Chương 1: Vỗ béo rồi ăn
Dương Dương Tưởng Yếu Nhật
16/04/2022
Nguyên Nguyên là chú thỏ con màu trắng, di cư cùng gia đình xuống chân núi, ham ăn linh thảo nên bị lạc đường, được Lý Diễn cứu mạng sau khi gặp phải yêu thú.
Lý Diễn là một đạo sĩ điển trai với mái tóc dài, mặc một bộ y phục màu trắng sạch sẽ, đôi mắt đen láy.
Thực ra Nguyên Nguyên cũng không biết tính tình Lý Diễn có tốt hay không, nhưng ngày hôm đó cậu nhìn thấy Lý Diễn từ trên không nhảy xuống, một nhát kiếm đâm thẳng vào cổ yêu thú, kể từ đó cậu đã cảm thấy hắn là người tốt nhất mà mình từng gặp.
Lý Diễn ôm Nguyên Nguyên về nhà, còn làm cho cậu một chỗ ở, ngày ngày hầu hạ ăn uống ngon lành, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm thanh kiếm của mình.
Nơi đây là vùng núi hiểm trở, khỉ ho cò gáy, yêu thú chỉ có thể ăn thịt lẫn nhau, không hung ác thì không thể sống sót, ngay cả cây cỏ còn có gai độc. Yêu thú dữ tợn sẽ dính mùi máu tanh, thịt sẽ không còn tươi ngon.
Lý Diễn là đạo sĩ vùng này, đã chán ăn thịt trên núi, lúc nào cũng muốn ăn mấy con vật nhỏ mà ngoài kia mới có, sau đó thì nhặt được Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên có bộ lông mềm mại, trắng như tuyết, thân hình tròn vo, bốn chân ngắn ngủn, ngồi xổm ăn cỏ trên bãi cỏ giống như một quả bóng.
Chỉ là giờ vẫn còn nhỏ, nuôi lớn là ăn được.
Ngày ngày Lý Diễn cho Nguyên Nguyên ăn đủ thứ linh thảo và linh quả. Đồng thời còn bày pháp trận quanh hang động của mình để ngăn chặn yêu thú trong núi ăn thịt thỏ con.
Thế nhưng dạo gần đây con thỏ này không thích ăn gì cả, Lý Diễn cảm thấy rất kỳ lạ, liên tục kiểm tra linh thảo và linh quả của mình, xác nhận đều là những thứ nó thích ăn trước đây nhưng nó lại không ăn nữa. Nó chỉ im lặng co mình lại trốn trong góc.
Có thể là do cậu cảm thấy cô đơn khi chỉ có mình mình, Lý Diễn không thể bắt được con thỏ thứ hai, thế nên hắn mới bắt một con chuột răng khá ngoan ngoãn so với yêu thú trong núi để chơi với Nguyên Nguyên.
Chuột răng to gấp đôi Nguyên Nguyên, với hàm răng sắc nhọn, há miệng ra là phả mùi máu tanh nồng nặc, làm Nguyên Nguyên sợ tới nỗi chạy tán loạn, nấp sau mấy tảng đá.
Bây giờ Nguyên Nguyên không còn thích Lý Diễn nữa, bởi vì khi cậu đang ăn cỏ, nghe được Lý Diễn nói định vỗ béo mình rồi ăn, sợ quá nên không dám ăn tiếp.
Cậu muốn rời khỏi núi, nhưng có pháp trận xung quanh nên cậu không thể thoát ra được, dù có ra ngoài được thì cũng chỉ làm mồi cho yêu thú. Chỉ còn cách nhịn ăn chờ người nhà đến cứu.
Cậu nhớ mình có một người anh trai, đã biến hình, biết pháp thuật, nhất định sẽ đến đón cậu.
Có điều, hẳn là Nguyên Nguyên không thể đợi được đến ngày đó, bởi vì Lý Diễn thả con chuột vào trong ổ của cậu, ngày nào cũng căng thẳng sợ hãi, sắp không còn sức để chạy.
Nguyên Nguyên càng ngày càng gầy. Ngay cả lông cũng không còn mềm mại, bị rụng rất nhiều. Lý Diễn lấy làm lạ bế nó ra khỏi ổ, thế là nó không chịu xuống mà cứ trốn trong lòng hắn.
Lý Diễn lấy linh thảo ra, Nguyên Nguyên không thể không ăn, đây là bữa ăn thịnh soạn sau năm ngày nhịn đói, cậu đã sắp ngất đi vì đói bụng, thầm nghĩ ăn lấy sức đã rồi giảm cân sau.
