Chương 4
Đông Tẫn Hoan
13/03/2017
Sở Nghiêu đi theo sau Thạch Đầu trở về, Thạch Đầu tuy không nói gì nhưng hướng đi về phòng hắn ở nên Sở Nghiêu biết Mễ Lương đã bị Ấn Hạo phát hiện. Vì vậy
vừa vào nhà hắn đã bị Ấn Hạo đè vào tường, dưới bụng ăn một quyền, hắn
thét lớn một tiếng.
Ấn Hạo ra tay rất ác, khiến cho Sở Nghiêu không thể kéo thẳng thắt lưng, sau đó đem hắn áp vào sát tường: “Mày dám giấu người sau lưng tao!”
Sở Nghiêu rên đau nói: “Là nhặt được, theo quy tắc Viêm Hoang chỉ cần nhặt được thứ còn sống thì đó của mình”
Nơi này qua thật có quy tắc chỉ cần có động vật nào đó ngẫu nhiên chạy vào Viêm Hoang, cũng chính vì sự hiếm lạ của nó nên sẽ được xem như sủng vật để nuôi dưỡng, ai nhặt được thì của người đó, chẳng hạn có người nuôi rắn đuôi chuông có người nhặt được sa thử…
“Nhưng đây là một phụ nữ”- Ấn Hạo nghiến răng nghiến lợi cho hắn một quyền. Sở Nghiêu thân thủ tốt, đầu óc linh hoạt, hắn đối với Sở Nghiêu đã quá khách khí, xem ra hắn phải làm cho Sở Nghiêu biết ai mới là lão đại.
“Nhưng đó cũng là vật còn sống”- Sở Nghiêu không hề động thủ, mà biện bạch nói.
Bên ngoài người đàn ông què chân lại đi ngang qua, nghe thấy bên trong có tiếng động mắt có liếc vào, vừa thấy ánh mắt Ấn Hạo thì coi như không thấy gì bỏ đi.
Ấn Hạo thả Sở Nghiêu ra, hạ giọng chỉ vào bên trong nói: “Hiện tại, mày hãy giải thích cho rõ ràng”
Bên ngoài hai người đang tiến hành thẩm vấn, Thạch Đầu vẫn còn đứng bên ngoài phòng quan sát Mễ Lương. Mễ Lương đứng trong góc tường ôm tay, ánh mắt cảnh giác nhìn nam hài, Thạch Đầu thoạt nhìn khá vui vẻ, cười để lộ lúm đồng tiền, hắn hỏi: “Cô là nữ sao?”
Mễ Lương gật đầu, nhưng lại lắc đầu ngay, giống như trống lắc.
Thạch Đầu có hơi mơ hồ: “Yêu quái không phân biệt nam nữ sao?”
Mễ Lương vẫn như trước cảnh giác nhiều, tuy Thạch Đầu thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn nàng, nhưng cơ thể lại rắn chắc hơn nàng.
Nàng không nói, Thạch Đầu cảm thấy bản thân hỏi vấn đề không đúng, lại hỏi: “Cô là yêu quái gì?”- Chưa kịp chờ Mễ Lương trả lời, hắn đánh giá váy Mễ Lương đang mặc, chiếc váy trắng quá gối bay bay, hắn xem như đã biết đáp án: “Là Hồ yêu?
Mễ Lương bị câu hỏi của hắn làm sửng sốt, hai mắt Thạch Đầu rất trong suốt, không giống kẻ xấu, Mễ Lương thả lỏng đề phòng: “Ngươi làm sao biết ta là Hồ Yêu?”
“Bởi vì trước kia mẹ tôi nói Hồ ly rất dễ thành yêu tinh, thành yêu rồi sẽ mặc đồ trắng đi mê hoặc đàn ông”– Thạch Đầu tự cho mình thông thái hất hất cằm.
Mễ Lương nhìn hắn không có chút gì sợ yêu quái, cũng không phản đối, xem như một đứa trẻ nói lung tung mà thôi.
Thạch Đầu mê muội nói: “Nhưng ở Viêm Hoang không có hồ ly, vậy cô vào đây bằng cách nào? Bị người của Phi Long ném vào nhưng không chết, quả nhiên là Yêu Quái!
