Chương 5: Suối Nước Nóng Nhị Nguyệt Hoa (4)
Điều Văn Hoa Bình
20/06/2021
Thoát khỏi địa cầu [Vô hạn]
Chương 4 Suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa (4)
Tác giả: Điều Văn Hoa Bình
“…… Sao cô lại có cái đam mê thu thập tròng mắt vậy?”
Cô gái vươn tay ra, tay nó thế nhưng xuyên qua ảnh chụp vói ra ngoài.
Đường Nghiên Tâm không lưu tình chút nào nắm chuôi dao, chém đứt móng tay dài đang vươn ra từ ảnh chụp.
“Mày có thể lựa chọn trả lời hoặc là câm miệng, nhưng không thể động thủ được.”
Nó bị chọc giận, nhưng nó chỉ biết “Hô hô hô” thở hổn hển, giống như là đầu lưỡi không thể thẳng được, không có cách nào nói chuyện bình thường.
Dao gọt hoa quả mà muốn chém đứt xương ngón tay quá khó khăn, nên chỉ có thể đâm một lần nhiều nhát, làm cho cái tay đang vươn ra huyết nhục mơ hồ, cũng không có tác dụng gì. Đường Nghiên Tâm biết nó sẽ không trả lời chính mình, so với vấn đề biết được đáp án, không cho nó chạy ra mới là quan trọng nhất.
Đường Nghiên Tâm cũng không biết ‘thủ hạ lưu tình’ là có ý gì, dao nhỏ hung hăng đâm vào vị trí trái tim trong tấm ảnh, nó phát ra một tiếng thét chói tai, tấm ảnh đen trắng nhanh chóng nhiễm đỏ, ở dưới dao của Đường Nghiên Tâm bị cháy thành tro…… Lộ ra hai con số 01 được khắc trên mặt tường.
Câu trả lời của tiểu thư xui xẻo trong bức ảnh đen trắng đó là —— bị móc đi đôi mắt, cho nên mới đi sưu tầm mắt.
Đáng tiếc nó không muốn trả lời, hoặc là nói vị tiểu thư này cũng không thuộc về loại hình quỷ có thể câu thông, không có tư duy tự chủ. Bị hỏi liền sinh khí, trí năng hóa không đạt tới tiêu chuẩn có thể cùng nói chuyện phiếm với người khác.
Tóm lại có thể câu thông được với hồn ma…… Là có liên quan đến dị năng của Đường Nghiên Tâm.
Vì Đường Nghiên Tâm không phải con người.
—— Cô cũng là hồn ma!
Cái gì gọi là hồn ma? Sinh vật sau khi chết đi vẫn còn nguyện vọng mãnh liệt chưa đạt được, hấp dẫn sự tụ tập của một đám ám vật chất, cải tạo lại thân thể hoặc linh hồn cho họ, sau đó trở thành một giống loài mới. Sự khác nhau của hồn ma với nhân loại, chính là chúng nó không có ‘nhân tính’, không có cảm tình. Phần lớn cảm xúc là đạm bạc thay vì thất tình*, như ‘vui’, ‘mừng’ liền cực nhỏ, rất nhiều mặt trái cảm xúc lại bị phóng đại đến vô hạn, tỷ như ‘giận’…… Đại đa số hồn ma đều cực dễ bị chọc giận.
(*Thất tình: Là bảy sắc thái cảm xúc của con người như
Vui mừng (hỉ)
Giận dữ (nộ)
Buồn bã (ai)
Vui vẻ (lạc/nhạc)
Yêu thương (ái)
Ghét (ố)
Ham muốn (dục))
Dị năng có vẻ như cũng là thứ mà chỉ con người mới có được, hẳn đó là món quà độc nhất vô nhị mà quy tắc đã tặng cho con người.
Mỗi một dị năng một khi bị kích phát, đều sẽ đi kèm theo một hoặc nhiều những điều kiện hạn chế khác nhau, trùng hợp chính là dị năng mà Đường Nghiên Tâm ngẫu nhiên đạt được có tận mấy trăm điều hạn chế, không những bắt cô chịu đói giả làm con người, mà mỗi giây mỗi khắc đều sẽ xuất hiện mối nguy có thể bị hiện nguyên hình bất cứ lúc nào.
Nếu nói mỗi loại dị năng đều được tính theo thang điểm 100, thì đại đa số con người khi vừa kích hoạt ra được dị năng, chỉ có thể sử dụng trong 1 đến 2 phầm trăm mà thôi, các phần năng lượng khác đều vẫn đang trong trạng thái ‘tạm khóa’.
Nghe nói nếu lấy được trái tim của lĩnh chủ, thì có thể tiêu trừ được một phần điều kiện hạn chế.
Bởi vì Đường Nghiên Tâm khác với con người, nên cách để tiêu trừ hạn chế của cô không phải là lấy được Trái Tim của hồn ma, dù sao thì cách để một hồn ma mạnh lênh là cắn nuốt, cắn nuốt con người, cũng cắn nuốt đồng loại. Chi cần cắn nuốt là đủ rồi! Trái Tim của lĩnh chủ đối với một hồn ma mà nói, chỉ như là một loại tượng trưng cho thân phận, như một cái điều khiển từ xa dùng để điều khiển thế giới riêng của nó thôi.
