Chương 4: Suối Nước Nóng Nhị Nguyệt Hoa (3)
Điều Văn Hoa Bình
20/06/2021
Thoát khỏi địa cầu [Vô hạn]
Chương 3 Suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa (3)
Tác giả: Điều Văn Hoa Bình
“A!”
Cuối cùng một nữ du khách tóc dài không nhịn được liền lớn tiếng thét chói tai ra trước!
Đèn phòng thay quần áo rất sáng, đèn pin ở chỗ này cũng không cần dùng đến. Nên khi sự kiện đáng sợ như vậy xảy ra, có thể nhìn càng thêm rõ ràng, cũng càng thêm đáng sợ.
Đường Nghiên Tâm đứng khá xa, trên người sạch sẽ, không có bị đám máu thịt nát đó bắn đến. Cô không cảm thấy một màn này đáng sợ, giống như con người sẽ không bởi vì một bao khoai lát bị cắt thành mảnh nhỏ mà cảm thấy đáng sợ, cô cũng sẽ không bởi vì một cái chết của con người mà sinh ra bất luận cảm giác không ổn gì. Bình tĩnh đi mở từng ngăn tủ ra.
Ước chừng có khoảng 1300 ngăn tủ, muốn kiểm tra hết một lần sẽ phí không ít thời gian.
“Mễ Lạc, Mễ Lạc!”
Một nữ du khách tóc ngắn cao gầy một bên khóc lớn, một bên ôm lấy Mễ Lạc, đồng thời sợ hãi đến run bần bật, cũng lo lắng tình huống của Mễ Lạc. Mà Mễ Lạc bị ôm lấy như là bị ấn vào cái nút nào đó, từ trạng thái tạm dừng thoát ra, ở trong vòng tay của bạn mình mà phát ra từng tiếng khóc thét thê lương, cô thống khổ thét chói tai, làm ù cả lỗ tai Đường Nghiên Tâm.
Sao đó, Mễ Lạc gào khóc lớn hoàn toàn quên mất hoàn cảnh xung quanh, cả người gần như hỏng mất.
Đường Nghiên Tâm không cảm nhận được là cô gái kia thống khổ cái gì, cô vẫn đang phiền não vì chiều cao có hạn, với không tới ngăn tủ phía trên cùng. Các ngăn tủ đựng đồ đều không có khóa, như thế lại thuận tiện hơn cho cô tìm kiếm. Cô dẫm lên ngăn tủ phía dưới, linh hoạt trèo đến ngăn tủ ở trên đỉnh, không chê hôi thối mà đến gần hấp thụ làn sương màu đen trong ngăn tủ.
Lấy thực lực hiện tại của cô, không dám nói có thể đấu lại hai con quỷ bên trong ảnh chụp, nhưng đám sương đen không có ý thức này thì dư sức ăn sạch. Con người đụng vào nó sẽ bị bỏng rát, có thể nói là một cái bẫy chết người trong lãnh địa này, đủ để tiêu hao thể lực của du khách, nhưng Đường Nghiên Tâm sẽ không sợ.
Cuối cùng cũng tìm được một cái, cô dùng một loại tư thế siêu việt mà con người không nghĩ đến nhét đầu vào, hút toàn bộ sương đen ra.
Món đồ chơi này đa số đều có cùng một hương vị, cảm giác giống như Đường Nghiên Tâm lại uống vào thêm một ly trà đặc vậy.
Cô thật ra cũng không chê uống nhiều nước trà bị trướng bụng, nhưng mà cũng không còn cảm nhận được trên đây có cái nào chứa sương đen nữa, đành thành thật tiếp tục tìm đồ. Liên tiếp mở ra hơn trăm cái ngăn tủ, rốt cuộc tìm được một ngăn tủ không phải rỗng. Bên trong có một bộ quần áo nữ, một ba lô màu hồng phấn. Trong ba lô đặt một cái hộp tinh xảo, mở ra bên trong là một cái đồng hồ hồng nhạt, mặt đồng hồ đính vài viên đá nhỏ, mặt trong có khắc hai chữ X&Q.
Kỳ quái chính là chiếc đồng hồ này trông như được đeo đã lâu, trên dây đồng hồ còn có dấu vết bị mài mòn, nhưng lại được đặt ở trong hộp rất ngay ngắn, là chủ nhân của chiếc đồng hồ này quá mức quý trọng nó sao?
Đường Nghiên Tâm đem đồng hồ bỏ vào trong túi, lúc đã an toàn đặt chân xuống đất, vừa hay tiếng khóc của Mễ Lạc cũng ngưng lại, cô ta quay đầu nhìn thoáng qua phía bên kia.
Trông Mễ Lạc lúc này thật sự rất chật vật, trên mặt nhem nhuốc máu thịt cùng nước mắt, đôi mắt sưng đến nỗi híp thành một đường chỉ, lảo đảo mà đi đến trước chậu rửa mặt, mở vòi nước ra rửa đám máu dính trên mặt.
“Đừng khóc!”
Sau khi rửa sạch hết đám máu thịt trên mặt, Mễ Lạc cứng rắn nâng hai cô gái còn lại lên: “Nếu còn muốn sống thì phải tỉnh táo lên.”
Dựa trên những quan sát trước đó, lại kết hợp với đoạn đối thoại ngắn ngủi của ba người lúc nãy, Đường Nghiên Tâm đã biết rõ mối quan hệ của họ.
Nữ du khách tóc dài chỉ biết khóc kia, khóc đến mất cảm tiếng, nhìn thấy mà thương. Cô ta gọi là Quân Quân, là em gái của du khách vừa mới chết khi nãy.
Nữ du khách tóc ngắn tương đối nhát gan, gọi là Tiểu Âm, là bạn thân Mễ Lạc.
Người vừa mới bị ‘Lộ Tầm Nhất’ đuổi theo là Quân Quân, cô nàng này có tố chất tâm lý tốt hơn Tiểu Âm. Bất quá quan hệ của Tiểu Âm với Mễ Lạc lại thân thiết hơn, cũng chính là cô gái vừa mới an ủi Mễ Lạc.