Hắn tự tuyên bố, Mễ Lương hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào. Thạch Đầu cảm thấy nàng bị dọa đến ngây người, lại an ủi: “Là yêu quái cũng không sao, ở đây không có pháp sư chuyên bắt yêu quái, hơn nữa chúng tôi gặp không ít việc lạ nên cũng không để tâm đến một con hồ yêu”
Giọng nói Thạch Đầu hơi to, Ấn Hạo bảo hắn: “Thạch Đầu, ra ngoài”
Thạch Đầu vội vàng chạy tới, Ấn Hạo ra hiệu: “Đệ ra canh cửa đi, nếu có người hỏi thì bảo ta và Sở Nghiêu đang nói chuyện”
Lớp vải bố buông xuống, Thạch Đầu tựa người đứng tựa vào cửa nhìn qua khe hở xem bên ngoài, lâu lâu liếc mắt nhìn căn phòng cách vách. Căn phòng cách vách, tấm ván gỗ cùng ghế dựa bị đẩy ra, hai nam nhân cao lớn bước vào phòng, Mễ Lương vòng hai tay lại, co rúm đứng trong góc tường, cúi đầu, tóc dài che đi nửa bên mặt. Ấn Hạo kéo nàng qua, hất tóc nàng sang bên, chiếc áo đầm trên người quấn lấy đường cong trên cơ thể Mễ Lương, làn da nàng rất trắng, đôi mắt trong như nước suối sáng ngời có vẻ khiếp sợ. Ánh mắt lướt qua Ấn Hạo sau đó nhìn về Sở Nghiêu
Ấn Hạo nhìn nàng nói một câu: “Dáng vẻ cũng không tệ”
Phía sau, Sở Nghiêu ôm ngực dựa tường, mí mắt không nâng lên, giọng nói bình thản xem thường: “Đó là vì mười năm qua anh chưa từng gặp phụ nữ”
“Đúng vậy, đối với mày thứ mười năm mới gặp thì một con heo nái cũng có thể giống người”- Ấn Hạo thả lòng tay, nhìn Mễ Lương hỏi: “Cô nói cô tên là Mễ Lương?”
Mễ Lương gật đầu.
“Tên rất hay, tôi thích”- Khóe môi Ấn Hạo tạo thành nụ cười. “Có thóc có gạo, quả thật tốt”– Hắn quay đầu nhìn Sở Nghiêu nói: “Cô ta sẽ đi với tao”
Sở Nghiêu ngẩng đầu, để lộ gương mặt sung mãn: “Cô ta là do tôi nhặt được, theo quy củ ở đây cô ta thuộc về quyền sở hữu của tôi”
“Người thì không tính”
“Trừ bỏ người từ bên ngoài đưa vào các vật còn sống đều tính”- Giọng nói Sở Nghiêu không lớn nhưng có vẻ lo lắng. “Đây là quy củ mà anh thừa nhận, bằng không ba trăm người ở Viêm Hoang có thể quyết định”
Tình huống này không hề dự liệu trước, cho nên các quy củ của Viêm Hoang vẫn có lỗ hổng. Ý tứ của Sở Nghiêu đã rõ, nếu Ấn Hạo muốn cướp người, vậy hắn sẽ đem tin Mễ Lương công bố ra ngoài, đến lúc đó kẻ muốn cướp không chỉ có hai người, hơn nữa sẽ phá vỡ trật tự Viêm Hoang.
“Để người khác biết cũng tốt, tao có thể dùng cô ta làm phần thưởng cho đám người siêng năng biết nghe lời, có như vậy họ sẽ càng bán mạng làm việc”- Ấn Hạo một chút cũng không đùa. “Dù sao quyền sở hữu chắc chắn không chỉ có mình mày”
Mễ Lương nghe họ nói nhịn không được run rẩy.