Về bản chất, Đường Nghiên Tâm vẫn là hồn ma. Nếu cô lấy được Trái Tim của hồn ma thì cô sẽ trở thành tân lĩnh chủ, sẽ vĩnh viễn bị lưu lại trong thế giới linh hồn này.
Cho nên vẫn là không cần, chấp niệm của cô là thoát khỏi Trái Đất.
Một hồn ma nếu như có chấp niệm không thể đạt thành, thì lúc nào cũng phải hứng chịu sự tra tấn vô tận.
Nói như vậy, chỉ có con người mới có thể có được dị năng, còn hồn ma thì không được. Cấu tạo của con người và hồn ma không giống nhau, năng lực cũng không giống nhau. Mọi việc đều sẽ có ngoài ý muốn, Đường Nghiên Tâm chính là cái ngoài ý muốn này.
Cô không chỉ đạt được dị năng! Còn là cái loại dị năng ‘ngụy trang nhân loại’ kỳ quái này.
Bởi vậy, cách cô bỏ đi điều kiện hạn chế có chút kì lạ, nhưng cũng không gọi là kỳ lạ.
Trở lại chuyện chính, cách Đường Nghiên Tâm tiêu trừ điều kiện hạn chế là ‘phỏng vấn ma quỷ’, nói một cách đơn giản, chính là cô phải hỏi làm sao để các hồn ma chịu trả lời. Hồn ma cấp bậc càng cao, xác suất có thể trả lời càng cao, năng lượng mà cô đạt được cũng càng nhiều, năng lượng ngoài dùng để duy trì hình dáng con người, còn dùng để giải khóa mấy cái ‘hạn chế dị năng’.
Hiện tại cô có thể duy trì hình dáng con người đến bây giờ, lừa gạt được công nghệ kiểm tra đo lường tiến tiến của nhân loại, thậm chí được quy tắc cho phép tiến vào thế giới linh hồn, giấu được thân phận mình trước mặt hồn ma thậm chí dưới mí mắt của lĩnh chủ, đều là dựa vào năng lượng mấy lần phỏng vấn trước đó mà cô xoát được.
Chỉ cần gặp phải một hồn ma, là Đường Nghiên Tâm có thể bắt được một vấn đề phỏng vấn, nhưng đại đa số hồn ma bình thường lại không quá thông minh, rất dễ bị chọc giận lại không có tên óc nho nào chịu trả lời câu hỏi của cô. Gặp phải hồn ma lợi hại hơn, có thể trả lời được câu hỏi. Nhưng mấy câu hỏi phỏng vấn mà quy tắc đưa ra lại quá mẹ nó…… Theo vài lần kinh nghiệm phỏng vấn có hạn của cô, chỉ cần phỏng vấn thêm vài đứa nữa, là có thể cho ra một quyển sách gọi là 《 trát tâm bách khoa toàn thư 》luôn rồi.
Vợ ngoại tình, vậy đi hỏi ông chồng xem anh ta có được không vậy! Có phải có tiểu kỉ kỉ rồi hay không? (tiểu kỉ kỉ :Đ???)
Làm đầu bếp, vậy hỏi hắn rằng đầy tiệm ngoài đường như vậy vì sao tiệm nhà hắn lại có sinh ý kém nhất! Có phải là do trù nghệ* không tốt hay không?
(*: khả năng bếp núc)
Quả thực là như sát muối lên miệng vết thương của người ta, làm người ta tức đến nổ phổi. Đối phương không nhất định sẽ trả lời, nhưng nhất định sẽ muốn đánh chết cái người khẩu xuất cuồng ngôn đó đó.
Đường Nghiên Tâm: Tôi khổ quá mà!
Không có được câu trả lời, cô siêu cấp thất vọng. Nhìn ba người nghe được động tĩnh đang cẩn thận đi lại đây cũng không cho sắc mặt tốt gì, thưởng thức dao gọt hoa quả trong tay, đưa mật mã 325201 vào khóa cửa. Còn có một loại khả năng là 013252, bất quá vận khí cô không tồi, thử một lần liền đúng! Khoá cửa mở ra, Đường Nghiên Tâm ngửi được một mùi hôi nhàn nhạt.
Ao tắm suối nước nóng rất lớn, sàn nhà ướt nhẹp. Bên cạnh viết ‘khu vực tắm suối nước nóng trong nhà’, cùng với một hàng chữ nhỏ ——[thỉnh quý khách ăn mặc theo quy định, mới được đi vào ao tắm suối nước nóng.]
Đường Nghiên Tâm đối với suối nước nóng hơi nước nghi ngút không có hứng thú, hồn ma trong lãnh địa có thể ẩn núp nơi nơi, cô dám cam đoan quần áo mình đang mặc nhất định không đúng quy định. Mà tính là đúng quy định đi, cái ao ‘sữa bò’ to này, căn bản thấy không rõ ở dưới có cái gì, cô cũng không dám tùy tiện xuống nước.