Chân Tiểu Âm mềm nhũn ra như cọng mì chín, vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp của Mễ Lạc mới cố gắng chống đỡ được cơ thể, đem mặt rửa sạch.
Quân Quân cũng đứng lên, nhắm mắt mà dùng nước lung tung rửa đi cánh tay mình. Máu thịt nhớp nháp tản ra mùi vị cổ quái, cô cảm thấy máu thịt trên mặt đã rửa khá sạch, mới dám mở to mắt ra nhìn. Nhưng vừa mở mắt ra lại thấy được hai viên tròng mắt tròn vo ở trong bồn nhảy lên, cô ta lại bị dọa cho thét ra tiếng chói tai.
Một thân ảnh nho nhỏ linh hoạt nhảy đến mặt bàn, duỗi tay cầm lấy tròng mắt trong bồn nước—— “Ba” một tiếng bóp vỡ một viên.
Tiếng kêu của Quân Quân đột nhiên im bặt, thậm chí bởi vì quá mức kinh ngạc mà bị sặc nước miếng, ho khan không ngừng.
Cái thiết kế bồn rửa tay này có chút phi nhân loại, dù sao lấy chiều cao của Đường Nghiên Tâm, không thể không nhảy lên, không nhảy lên thì sao cầm tròng mắt được.
Sau khi cô lấy được tròng mắt, cũng không có nói gì với ba chị kia. Vốn dĩ mục đích cô lại đây, cũng không phải vì muốn giúp ai, mà là vì lấy đồ ăn.
Tránh đi tầm mắt của các cô gái kia, Đường Nghiên Tâm làm ra vẻ muốn ngáp, bỏ hai cái tròng mắt vào trong miệng. Trong đó có một viên chỉ còn thừa lại một tầng da, hút một cái là trực tiếp chui vào bụng, không nếm ra vị gì. Còn dư lại một viên ở trong miệng, cô liền chậm rãi nhấm nháp, dùng răng cắn nhẹ, cái màng mỏng bao quanh rách ra, toàn bộ vị sốt ngọt ngào ở trong liền tuôn ra.
Tuy không chắc bụng bằng sương đen, những vẫn rất ngon miệng.
Ăn vặt xong, Đường Nghiên Tâm cũng không quên chính sự, tiếp tục đi mở tủ.
Bên này Quân Quân ngừng ho khan nói: “Cái đứa bé này, có chút lợi hại……”
Lúc ban đầu không ai chú ý tới Đường Nghiên Tâm, một đứa con nít mà thôi, ở trong thế giới linh hồn này cũng không làm người khác cảm thấy là người an toàn để có thể dựa dẫm vào. Cô đối thoại với Lộ Tầm Nhất không tránh đi người khác, mọi người đều nghe thấy được —— cô nhóc này là lần đầu tiên đi vào lãnh địa vong linh.
Nhưng mà cô nhóc nhỏ này, cho dù có dị năng thì cũng chỉ có thể đảm đương vai trò làm bia đỡ đạn mà thôi.
Dù sao thì lãnh địa vong linh này quá nguy hiểm.
Nhưng chìa khóa của phòng thay đồ nữ là do Đường Nghiên Tâm tìm được trước, khi xảy ra biến cố chết người kia, sự bình tĩnh của cô cũng không phải là đang nói quá, cô tuyệt không phải là một đứa con nít bình thường.
Mễ Lạc đi một vòng ở gian thay quần áo, phát hiện này lại là cái mật thất, cô rất rõ ràng bây giờ mà đi trở về đại sảnh chính là bị ngớ ngẩn. Học theo Đường Nghiên Tâm, từ ngăn tủ D tự tìm kiếm trước tiên, hy vọng có thể tìm được chìa khóa hoặc là mật mã mở khóa. Hai nữ du khách còn lại giống như là tìm được tâm phúc, cũng sôi nổi lại đây hỗ trợ.
Ba người ai cũng như ai, thường thường lại xoay qua liếc trộm Đường Nghiên Tâm.
Đường Nghiên Tâm: ???
…… Con người thật kỳ lạ.
Nhóm Mễ Lạc thật đúng là đã tìm được cái gì đó.
Quân Quân ôn nhu vẫy tay: “Đường Đường, em có muốn qua đây nhìn một chút không?”
Đường Nghiên Tâm đi lại, nửa điểm khách khí cũng không có, tự nhiên cầm lên ba bức ảnh. Nếu có gì liên quan đến manh mối có thể rời đi lãnh địa, nếu đối phương không muốn cho cô xem, cô cũng sẽ lựa chọn động thủ.
Ba bức ảnh theo thứ tự là bức chụp chuối, lê cùng đào. sau lưng từng tấm ảnh chụp có chữ viết, nét chữ đặc biệt tao nhã.
——[ mình nghi ngờ là bạn học J thích mình, mỗi lần cậu ấy xuất hiện đều rất đúng lúc, lúc nào cũng giải cứu mình ngay thời điểm nguy hiểm hết, quả thực giống như là thiên thần hộ mệnh của mình vậy đó. ]
——[ mình có tội, dưới tình huống có bạn trai rồi mà vẫn như cũ động tâm với cậu ấy, đây là vi phạm đạo đức. Mình có thể bởi vì rất nhiều lý do mà chia tay với bạn trai, nhưng mình không thể bởi vì có hảo cảm với một người khác, mà đưa ra lời chia tay được……]
Mặt sau của bức ảnh cuối cùng chụp quả đào viết ——[ Tôi cảm thấy như có người đang theo dõi mình, kết quả phát hiện lại là hắn ta. Tôi trăm triệu lần không ngờ được, hắn vậy mà sẽ là loại người này, hắn thế nhưng theo đuôi…… ép tôi……]
Tên được ký ở dưới mỗi bức ảnh đều là Q.
Chữ được khắc trên chiếc đồng hồ mà Đường Nghiên Tâm vừa mới tìm thấy lúc nãy là X&Q.
Quân Quân: “Đường Đường, em có dị năng phải không?”
