Chương 5
Đông Tẫn Hoan
13/03/2017
Sở Nghiêu
khiêng đi rất chắc chắn, như Mễ Lương co rúc người đi trong bao bố cảm thấy khó chịu gần chết, cả bao bố bị ném xuống gặp phải một lực chắn
lại, trán bị đập vào vách tường. Nếu còn ở nhà, nàng nhất định sẽ khóc,
nhưng nàng đã không còn ở nhà, dù khóc cũng không có người thương cảm,
cũng không có người chạy lại nói “Rõ ràng giữa trưa tôi đã mời cô ăn
thịt om tôm sú an ủi cô một chút rồi mà”
Vì vậy Mễ Lương không khóc, sau khi rơi xuống đất, nàng cẩn thận đứng dậy từ bên trong bao bố. Thạch Đầu giúp nàng cởi dây thừng buộc bao tải, sau đó hắn thả lỏng, hồ yêu vẫn còn, không hóa thành làn khói nhẹ biến mất.
Căn phòng này rất lớn, hang đá bị đào rỗng bên trong tạo thành phòng ở gọi là phòng trong, một phần nằm thấp hơn so với mặt đất, trước kia đám cai ngục đã từng ở nên ở đây khá mát mẻ. Sau khi cai ngục bỏ chạy, Ấn Hạo đã chiếm được căn phòng tốt nhất này. Sâu bên trong căn phòng có một chỗ ẩn nấp, muốn đi tới đó phải đi xuyên qua mấy gian phòng, mà chìa khóa chỉ có Ấn Hạo mới có, nơi này bình thường không có người ra vào, nếu như muốn trốn thì đây là nơi tốt nhất Viêm Hoang.
Mễ Lương đứng giữa phòng, ánh mắt sợ hãi. Ấn Hạo còn có tâm trạng trêu ghẹo cô: “Mễ Lương, nhà cô có phải quá nghèo khổ, thiếu lương lực vì muốn mang đến điều may đã đặt tên cô là Mễ Lương không?”
“Là Lương trong thiện lương”– Mễ Lương nhỏ giọng nói, nàng có một chị gái tên là Mễ Thiện cho nên nàng mới gọi là Mễ Lương.
“Vẫn là lương trong lương thực tốt hơn”- Ấn Hạo ca thán một tiếng.
Số đàn ông bị giam ở Viêm Hoang này đều như đám sói đói khát, Mễ Lương là một cô gái trắng nõn mềm mại chẳng khác nào một khối thịt tươi rơi vào hang sói. Nhưng nhặt được nàng là con sói đầu đàn có cái nhìn thấu đáo, chuyện trước tiên nó muốn làm không phải là ăn khối thịt này mà là làm rõ tại sao khối thịt này lại ở đây, khối thịt này có thể ăn hay không, liệu có độc chết người.
Mễ Lương được ưu đãi ngồi trên ghế dựa, nhưng mà người đàn ông cường tráng đối diện ánh mắt sắc như dao, trên đầu lại treo một cái chùm đèn sáng choang, giống như ở thế kỉ 21 phạm nhân bị thẩm vấn, nhưng câu hỏi vẫn xoay quanh vài cái: “Cô vào đây bằng cách nào?” “Vì sao cô tới đây?”
Mễ Lương nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, nói mình là người Trung Quốc, xuyên không… nhưng những lời nàng nói lại khiến cho người đối diện bày ra vẻ mặt mỉa mai, như đang nói: “Cô cho chúng tôi là đứa trẻ sao?”
Mễ Lương chỉ có vẻ mặt vô tội, không biết làm sao, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Ấn Hạo im lặng, Thạch Đầu liền xen vào: “Đệ tin tưởng cô ấy, vì cô ấy là hồ yêu theo yêu giới đến, thì sẽ bất ngờ xuất hiện ở đây..”
Giọng nói của Thạch Đầu khiến cho vẻ châm biếm trong mắt Ấn Hạo cũng nguôi dần.
