Thoát Khỏi Viêm Hoang

Chương 6

Đông Tẫn Hoan

13/03/2017

Người sống ở Viêm Hoang chỉ toàn một đám đàn ông, ngay cả con chuột ngẫu nhiên bắt được cũng là đực, chỉ có con vịt tên Hắc Đậu kia mới là cái. Hắc Đậu được bên ngoài đưa vào cùng với giỏ trứng trứng đang ấp nở, không ngờ hai trứng vịt mới nở bị Ấn Hạo đặt trong một căn phòng rồi bỏ quên mất, độ ấm trong phòng lại phù hợp, Ấn Hạo lại tiện tay phủ mấy lớp áo lên, mấy ngày sau vỏ trứng tách ra, một con vịt màu đen xuất hiện, cứ như vậy mà được nuôi lớn.

Khi con vịt lớn lên một chút, mọi người phát hiện đây là con cái.

Viêm Hoang chỉ toàn một giống đực như nhau, nên chỉ có con vịt chiếm được ưu đãi đặc biệt, nó có thể tự do ra vào bất cứ phòng ai, tất cả mọi người đều phải tích cực nuôi nó, chỉ cần con vịt thích đồ ăn trên tay ai thì người đó phải cho nó, bởi lẽ nó đặc biệt.

Loại đãi ngộ đặc biệt này đến từ mấy trăm tên đàn ông buồn chán đau khổ, ít nhất giữa đám cây tùng rậm rạp cũng phải có chút hồng, nếu không làm sao họ vượt qua được cuộc sống không có chút hi vọng này? Bản thân mỗi người phải tìm lấy niềm vui, Hắc Đậu trở thành một phần trong cuộc sống của họ, lúc trời sập tối mát mẻ họ lại cùng con vịt cười cười nói nói, tự lừa mình dối dối người tự đùa tự cười.

Viêm Hoang có một quy tắc bất thành văn là Hắc Đậu muốn ăn gì thì phải đều cho nó.

Cùng một lẽ như vậy, Mễ Lương muốn ăn cũng nên cho nàng, Thạch Đầu cảm thấy hắn làm không sai, vì Mễ Lương và Hắc Đậu đều giống nhau, đều cùng là giống cái.

Thạch Đầu đi rồi, Mễ Lương nằm lên bàn uể oải, ngón tay thấm ít nước vẽ vòng tròn lên trên chiếc bàn mộc, bị giam lỏng quả nhiên có thể khiến người ta làm những chuyện điên rồi, nàng vẽ mười mấy vòng tròn xếp thành chữ nhất, chờ nước bốc hơi hết lại vẽ nhiều vòng xếp thành chữ nhân, sao đó lại vẽ thành 5 vòng tròn Olympic. Cửa mở, Mễ Lương nhìn thoáng ra, rồi dùng tay vẽ hoàn 5 vòng tròn Olympic, rim lặng ngồi đó.

Ấn Hạo khoanh tay đứng sau lưng cô, nhìn những kí hiệu rối loạn, ánh mắt lộ vẻ tò mò nghiên cứu ý nghĩa của chúng: “Cô viết gì vậy?”

Mễ Lương cũng chỉ nhìn mặt bàn: “Không có gì, chỉ là những vòng tròn vô nghĩa. Anh lại tiếp tục tới thẩm vấn tôi sao?”

Ấn Hạo tỏ vẻ hứng thú: “Vậy cô có thành thật nói ra không?”

“Có phải chỉ cần tôi nói những điều anh muốn nghe, anh sẽ không làm khó tôi?”- Mễ Lương ngẩng đầu nhìn hắn, Ấn Hạo gật đầu xong cô hỏi tiếp: “Anh muốn nghe cái gì?”

“Cô vào đây bằng cách nào?”- Ấn Hạo lại lặp lại vấn đề cũ.

Mễ Lương đưa mắt nhìn trần nhà: “Khi đó trời không sáng, bầu trời có sao, sau đó dưới sức mạnh của hai vì sao tôi theo luồng sáng đó đến một nơi rất sáng, nơi đó gọi là gì nhỉ?”

“Đó là khu vực khai thác mỏ”

Mễ Lương gật đầu, dáng vẻ thành thật: “Phải, tôi từ khu vực khai thác mỏ vào”

“Cô làm sao tới được khu vực khai thác mỏ?”- Ấn Hạo nhíu mày. “Có phải người bên ngoài đã đưa cô vào đây?”



“Đúng, là bọn họ đưa tôi vào”– Mễ Lương thẳng thắn nói.

“Bọn họ đưa vào bằng cách nào?”

“Đưa vào bằng cách nào… làm sao đưa vào đây?”- Mễ Lương suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Ấn Hạo. “Anh cảm thấy thế nào?”