Đây đúng là câu hỏi vô nghĩa, nếu như không có dị năng thì người bình thường sẽ không có khả năng dùng tay không bóp nát tròng mắt đi. Nhưng dù là người có dị năng, cũng ít có ai có can đảm như Đường Nghiên Tâm. Tỷ như Mễ Lạc, cô ta cũng không có lá gan lớn như vậy.
“Vâng”
thái độ của Đường Nghiên Tâm rất lãnh đạm.
Nhưng thời điểm Mễ Lạc nói chuyện với cô, thái độ của cô sẽ tốt hơn một chút.
Bởi vì Mễ Lạc thơm hơn, như là sự khác biệt giữa một chén canh chay với một bát phật nhảy tường vậy.
Mễ Lạc: “trên đơn đặt hàng viết ngày 12 tháng 7 ban nhiếp ảnh sẽ tới suối nước nóng, mà manh mối chúng ta tìm được lại có liên quan đến ảnh chụp. Ba bức ảnh này, có thể là do sinh viên của ban nhiếp ảnh chụp.”
Đường Nghiên Tâm: “Những khung ảnh được treo trong đại sảnh cũng là ảnh chụp, không phải tranh vẽ.”
Khi nói đến những bức ảnh chụp trong đại sảnh, liền làm cho người ta có cảm giác như có gió lạnh vờn quanh lòng ngực.
Mễ Lạc khô khốc mà nói: “Ngốc lâu ở bất cứ nơi nào trong lãnh địa, cũng không phải là chuyện tốt. Ngăn tủ đã không còn nhiều lắm, chúng ta tiếp tục đi!”
Điểm này, từ trong thái độ của các du khách có kinh nghiệm khác đều có thể nhìn ra được.
Nói xong, cô lập tức đứng lên, cũng không có chú ý tới Quân Quân bên cạnh đang nhấp nhấp môi muốn nói gì đó.
Người đầu tiên phát hiện trong vách tủ có khắc một con số là Tiểu Âm, cô ở một ngăn tủ ở khu C tìm được con số 5, con số đó nhỏ đến mức giống như là cố ý làm khó du khách. Cái này rất có thể là mật mã cửa ra vào khu tắm suối nước nóng, vì vậy nên mấy khu vực đã kiểm tra qua kia lại không thể không cẩn thận bị kiểm tra lại lần nữa.
Lúc này đèn pin lại rất hữu dụng.
Đường Nghiên Tâm cố ý kéo khoảng cách với các cô gái, trong vòng một đoạn thời gian dài như vậy, cũng không xuất hiện hồn ma nào, cô cũng có hơi chút thả lỏng cảnh giác. Kết quả lúc bên Quân Quân xảy ra chuyện, đồ ăn mới mẻ cô cũng không thể chặn trước được.
Khi Quân Quân đi đến một ngăn tủ để đồ tạp vật, sờ trúng một cái tròng mắt, là một cái tròng mắt vẫn còn bừng bừng sức sống(?). Hơn nữa thứ này vừa chạm vào là liền lập tức gặm lòng bàn tay người ta, thời điểm Quân Quân rút tay lùi về, tròng mắt liền dính lên trên cánh tay của cô ta.
Một tấm bảo vệ bị phá vỡ.
Tấm bảo vệ của người mới không thể nói là vô dụng, nếu không các cô cũng không thể sống đến bây giờ, chỉ là cũng quá không hữu dụng như trong tưởng tượng của các cô. Rất dễ bị vỡ, hơn nữa còn không thể chân chính làm các cô thoát chết trong gan tất được.
Giống như nam du khách kia, anh ta đã bị cô gái váy trắng lộng rớt ba tấm bảo vệ. Nếu không phải Lộ Tầm Nhất hảo tâm cứu anh ta, thì anh ta sớm muộn gì cũng chết thôi.
Quân Quân kinh hoảng ném tròng mắt vào người của Tiểu Âm đứng bên cạnh.
Lúc Đường Nghiên Tâm bắt được tròng mắt, một tấm bảo vệ cuối cùng của Tiểu Âm đã bị phá rớt. cô là moi tròng mắt từ trong tay Tiểu Âm ra, thứ đồ chơi này gặp được người liền tìm chỗ có thịt mà gặm. Kỳ thật cẩn thận một chút, không chạm vào nó là được rồi.
Tiểu Âm đau đến mặt vặn vẹo: “Ngô Quân Quân, cô mẹ nó cố ý đúng không.”
Quân Quân nước mắt nói rớt liền rớt, thút tha thút thít mà nói: “Cô hiểu lầm……”
Tiểu Âm: “Cô đúng là giỏi diễn quá ha, đều là nữ với nhau, ai nhìn không ra cô TM* là cái đồ kỹ nữ trà xanh chứ!”
(*TM/thảo mã/ thảo ni mã: là một từ chửi thề của dân Trung Quốc hình như giống với đ!t mẹ.)
Quân Quân: “Cô dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?”
Tiểu Âm: “Dựa vào cái gì á? Dựa vào cô ngủ với bạn trai người ta đó! Cô cho rằng cô giấu rất kĩ hả, anh họ em họ gì chứ, hắn ta có quan hệ huyết thống rắm gì với cô đâu, là cô tự nhận anh trai thì có!”
Mễ Lạc: “Cậu nếu đã sớm biết, vì sao lại không nói cho tớ nghe?”
Không khí trong lúc nhất thời phi thường xấu hổ, Đường Nghiên Tâm không cảm nhận được loại xấu hổ này, ăn luôn hai cái tròng mắt đang tung tăng nhảy nhót, cô thỏa mãn mà đánh cái ợ nhỏ.
Lập tức hấp dẫn lực chú ý của ba cô gái.
“Mấy chị nhìn em làm gì? Em chỉ là một bạn nhỏ cái gì cũng đều không hiểu.”
Ba người này tự nhiên nhìn cô làm gì! Con người kỳ lạ làm sao.
Cô có nửa mao tiền nào liên quan đến chuyện này đâu?