Lý Diễn đưa tay vuốt nhẹ lông trên người Nguyên Nguyên, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ con thỏ này muốn tự tay ta đút mới chịu ăn?"
Nguyên Nguyên không trả lời Lý Diễn được, tập trung ăn cỏ của mình, lại còn chùi nước miếng vào ngón tay Lý Diễn, sau đó hắn đặt cậu xuống đất, bỗng phía sau có tiếng chuột kêu, cậu sợ hãi chạy lại bám gót chân Lý Diễn, không dám nhúc nhích.
Lý Diễn nhớ tới cảm giác mềm mại trên ngón tay, trong lúc vô tình lại cảm thấy rất thú vị, thế là hắn ngồi xổm xuống hỏi Nguyên Nguyên: "Có phải ngươi muốn ta cho ăn không?"
Nguyên Nguyên chủ động cọ vào lòng bàn tay Lý Diễn, cậu rất muốn nói: "Ngươi mau đuổi con chuột đó đi đi, ta sợ!". Nhưng cậu lại chẳng nói được chữ nào.
Lý Diễn tưởng rằng thỏ con quấn quýt mình nên bế nó vào nhà tre, tạm thời bỏ ngôi nhà thỏ dựng bên ngoài cửa hang, để lại một mình chuột răng gặm đá.
Không còn bị chuột uy hiếp, mấy ngày nay Nguyên Nguyên ngoan ngoãn ăn cỏ, sau đó từ từ ăn ít lại, còn thích tung tăng nhảy nhót để giảm cân.
Thấy vật nhỏ này ăn ít lại thích chạy nhảy, Lý Diễn sợ nó không mập lên nên ôm nó vào lòng không cho động đậy, kể cả khi luyện công cũng không rời tay.
Nguyên Nguyên cụp tai xuống, liếm lông ngay trên tay Lý Diễn, vừa liếm vừa nuốt lông vào bụng.
Lý Diễn sợ thỏ con liếm lông nhiều, vì vậy thay vì để nó liếm lông, hắn đã tự tay giúp nó làm sạch lông, thậm chí còn dạy nó không được liếm lông.
Càng ngày Nguyên Nguyên càng ghét Lý Diễn, nhưng cậu vẫn còn nhớ ơn cứu mạng của Lý Diễn, cố gắng kìm nén không duỗi vuốt cào Lý Diễn vào mỗi đêm.
Lý Diễn là một đạo sĩ điển trai với mái tóc dài, mặc một bộ y phục màu trắng sạch sẽ, đôi mắt đen láy.
Thực ra Nguyên Nguyên cũng không biết tính tình Lý Diễn có tốt hay không, nhưng ngày hôm đó cậu nhìn thấy Lý Diễn từ trên không nhảy xuống, một nhát kiếm đâm thẳng vào cổ yêu thú, kể từ đó cậu đã cảm thấy hắn là người tốt nhất mà mình từng gặp.
Lý Diễn ôm Nguyên Nguyên về nhà, còn làm cho cậu một chỗ ở, ngày ngày hầu hạ ăn uống ngon lành, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm thanh kiếm của mình.
Nơi đây là vùng núi hiểm trở, khỉ ho cò gáy, yêu thú chỉ có thể ăn thịt lẫn nhau, không hung ác thì không thể sống sót, ngay cả cây cỏ còn có gai độc. Yêu thú dữ tợn sẽ dính mùi máu tanh, thịt sẽ không còn tươi ngon.
Lý Diễn là đạo sĩ vùng này, đã chán ăn thịt trên núi, lúc nào cũng muốn ăn mấy con vật nhỏ mà ngoài kia mới có, sau đó thì nhặt được Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên có bộ lông mềm mại, trắng như tuyết, thân hình tròn vo, bốn chân ngắn ngủn, ngồi xổm ăn cỏ trên bãi cỏ giống như một quả bóng.
Chỉ là giờ vẫn còn nhỏ, nuôi lớn là ăn được.
Ngày ngày Lý Diễn cho Nguyên Nguyên ăn đủ thứ linh thảo và linh quả. Đồng thời còn bày pháp trận quanh hang động của mình để ngăn chặn yêu thú trong núi ăn thịt thỏ con.
Thế nhưng dạo gần đây con thỏ này không thích ăn gì cả, Lý Diễn cảm thấy rất kỳ lạ, liên tục kiểm tra linh thảo và linh quả của mình, xác nhận đều là những thứ nó thích ăn trước đây nhưng nó lại không ăn nữa. Nó chỉ im lặng co mình lại trốn trong góc.