“Cũng không phải không thể, Viêm Hoang này cũng rất quái dị”- Sở Nghiêu tựa vào vách tường, ôm ngực, xem ra không hỏi được kết quả mà bản thân muốn. Viêm Hoang lâu lâu lại có người mất tích, ngay cả hài cốt cũng không tìm được. Nơi này thoạt nhìn có vẻ bình yên, nhưng địa quỷ lại hút hết cơ thể người cho đến đi khô khốc, cũng có người sau khi kết thúc công việc đang vui vẻ, buổi tối lại đột ngột chết. Tóm lại, những thứ không thể xảy ra lại có khả năng xảy ra ở Viêm Hoang. Sở Nghiêu nói: “Mấy ngày nay người bên ngoài có đưa người không, tử vong cốc có xuất hiện phi long không? Viêm Hoang nhiều người như thế, mọi người ắt hẳn đều sẽ nhìn thấy. Chúng ta đường đường là đại nam nhân, ở đây hung dữ ép hỏi một cô gái có ích gì chứ?”
Hoàng hôn từ từ bao phủ lấy Viêm Hoang, ánh sáng trong phòng càng lúc càng mờ. Ấn Hạo kêu Thạch Đầu đốt hai cây đèn dầu, ánh sáng mông lung khiến làn da trần trụi của Mễ Lương sáng bóng, cả cơ thể thoạt nhìn rất thanh thiết, giống như viên trân châu trắng noãn. Nàng hơi sợ, ngực phập phồng, nhũ phong mềm mại đằng sau lớp áo cũng lên xuống, ánh mắt nàng trong như hồ nước dịu dàng uyển chuyển, một người con gái như vậy chắc chắn sẽ khiến đàn ông muốn bảo vệ. Ấn Hạo nhíu mày: “Nói cũng đúng, chúng ta không ép hỏi, cô ta sớm hai muộn cũng sẽ nói sự thật”
Buổi tối, Mễ Lương không có đồ ăn mang tới, một bữa không ăn cơm cũng chẳng phải vấn đề lớn lao. Trong phòng, ngoài một cái bàn hai cái ghế dựa thì không có các đồ dùng khác, trên vách tường cao cao có một cửa sổ không quá to, mặt trên mờ ảo nhờ dùng thứ gì đó che lại, tuy có thể nhìn xuyên qua nhưng độ trong suốt của nó không ổn lắm, nàng không thể nhìn thấy rõ cảnh vật bên ngoài. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt đất,, căn phòng yên tĩnh lặng lẽo. Mễ Lương vẫn còn mặc bộ áo đầm như lúc xuyên không, nằm lên bàn ngủ một lúc thì lạnh mà tỉnh dậy, muốn tiếp tục ngủ thì lại cảm thấy không thoải mái.
Buổi sáng ngày thứ hai, Thạch Đầu đi vào, trên tay bưng bát cháo loãng hai cái bánh bao, còn có một phần trứng vịt màu vàng nhưng không phải cho Mễ Lương ăn. Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn cắn bánh bao húp cháo loãng, ánh mắt bất chợt nhìn Mễ Lương: “Lão đại bảo nếu cô chịu nói thật thì sẽ không làm khó dễ cô, về sau tất cả đồ ngon đều cho cô”
Mễ Lương kéo ghế tựa vào góc tường, xa xa vòng tay ôm gối ngồi, yếu ớt nói: “Tất cả ta đều nói rồi”
“Tuy tôi tin, nhưng họ không tin cô”- Thạch Đầu cắn một miếng bánh bao. “Đương nhiên không phải vì họ ngốc hơn tôi, mà vì cô rất kì lạ, hơn nữa ai cũng muốn biết ngoại trừ cửa ra vào cốc thì còn có con đường nào khác để ra ngoài không?”