Ấn Hạo nở nụ cười: “Mày xem, cô ta sợ rồi, tao đã lâu lắm chưa thấy dáng vẻ run rẩy của vật nhỏ, quả thật đáng yêu”
“Vậy thì tùy anh, xem ra tôi có dịp được náo nhiệt rồi”- Sở Nghiêu vẫn thẳng lưng dựa tường, mặt không chút biểu cảm. Mễ Lương tin hắn nhưng ngày hôm qua nhặt được là vật còn sống, ở Viêm Hoang này, một nơi không tia hi vọng, chết vô số, tâm mọi người đã trở nên lãnh đạm. Ấn Hạo lại nói. “Mày xác định muốn làm thế sao? Vậy đi, tao luôn hi vọng mày giúp tao, coi như cô ta là bí mật giữa chúng ta, biết đâu sau này giữa chúng ta càng có nhiều bí mật hơn”
Ở Viêm Hoang, Ấn Hạo là người có thực lực, mười năm trước hắn đã tới Viêm Hoang, khi đó đám cai ngục vẫn chưa rút khỏi đây. Sau khi trải qua bạo động, đám người bỏ chạy, Viêm Hoang trở nên hỗn loạn, Ấn hạo giết vô số người, lấy loạn chế loạn, biến Viêm Hoang thành khu tự trị. Sở Nghiêu biết Mễ Lương sớm muộn cũng bị bại lộ, chỗ này quá nhỏ. Hắn đến lâu như vậy, nếu có thể được Ấn Hạo tín nhiệm quan hệ hợp tác này cũng không tồi. Đôi môi mỏng của Sở Nghiêu khẽ động, phun ra hai chữ: “Có thể”
Ấn Hạo quay đầu nhìn Mễ Lương cười xoáy: “Sợ cái gì? Hoan nghênh cô đến Viêm Hoang”
Ấn Hạo kêu Thạch Đầu lại: “Đi tìm một bộ quần áo nhỏ đến đây”
“Ban ngày ban mặt, anh cho rằng người khác sẽ không nhận ra sao?”- Sở Nghiêu ở bên cạnh xen vào, Ấn Hạo muốn giấu Mễ Lương ở nơi khác: “Chỉ cần để lộ mặt thì sẽ rất dễ bị bại lộ. Nếu mọi người biết cô ta là nữ, Viêm Hoang chắc chắn sẽ náo nhiệt”
Cuộc sống ở Viêm Hoang hết sức buồn tẻ, không nói đến phụ nữ ngay cả một con ruồi bọ bay vào cũng khiến cho cả đám đàn ông hứng thú. Việc tìm kiếm thạch anh tím là công việc duy nhất, công việc này rất nguy hiểm, tất cả mọi người cũng chưa đến mức bán mạng mà làm. Theo tình hình chung thì làm hai ngày nghỉ một ngày, chọn cách thay phiên nhau, cho nên hôm nay rất nhiều người ở nhà nghỉ.
Ấn Hạo im lặng, cuối cùng quyết định buổi tối sẽ đưa Mễ Lương đi. Hắn còn có việc phải làm, không thể ở mãi trong phòng Sở Nghiêu, nếu không mọi người sẽ cảm thấy kì lạ
Thạch Đầu luôn canh gác, ngồi trên giường Sở Nghiêu, trừng mắt nhìn hắn. Thạch Đầu muốn cùng hồ yêu trò chuyện, tìm hiểu chút cuộc sống của yêu quái, nhưng Ấn Hạo chỉ bảo hắn canh gác không được làm gì nữa.
Giữa trưa, Mễ Lương có được hai cánh bánh bao. Một cái là của Thạch Đầu cho nàng, trên tay hắn còn có hai cái bánh bao khác, đó là của hắn, một đứa nhỏ đang lớn dĩ nhiên khẩu phần ăn rất nhiều. Nhưng Thạch Đầu đối với hồ yêu rất hứng thú, hắn cầm bánh bao nhưng không ăn, vui vẻ nhìn Mễ Lương ăn, còn hỏi: “Hồ Ly cũng ăn bánh bao sao?”
Mễ Lương cũng lười biện bạch chuyện hắn coi nàng là Hồ yêu, không nói gì chỉ chăm chú ăn bánh bao. Viêm Hoang rất nóng, nước bên trong ống trúc uống hai ba lần liền hết sạch, nàng đem ống trúc đưa cho Thạch Đầu.
Thạch Đầu xoa đầu, cầm lấy ống trúc đổ vào bên trong cho nàng một ít, Mễ Lương đón lấy nó từ tay Thạch Đầu thì nghe tiếng cạc cạc, con vịt mập mạp lắc lắc người đi vào phòng, ngựa quen đường cũ mà vào.