“Tôi đang hỏi cô”- Ấn Hạo híp mắt quan sát, trên mặt tựa tiếu phi tiếu.

“Phải a”- Mễ Lương lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ đến đau cả đầu, cuối cùng hai tay dang ra: “Tôi cũng không biết, tôi tỉnh dậy đã ở nơi này, Sở Nghiêu đánh tôi hôn mê, có chuyện gì anh nên đi hỏi Sở Nghiêu”

Ấn Hạo lại hỏi cô: “Vậy tại sao cô lại tới đây?”

Mễ Lương ngẩng dầu, dáng vẻ mơ màng: “Anh cảm thấy tại sao”

Khóe môi Ấn Hạo nở nụ cười nhợt nhạt: “Dùng sắc đẹp để mê hoặc mọi người?”

“Đúng”- Mễ Lương vỗ bàn, theo lời hắn nói tiếp: “Dùng sắc đẹp để mê hoặc anh, phá vỡ trật tự bình thường, phá hủy sự đoàn kết vững chắc của dân tộc, tạo ra các sự kiện khủng bố gây nhiễu loạn xã hội trị an.. ai u…”

Nàng ôm đầu kêu đau một tiếng, đầu bị ai đó gõ nhẹ, người gây ra họa từ trên cao nhìn xuống cười nhạo ra tiếng: “Cô cũng có sắc đẹp sao?”

“Đây không phải là điều anh muốn nghe sao? Tôi đều theo lời anh mà nói, anh vừa nãy đã nói rõ ràng chỉ cần tôi nói lời anh muốn nghe anh sẽ không làm khó tôi”– Mễ Lương vẻ mặt vô tội, thành khẩn nói: “Anh còn muốn tôi nói gì nữa? Anh cứ nói với tôi hết đi, tôi cam đoan sẽ nói lại cho anh nghe”

Ấn Hạo trừng mắt nhìn cô, hàm ý trong mắt không rõ ràng, ánh mắt sắc bén mang theo vẻ lạnh lùng. Giọng nói Mễ Lương lại nhỏ dần, nói lảm nhảm: “Tôi nói thật anh không tin, nói điều anh muốn nghe anh cũng không vui, rốt cuộc là muốn thế nào? Tốt xấu gì cũng lưu lại cho con người ta đường sống chứ!”

Tiếng cười từ trong cổ họng Ấn Hạo phát ra, hắn kéo vai Mễ Lương để nàng đứng lên, nhìn trên người nàng đầy vết bầm. Da Mễ Lương rất trắng, đúng như lời đàn ông nói quả thật trắng như ngọc, làn da trắng mềm mại, những vết bầm lại phá đi mỹ cảm, ngón tay Ấn Hạo vuốt nhẹ lên làn da bóng loáng của cô: “Thạch Đầu nói thể chất cô rất kém, xem ra quả thật rất kém, nhưng tinh thần lại không tệ, còn cò tâm trí cùng tôi đôi co”

Mễ Lương đối với bối cảnh ở Viêm Hoang cũng không rõ, trước kia Sở Nghiêu cũng chỉ giải thích vài ba câu dễ hiểu, nhưng cô biết Ấn Hạo là lão đại ở đây, Mễ Lương mỉm cười tán thành: “Anh là lão đại, dĩ nhiên tôi muốn chọc anh mất vui. Kỳ thật anh xem tôi đi, làm sao có thể là gián điệp 007 chứ, làm sao dám chơi trò cho người nằm vùng”

Ấn Hạo không biết cái gì là gián điệp hay 007, cả chuyện cho người nằm vùng, nhưng đại khái ý nghĩa thì hắn vẫn hiểu. Ánh mắt nhìn mặt Mễ Lương một lúc rồi bỏ tay nàng ra, khinh thường nói: “Cô cần phải tắm rửa, nếu không sắc đẹp cũng sẽ trở nên hôi thối”



Mễ Lương tới đây đã hai ngày, nàng cũng muốn tắm rửa nhưng không có cơ hội. Ngoại trừ Thạch Đầu cho rằng cô là hồ yêu vô tình rớt xuống nhân gian thì dù Sở Nghiêu hay Ấn Hạo đều cho rằng cô là địch nhân tới phá vỡ sự yên bình đoàn kết của họ. Ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề đừng nói gì đến tắm rửa. Nghe Ấn Hạo nói vậy, hai mắt Mễ Lương liền sáng rực, hỏi: “Có thể sao?”

“Nếu như cô thành thật thì đương nhiên có thể”- Ấn Hạo ra cửa, gọi Thạch Đầu: “Mau đi lấy nước cho Mễ Lương, đầu tiên sẽ bảo đảm cho cô những điều kiện sống cơ bản”

“Dạ”– Thạch Đầu như con thỏ thoắt chạy đi, tâm trạng vô cùng tốt. Hắn không cần làm việc ở khu khai thác mỏ, lúc nào cũng ở bên làm trợ thủ của Ấn Hạo, công việc này hắn vô cùng vừa lòng.