Bên phía mũi tên đi thông ra bên ngoài ao suối nước nóng còn lại, cửa phòng thay đồ nam bên cạnh đã mở ra, các nam du khách bên kia lấy được mật mã so với các cô còn sớm hơn, chắc là tất cả mọi ngóc ngách ở trong phòng đều đã bị bọn họ lục soát qua hết rồi.
Kỳ thật cũng không có gì để lục, trừ mấy cái máy lọc nước đặt ở bốn góc phòng ra, thì cũng chỉ còn dư lại mấy cái giá treo khăn tắm mà thôi.
Trên đường đi Mễ Lạc vịnh vào cánh tay của Tiểu Âm, còn kéo tay Quân Quân. Ba người trông như đã hòa giải, lúc đi ra khỏi khu vực tắm suối nước nóng, Đường Nghiên Tâm hỏi Mễ Lạc: “Chị tha thứ cho các chị ấy rồi?”
Mễ Lạc: “Người đều đã chết, chị chỉ là hối hận vì đã rơi nước mắt vì hắn ta quá nhiều mà thôi……”
Đường Nghiên Tâm: “Em không hỏi về bạn trai của chị.”
(Trong tiếng Trung từ dùng để chỉ ngôi thứ ba là một danh từ dùng chung (他 /Tā/) cho nên Đường Nghiên Tâm mới cho rằng Mễ Lạc hiểu sai ý mình muốn hỏi.)
Mễ Lạc: “Bốn người cùng đi, nhìn chung thì so với chỉ có hai người tốt hơn nhiều. Mấy loại tình huống như này, xuất hiện mấy nhân tố không ổn định, sẽ làm ảnh hưởng đến khả năng sống sót của chúng ta. Tiểu Âm không nói cho chị biết, ước chừng là suy xét đến cảm nhận của chị. Đến nỗi Ngô Quân Quân, chị bây giờ còn có lựa chọn sao? Nhiều người cùng góp sức vẫn hơn là một mình một ngựa. Bản năng sinh tồn của con người luôn là sống bầy đàn mà, chị suy đoán là càng về sau, các du khách càng sẽ coi trọng hai từ đồng đội này hơn. Ở trong lãnh địa xuất hiện một người thích hành động độc lập sẽ trông có vẻ rất khác loài.”
Đường Nghiên Tâm sợ nhất chính là hai chữ ‘khác loài’ này.
“À……”
Mễ Lạc: “Em vẫn còn là trẻ con, tự nhiên chị lại cùng em nói nhiều như vậy làm gì không biết!”
Con người các người thật kỳ lạ, tôi cũng khinh thường nghe mấy loại vấn đề này.
Bên ngoài đang là buổi tối, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy mấy ngôi sao lấp lánh ở xa. Đèn treo tạo hình cổ quái vắt vẻo trên nhánh cây khô, ánh sáng mờ ảo, không nhìn rõ được đường phía trước. Dưới bóng cây to, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ.
Cho dù biết phía trước có vật gì đó, nhưng khi một ‘người’ phụ nữ mặc đồ đỏ đi ra, mọi người cũng đã chịu kinh hách không nhẹ.
Bà ta đi rất nhanh, Đường Nghiên Tâm nghi ngờ thứ này là đang bay chứ không phải đi. Mới vừa rồi còn cách rất xa, trong nháy mắt liền thấy nó đứng ở ngay trước mặt. Bộ dáng cũng rất quái, rõ ràng thân hình là của một thiếu nữ, nhưng lại có một khuôn mặt đầy nếp nhăn. Tròng mắt thì mở trừng trừng, mắt còn không chớp lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm về một điểm không hề di chuyển con ngươi.
Theo sau bà ta là một trận gió lạnh, Đường Nghiên Tâm phối hợp đánh ba cái rùng mình.
“Mấy người đi theo tôi!”
Giọng bà ta trầm khàn.
Nói xong, ‘người’ phụ nữ váy đỏ liền xoay người đi mất.
Đường Nghiên Tâm đi theo sau.
Mễ Lạc giữ chặt cô lại: “Đường Đường, lỡ như thứ này có gì đó thì sao?”
Đường Nghiên Tâm: “Hồn ma trong lãnh địa có gì đó cũng là chuyện bình thường mà!”
Muốn tránh cũng tránh không khỏi.
Lãnh địa vong linh có cốt truyện chủ tuyến tương quan với lĩnh chủ, rời khỏi lãnh địa thường thường phải tìm được manh mối có liên quan đến cốt truyện. Nếu muốn rời đi, chỉ có thể hoàn thành xong cốt truyện, không thể cứ tránh cứ né mãi mà được.
Mặc kệ ba người các cô như thế nào, Đường Nghiên Tâm là muốn đi theo hướng của ‘người’ phụ nữ kia. Kỳ thật nơi này chỉ có một con đường, không đi cũng không có lựa chọn nào khác. Chờ các cô gái kia suy nghĩ cẩn thận, cũng sẽ đi theo thôi.
Đến khi đi đến một chỗ trống trải, liền nhìn thấy mấy nam du khách đang ở trong đình hóng gió. Đường Nghiên Tâm nhạy bén phát hiện, không thấy du khách mặt béo đâu cả. Ba gã nam du khách bao gồm cả Lộ Tầm Nhất đang ngồi ở bên trong sắc mặt tái nhợt, ngồi phỗng ra như tượng. Vừa nhìn thấy ‘người’ phụ nữ váy đỏ đi tới, bọn họ trong nháy mắt liền trở nên khẩn trương.