Thạch Đầu cầm lấy bánh bao bẻ miếng nhỏ đút cho von vịt, con vịt nuốt vào rồi lại ngẩng đầu kêu, quả nhiên ăn chưa no.
Thạch Đầu lại bẻ tiếp miếng nhỏ đút cho nó.
Đợi tới khi Thạch Đầu tính bẻ miếng thứ ba, Mễ Lương yếu ớt nói: “Ta cũng ăn chưa no”
Mễ Lương cảm thấy con vịt này được đãi ngộ thật tốt, bọn họ chẳng những không đuổi nó đi còn đem đồ ăn chia sẻ cho nó, hèn gì nó lại béo tốt như thế.
Thạch Đầu tay trái cầm cái bánh bao, tay phải cầm bánh bao chỉ còn một nửa, hắn nhìn Mễ Lương rồi lại trợ thủ đắc lực, cuối cùng đem chiếc bánh bao còn nguyên cho nàng
Hoàng hôn buông xuống, trước khi ăn cơm, Mễ Lương bị đưa đi. Lúc đó mọi người đều đang xếp hàng chờ ăn cơm, những người ở lại trong phòng rất ít. Ấn Hạo mang tới một cái bao tải, đem miệng bao mở ra ném trên đất, hắn nhìn Mễ Lương bảo: “Đi vào”
Mễ Lương nhìn cái bao tải trên đất, sau đó lại nhìn Ấn Hạo hùng hồn ra lệnh, nàng dùng ngón tay chỉ vào bản thân: “Tôi? Đi vào?”
Ấn Hạo quả nhiên không có kiên nhẫn giải thích với nàng, tính đánh ngất nàng để nàng không phát ra tiếng. Tay vừa đưa lên, Mễ Lương nhớ đến động tác quen thuộc khi muốn đánh ngất người liền đưa tay lên: “Đừng đánh tôi, có gì thương lượng là được rồi”
Cuối cùng Ấn Hạo dùng bao vải bố nhét đầy miệng nàng, uy hiếp nàng liên tục nếu dám tạo ra tiếng động sẽ giết nàng. Hắn kéo Mễ Lương nhét vào bao, sau đó đem bao tỏ để vào cái thúng, cái thúng được đan bằng cây cỏ nên rất chặt, không có lấy khe hở, sau đó hắn đậy nắp lại, người bên ngoài đều không thể nhìn thấy. Thạch Đầu là một đứa trẻ đang lớn nếu khiêng người chắc chắn là không thể, Ấn Hạo là lão đại tự mình khiêng sẽ khiến người khác chú ý, cuối cùng Sở Nghiêu nhấc thúng lên, đem toàn bộ để lên vai khiêng đi.
Hành động lớn như vậy, trên người Mễ Lương không ngừng bị va chạm, nàng ô ô hừ hai tiếng, Sở Nghiêu vỗ vỗ thúng: “Đừng lên tiếng, nếu để ai biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Đến khi Mễ Lương không phát ra âm thanh nữa, Sở Nghiêu mới khiêng ra cửa. Thạch Đầu đi theo sau, hai mắt nhìn chằm chằm cái thúng giống như sợ khi mở ra hồ yêu sẽ biến mất, hoặc từ đó nhảy ra một con hồ ly. Ấn Hạo bị rớt lại phía sau, không nhanh không chậm đi theo, tỏ vẻ không để ý.
Bộ dạng của họ thoạt nhìn như rất bình thường, đang khiêng một vật gì đó, trên đường một tên mặt thẹo hỏi: “Thạch Đầu, các người đang khiêng gì vậy?”
Rõ ràng là Sở Nghiêu khiêng, nhưng tên mặt thẹo biết hỏi Sở Nghiêu không có kết quả, không bằng hỏi Thạch Đầu.
Thạch Đầu nhìn nhìn cái thúng, nhếch miệng cười: “Đương nhiên là đồ tốt”
“Đồ tốt gì thế?”