“Các người ở đây lâu như thế còn không biết, làm sao tôi biết được?”- Mễ Lương đặt một tay lên lưng ghế dựa, đầu chôn chặt vào bên trong cánh tay. Trong lòng, nàng khinh thường họ, cố ý ở trước mặt nàng bày vẽ, một chút phong độ cũng không có.
“Tôi cảm thấy cô nói cũng đúng.”- Thạch Đầu ùng ục húp xong bán cháo loãng, có chút tiếc nuối nói: “Có thể ngày mai lão đại sẽ cho cô ăn, nếu anh ấy không có, tôi cũng không dám cho cô ăn”
Mễ Lương không để ý hắn.
Thạch Đầu thích cùng Mễ Lương nói chuyện, máy hát vừa mở tựa như nước chảy mãi không ngừng. “Tối qua, Thiết Đầu đại ca bắt được con thằn lằn, anh ấy vẫn luôn thích nuôi sủng vật cuối cùng cũng bắt được. Anh ấy đắc ý cười cả đêm, gặp ai cũng khoe, anh ấy còn đặt tên nó là Hoàng Long, nghe thế mới oách…. Nhưng tên của cô nghe vẫn hay nhất, lão đại rất thích tên cô, mỗi lên gọi tên cô có cảm giác rất vui, vừa có thóc lại có gạo. Thạch anh tím ở Viêm Hoang quan trọng, chỉ cần một hai cái đã đổi được ba mươi lượng hoàng kim, nếu ra ngoài có thể mua được căn nhà lớn, còn có thể mua nhiều thứ khác. Nhưng tất cả đối với mọi người đều chỉ là thứ vô dụng, vẫn là gạo thóc thực dụng nhất”
Hắn ngẩng đầu nhìn Mễ Lương nói: “Hơn nữa cô lại là hồ yêu, hiếm hơn so với thằn lằn”
Mễ Lương vẫn chôn đầu trong cánh tay, không để ý hắn, tóc tán loạn che khuất gương mặt.
Thạch Đầu cảm thấy bản thân tự độc thoại không vui liền chạy tới vỗ vai nàng: “Cô làm sao thế?”
“Ngươi không cần để ý đến ta”- Mễ Lương cảm thấy rất phiền, không ngẩng đầu lên, giọng nói khó chịu.
Thạch Đầu nắm tay Mễ Lương, rất nhanh đút vào tay nàng thứ gì đó, hạ giọng nói: “Tôi cho cô, cô lén lút ăn đừng để lão đại phát hiện”
Hắn đưa cho Mễ Lương một nửa cái bánh nướng áp chảo, Mễ Lương ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt không sáng rực.
Trán của Mễ Lương hôm qua đập vào tường vẫn còn vết đỏ, hôm nay biếm thành màu xanh tím, cả người vì bị Sở Nghiêu trói nên vẫn còn để lại vết dây, máu bầm mãi không tan, nó lại càng nổi bật gấp đôi trên làn da trắng. Thạch Đầu đánh giá sơ người nàng, có vẻ thương xót: “Cô dễ dàng bị thương thật, yêu tinh đều yếu đuối thế sao? Hay do đạo hạnh cô thấp quá?”
Mễ Lương không hiểu sao Thạch Đầu cứ nhất quyết nàng là yêu tinh, dáng vẻ hưng phấn như nhìn thấy quốc bảo. nàng cũng hùa theo hắn nói đùa: “Ta tu hành không đủ, nên mới bị thế”
Thạch Đầu tỏ vẻ “Ta biết là như thế mà”, “Thật là phiền toái”. Nhưng hắn lập tức vui trỏ lại, ít nhất cũng chứng tỏ, tuy hắn không khỏe mạnh lắm nhưng cũng mạnh hơn Mễ Lương.