Phiến đá xanh nằm ở bên đường cách đó không xa có vết máu, như là do một vật nặng nào đó bị đập xuống đó mà lưu lại.
Nhìn thấy Đường Nghiên Tâm, Lộ Tầm Nhất hít một hơi đồng thời cau mày lại.
Rõ ràng là có chuyện gì đó đã xảy ra ở đây!
Thấy Lộ Tầm Nhất vẫy tay với mình, Đường Nghiên Tâm liền ngoan ngoãn đi lại đó ngồi xuống.
Sau đó Lộ Tầm Nhất đứng lên, như vậy có thể đem Đường Nghiên Tâm hoàn toàn ngăn trở, lại là loại tư thế bảo hộ này. Gia hỏa này tuyệt đối là nhân thiết Tom Sue, chân chính là một người tốt.
Lúc sau ‘người’ phụ nữ váy đỏ vẫn luôn không nói gì, chỉ đứng ở tại chỗ nhìn con đường nhỏ vừa mới đi qua lúc nãy, biểu tình không có biến hóa, nhưng mỗi người đều cảm nhận được, thời gian chờ đợi càng dài, tâm tình của bà ta càng kém. Hiển nhiên là phải chờ đủ người tới, bà ta mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Thời điểm ba người còn lại đã đến đủ, Lộ Tầm Nhất thở ra một hơi, bị Đường Nghiên Tâm nghe được.
‘Người’ phụ nữ váy đỏ lấy từ trong người ra một xấp hoa hồng đỏ: "Mỗi người lấy một bông."
Lộ Tầm Nhất nắm tay Đường Nghiên Tâm đi qua: “Nghe theo bà ta đi.”
Lúc Đường Nghiên Tâm lấy hoa hồng lỡ đụng phải tay của ‘người’ phụ nữ, cảm giác giống như sờ trúng vỏ cây. Cô liếm liếm khóe miệng, động tác nhỏ này cũng không có làm ai phát hiện ra, nhưng tiếng bụng của cô lại không giấu được, tất cả mọi người đều nghe thấy.
‘Người’ phụ nữ váy đỏ cũng cúi đầu liếc nhìn cô một cái.
Lộ Tầm Nhất: “Em đói bụng hả?”
“Không đói bụng, một chút cũng không có đói.”
Trên thực tế, nước miếng của Đường Nghiên Tâm đã sắp chảy ra tới nơi rồi, đứng xa còn không cảm thấy gì, tới gần một chút…… Thơm quá đi! Chỉ có thể ngửi ngửi ngón tay của mình cho đỡ thèm.
Tất cả hoa hồng đều giống như nhau, không có gì hay để lựa.
Sau khi mỗi người đều cầm trong tay một bông hoa hồng, ‘người’ phụ nữ lại nói: “phòng cuối cùng trong suối nước nóng không thể vào, muốn nghỉ ngơi thì lên lầu hai.”
Lúc rời đi, tầm mắt bà ta hung hăng liếc qua ba người Mễ Lạc.
Mọi người đều hít một hơi, mấy người du khách khác không ai nhắc đến bạn trai của Mễ Lạc, hiển nhiên là đã đoán ra được hắn đã chết, Mễ Lạc lại không có khả năng không hỏi tung tích của du khách mặt béo.
Lộ Tầm Nhất: “Chúng ta đã ở chỗ này rất lâu rồi, nắm chắc thời gian, vừa đi vừa nói chuyện.”
Nói đơn giản một chút chính là bọn họ từ phòng thay đồ ra tới trước, cũng gặp được ‘người’ phụ nữ váy đỏ. Lúc ấy bà ta đứng ở ngoài vẫy tay với bốn người trong phòng, có ba người quyết định đi qua xem thử, lúc ấy du khách mặt béo đang ở một bên nghịch máy lọc nước không có để ý đến bà ta.
Người đàn ông khoác áo da quấn khăn hoa văn trên cổ…… Thông qua lời giới thiệu của Lộ Tầm Nhất, mọi người cũng đã biết, hắn tên là Võ Cương.
Võ Cương nói: “Tôi lúc ấy cách bà ta gần nhất, rất rõ ràng nghe được bà ta nói —— không nghe lời, người lần này chính là ngươi. Tôi còn chưa kịp nói gì, bà ta liền xoay người đi rồi.”
Cho nên, lúc nãy Lộ Tầm Nhất chỉ có thể nói với mọi người ‘cứ nghe theo bà ta đi’.
Đi đến xung quanh gần đình hóng gió, du khách mặt béo bỗng nhiên ngã xuống đất, ngực phun ra một lượng máu lớn. ‘Người’ phụ nữ váy đỏ lại xuất hiện, đem thi thể của du khách mặt béo kéo đi, lúc quay lại, phía sau còn xuất hiện thêm một Đường Nghiên Tâm.