Sở Nghiêu đi ngang qua tên mặt thẹo, Ấn Hạo từ từ bước tới nói: “Là thóc gạo”
Tên mặt thẹo cười to: “Thóc gạo quả nhiên là đồ tốt”
Vẻ mặt Ấn Hạo rất tự nhiên, đôi mắt sắc khẽ lóe lên. Lời hắn nói là thật, đi thong thả từng bước đuổi theo sau, có thóc có gạo, thật sự là một cái tên hay.
Ấn Hạo ra tay rất ác, khiến cho Sở Nghiêu không thể kéo thẳng thắt lưng, sau đó đem hắn áp vào sát tường: “Mày dám giấu người sau lưng tao!”
Sở Nghiêu rên đau nói: “Là nhặt được, theo quy tắc Viêm Hoang chỉ cần nhặt được thứ còn sống thì đó của mình”
Nơi này qua thật có quy tắc chỉ cần có động vật nào đó ngẫu nhiên chạy vào Viêm Hoang, cũng chính vì sự hiếm lạ của nó nên sẽ được xem như sủng vật để nuôi dưỡng, ai nhặt được thì của người đó, chẳng hạn có người nuôi rắn đuôi chuông có người nhặt được sa thử…
“Nhưng đây là một phụ nữ”- Ấn Hạo nghiến răng nghiến lợi cho hắn một quyền. Sở Nghiêu thân thủ tốt, đầu óc linh hoạt, hắn đối với Sở Nghiêu đã quá khách khí, xem ra hắn phải làm cho Sở Nghiêu biết ai mới là lão đại.
“Nhưng đó cũng là vật còn sống”- Sở Nghiêu không hề động thủ, mà biện bạch nói.
Bên ngoài người đàn ông què chân lại đi ngang qua, nghe thấy bên trong có tiếng động mắt có liếc vào, vừa thấy ánh mắt Ấn Hạo thì coi như không thấy gì bỏ đi.
Ấn Hạo thả Sở Nghiêu ra, hạ giọng chỉ vào bên trong nói: “Hiện tại, mày hãy giải thích cho rõ ràng”
Bên ngoài hai người đang tiến hành thẩm vấn, Thạch Đầu vẫn còn đứng bên ngoài phòng quan sát Mễ Lương. Mễ Lương đứng trong góc tường ôm tay, ánh mắt cảnh giác nhìn nam hài, Thạch Đầu thoạt nhìn khá vui vẻ, cười để lộ lúm đồng tiền, hắn hỏi: “Cô là nữ sao?”
Mễ Lương gật đầu, nhưng lại lắc đầu ngay, giống như trống lắc.
Thạch Đầu có hơi mơ hồ: “Yêu quái không phân biệt nam nữ sao?”
Mễ Lương vẫn như trước cảnh giác nhiều, tuy Thạch Đầu thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn nàng, nhưng cơ thể lại rắn chắc hơn nàng.
Nàng không nói, Thạch Đầu cảm thấy bản thân hỏi vấn đề không đúng, lại hỏi: “Cô là yêu quái gì?”- Chưa kịp chờ Mễ Lương trả lời, hắn đánh giá váy Mễ Lương đang mặc, chiếc váy trắng quá gối bay bay, hắn xem như đã biết đáp án: “Là Hồ yêu?
Mễ Lương bị câu hỏi của hắn làm sửng sốt, hai mắt Thạch Đầu rất trong suốt, không giống kẻ xấu, Mễ Lương thả lỏng đề phòng: “Ngươi làm sao biết ta là Hồ Yêu?”
“Bởi vì trước kia mẹ tôi nói Hồ ly rất dễ thành yêu tinh, thành yêu rồi sẽ mặc đồ trắng đi mê hoặc đàn ông”– Thạch Đầu tự cho mình thông thái hất hất cằm.
Mễ Lương nhìn hắn không có chút gì sợ yêu quái, cũng không phản đối, xem như một đứa trẻ nói lung tung mà thôi.
Thạch Đầu mê muội nói: “Nhưng ở Viêm Hoang không có hồ ly, vậy cô vào đây bằng cách nào? Bị người của Phi Long ném vào nhưng không chết, quả nhiên là Yêu Quái!