Mễ Lạc thay Tiểu Âm bọc lại miệng vết thương trên cánh tay, không nói lời nào đứng lên, tiếp tục tìm kiếm đồ trong mấy ngăn tủ. Sự im lặng càng làm cảm xúc phẫn nộ tích tụ, áy náy cùng bất an cũng lan tràn trong gian thay quần áo này. Nhưng tất cả những cái đó, Đường Nghiên Tâm hết thảy không thèm để ý, cô chỉ là đến tìm đồ thôi, mật mã hay chìa khóa gì cũng được.
Cuối cùng là Tiểu Âm chịu đựng không đươc trước, cô nàng dùng sức đá vào ngăn tủ, hỏng mất mà khóc lớn: “Ô ô ô, tớ không biết nơi này lại đáng sợ như vậy……”
Mễ Lạc trầm mặc tìm được một con số ở khu A——3.
Tiểu Âm: “Ô ô ô, thực xin lỗi cậu! Không phải là tớ cố ý gạt cậu…… Lạc Lạc, tớ hối hận rồi.”
Đường Nghiên Tâm: “Tại sao các chị lại tham gia vào ‘dự án’ vậy ạ?”
Mễ Lạc ngừng một chút, mới nhận ra là con bé đang nói chuyện với mình.
“Khu an toàn mà bọn chị sống sắp bị đình trệ, tham gia ‘dự án’ là cách duy nhất để bọn chị có thể tiếp tục sống sót.”
Đường Nghiên Tâm: “Vậy vì sao chị ấy lại nói —— hối hận ạ?”
Mễ Lạc: “Vì chết ở trong khu ăn mòn, còn tốt hơn lo lắng hãi hùng như bây giờ nhiều, lúc nào cũng có cảm giác sợ tới mức lá gan muốn nứt ra. Không biết chính mình khi nào sẽ chết, cũng không biết mình có lấy cách đau đớn thống khổ nào để đi tìm đường chết hay không.”
Cho nên nỗ lực để tồn tại cũng không phải là quá tốt.
Sau khi con người rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, lại có thể thực mau một lần nữa tỉnh táo trở lại. Không có ai quan tâm Tiểu Âm đang khóc thút thít, cô ta cũng nhanh chóng đứng lên, cẩn thận đi kiểm tra từng ngăn tủ một. Hơn một ngàn ngăn tủ, bốn người cẩn thận kiểm tra, cũng nhanh chóng xong xuôi.
Con số tìm được ở bốn khu ABCD theo thứ tự là 3252.
Nhưng mật mã có sáu số, còn thiếu hai số nữa.
Đường Nghiên Tâm đi vào khu tắm vòi sen, mỗi buồng ở đây đều có rèm vải che lại, cô nhưng thật ra không sợ gì cả, can đảm kéo ra mỗi cái màng một. Ba nữ du khách kia theo bản năng tránh đi chỗ này, dù sao thì phòng tắm gì đó, đa số hay xảy ra một vài việc như xác chết vùng đậy rất đáng sợ.
Đến khi kéo ra cái màng ở gian buồng thứ hai, cô nghe được một âm thanh “Tí tách, tí tách”.
Nước từ vòi hoa sen bên cạnh nhỏ xuống từng bọt nước đỏ tươi, làm nhiễm hồng cả một vũng nước trên sàn nhà nhỏ hẹp. Mặt tường cũng trào ra máu tươi, từng sợi tóc màu đen từ lỗ cống đằng sau lần lượt tuồn ra. Đường Nghiên Tâm nhanh chóng quyết định, cầm vòi xịt nhỏ nhắm ngay lỗ cống, mở chế độ nước nóng nhất. Điều chỉnh vòi hoa sen gắn cố định trên trần nhà, để nước xối hết lên tường (?).
Máu loãng chảy càng ngày càng mạnh làm thứ trong lỗ cống kêu “Ngao ngao ngao” không ngừng.
Mấy sợi tóc vặn vẹo vậy mà rút trở về thật, hoàn toàn là bộ dáng chật vật chạy trốn. Chờ máu loãng vẫn luôn phun ra trong vòi hoa sen biến thành nước trong, Đường Nghiên Tâm mới tắt nước đi.
“Hửm ——”
Cô kê sát vào giá để đồ dùng trong phóng tắm, ở đó dán một tấm ảnh chụp. Trong phòng tắm ở đâu cũng đều là nước, trên người Đường Nghiên Tâm cũng bị xối cho ướt đẫm, vậy mà ảnh chụp lại không bị sao.
Có chút ý tứ.
Ảnh chụp là ảnh đen trắng, một cô gái lẻ loi nhắm mắt nằm trong bùn đất, biểu tình trên mặt cô rất bình tĩnh, là một loại bình tĩnh mà mang theo tuyệt vọng. Có vẻ như lúc chụp tấm ảnh này thì cô gái đã chết mất rồi.
Đây là một khối thi thể.
Có chút làm người nghi hoặc chính là, rõ ràng xung quanh đều rất khô ráo, nhưng cả người cô gái trong bức ảnh lại ướt dầm dề.
—— lòng bàn tay lại nóng lên.
Cái này làm cho Đường Nghiên Tâm có chút muốn mắng người, cô cầm cây dao nhỏ kề vào ngực cô gái, liếc mắt nhìn hàng chữ trong lòng bàn tay, che lại trán hạ giọng nói: “Tôi thật ra cũng không phải người thích hóng chuyện, cũng không phải tôi công kích cá nhân gì cô. Tôi vẫn còn là trẻ con thôi, cái gì cũng đều không hiểu. Hỏi loại vấn đề này, cũng là hành động bất đắc dĩ.”
Cô gái trên bức ảnh chậm rãi mở to mắt, bên trong là hai cái lỗ tối om không có tròng mắt.
Nhưng mà Đường Nghiên Tâm cũng không lộ ra biểu tình sợ hãi, ngược lại cách bức ảnh càng gần, giống như muốn nhìn vào ‘đôi mắt’ tối như hắc động của cô gái, muốn nhìn ra được đáp án mà mình muốn.