Du khách mặt béo hiện tại coi như sống chết không rõ……
Biểu tình của ba người Mễ Lạc đã từ sợ hãi biến thành tuyệt vọng.
Chương 4 Suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa (4)
Tác giả: Điều Văn Hoa Bình
“…… Sao cô lại có cái đam mê thu thập tròng mắt vậy?”
Cô gái vươn tay ra, tay nó thế nhưng xuyên qua ảnh chụp vói ra ngoài.
Đường Nghiên Tâm không lưu tình chút nào nắm chuôi dao, chém đứt móng tay dài đang vươn ra từ ảnh chụp.
“Mày có thể lựa chọn trả lời hoặc là câm miệng, nhưng không thể động thủ được.”
Nó bị chọc giận, nhưng nó chỉ biết “Hô hô hô” thở hổn hển, giống như là đầu lưỡi không thể thẳng được, không có cách nào nói chuyện bình thường.
Dao gọt hoa quả mà muốn chém đứt xương ngón tay quá khó khăn, nên chỉ có thể đâm một lần nhiều nhát, làm cho cái tay đang vươn ra huyết nhục mơ hồ, cũng không có tác dụng gì. Đường Nghiên Tâm biết nó sẽ không trả lời chính mình, so với vấn đề biết được đáp án, không cho nó chạy ra mới là quan trọng nhất.
Đường Nghiên Tâm cũng không biết ‘thủ hạ lưu tình’ là có ý gì, dao nhỏ hung hăng đâm vào vị trí trái tim trong tấm ảnh, nó phát ra một tiếng thét chói tai, tấm ảnh đen trắng nhanh chóng nhiễm đỏ, ở dưới dao của Đường Nghiên Tâm bị cháy thành tro…… Lộ ra hai con số 01 được khắc trên mặt tường.
Câu trả lời của tiểu thư xui xẻo trong bức ảnh đen trắng đó là —— bị móc đi đôi mắt, cho nên mới đi sưu tầm mắt.
Đáng tiếc nó không muốn trả lời, hoặc là nói vị tiểu thư này cũng không thuộc về loại hình quỷ có thể câu thông, không có tư duy tự chủ. Bị hỏi liền sinh khí, trí năng hóa không đạt tới tiêu chuẩn có thể cùng nói chuyện phiếm với người khác.
Tóm lại có thể câu thông được với hồn ma…… Là có liên quan đến dị năng của Đường Nghiên Tâm.
Vì Đường Nghiên Tâm không phải con người.
—— Cô cũng là hồn ma!
Cái gì gọi là hồn ma? Sinh vật sau khi chết đi vẫn còn nguyện vọng mãnh liệt chưa đạt được, hấp dẫn sự tụ tập của một đám ám vật chất, cải tạo lại thân thể hoặc linh hồn cho họ, sau đó trở thành một giống loài mới. Sự khác nhau của hồn ma với nhân loại, chính là chúng nó không có ‘nhân tính’, không có cảm tình. Phần lớn cảm xúc là đạm bạc thay vì thất tình*, như ‘vui’, ‘mừng’ liền cực nhỏ, rất nhiều mặt trái cảm xúc lại bị phóng đại đến vô hạn, tỷ như ‘giận’…… Đại đa số hồn ma đều cực dễ bị chọc giận.
(*Thất tình: Là bảy sắc thái cảm xúc của con người như
Vui mừng (hỉ)
Giận dữ (nộ)
Buồn bã (ai)
Vui vẻ (lạc/nhạc)
Yêu thương (ái)
Ghét (ố)
Ham muốn (dục))
Dị năng có vẻ như cũng là thứ mà chỉ con người mới có được, hẳn đó là món quà độc nhất vô nhị mà quy tắc đã tặng cho con người.
Mỗi một dị năng một khi bị kích phát, đều sẽ đi kèm theo một hoặc nhiều những điều kiện hạn chế khác nhau, trùng hợp chính là dị năng mà Đường Nghiên Tâm ngẫu nhiên đạt được có tận mấy trăm điều hạn chế, không những bắt cô chịu đói giả làm con người, mà mỗi giây mỗi khắc đều sẽ xuất hiện mối nguy có thể bị hiện nguyên hình bất cứ lúc nào.
Nếu nói mỗi loại dị năng đều được tính theo thang điểm 100, thì đại đa số con người khi vừa kích hoạt ra được dị năng, chỉ có thể sử dụng trong 1 đến 2 phầm trăm mà thôi, các phần năng lượng khác đều vẫn đang trong trạng thái ‘tạm khóa’.
Nghe nói nếu lấy được trái tim của lĩnh chủ, thì có thể tiêu trừ được một phần điều kiện hạn chế.
Bởi vì Đường Nghiên Tâm khác với con người, nên cách để tiêu trừ hạn chế của cô không phải là lấy được Trái Tim của hồn ma, dù sao thì cách để một hồn ma mạnh lênh là cắn nuốt, cắn nuốt con người, cũng cắn nuốt đồng loại. Chi cần cắn nuốt là đủ rồi! Trái Tim của lĩnh chủ đối với một hồn ma mà nói, chỉ như là một loại tượng trưng cho thân phận, như một cái điều khiển từ xa dùng để điều khiển thế giới riêng của nó thôi.
