nói mình không béo, nhưng vừa nhìn lại bản thân, chân ngắn bật nhảy không cao, đúng là bị vỗ béo thật rồi.
Nhưng rõ ràng mỗi ngày cậu đều ăn ít hơn hôm qua mà, sao lại béo thế này, hu hu hu hu hu!
Nguyên Nguyên không biết rằng, hôm nay cậu ăn ít hơn hôm qua, nhưng Lý Diễn lại cho cậu ăn hôm nay nhiều hơn hôm trước. Không phải cho ăn một lần, mà ăn từ từ.
Lý Diễn thấy thỏ con sợ sệt run lên bần bật, giống như một quả bóng rung rinh, hắn đi tới, thỏ con đột nhiên kích động, bật nhảy rồi đáp xuống đất, chạy ra cửa hang.
Thỏ con rất béo, nhưng nó chạy rất nhanh khi ranh giới sống còn ngay trước mắt. Lý Diễn đuổi theo sau lại không thấy bóng dáng nó đâu, thỏ con đã lẻn vào trong màn đêm.
Tuy xung quanh có pháp trận, nó không thể chạy xuống khỏi núi, chỉ cần tốn thêm chút thời gian là tìm được. Vậy nên sáng mai tìm tiếp, giờ đi ngủ.
Lý Diễn đâu biết rằng Nguyên Nguyên không hề chạy xuống núi, mới chạy được một dặm đã mệt đến mức thở hồng hộc, đành phải dừng lại để nghỉ ngơi.
Thể lực của Nguyên Nguyên kém nhất trong gia tộc, dù sao cậu cũng là thỏ, chưa đến nỗi mới chạy được vài bước đã không chịu nổi.
Đều tại Lý Diễn cho cậu ăn nhiều, đã thế còn không cho cậu vận động, Nguyên Nguyên quay đầu nhìn lại thấy Lý Diễn vẫn chưa đuổi kịp nên thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nhảy cẫng lên, ăn mừng tự do của bản thân.
Nhưng ngay sau đó, một đôi mắt màu đỏ to như đèn lồng xuất hiện trước mặt Nguyên Nguyên. Nương theo ánh trăng cậu có thể thấy đó là một con huyết sư khổng lồ, Nguyên Nguyên lạnh hết cả người.
Sáng hôm sau, Lý Diễn lười biếng vặn người, đang định đi tắm rửa thì thấy Nguyên Nguyên bẩn thỉu nép bên cửa nhà.
Đến gần, hắn thấy bộ lông của cu cậu đã lấm lem, hai chân sau còn bị chảy máu, trên lưng có vết cắn, tai dính gai, nhìn Lý Diễn với ánh mắt rất đáng thương.
Lý Diễn thầm nghĩ, vật nhỏ còn có chút thông minh, biết nơi này mới là nơi an toàn, chỉ là trông hơi thảm.
Quên đi, nuôi nó thôi.
Sáng sớm, Lý Diễn ôm Nguyên Nguyên mơ mơ màng màng ra ngoài, đến một khu đất trống rồi vung kiếm giết một con yêu thú.
Nguyên Nguyên tỉnh dậy thì thấy một con yêu thú đầy máu, sợ hãi run cầm cập, rúc vào trong lồng ngực Lý Diễn, sau đó được hắn thả xuống đất, bên cạnh là đống linh thảo và linh quả.
Lý Diễn chia yêu thú thành nhiều miếng, nướng ngay tại chỗ và thưởng thức.
Nguyên Nguyên hiểu ra, ngày đó Lý Diễn săn mồi nên tiện tay cứu cậu, chả có ân nhân cứu mạng cái gì sất! Lý Diễn chỉ muốn ăn cậu, chia thân cậu thành nhiều miếng giống như làm với yêu thú, rồi ăn sạch sẽ!
Cậu phải chạy trốn! Ở lại đợi cứu thì chắc chắn sẽ bị ăn mất.
Nghĩ đến vấn đề này, Nguyên Nguyên ăn hết linh thảo và linh quả để duy trì thể lực thật tốt. Sau đó nhân lúc Lý Diễn đang bận ăn thịt, cong chân bỏ chạy.
Chưa chạy được vài bước thì cậu va phải rào chắn vô hình, ngã chổng vó trên đất. Sau đó thấy một con sói xám thò đầu tới.