“Xin hỏi: Tiểu thư xui xẻo không biết bị tên nào giết chết này……”
Chương 3 Suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa (3)
Tác giả: Điều Văn Hoa Bình
“A!”
Cuối cùng một nữ du khách tóc dài không nhịn được liền lớn tiếng thét chói tai ra trước!
Đèn phòng thay quần áo rất sáng, đèn pin ở chỗ này cũng không cần dùng đến. Nên khi sự kiện đáng sợ như vậy xảy ra, có thể nhìn càng thêm rõ ràng, cũng càng thêm đáng sợ.
Đường Nghiên Tâm đứng khá xa, trên người sạch sẽ, không có bị đám máu thịt nát đó bắn đến. Cô không cảm thấy một màn này đáng sợ, giống như con người sẽ không bởi vì một bao khoai lát bị cắt thành mảnh nhỏ mà cảm thấy đáng sợ, cô cũng sẽ không bởi vì một cái chết của con người mà sinh ra bất luận cảm giác không ổn gì. Bình tĩnh đi mở từng ngăn tủ ra.
Ước chừng có khoảng 1300 ngăn tủ, muốn kiểm tra hết một lần sẽ phí không ít thời gian.
“Mễ Lạc, Mễ Lạc!”
Một nữ du khách tóc ngắn cao gầy một bên khóc lớn, một bên ôm lấy Mễ Lạc, đồng thời sợ hãi đến run bần bật, cũng lo lắng tình huống của Mễ Lạc. Mà Mễ Lạc bị ôm lấy như là bị ấn vào cái nút nào đó, từ trạng thái tạm dừng thoát ra, ở trong vòng tay của bạn mình mà phát ra từng tiếng khóc thét thê lương, cô thống khổ thét chói tai, làm ù cả lỗ tai Đường Nghiên Tâm.
Sao đó, Mễ Lạc gào khóc lớn hoàn toàn quên mất hoàn cảnh xung quanh, cả người gần như hỏng mất.
Đường Nghiên Tâm không cảm nhận được là cô gái kia thống khổ cái gì, cô vẫn đang phiền não vì chiều cao có hạn, với không tới ngăn tủ phía trên cùng. Các ngăn tủ đựng đồ đều không có khóa, như thế lại thuận tiện hơn cho cô tìm kiếm. Cô dẫm lên ngăn tủ phía dưới, linh hoạt trèo đến ngăn tủ ở trên đỉnh, không chê hôi thối mà đến gần hấp thụ làn sương màu đen trong ngăn tủ.
Lấy thực lực hiện tại của cô, không dám nói có thể đấu lại hai con quỷ bên trong ảnh chụp, nhưng đám sương đen không có ý thức này thì dư sức ăn sạch. Con người đụng vào nó sẽ bị bỏng rát, có thể nói là một cái bẫy chết người trong lãnh địa này, đủ để tiêu hao thể lực của du khách, nhưng Đường Nghiên Tâm sẽ không sợ.
Cuối cùng cũng tìm được một cái, cô dùng một loại tư thế siêu việt mà con người không nghĩ đến nhét đầu vào, hút toàn bộ sương đen ra.
Món đồ chơi này đa số đều có cùng một hương vị, cảm giác giống như Đường Nghiên Tâm lại uống vào thêm một ly trà đặc vậy.
Cô thật ra cũng không chê uống nhiều nước trà bị trướng bụng, nhưng mà cũng không còn cảm nhận được trên đây có cái nào chứa sương đen nữa, đành thành thật tiếp tục tìm đồ. Liên tiếp mở ra hơn trăm cái ngăn tủ, rốt cuộc tìm được một ngăn tủ không phải rỗng. Bên trong có một bộ quần áo nữ, một ba lô màu hồng phấn. Trong ba lô đặt một cái hộp tinh xảo, mở ra bên trong là một cái đồng hồ hồng nhạt, mặt đồng hồ đính vài viên đá nhỏ, mặt trong có khắc hai chữ X&Q.
Kỳ quái chính là chiếc đồng hồ này trông như được đeo đã lâu, trên dây đồng hồ còn có dấu vết bị mài mòn, nhưng lại được đặt ở trong hộp rất ngay ngắn, là chủ nhân của chiếc đồng hồ này quá mức quý trọng nó sao?
Đường Nghiên Tâm đem đồng hồ bỏ vào trong túi, lúc đã an toàn đặt chân xuống đất, vừa hay tiếng khóc của Mễ Lạc cũng ngưng lại, cô ta quay đầu nhìn thoáng qua phía bên kia.
Trông Mễ Lạc lúc này thật sự rất chật vật, trên mặt nhem nhuốc máu thịt cùng nước mắt, đôi mắt sưng đến nỗi híp thành một đường chỉ, lảo đảo mà đi đến trước chậu rửa mặt, mở vòi nước ra rửa đám máu dính trên mặt.
“Đừng khóc!”
Sau khi rửa sạch hết đám máu thịt trên mặt, Mễ Lạc cứng rắn nâng hai cô gái còn lại lên: “Nếu còn muốn sống thì phải tỉnh táo lên.”
Dựa trên những quan sát trước đó, lại kết hợp với đoạn đối thoại ngắn ngủi của ba người lúc nãy, Đường Nghiên Tâm đã biết rõ mối quan hệ của họ.
Nữ du khách tóc dài chỉ biết khóc kia, khóc đến mất cảm tiếng, nhìn thấy mà thương. Cô ta gọi là Quân Quân, là em gái của du khách vừa mới chết khi nãy.
Nữ du khách tóc ngắn tương đối nhát gan, gọi là Tiểu Âm, là bạn thân Mễ Lạc.
Người vừa mới bị ‘Lộ Tầm Nhất’ đuổi theo là Quân Quân, cô nàng này có tố chất tâm lý tốt hơn Tiểu Âm. Bất quá quan hệ của Tiểu Âm với Mễ Lạc lại thân thiết hơn, cũng chính là cô gái vừa mới an ủi Mễ Lạc.