Thạch Đầu không thể ở trong này quá lâu, Ấn Hạo bảo hắn tìm cách khai thác thông tin. Nhưng Thạch Đầu kiên quyết tin Mễ Lương là hồ yêu, căn bản hắn không biết cách tra xét. Hắn tới đây đơn giản vì muốn nói chuyện cùng Mễ Lương vì năm năm qua, hắn chưa từng thấy phụ nữ, cũng chưa từng nói chuyện với con gái.
Kháo cửa lại đi ra khỏi phòng, Thạch Đầu chạy về báo cáo với Ấn Hạo: “Lão đại, cô ấy là hồ yêu, chính miệng cô ấy thừa nhận”
Ấn Hạo dở khóc dử cười, trải qua phút giây sinh tử hắn không còn tin cái gọi là ngưu quỷ xà thần. Cuộc sống ở Viêm Hoang quá mức buồn chán, nguy hiểm bủa vây, chỉ chớp mắt là mất mạng. Bên ngoài cốc còn có một đám hút máu người, chỉ muốn tiền mà điên cuồng chén ép họ. Cho nên, mỗi người sống ở Viêm Hoang ngoài thể lực khỏe mạnh mà nội tâm càng phải vững vàng, một vài người sẽ tự có tín ngưỡng như Thạch Đầu tin thế giới này có yêu tinh. Yêu tinh thì dịu dàng xinh đẹp, sẽ mang tới hạnh phúc và vui vẻ, trong lòng họ tin như vậy, cho dù biết là giả cũng nguyện ý tin tưởng.
Thạch Đầu cầu xin Ấu hạo: “Lão đại, cô ấy dù sao cũng chỉ là con gái, hơn nữa thể chất rất kém, nếu không cho cô ấy ăn cơm nói không chừng cô ấy sẽ chết, vất vả lắm mới có được một sinh vật kì lạ như thế mà chết đi thì tiếc lắm.”
Ấn Hạo hừ lạnh một tiếng: “Đệ không phải đã cho cô ta ăn rồi sao?”
“anh làm sao mà biết”– Thạch Đầu ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cả tối qua lúc ăn cơm đệ nhớ thương yêu tinh, lại tích cực như thế, ta không tin đệ chưa cho cô ta ăn”- Ấn Hạo nhìn Thạch Đầu liền biết.
Thạch Đầu lắc lắc đầu: “Cô ấy là giống cái thứ hai ở Viêm Hoang, hàng thật giá thật, cô ấy đói thì nên cho ăn”
Vì vậy Mễ Lương không khóc, sau khi rơi xuống đất, nàng cẩn thận đứng dậy từ bên trong bao bố. Thạch Đầu giúp nàng cởi dây thừng buộc bao tải, sau đó hắn thả lỏng, hồ yêu vẫn còn, không hóa thành làn khói nhẹ biến mất.
Căn phòng này rất lớn, hang đá bị đào rỗng bên trong tạo thành phòng ở gọi là phòng trong, một phần nằm thấp hơn so với mặt đất, trước kia đám cai ngục đã từng ở nên ở đây khá mát mẻ. Sau khi cai ngục bỏ chạy, Ấn Hạo đã chiếm được căn phòng tốt nhất này. Sâu bên trong căn phòng có một chỗ ẩn nấp, muốn đi tới đó phải đi xuyên qua mấy gian phòng, mà chìa khóa chỉ có Ấn Hạo mới có, nơi này bình thường không có người ra vào, nếu như muốn trốn thì đây là nơi tốt nhất Viêm Hoang.
Mễ Lương đứng giữa phòng, ánh mắt sợ hãi. Ấn Hạo còn có tâm trạng trêu ghẹo cô: “Mễ Lương, nhà cô có phải quá nghèo khổ, thiếu lương lực vì muốn mang đến điều may đã đặt tên cô là Mễ Lương không?”
“Là Lương trong thiện lương”– Mễ Lương nhỏ giọng nói, nàng có một chị gái tên là Mễ Thiện cho nên nàng mới gọi là Mễ Lương.
“Vẫn là lương trong lương thực tốt hơn”- Ấn Hạo ca thán một tiếng.