Về bản chất, Đường Nghiên Tâm vẫn là hồn ma. Nếu cô lấy được Trái Tim của hồn ma thì cô sẽ trở thành tân lĩnh chủ, sẽ vĩnh viễn bị lưu lại trong thế giới linh hồn này.
Cho nên vẫn là không cần, chấp niệm của cô là thoát khỏi Trái Đất.
Một hồn ma nếu như có chấp niệm không thể đạt thành, thì lúc nào cũng phải hứng chịu sự tra tấn vô tận.
Nói như vậy, chỉ có con người mới có thể có được dị năng, còn hồn ma thì không được. Cấu tạo của con người và hồn ma không giống nhau, năng lực cũng không giống nhau. Mọi việc đều sẽ có ngoài ý muốn, Đường Nghiên Tâm chính là cái ngoài ý muốn này.
Cô không chỉ đạt được dị năng! Còn là cái loại dị năng ‘ngụy trang nhân loại’ kỳ quái này.
Bởi vậy, cách cô bỏ đi điều kiện hạn chế có chút kì lạ, nhưng cũng không gọi là kỳ lạ.
Trở lại chuyện chính, cách Đường Nghiên Tâm tiêu trừ điều kiện hạn chế là ‘phỏng vấn ma quỷ’, nói một cách đơn giản, chính là cô phải hỏi làm sao để các hồn ma chịu trả lời. Hồn ma cấp bậc càng cao, xác suất có thể trả lời càng cao, năng lượng mà cô đạt được cũng càng nhiều, năng lượng ngoài dùng để duy trì hình dáng con người, còn dùng để giải khóa mấy cái ‘hạn chế dị năng’.
Hiện tại cô có thể duy trì hình dáng con người đến bây giờ, lừa gạt được công nghệ kiểm tra đo lường tiến tiến của nhân loại, thậm chí được quy tắc cho phép tiến vào thế giới linh hồn, giấu được thân phận mình trước mặt hồn ma thậm chí dưới mí mắt của lĩnh chủ, đều là dựa vào năng lượng mấy lần phỏng vấn trước đó mà cô xoát được.
Chỉ cần gặp phải một hồn ma, là Đường Nghiên Tâm có thể bắt được một vấn đề phỏng vấn, nhưng đại đa số hồn ma bình thường lại không quá thông minh, rất dễ bị chọc giận lại không có tên óc nho nào chịu trả lời câu hỏi của cô. Gặp phải hồn ma lợi hại hơn, có thể trả lời được câu hỏi. Nhưng mấy câu hỏi phỏng vấn mà quy tắc đưa ra lại quá mẹ nó…… Theo vài lần kinh nghiệm phỏng vấn có hạn của cô, chỉ cần phỏng vấn thêm vài đứa nữa, là có thể cho ra một quyển sách gọi là 《 trát tâm bách khoa toàn thư 》luôn rồi.
Vợ ngoại tình, vậy đi hỏi ông chồng xem anh ta có được không vậy! Có phải có tiểu kỉ kỉ rồi hay không? (tiểu kỉ kỉ :Đ???)
Làm đầu bếp, vậy hỏi hắn rằng đầy tiệm ngoài đường như vậy vì sao tiệm nhà hắn lại có sinh ý kém nhất! Có phải là do trù nghệ* không tốt hay không?
(*: khả năng bếp núc)
Quả thực là như sát muối lên miệng vết thương của người ta, làm người ta tức đến nổ phổi. Đối phương không nhất định sẽ trả lời, nhưng nhất định sẽ muốn đánh chết cái người khẩu xuất cuồng ngôn đó đó.
Đường Nghiên Tâm: Tôi khổ quá mà!
Không có được câu trả lời, cô siêu cấp thất vọng. Nhìn ba người nghe được động tĩnh đang cẩn thận đi lại đây cũng không cho sắc mặt tốt gì, thưởng thức dao gọt hoa quả trong tay, đưa mật mã 325201 vào khóa cửa. Còn có một loại khả năng là 013252, bất quá vận khí cô không tồi, thử một lần liền đúng! Khoá cửa mở ra, Đường Nghiên Tâm ngửi được một mùi hôi nhàn nhạt.
Ao tắm suối nước nóng rất lớn, sàn nhà ướt nhẹp. Bên cạnh viết ‘khu vực tắm suối nước nóng trong nhà’, cùng với một hàng chữ nhỏ ——[thỉnh quý khách ăn mặc theo quy định, mới được đi vào ao tắm suối nước nóng.]
Đường Nghiên Tâm đối với suối nước nóng hơi nước nghi ngút không có hứng thú, hồn ma trong lãnh địa có thể ẩn núp nơi nơi, cô dám cam đoan quần áo mình đang mặc nhất định không đúng quy định. Mà tính là đúng quy định đi, cái ao ‘sữa bò’ to này, căn bản thấy không rõ ở dưới có cái gì, cô cũng không dám tùy tiện xuống nước.
Bên phía mũi tên đi thông ra bên ngoài ao suối nước nóng còn lại, cửa phòng thay đồ nam bên cạnh đã mở ra, các nam du khách bên kia lấy được mật mã so với các cô còn sớm hơn, chắc là tất cả mọi ngóc ngách ở trong phòng đều đã bị bọn họ lục soát qua hết rồi.