Chân Tiểu Âm mềm nhũn ra như cọng mì chín, vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp của Mễ Lạc mới cố gắng chống đỡ được cơ thể, đem mặt rửa sạch.
Quân Quân cũng đứng lên, nhắm mắt mà dùng nước lung tung rửa đi cánh tay mình. Máu thịt nhớp nháp tản ra mùi vị cổ quái, cô cảm thấy máu thịt trên mặt đã rửa khá sạch, mới dám mở to mắt ra nhìn. Nhưng vừa mở mắt ra lại thấy được hai viên tròng mắt tròn vo ở trong bồn nhảy lên, cô ta lại bị dọa cho thét ra tiếng chói tai.
Một thân ảnh nho nhỏ linh hoạt nhảy đến mặt bàn, duỗi tay cầm lấy tròng mắt trong bồn nước—— “Ba” một tiếng bóp vỡ một viên.
Tiếng kêu của Quân Quân đột nhiên im bặt, thậm chí bởi vì quá mức kinh ngạc mà bị sặc nước miếng, ho khan không ngừng.
Cái thiết kế bồn rửa tay này có chút phi nhân loại, dù sao lấy chiều cao của Đường Nghiên Tâm, không thể không nhảy lên, không nhảy lên thì sao cầm tròng mắt được.
Sau khi cô lấy được tròng mắt, cũng không có nói gì với ba chị kia. Vốn dĩ mục đích cô lại đây, cũng không phải vì muốn giúp ai, mà là vì lấy đồ ăn.
Tránh đi tầm mắt của các cô gái kia, Đường Nghiên Tâm làm ra vẻ muốn ngáp, bỏ hai cái tròng mắt vào trong miệng. Trong đó có một viên chỉ còn thừa lại một tầng da, hút một cái là trực tiếp chui vào bụng, không nếm ra vị gì. Còn dư lại một viên ở trong miệng, cô liền chậm rãi nhấm nháp, dùng răng cắn nhẹ, cái màng mỏng bao quanh rách ra, toàn bộ vị sốt ngọt ngào ở trong liền tuôn ra.
Tuy không chắc bụng bằng sương đen, những vẫn rất ngon miệng.
Ăn vặt xong, Đường Nghiên Tâm cũng không quên chính sự, tiếp tục đi mở tủ.
Bên này Quân Quân ngừng ho khan nói: “Cái đứa bé này, có chút lợi hại……”
Lúc ban đầu không ai chú ý tới Đường Nghiên Tâm, một đứa con nít mà thôi, ở trong thế giới linh hồn này cũng không làm người khác cảm thấy là người an toàn để có thể dựa dẫm vào. Cô đối thoại với Lộ Tầm Nhất không tránh đi người khác, mọi người đều nghe thấy được —— cô nhóc này là lần đầu tiên đi vào lãnh địa vong linh.
Nhưng mà cô nhóc nhỏ này, cho dù có dị năng thì cũng chỉ có thể đảm đương vai trò làm bia đỡ đạn mà thôi.
Dù sao thì lãnh địa vong linh này quá nguy hiểm.
Nhưng chìa khóa của phòng thay đồ nữ là do Đường Nghiên Tâm tìm được trước, khi xảy ra biến cố chết người kia, sự bình tĩnh của cô cũng không phải là đang nói quá, cô tuyệt không phải là một đứa con nít bình thường.
Mễ Lạc đi một vòng ở gian thay quần áo, phát hiện này lại là cái mật thất, cô rất rõ ràng bây giờ mà đi trở về đại sảnh chính là bị ngớ ngẩn. Học theo Đường Nghiên Tâm, từ ngăn tủ D tự tìm kiếm trước tiên, hy vọng có thể tìm được chìa khóa hoặc là mật mã mở khóa. Hai nữ du khách còn lại giống như là tìm được tâm phúc, cũng sôi nổi lại đây hỗ trợ.
Ba người ai cũng như ai, thường thường lại xoay qua liếc trộm Đường Nghiên Tâm.
Đường Nghiên Tâm: ???
…… Con người thật kỳ lạ.
Nhóm Mễ Lạc thật đúng là đã tìm được cái gì đó.
Quân Quân ôn nhu vẫy tay: “Đường Đường, em có muốn qua đây nhìn một chút không?”
Đường Nghiên Tâm đi lại, nửa điểm khách khí cũng không có, tự nhiên cầm lên ba bức ảnh. Nếu có gì liên quan đến manh mối có thể rời đi lãnh địa, nếu đối phương không muốn cho cô xem, cô cũng sẽ lựa chọn động thủ.
Ba bức ảnh theo thứ tự là bức chụp chuối, lê cùng đào. sau lưng từng tấm ảnh chụp có chữ viết, nét chữ đặc biệt tao nhã.
——[ mình nghi ngờ là bạn học J thích mình, mỗi lần cậu ấy xuất hiện đều rất đúng lúc, lúc nào cũng giải cứu mình ngay thời điểm nguy hiểm hết, quả thực giống như là thiên thần hộ mệnh của mình vậy đó. ]
——[ mình có tội, dưới tình huống có bạn trai rồi mà vẫn như cũ động tâm với cậu ấy, đây là vi phạm đạo đức. Mình có thể bởi vì rất nhiều lý do mà chia tay với bạn trai, nhưng mình không thể bởi vì có hảo cảm với một người khác, mà đưa ra lời chia tay được……]
Mặt sau của bức ảnh cuối cùng chụp quả đào viết ——[ Tôi cảm thấy như có người đang theo dõi mình, kết quả phát hiện lại là hắn ta. Tôi trăm triệu lần không ngờ được, hắn vậy mà sẽ là loại người này, hắn thế nhưng theo đuôi…… ép tôi……]
Tên được ký ở dưới mỗi bức ảnh đều là Q.
Chữ được khắc trên chiếc đồng hồ mà Đường Nghiên Tâm vừa mới tìm thấy lúc nãy là X&Q.
Quân Quân: “Đường Đường, em có dị năng phải không?”