Số đàn ông bị giam ở Viêm Hoang này đều như đám sói đói khát, Mễ Lương là một cô gái trắng nõn mềm mại chẳng khác nào một khối thịt tươi rơi vào hang sói. Nhưng nhặt được nàng là con sói đầu đàn có cái nhìn thấu đáo, chuyện trước tiên nó muốn làm không phải là ăn khối thịt này mà là làm rõ tại sao khối thịt này lại ở đây, khối thịt này có thể ăn hay không, liệu có độc chết người.
Mễ Lương được ưu đãi ngồi trên ghế dựa, nhưng mà người đàn ông cường tráng đối diện ánh mắt sắc như dao, trên đầu lại treo một cái chùm đèn sáng choang, giống như ở thế kỉ 21 phạm nhân bị thẩm vấn, nhưng câu hỏi vẫn xoay quanh vài cái: “Cô vào đây bằng cách nào?” “Vì sao cô tới đây?”
Mễ Lương nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, nói mình là người Trung Quốc, xuyên không… nhưng những lời nàng nói lại khiến cho người đối diện bày ra vẻ mặt mỉa mai, như đang nói: “Cô cho chúng tôi là đứa trẻ sao?”
Mễ Lương chỉ có vẻ mặt vô tội, không biết làm sao, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Ấn Hạo im lặng, Thạch Đầu liền xen vào: “Đệ tin tưởng cô ấy, vì cô ấy là hồ yêu theo yêu giới đến, thì sẽ bất ngờ xuất hiện ở đây..”
Giọng nói của Thạch Đầu khiến cho vẻ châm biếm trong mắt Ấn Hạo cũng nguôi dần.
“Cũng không phải không thể, Viêm Hoang này cũng rất quái dị”- Sở Nghiêu tựa vào vách tường, ôm ngực, xem ra không hỏi được kết quả mà bản thân muốn. Viêm Hoang lâu lâu lại có người mất tích, ngay cả hài cốt cũng không tìm được. Nơi này thoạt nhìn có vẻ bình yên, nhưng địa quỷ lại hút hết cơ thể người cho đến đi khô khốc, cũng có người sau khi kết thúc công việc đang vui vẻ, buổi tối lại đột ngột chết. Tóm lại, những thứ không thể xảy ra lại có khả năng xảy ra ở Viêm Hoang. Sở Nghiêu nói: “Mấy ngày nay người bên ngoài có đưa người không, tử vong cốc có xuất hiện phi long không? Viêm Hoang nhiều người như thế, mọi người ắt hẳn đều sẽ nhìn thấy. Chúng ta đường đường là đại nam nhân, ở đây hung dữ ép hỏi một cô gái có ích gì chứ?”
Hoàng hôn từ từ bao phủ lấy Viêm Hoang, ánh sáng trong phòng càng lúc càng mờ. Ấn Hạo kêu Thạch Đầu đốt hai cây đèn dầu, ánh sáng mông lung khiến làn da trần trụi của Mễ Lương sáng bóng, cả cơ thể thoạt nhìn rất thanh thiết, giống như viên trân châu trắng noãn. Nàng hơi sợ, ngực phập phồng, nhũ phong mềm mại đằng sau lớp áo cũng lên xuống, ánh mắt nàng trong như hồ nước dịu dàng uyển chuyển, một người con gái như vậy chắc chắn sẽ khiến đàn ông muốn bảo vệ. Ấn Hạo nhíu mày: “Nói cũng đúng, chúng ta không ép hỏi, cô ta sớm hai muộn cũng sẽ nói sự thật”
Buổi tối, Mễ Lương không có đồ ăn mang tới, một bữa không ăn cơm cũng chẳng phải vấn đề lớn lao. Trong phòng, ngoài một cái bàn hai cái ghế dựa thì không có các đồ dùng khác, trên vách tường cao cao có một cửa sổ không quá to, mặt trên mờ ảo nhờ dùng thứ gì đó che lại, tuy có thể nhìn xuyên qua nhưng độ trong suốt của nó không ổn lắm, nàng không thể nhìn thấy rõ cảnh vật bên ngoài. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt đất,, căn phòng yên tĩnh lặng lẽo. Mễ Lương vẫn còn mặc bộ áo đầm như lúc xuyên không, nằm lên bàn ngủ một lúc thì lạnh mà tỉnh dậy, muốn tiếp tục ngủ thì lại cảm thấy không thoải mái.