Hắn tự tuyên bố, Mễ Lương hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào. Thạch Đầu cảm thấy nàng bị dọa đến ngây người, lại an ủi: “Là yêu quái cũng không sao, ở đây không có pháp sư chuyên bắt yêu quái, hơn nữa chúng tôi gặp không ít việc lạ nên cũng không để tâm đến một con hồ yêu”
Giọng nói Thạch Đầu hơi to, Ấn Hạo bảo hắn: “Thạch Đầu, ra ngoài”
Thạch Đầu vội vàng chạy tới, Ấn Hạo ra hiệu: “Đệ ra canh cửa đi, nếu có người hỏi thì bảo ta và Sở Nghiêu đang nói chuyện”
Lớp vải bố buông xuống, Thạch Đầu tựa người đứng tựa vào cửa nhìn qua khe hở xem bên ngoài, lâu lâu liếc mắt nhìn căn phòng cách vách. Căn phòng cách vách, tấm ván gỗ cùng ghế dựa bị đẩy ra, hai nam nhân cao lớn bước vào phòng, Mễ Lương vòng hai tay lại, co rúm đứng trong góc tường, cúi đầu, tóc dài che đi nửa bên mặt. Ấn Hạo kéo nàng qua, hất tóc nàng sang bên, chiếc áo đầm trên người quấn lấy đường cong trên cơ thể Mễ Lương, làn da nàng rất trắng, đôi mắt trong như nước suối sáng ngời có vẻ khiếp sợ. Ánh mắt lướt qua Ấn Hạo sau đó nhìn về Sở Nghiêu
Ấn Hạo nhìn nàng nói một câu: “Dáng vẻ cũng không tệ”
Phía sau, Sở Nghiêu ôm ngực dựa tường, mí mắt không nâng lên, giọng nói bình thản xem thường: “Đó là vì mười năm qua anh chưa từng gặp phụ nữ”
“Đúng vậy, đối với mày thứ mười năm mới gặp thì một con heo nái cũng có thể giống người”- Ấn Hạo thả lòng tay, nhìn Mễ Lương hỏi: “Cô nói cô tên là Mễ Lương?”
Mễ Lương gật đầu.
“Tên rất hay, tôi thích”- Khóe môi Ấn Hạo tạo thành nụ cười. “Có thóc có gạo, quả thật tốt”– Hắn quay đầu nhìn Sở Nghiêu nói: “Cô ta sẽ đi với tao”
Sở Nghiêu ngẩng đầu, để lộ gương mặt sung mãn: “Cô ta là do tôi nhặt được, theo quy củ ở đây cô ta thuộc về quyền sở hữu của tôi”
“Người thì không tính”
“Trừ bỏ người từ bên ngoài đưa vào các vật còn sống đều tính”- Giọng nói Sở Nghiêu không lớn nhưng có vẻ lo lắng. “Đây là quy củ mà anh thừa nhận, bằng không ba trăm người ở Viêm Hoang có thể quyết định”
Tình huống này không hề dự liệu trước, cho nên các quy củ của Viêm Hoang vẫn có lỗ hổng. Ý tứ của Sở Nghiêu đã rõ, nếu Ấn Hạo muốn cướp người, vậy hắn sẽ đem tin Mễ Lương công bố ra ngoài, đến lúc đó kẻ muốn cướp không chỉ có hai người, hơn nữa sẽ phá vỡ trật tự Viêm Hoang.
“Để người khác biết cũng tốt, tao có thể dùng cô ta làm phần thưởng cho đám người siêng năng biết nghe lời, có như vậy họ sẽ càng bán mạng làm việc”- Ấn Hạo một chút cũng không đùa. “Dù sao quyền sở hữu chắc chắn không chỉ có mình mày”
Mễ Lương nghe họ nói nhịn không được run rẩy.