Có thể là do cậu cảm thấy cô đơn khi chỉ có mình mình, Lý Diễn không thể bắt được con thỏ thứ hai, thế nên hắn mới bắt một con chuột răng khá ngoan ngoãn so với yêu thú trong núi để chơi với Nguyên Nguyên.
Chuột răng to gấp đôi Nguyên Nguyên, với hàm răng sắc nhọn, há miệng ra là phả mùi máu tanh nồng nặc, làm Nguyên Nguyên sợ tới nỗi chạy tán loạn, nấp sau mấy tảng đá.
Bây giờ Nguyên Nguyên không còn thích Lý Diễn nữa, bởi vì khi cậu đang ăn cỏ, nghe được Lý Diễn nói định vỗ béo mình rồi ăn, sợ quá nên không dám ăn tiếp.
Cậu muốn rời khỏi núi, nhưng có pháp trận xung quanh nên cậu không thể thoát ra được, dù có ra ngoài được thì cũng chỉ làm mồi cho yêu thú. Chỉ còn cách nhịn ăn chờ người nhà đến cứu.
Cậu nhớ mình có một người anh trai, đã biến hình, biết pháp thuật, nhất định sẽ đến đón cậu.
Có điều, hẳn là Nguyên Nguyên không thể đợi được đến ngày đó, bởi vì Lý Diễn thả con chuột vào trong ổ của cậu, ngày nào cũng căng thẳng sợ hãi, sắp không còn sức để chạy.
Nguyên Nguyên càng ngày càng gầy. Ngay cả lông cũng không còn mềm mại, bị rụng rất nhiều. Lý Diễn lấy làm lạ bế nó ra khỏi ổ, thế là nó không chịu xuống mà cứ trốn trong lòng hắn.
Lý Diễn lấy linh thảo ra, Nguyên Nguyên không thể không ăn, đây là bữa ăn thịnh soạn sau năm ngày nhịn đói, cậu đã sắp ngất đi vì đói bụng, thầm nghĩ ăn lấy sức đã rồi giảm cân sau.
Lý Diễn đưa tay vuốt nhẹ lông trên người Nguyên Nguyên, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ con thỏ này muốn tự tay ta đút mới chịu ăn?"
Nguyên Nguyên không trả lời Lý Diễn được, tập trung ăn cỏ của mình, lại còn chùi nước miếng vào ngón tay Lý Diễn, sau đó hắn đặt cậu xuống đất, bỗng phía sau có tiếng chuột kêu, cậu sợ hãi chạy lại bám gót chân Lý Diễn, không dám nhúc nhích.
Lý Diễn nhớ tới cảm giác mềm mại trên ngón tay, trong lúc vô tình lại cảm thấy rất thú vị, thế là hắn ngồi xổm xuống hỏi Nguyên Nguyên: "Có phải ngươi muốn ta cho ăn không?"
Nguyên Nguyên chủ động cọ vào lòng bàn tay Lý Diễn, cậu rất muốn nói: "Ngươi mau đuổi con chuột đó đi đi, ta sợ!". Nhưng cậu lại chẳng nói được chữ nào.
Lý Diễn tưởng rằng thỏ con quấn quýt mình nên bế nó vào nhà tre, tạm thời bỏ ngôi nhà thỏ dựng bên ngoài cửa hang, để lại một mình chuột răng gặm đá.
Không còn bị chuột uy hiếp, mấy ngày nay Nguyên Nguyên ngoan ngoãn ăn cỏ, sau đó từ từ ăn ít lại, còn thích tung tăng nhảy nhót để giảm cân.
Thấy vật nhỏ này ăn ít lại thích chạy nhảy, Lý Diễn sợ nó không mập lên nên ôm nó vào lòng không cho động đậy, kể cả khi luyện công cũng không rời tay.
Nguyên Nguyên cụp tai xuống, liếm lông ngay trên tay Lý Diễn, vừa liếm vừa nuốt lông vào bụng.
Lý Diễn sợ thỏ con liếm lông nhiều, vì vậy thay vì để nó liếm lông, hắn đã tự tay giúp nó làm sạch lông, thậm chí còn dạy nó không được liếm lông.
Càng ngày Nguyên Nguyên càng ghét Lý Diễn, nhưng cậu vẫn còn nhớ ơn cứu mạng của Lý Diễn, cố gắng kìm nén không duỗi vuốt cào Lý Diễn vào mỗi đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.