Buổi sáng ngày thứ hai, Thạch Đầu đi vào, trên tay bưng bát cháo loãng hai cái bánh bao, còn có một phần trứng vịt màu vàng nhưng không phải cho Mễ Lương ăn. Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn cắn bánh bao húp cháo loãng, ánh mắt bất chợt nhìn Mễ Lương: “Lão đại bảo nếu cô chịu nói thật thì sẽ không làm khó dễ cô, về sau tất cả đồ ngon đều cho cô”
Mễ Lương kéo ghế tựa vào góc tường, xa xa vòng tay ôm gối ngồi, yếu ớt nói: “Tất cả ta đều nói rồi”
“Tuy tôi tin, nhưng họ không tin cô”- Thạch Đầu cắn một miếng bánh bao. “Đương nhiên không phải vì họ ngốc hơn tôi, mà vì cô rất kì lạ, hơn nữa ai cũng muốn biết ngoại trừ cửa ra vào cốc thì còn có con đường nào khác để ra ngoài không?”
“Các người ở đây lâu như thế còn không biết, làm sao tôi biết được?”- Mễ Lương đặt một tay lên lưng ghế dựa, đầu chôn chặt vào bên trong cánh tay. Trong lòng, nàng khinh thường họ, cố ý ở trước mặt nàng bày vẽ, một chút phong độ cũng không có.
“Tôi cảm thấy cô nói cũng đúng.”- Thạch Đầu ùng ục húp xong bán cháo loãng, có chút tiếc nuối nói: “Có thể ngày mai lão đại sẽ cho cô ăn, nếu anh ấy không có, tôi cũng không dám cho cô ăn”
Mễ Lương không để ý hắn.
Thạch Đầu thích cùng Mễ Lương nói chuyện, máy hát vừa mở tựa như nước chảy mãi không ngừng. “Tối qua, Thiết Đầu đại ca bắt được con thằn lằn, anh ấy vẫn luôn thích nuôi sủng vật cuối cùng cũng bắt được. Anh ấy đắc ý cười cả đêm, gặp ai cũng khoe, anh ấy còn đặt tên nó là Hoàng Long, nghe thế mới oách…. Nhưng tên của cô nghe vẫn hay nhất, lão đại rất thích tên cô, mỗi lên gọi tên cô có cảm giác rất vui, vừa có thóc lại có gạo. Thạch anh tím ở Viêm Hoang quan trọng, chỉ cần một hai cái đã đổi được ba mươi lượng hoàng kim, nếu ra ngoài có thể mua được căn nhà lớn, còn có thể mua nhiều thứ khác. Nhưng tất cả đối với mọi người đều chỉ là thứ vô dụng, vẫn là gạo thóc thực dụng nhất”
Hắn ngẩng đầu nhìn Mễ Lương nói: “Hơn nữa cô lại là hồ yêu, hiếm hơn so với thằn lằn”
Mễ Lương vẫn chôn đầu trong cánh tay, không để ý hắn, tóc tán loạn che khuất gương mặt.
Thạch Đầu cảm thấy bản thân tự độc thoại không vui liền chạy tới vỗ vai nàng: “Cô làm sao thế?”
“Ngươi không cần để ý đến ta”- Mễ Lương cảm thấy rất phiền, không ngẩng đầu lên, giọng nói khó chịu.