Kỳ thật cũng không có gì để lục, trừ mấy cái máy lọc nước đặt ở bốn góc phòng ra, thì cũng chỉ còn dư lại mấy cái giá treo khăn tắm mà thôi.
Trên đường đi Mễ Lạc vịnh vào cánh tay của Tiểu Âm, còn kéo tay Quân Quân. Ba người trông như đã hòa giải, lúc đi ra khỏi khu vực tắm suối nước nóng, Đường Nghiên Tâm hỏi Mễ Lạc: “Chị tha thứ cho các chị ấy rồi?”
Mễ Lạc: “Người đều đã chết, chị chỉ là hối hận vì đã rơi nước mắt vì hắn ta quá nhiều mà thôi……”
Đường Nghiên Tâm: “Em không hỏi về bạn trai của chị.”
(Trong tiếng Trung từ dùng để chỉ ngôi thứ ba là một danh từ dùng chung (他 /Tā/) cho nên Đường Nghiên Tâm mới cho rằng Mễ Lạc hiểu sai ý mình muốn hỏi.)
Mễ Lạc: “Bốn người cùng đi, nhìn chung thì so với chỉ có hai người tốt hơn nhiều. Mấy loại tình huống như này, xuất hiện mấy nhân tố không ổn định, sẽ làm ảnh hưởng đến khả năng sống sót của chúng ta. Tiểu Âm không nói cho chị biết, ước chừng là suy xét đến cảm nhận của chị. Đến nỗi Ngô Quân Quân, chị bây giờ còn có lựa chọn sao? Nhiều người cùng góp sức vẫn hơn là một mình một ngựa. Bản năng sinh tồn của con người luôn là sống bầy đàn mà, chị suy đoán là càng về sau, các du khách càng sẽ coi trọng hai từ đồng đội này hơn. Ở trong lãnh địa xuất hiện một người thích hành động độc lập sẽ trông có vẻ rất khác loài.”
Đường Nghiên Tâm sợ nhất chính là hai chữ ‘khác loài’ này.
“À……”
Mễ Lạc: “Em vẫn còn là trẻ con, tự nhiên chị lại cùng em nói nhiều như vậy làm gì không biết!”
Con người các người thật kỳ lạ, tôi cũng khinh thường nghe mấy loại vấn đề này.
Bên ngoài đang là buổi tối, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy mấy ngôi sao lấp lánh ở xa. Đèn treo tạo hình cổ quái vắt vẻo trên nhánh cây khô, ánh sáng mờ ảo, không nhìn rõ được đường phía trước. Dưới bóng cây to, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ.
Cho dù biết phía trước có vật gì đó, nhưng khi một ‘người’ phụ nữ mặc đồ đỏ đi ra, mọi người cũng đã chịu kinh hách không nhẹ.
Bà ta đi rất nhanh, Đường Nghiên Tâm nghi ngờ thứ này là đang bay chứ không phải đi. Mới vừa rồi còn cách rất xa, trong nháy mắt liền thấy nó đứng ở ngay trước mặt. Bộ dáng cũng rất quái, rõ ràng thân hình là của một thiếu nữ, nhưng lại có một khuôn mặt đầy nếp nhăn. Tròng mắt thì mở trừng trừng, mắt còn không chớp lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm về một điểm không hề di chuyển con ngươi.
Theo sau bà ta là một trận gió lạnh, Đường Nghiên Tâm phối hợp đánh ba cái rùng mình.
“Mấy người đi theo tôi!”
Giọng bà ta trầm khàn.
Nói xong, ‘người’ phụ nữ váy đỏ liền xoay người đi mất.
Đường Nghiên Tâm đi theo sau.
Mễ Lạc giữ chặt cô lại: “Đường Đường, lỡ như thứ này có gì đó thì sao?”
Đường Nghiên Tâm: “Hồn ma trong lãnh địa có gì đó cũng là chuyện bình thường mà!”
Muốn tránh cũng tránh không khỏi.
Lãnh địa vong linh có cốt truyện chủ tuyến tương quan với lĩnh chủ, rời khỏi lãnh địa thường thường phải tìm được manh mối có liên quan đến cốt truyện. Nếu muốn rời đi, chỉ có thể hoàn thành xong cốt truyện, không thể cứ tránh cứ né mãi mà được.
Mặc kệ ba người các cô như thế nào, Đường Nghiên Tâm là muốn đi theo hướng của ‘người’ phụ nữ kia. Kỳ thật nơi này chỉ có một con đường, không đi cũng không có lựa chọn nào khác. Chờ các cô gái kia suy nghĩ cẩn thận, cũng sẽ đi theo thôi.
Đến khi đi đến một chỗ trống trải, liền nhìn thấy mấy nam du khách đang ở trong đình hóng gió. Đường Nghiên Tâm nhạy bén phát hiện, không thấy du khách mặt béo đâu cả. Ba gã nam du khách bao gồm cả Lộ Tầm Nhất đang ngồi ở bên trong sắc mặt tái nhợt, ngồi phỗng ra như tượng. Vừa nhìn thấy ‘người’ phụ nữ váy đỏ đi tới, bọn họ trong nháy mắt liền trở nên khẩn trương.