Lý Diễn ăn xong mới nhớ tới thỏ con, quay đầu lại nhìn, vật nhỏ đã ngất đi rồi, bên cạnh có một con sói xám đang há to miệng.
Một tia sáng màu bạc loé lên, con sói bị chém đứt thành hai nửa, Lý Diễn ôm Nguyên Nguyên lên, phát hiện thỏ con chưa chết mà chỉ mới ngất đi, hẳn là rất hoảng sợ.
Vấn đề là những con vật bình thường sẽ chạy khi gặp phải kẻ săn mồi, chứ không phải là sợ hãi đến mức không thể cử động, trừ khi con thỏ này có ý thức của loài người.
Lý Diễn chưa bao giờ nhìn thấy thú thành tinh với bản thể loài người, hắn chỉ từng thấy nó trong sách. Thú trong núi chưa kịp thành tinh thì đã bị hắn ăn sạch.
Lý Diễn định thử chú thỏ con này xem sao.
Khi Nguyên Nguyên tỉnh dậy thì trời đã tối, bụng đói cồn cào lại muốn ăn thêm, nhưng lại nhìn thấy Lý Diễn đang mài kiếm, còn nhìn chằm chằm vào mình.
Lý Diễn nói: "Này thỏ béo, ta nghĩ tối nay ăn thịt kho là ngon nhất."
Nguyên Nguyên khóc không ra nước mắt, rất muốn mở miệng nói mình không béo, nhưng vừa nhìn lại bản thân, chân ngắn bật nhảy không cao, đúng là bị vỗ béo thật rồi.
Nhưng rõ ràng mỗi ngày cậu đều ăn ít hơn hôm qua mà, sao lại béo thế này, hu hu hu hu hu!
Nguyên Nguyên không biết rằng, hôm nay cậu ăn ít hơn hôm qua, nhưng Lý Diễn lại cho cậu ăn hôm nay nhiều hơn hôm trước. Không phải cho ăn một lần, mà ăn từ từ.
Lý Diễn thấy thỏ con sợ sệt run lên bần bật, giống như một quả bóng rung rinh, hắn đi tới, thỏ con đột nhiên kích động, bật nhảy rồi đáp xuống đất, chạy ra cửa hang.
Thỏ con rất béo, nhưng nó chạy rất nhanh khi ranh giới sống còn ngay trước mắt. Lý Diễn đuổi theo sau lại không thấy bóng dáng nó đâu, thỏ con đã lẻn vào trong màn đêm.
Tuy xung quanh có pháp trận, nó không thể chạy xuống khỏi núi, chỉ cần tốn thêm chút thời gian là tìm được. Vậy nên sáng mai tìm tiếp, giờ đi ngủ.
Lý Diễn đâu biết rằng Nguyên Nguyên không hề chạy xuống núi, mới chạy được một dặm đã mệt đến mức thở hồng hộc, đành phải dừng lại để nghỉ ngơi.
Thể lực của Nguyên Nguyên kém nhất trong gia tộc, dù sao cậu cũng là thỏ, chưa đến nỗi mới chạy được vài bước đã không chịu nổi.
Đều tại Lý Diễn cho cậu ăn nhiều, đã thế còn không cho cậu vận động, Nguyên Nguyên quay đầu nhìn lại thấy Lý Diễn vẫn chưa đuổi kịp nên thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nhảy cẫng lên, ăn mừng tự do của bản thân.
Nhưng ngay sau đó, một đôi mắt màu đỏ to như đèn lồng xuất hiện trước mặt Nguyên Nguyên. Nương theo ánh trăng cậu có thể thấy đó là một con huyết sư khổng lồ, Nguyên Nguyên lạnh hết cả người.
Sáng hôm sau, Lý Diễn lười biếng vặn người, đang định đi tắm rửa thì thấy Nguyên Nguyên bẩn thỉu nép bên cửa nhà.
Đến gần, hắn thấy bộ lông của cu cậu đã lấm lem, hai chân sau còn bị chảy máu, trên lưng có vết cắn, tai dính gai, nhìn Lý Diễn với ánh mắt rất đáng thương.
Lý Diễn thầm nghĩ, vật nhỏ còn có chút thông minh, biết nơi này mới là nơi an toàn, chỉ là trông hơi thảm.
Quên đi, nuôi nó thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.