Thạch Đầu nắm tay Mễ Lương, rất nhanh đút vào tay nàng thứ gì đó, hạ giọng nói: “Tôi cho cô, cô lén lút ăn đừng để lão đại phát hiện”
Hắn đưa cho Mễ Lương một nửa cái bánh nướng áp chảo, Mễ Lương ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt không sáng rực.
Trán của Mễ Lương hôm qua đập vào tường vẫn còn vết đỏ, hôm nay biếm thành màu xanh tím, cả người vì bị Sở Nghiêu trói nên vẫn còn để lại vết dây, máu bầm mãi không tan, nó lại càng nổi bật gấp đôi trên làn da trắng. Thạch Đầu đánh giá sơ người nàng, có vẻ thương xót: “Cô dễ dàng bị thương thật, yêu tinh đều yếu đuối thế sao? Hay do đạo hạnh cô thấp quá?”
Mễ Lương không hiểu sao Thạch Đầu cứ nhất quyết nàng là yêu tinh, dáng vẻ hưng phấn như nhìn thấy quốc bảo. nàng cũng hùa theo hắn nói đùa: “Ta tu hành không đủ, nên mới bị thế”
Thạch Đầu tỏ vẻ “Ta biết là như thế mà”, “Thật là phiền toái”. Nhưng hắn lập tức vui trỏ lại, ít nhất cũng chứng tỏ, tuy hắn không khỏe mạnh lắm nhưng cũng mạnh hơn Mễ Lương.
Thạch Đầu không thể ở trong này quá lâu, Ấn Hạo bảo hắn tìm cách khai thác thông tin. Nhưng Thạch Đầu kiên quyết tin Mễ Lương là hồ yêu, căn bản hắn không biết cách tra xét. Hắn tới đây đơn giản vì muốn nói chuyện cùng Mễ Lương vì năm năm qua, hắn chưa từng thấy phụ nữ, cũng chưa từng nói chuyện với con gái.
Kháo cửa lại đi ra khỏi phòng, Thạch Đầu chạy về báo cáo với Ấn Hạo: “Lão đại, cô ấy là hồ yêu, chính miệng cô ấy thừa nhận”
Ấn Hạo dở khóc dử cười, trải qua phút giây sinh tử hắn không còn tin cái gọi là ngưu quỷ xà thần. Cuộc sống ở Viêm Hoang quá mức buồn chán, nguy hiểm bủa vây, chỉ chớp mắt là mất mạng. Bên ngoài cốc còn có một đám hút máu người, chỉ muốn tiền mà điên cuồng chén ép họ. Cho nên, mỗi người sống ở Viêm Hoang ngoài thể lực khỏe mạnh mà nội tâm càng phải vững vàng, một vài người sẽ tự có tín ngưỡng như Thạch Đầu tin thế giới này có yêu tinh. Yêu tinh thì dịu dàng xinh đẹp, sẽ mang tới hạnh phúc và vui vẻ, trong lòng họ tin như vậy, cho dù biết là giả cũng nguyện ý tin tưởng.
Thạch Đầu cầu xin Ấu hạo: “Lão đại, cô ấy dù sao cũng chỉ là con gái, hơn nữa thể chất rất kém, nếu không cho cô ấy ăn cơm nói không chừng cô ấy sẽ chết, vất vả lắm mới có được một sinh vật kì lạ như thế mà chết đi thì tiếc lắm.”
Ấn Hạo hừ lạnh một tiếng: “Đệ không phải đã cho cô ta ăn rồi sao?”
“anh làm sao mà biết”– Thạch Đầu ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cả tối qua lúc ăn cơm đệ nhớ thương yêu tinh, lại tích cực như thế, ta không tin đệ chưa cho cô ta ăn”- Ấn Hạo nhìn Thạch Đầu liền biết.
Thạch Đầu lắc lắc đầu: “Cô ấy là giống cái thứ hai ở Viêm Hoang, hàng thật giá thật, cô ấy đói thì nên cho ăn”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.