Ấn Hạo nở nụ cười: “Mày xem, cô ta sợ rồi, tao đã lâu lắm chưa thấy dáng vẻ run rẩy của vật nhỏ, quả thật đáng yêu”
“Vậy thì tùy anh, xem ra tôi có dịp được náo nhiệt rồi”- Sở Nghiêu vẫn thẳng lưng dựa tường, mặt không chút biểu cảm. Mễ Lương tin hắn nhưng ngày hôm qua nhặt được là vật còn sống, ở Viêm Hoang này, một nơi không tia hi vọng, chết vô số, tâm mọi người đã trở nên lãnh đạm. Ấn Hạo lại nói. “Mày xác định muốn làm thế sao? Vậy đi, tao luôn hi vọng mày giúp tao, coi như cô ta là bí mật giữa chúng ta, biết đâu sau này giữa chúng ta càng có nhiều bí mật hơn”
Ở Viêm Hoang, Ấn Hạo là người có thực lực, mười năm trước hắn đã tới Viêm Hoang, khi đó đám cai ngục vẫn chưa rút khỏi đây. Sau khi trải qua bạo động, đám người bỏ chạy, Viêm Hoang trở nên hỗn loạn, Ấn hạo giết vô số người, lấy loạn chế loạn, biến Viêm Hoang thành khu tự trị. Sở Nghiêu biết Mễ Lương sớm muộn cũng bị bại lộ, chỗ này quá nhỏ. Hắn đến lâu như vậy, nếu có thể được Ấn Hạo tín nhiệm quan hệ hợp tác này cũng không tồi. Đôi môi mỏng của Sở Nghiêu khẽ động, phun ra hai chữ: “Có thể”
Ấn Hạo quay đầu nhìn Mễ Lương cười xoáy: “Sợ cái gì? Hoan nghênh cô đến Viêm Hoang”
Ấn Hạo kêu Thạch Đầu lại: “Đi tìm một bộ quần áo nhỏ đến đây”
“Ban ngày ban mặt, anh cho rằng người khác sẽ không nhận ra sao?”- Sở Nghiêu ở bên cạnh xen vào, Ấn Hạo muốn giấu Mễ Lương ở nơi khác: “Chỉ cần để lộ mặt thì sẽ rất dễ bị bại lộ. Nếu mọi người biết cô ta là nữ, Viêm Hoang chắc chắn sẽ náo nhiệt”
Cuộc sống ở Viêm Hoang hết sức buồn tẻ, không nói đến phụ nữ ngay cả một con ruồi bọ bay vào cũng khiến cho cả đám đàn ông hứng thú. Việc tìm kiếm thạch anh tím là công việc duy nhất, công việc này rất nguy hiểm, tất cả mọi người cũng chưa đến mức bán mạng mà làm. Theo tình hình chung thì làm hai ngày nghỉ một ngày, chọn cách thay phiên nhau, cho nên hôm nay rất nhiều người ở nhà nghỉ.
Ấn Hạo im lặng, cuối cùng quyết định buổi tối sẽ đưa Mễ Lương đi. Hắn còn có việc phải làm, không thể ở mãi trong phòng Sở Nghiêu, nếu không mọi người sẽ cảm thấy kì lạ
Thạch Đầu luôn canh gác, ngồi trên giường Sở Nghiêu, trừng mắt nhìn hắn. Thạch Đầu muốn cùng hồ yêu trò chuyện, tìm hiểu chút cuộc sống của yêu quái, nhưng Ấn Hạo chỉ bảo hắn canh gác không được làm gì nữa.
Giữa trưa, Mễ Lương có được hai cánh bánh bao. Một cái là của Thạch Đầu cho nàng, trên tay hắn còn có hai cái bánh bao khác, đó là của hắn, một đứa nhỏ đang lớn dĩ nhiên khẩu phần ăn rất nhiều. Nhưng Thạch Đầu đối với hồ yêu rất hứng thú, hắn cầm bánh bao nhưng không ăn, vui vẻ nhìn Mễ Lương ăn, còn hỏi: “Hồ Ly cũng ăn bánh bao sao?”
Mễ Lương cũng lười biện bạch chuyện hắn coi nàng là Hồ yêu, không nói gì chỉ chăm chú ăn bánh bao. Viêm Hoang rất nóng, nước bên trong ống trúc uống hai ba lần liền hết sạch, nàng đem ống trúc đưa cho Thạch Đầu.
Thạch Đầu xoa đầu, cầm lấy ống trúc đổ vào bên trong cho nàng một ít, Mễ Lương đón lấy nó từ tay Thạch Đầu thì nghe tiếng cạc cạc, con vịt mập mạp lắc lắc người đi vào phòng, ngựa quen đường cũ mà vào.
Thạch Đầu cầm lấy bánh bao bẻ miếng nhỏ đút cho von vịt, con vịt nuốt vào rồi lại ngẩng đầu kêu, quả nhiên ăn chưa no.