Phiến đá xanh nằm ở bên đường cách đó không xa có vết máu, như là do một vật nặng nào đó bị đập xuống đó mà lưu lại.
Nhìn thấy Đường Nghiên Tâm, Lộ Tầm Nhất hít một hơi đồng thời cau mày lại.
Rõ ràng là có chuyện gì đó đã xảy ra ở đây!
Thấy Lộ Tầm Nhất vẫy tay với mình, Đường Nghiên Tâm liền ngoan ngoãn đi lại đó ngồi xuống.
Sau đó Lộ Tầm Nhất đứng lên, như vậy có thể đem Đường Nghiên Tâm hoàn toàn ngăn trở, lại là loại tư thế bảo hộ này. Gia hỏa này tuyệt đối là nhân thiết Tom Sue, chân chính là một người tốt.
Lúc sau ‘người’ phụ nữ váy đỏ vẫn luôn không nói gì, chỉ đứng ở tại chỗ nhìn con đường nhỏ vừa mới đi qua lúc nãy, biểu tình không có biến hóa, nhưng mỗi người đều cảm nhận được, thời gian chờ đợi càng dài, tâm tình của bà ta càng kém. Hiển nhiên là phải chờ đủ người tới, bà ta mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Thời điểm ba người còn lại đã đến đủ, Lộ Tầm Nhất thở ra một hơi, bị Đường Nghiên Tâm nghe được.
‘Người’ phụ nữ váy đỏ lấy từ trong người ra một xấp hoa hồng đỏ: "Mỗi người lấy một bông."
Lộ Tầm Nhất nắm tay Đường Nghiên Tâm đi qua: “Nghe theo bà ta đi.”
Lúc Đường Nghiên Tâm lấy hoa hồng lỡ đụng phải tay của ‘người’ phụ nữ, cảm giác giống như sờ trúng vỏ cây. Cô liếm liếm khóe miệng, động tác nhỏ này cũng không có làm ai phát hiện ra, nhưng tiếng bụng của cô lại không giấu được, tất cả mọi người đều nghe thấy.
‘Người’ phụ nữ váy đỏ cũng cúi đầu liếc nhìn cô một cái.
Lộ Tầm Nhất: “Em đói bụng hả?”
“Không đói bụng, một chút cũng không có đói.”
Trên thực tế, nước miếng của Đường Nghiên Tâm đã sắp chảy ra tới nơi rồi, đứng xa còn không cảm thấy gì, tới gần một chút…… Thơm quá đi! Chỉ có thể ngửi ngửi ngón tay của mình cho đỡ thèm.
Tất cả hoa hồng đều giống như nhau, không có gì hay để lựa.
Sau khi mỗi người đều cầm trong tay một bông hoa hồng, ‘người’ phụ nữ lại nói: “phòng cuối cùng trong suối nước nóng không thể vào, muốn nghỉ ngơi thì lên lầu hai.”
Lúc rời đi, tầm mắt bà ta hung hăng liếc qua ba người Mễ Lạc.
Mọi người đều hít một hơi, mấy người du khách khác không ai nhắc đến bạn trai của Mễ Lạc, hiển nhiên là đã đoán ra được hắn đã chết, Mễ Lạc lại không có khả năng không hỏi tung tích của du khách mặt béo.
Lộ Tầm Nhất: “Chúng ta đã ở chỗ này rất lâu rồi, nắm chắc thời gian, vừa đi vừa nói chuyện.”
Nói đơn giản một chút chính là bọn họ từ phòng thay đồ ra tới trước, cũng gặp được ‘người’ phụ nữ váy đỏ. Lúc ấy bà ta đứng ở ngoài vẫy tay với bốn người trong phòng, có ba người quyết định đi qua xem thử, lúc ấy du khách mặt béo đang ở một bên nghịch máy lọc nước không có để ý đến bà ta.
Người đàn ông khoác áo da quấn khăn hoa văn trên cổ…… Thông qua lời giới thiệu của Lộ Tầm Nhất, mọi người cũng đã biết, hắn tên là Võ Cương.
Võ Cương nói: “Tôi lúc ấy cách bà ta gần nhất, rất rõ ràng nghe được bà ta nói —— không nghe lời, người lần này chính là ngươi. Tôi còn chưa kịp nói gì, bà ta liền xoay người đi rồi.”
Cho nên, lúc nãy Lộ Tầm Nhất chỉ có thể nói với mọi người ‘cứ nghe theo bà ta đi’.
Đi đến xung quanh gần đình hóng gió, du khách mặt béo bỗng nhiên ngã xuống đất, ngực phun ra một lượng máu lớn. ‘Người’ phụ nữ váy đỏ lại xuất hiện, đem thi thể của du khách mặt béo kéo đi, lúc quay lại, phía sau còn xuất hiện thêm một Đường Nghiên Tâm.
Du khách mặt béo hiện tại coi như sống chết không rõ……
Biểu tình của ba người Mễ Lạc đã từ sợ hãi biến thành tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.