Đây đúng là câu hỏi vô nghĩa, nếu như không có dị năng thì người bình thường sẽ không có khả năng dùng tay không bóp nát tròng mắt đi. Nhưng dù là người có dị năng, cũng ít có ai có can đảm như Đường Nghiên Tâm. Tỷ như Mễ Lạc, cô ta cũng không có lá gan lớn như vậy.
“Vâng”
thái độ của Đường Nghiên Tâm rất lãnh đạm.
Nhưng thời điểm Mễ Lạc nói chuyện với cô, thái độ của cô sẽ tốt hơn một chút.
Bởi vì Mễ Lạc thơm hơn, như là sự khác biệt giữa một chén canh chay với một bát phật nhảy tường vậy.
Mễ Lạc: “trên đơn đặt hàng viết ngày 12 tháng 7 ban nhiếp ảnh sẽ tới suối nước nóng, mà manh mối chúng ta tìm được lại có liên quan đến ảnh chụp. Ba bức ảnh này, có thể là do sinh viên của ban nhiếp ảnh chụp.”
Đường Nghiên Tâm: “Những khung ảnh được treo trong đại sảnh cũng là ảnh chụp, không phải tranh vẽ.”
Khi nói đến những bức ảnh chụp trong đại sảnh, liền làm cho người ta có cảm giác như có gió lạnh vờn quanh lòng ngực.
Mễ Lạc khô khốc mà nói: “Ngốc lâu ở bất cứ nơi nào trong lãnh địa, cũng không phải là chuyện tốt. Ngăn tủ đã không còn nhiều lắm, chúng ta tiếp tục đi!”
Điểm này, từ trong thái độ của các du khách có kinh nghiệm khác đều có thể nhìn ra được.
Nói xong, cô lập tức đứng lên, cũng không có chú ý tới Quân Quân bên cạnh đang nhấp nhấp môi muốn nói gì đó.
Người đầu tiên phát hiện trong vách tủ có khắc một con số là Tiểu Âm, cô ở một ngăn tủ ở khu C tìm được con số 5, con số đó nhỏ đến mức giống như là cố ý làm khó du khách. Cái này rất có thể là mật mã cửa ra vào khu tắm suối nước nóng, vì vậy nên mấy khu vực đã kiểm tra qua kia lại không thể không cẩn thận bị kiểm tra lại lần nữa.
Lúc này đèn pin lại rất hữu dụng.
Đường Nghiên Tâm cố ý kéo khoảng cách với các cô gái, trong vòng một đoạn thời gian dài như vậy, cũng không xuất hiện hồn ma nào, cô cũng có hơi chút thả lỏng cảnh giác. Kết quả lúc bên Quân Quân xảy ra chuyện, đồ ăn mới mẻ cô cũng không thể chặn trước được.
Khi Quân Quân đi đến một ngăn tủ để đồ tạp vật, sờ trúng một cái tròng mắt, là một cái tròng mắt vẫn còn bừng bừng sức sống(?). Hơn nữa thứ này vừa chạm vào là liền lập tức gặm lòng bàn tay người ta, thời điểm Quân Quân rút tay lùi về, tròng mắt liền dính lên trên cánh tay của cô ta.
Một tấm bảo vệ bị phá vỡ.
Tấm bảo vệ của người mới không thể nói là vô dụng, nếu không các cô cũng không thể sống đến bây giờ, chỉ là cũng quá không hữu dụng như trong tưởng tượng của các cô. Rất dễ bị vỡ, hơn nữa còn không thể chân chính làm các cô thoát chết trong gan tất được.
Giống như nam du khách kia, anh ta đã bị cô gái váy trắng lộng rớt ba tấm bảo vệ. Nếu không phải Lộ Tầm Nhất hảo tâm cứu anh ta, thì anh ta sớm muộn gì cũng chết thôi.
Quân Quân kinh hoảng ném tròng mắt vào người của Tiểu Âm đứng bên cạnh.
Lúc Đường Nghiên Tâm bắt được tròng mắt, một tấm bảo vệ cuối cùng của Tiểu Âm đã bị phá rớt. cô là moi tròng mắt từ trong tay Tiểu Âm ra, thứ đồ chơi này gặp được người liền tìm chỗ có thịt mà gặm. Kỳ thật cẩn thận một chút, không chạm vào nó là được rồi.
Tiểu Âm đau đến mặt vặn vẹo: “Ngô Quân Quân, cô mẹ nó cố ý đúng không.”
Quân Quân nước mắt nói rớt liền rớt, thút tha thút thít mà nói: “Cô hiểu lầm……”
Tiểu Âm: “Cô đúng là giỏi diễn quá ha, đều là nữ với nhau, ai nhìn không ra cô TM* là cái đồ kỹ nữ trà xanh chứ!”
(*TM/thảo mã/ thảo ni mã: là một từ chửi thề của dân Trung Quốc hình như giống với đ!t mẹ.)
Quân Quân: “Cô dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?”
Tiểu Âm: “Dựa vào cái gì á? Dựa vào cô ngủ với bạn trai người ta đó! Cô cho rằng cô giấu rất kĩ hả, anh họ em họ gì chứ, hắn ta có quan hệ huyết thống rắm gì với cô đâu, là cô tự nhận anh trai thì có!”
Mễ Lạc: “Cậu nếu đã sớm biết, vì sao lại không nói cho tớ nghe?”
Không khí trong lúc nhất thời phi thường xấu hổ, Đường Nghiên Tâm không cảm nhận được loại xấu hổ này, ăn luôn hai cái tròng mắt đang tung tăng nhảy nhót, cô thỏa mãn mà đánh cái ợ nhỏ.
Lập tức hấp dẫn lực chú ý của ba cô gái.
“Mấy chị nhìn em làm gì? Em chỉ là một bạn nhỏ cái gì cũng đều không hiểu.”
Ba người này tự nhiên nhìn cô làm gì! Con người kỳ lạ làm sao.
Cô có nửa mao tiền nào liên quan đến chuyện này đâu?