Thạch Đầu lại bẻ tiếp miếng nhỏ đút cho nó.
Đợi tới khi Thạch Đầu tính bẻ miếng thứ ba, Mễ Lương yếu ớt nói: “Ta cũng ăn chưa no”
Mễ Lương cảm thấy con vịt này được đãi ngộ thật tốt, bọn họ chẳng những không đuổi nó đi còn đem đồ ăn chia sẻ cho nó, hèn gì nó lại béo tốt như thế.
Thạch Đầu tay trái cầm cái bánh bao, tay phải cầm bánh bao chỉ còn một nửa, hắn nhìn Mễ Lương rồi lại trợ thủ đắc lực, cuối cùng đem chiếc bánh bao còn nguyên cho nàng
Hoàng hôn buông xuống, trước khi ăn cơm, Mễ Lương bị đưa đi. Lúc đó mọi người đều đang xếp hàng chờ ăn cơm, những người ở lại trong phòng rất ít. Ấn Hạo mang tới một cái bao tải, đem miệng bao mở ra ném trên đất, hắn nhìn Mễ Lương bảo: “Đi vào”
Mễ Lương nhìn cái bao tải trên đất, sau đó lại nhìn Ấn Hạo hùng hồn ra lệnh, nàng dùng ngón tay chỉ vào bản thân: “Tôi? Đi vào?”
Ấn Hạo quả nhiên không có kiên nhẫn giải thích với nàng, tính đánh ngất nàng để nàng không phát ra tiếng. Tay vừa đưa lên, Mễ Lương nhớ đến động tác quen thuộc khi muốn đánh ngất người liền đưa tay lên: “Đừng đánh tôi, có gì thương lượng là được rồi”
Cuối cùng Ấn Hạo dùng bao vải bố nhét đầy miệng nàng, uy hiếp nàng liên tục nếu dám tạo ra tiếng động sẽ giết nàng. Hắn kéo Mễ Lương nhét vào bao, sau đó đem bao tỏ để vào cái thúng, cái thúng được đan bằng cây cỏ nên rất chặt, không có lấy khe hở, sau đó hắn đậy nắp lại, người bên ngoài đều không thể nhìn thấy. Thạch Đầu là một đứa trẻ đang lớn nếu khiêng người chắc chắn là không thể, Ấn Hạo là lão đại tự mình khiêng sẽ khiến người khác chú ý, cuối cùng Sở Nghiêu nhấc thúng lên, đem toàn bộ để lên vai khiêng đi.
Hành động lớn như vậy, trên người Mễ Lương không ngừng bị va chạm, nàng ô ô hừ hai tiếng, Sở Nghiêu vỗ vỗ thúng: “Đừng lên tiếng, nếu để ai biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Đến khi Mễ Lương không phát ra âm thanh nữa, Sở Nghiêu mới khiêng ra cửa. Thạch Đầu đi theo sau, hai mắt nhìn chằm chằm cái thúng giống như sợ khi mở ra hồ yêu sẽ biến mất, hoặc từ đó nhảy ra một con hồ ly. Ấn Hạo bị rớt lại phía sau, không nhanh không chậm đi theo, tỏ vẻ không để ý.
Bộ dạng của họ thoạt nhìn như rất bình thường, đang khiêng một vật gì đó, trên đường một tên mặt thẹo hỏi: “Thạch Đầu, các người đang khiêng gì vậy?”
Rõ ràng là Sở Nghiêu khiêng, nhưng tên mặt thẹo biết hỏi Sở Nghiêu không có kết quả, không bằng hỏi Thạch Đầu.
Thạch Đầu nhìn nhìn cái thúng, nhếch miệng cười: “Đương nhiên là đồ tốt”
“Đồ tốt gì thế?”
Sở Nghiêu đi ngang qua tên mặt thẹo, Ấn Hạo từ từ bước tới nói: “Là thóc gạo”
Tên mặt thẹo cười to: “Thóc gạo quả nhiên là đồ tốt”
Vẻ mặt Ấn Hạo rất tự nhiên, đôi mắt sắc khẽ lóe lên. Lời hắn nói là thật, đi thong thả từng bước đuổi theo sau, có thóc có gạo, thật sự là một cái tên hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.