Mễ Lạc thay Tiểu Âm bọc lại miệng vết thương trên cánh tay, không nói lời nào đứng lên, tiếp tục tìm kiếm đồ trong mấy ngăn tủ. Sự im lặng càng làm cảm xúc phẫn nộ tích tụ, áy náy cùng bất an cũng lan tràn trong gian thay quần áo này. Nhưng tất cả những cái đó, Đường Nghiên Tâm hết thảy không thèm để ý, cô chỉ là đến tìm đồ thôi, mật mã hay chìa khóa gì cũng được.
Cuối cùng là Tiểu Âm chịu đựng không đươc trước, cô nàng dùng sức đá vào ngăn tủ, hỏng mất mà khóc lớn: “Ô ô ô, tớ không biết nơi này lại đáng sợ như vậy……”
Mễ Lạc trầm mặc tìm được một con số ở khu A——3.
Tiểu Âm: “Ô ô ô, thực xin lỗi cậu! Không phải là tớ cố ý gạt cậu…… Lạc Lạc, tớ hối hận rồi.”
Đường Nghiên Tâm: “Tại sao các chị lại tham gia vào ‘dự án’ vậy ạ?”
Mễ Lạc ngừng một chút, mới nhận ra là con bé đang nói chuyện với mình.
“Khu an toàn mà bọn chị sống sắp bị đình trệ, tham gia ‘dự án’ là cách duy nhất để bọn chị có thể tiếp tục sống sót.”
Đường Nghiên Tâm: “Vậy vì sao chị ấy lại nói —— hối hận ạ?”
Mễ Lạc: “Vì chết ở trong khu ăn mòn, còn tốt hơn lo lắng hãi hùng như bây giờ nhiều, lúc nào cũng có cảm giác sợ tới mức lá gan muốn nứt ra. Không biết chính mình khi nào sẽ chết, cũng không biết mình có lấy cách đau đớn thống khổ nào để đi tìm đường chết hay không.”
Cho nên nỗ lực để tồn tại cũng không phải là quá tốt.
Sau khi con người rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, lại có thể thực mau một lần nữa tỉnh táo trở lại. Không có ai quan tâm Tiểu Âm đang khóc thút thít, cô ta cũng nhanh chóng đứng lên, cẩn thận đi kiểm tra từng ngăn tủ một. Hơn một ngàn ngăn tủ, bốn người cẩn thận kiểm tra, cũng nhanh chóng xong xuôi.
Con số tìm được ở bốn khu ABCD theo thứ tự là 3252.
Nhưng mật mã có sáu số, còn thiếu hai số nữa.
Đường Nghiên Tâm đi vào khu tắm vòi sen, mỗi buồng ở đây đều có rèm vải che lại, cô nhưng thật ra không sợ gì cả, can đảm kéo ra mỗi cái màng một. Ba nữ du khách kia theo bản năng tránh đi chỗ này, dù sao thì phòng tắm gì đó, đa số hay xảy ra một vài việc như xác chết vùng đậy rất đáng sợ.
Đến khi kéo ra cái màng ở gian buồng thứ hai, cô nghe được một âm thanh “Tí tách, tí tách”.
Nước từ vòi hoa sen bên cạnh nhỏ xuống từng bọt nước đỏ tươi, làm nhiễm hồng cả một vũng nước trên sàn nhà nhỏ hẹp. Mặt tường cũng trào ra máu tươi, từng sợi tóc màu đen từ lỗ cống đằng sau lần lượt tuồn ra. Đường Nghiên Tâm nhanh chóng quyết định, cầm vòi xịt nhỏ nhắm ngay lỗ cống, mở chế độ nước nóng nhất. Điều chỉnh vòi hoa sen gắn cố định trên trần nhà, để nước xối hết lên tường (?).
Máu loãng chảy càng ngày càng mạnh làm thứ trong lỗ cống kêu “Ngao ngao ngao” không ngừng.
Mấy sợi tóc vặn vẹo vậy mà rút trở về thật, hoàn toàn là bộ dáng chật vật chạy trốn. Chờ máu loãng vẫn luôn phun ra trong vòi hoa sen biến thành nước trong, Đường Nghiên Tâm mới tắt nước đi.
“Hửm ——”
Cô kê sát vào giá để đồ dùng trong phóng tắm, ở đó dán một tấm ảnh chụp. Trong phòng tắm ở đâu cũng đều là nước, trên người Đường Nghiên Tâm cũng bị xối cho ướt đẫm, vậy mà ảnh chụp lại không bị sao.
Có chút ý tứ.
Ảnh chụp là ảnh đen trắng, một cô gái lẻ loi nhắm mắt nằm trong bùn đất, biểu tình trên mặt cô rất bình tĩnh, là một loại bình tĩnh mà mang theo tuyệt vọng. Có vẻ như lúc chụp tấm ảnh này thì cô gái đã chết mất rồi.
Đây là một khối thi thể.
Có chút làm người nghi hoặc chính là, rõ ràng xung quanh đều rất khô ráo, nhưng cả người cô gái trong bức ảnh lại ướt dầm dề.
—— lòng bàn tay lại nóng lên.
Cái này làm cho Đường Nghiên Tâm có chút muốn mắng người, cô cầm cây dao nhỏ kề vào ngực cô gái, liếc mắt nhìn hàng chữ trong lòng bàn tay, che lại trán hạ giọng nói: “Tôi thật ra cũng không phải người thích hóng chuyện, cũng không phải tôi công kích cá nhân gì cô. Tôi vẫn còn là trẻ con thôi, cái gì cũng đều không hiểu. Hỏi loại vấn đề này, cũng là hành động bất đắc dĩ.”
Cô gái trên bức ảnh chậm rãi mở to mắt, bên trong là hai cái lỗ tối om không có tròng mắt.
Nhưng mà Đường Nghiên Tâm cũng không lộ ra biểu tình sợ hãi, ngược lại cách bức ảnh càng gần, giống như muốn nhìn vào ‘đôi mắt’ tối như hắc động của cô gái, muốn nhìn ra được đáp án mà mình muốn.
“Xin hỏi: Tiểu thư xui xẻo không biết bị tên nào giết chết này……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.