Tử vong cốc có một sơn động, đáy động cách mặt đất hai mươi thước, theo dòng nham thạch chảy nước vào trong động, tính ra cũng đủ cung ứng cho mấy trăm người uống. Bởi vì nước hết sức quan trọng nên Ấn Hạo thường phái người canh gác. Mỗi ngày, mỗi người được lấy bao nhiêu nước đều được quy định, ở một nơi khô hạn thế này thì nước là tài nguyên quý nhất, không được lãng phí.

Đến giữa trưa, trên mặt đất Viêm Hoang đều bốc hơi nước, nó giống như cây diêm có thể đốt nóng không khí, cát và sa mạc đều nóng hầm hập, chỉ có kẻ ngu mới ở bên ngoài, chỉ có thở thôi cũng đã khó khăn. Mọi người ở Viêm Hoang lúc này đều ở trong phòng nghỉ ngơi, sau khi qua chính ngọ thì mới tiếp tục làm việc. Nhưng tâm trạng của Thạch Đầu hôm nay rất tốt, mang theo hai cái thùng nước mà chạy như bay. Hắn chạy đến sơn động, mặt đỏ bừng mồ hôi rơi xuống như tắm. hắn lại vô tâm không để ý tới, để thùng xuống dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, cười rực rỡ để lộ hàm răng trắng đều đặn, sau đó nói với hai người huynh đệ canh nơi cửa động: “Lão đại muốn dùng nước”

Bên góc cửa động mát mẻ hai nam nhân to cao như một khối đá khẽ nhếch miệng cười: “Thạch Đầu, lão đại chẳng phải luôn chiếu cố đệ nhất sao? Trời nóng như vậy mà bắt đệ ra ngoài”

“Đệ luôn chịu khó, lão đại muốn thì đệ nhất định sẽ làm”- Thạch Đầu hùng hùng hổ hổ chạy vào trong động, còn hai người canh gác lại lui vào chỗ mát ngủ. Hắn cũng không nói gì liền chạy tới nguồi nước. Khi trở về, trung thùng đầy nước sóng sánh, Thạch Đầu mỗi tay cầm một cái thùng, trên đường đi hắn chạy chậm nhưng không hề nghỉ ngơi, cứ chạy thẳng một đường, sau đó đi qua phòng ngủ của Ấn Hạo vào phòng của Mễ Lương.

“Thạch Đầu, đệ cũng khỏe thật, nhanh như vậy liền về”- Ấn Hạo vừa vặn gặp hắn, xa xa thấy Thạch Đầu cầm hai thùng nước mà chạy rất vui vẻ.

Thạch Đầu để thùng xuống nghỉ ngơi, cười hì hì: “Trời rất nóng dĩ nhiên đệ phải mau mau đem nước về”

“Mang một thùng vào đi, đệ hôm nay quả thật rất tích cực”

“Lão đại, đệ luôn như thế mà, chỉ cần lão đại muốn thì đệ sẽ làm”

Thạch Đầu sức lực như không bao giờ hết, nghỉ ngơi một lát rồi lại nhấc một cái thùng lên: “Đệ đem nước vào”

Sở Nghiêu và Ấn Hạo đã trở nên rất thân nhau, Mễ Lương- người có thể khiến Viêm Hoang trở nên rối loạn nay trở thành bị mất giữa hai người, Sở Nghiêu nhìn bóng Thạch Đầu mất hút sau góc tường: “Anh không nghi ngờ Mễ Lương là do người bên ngoài đưa vào sao?”

“Nếu là người bên ngoài cố tình đưa vào thì cũng là tặng tôi, không liên quan gì đến anh”– Ấn Hạo nói.

“Có lẽ họ đưa người vào để phá đi trật tự nơi Viêm Hoang, anh ở đây giống như Địa hoàng, biết đâu có người khó chịu”

“Địa Hoàng?”- Ấn Hạo cười chế giễu. “Chúng ta đều là tù nhân, sống được qua hôm nay chưa chắc đã qua được ngày mai. Trật tự nơi này có bị hủy đi cũng không ảnh hưởng đến tôi, Nếu Viêm Hoang chỉ còn một người có cơm ăn, thì kẻ đói cũng không phải tôi. Cho dù trước kia anh có cả giang sơn thì đến nơi này cũng chẳng là gì. Anh và tôi ở đây nhiều năm đều chưa chạm vào phụ nữ, nếu ông trời đã an bài đem cô ta tới, vậy chúng ta chỉ cần hưởng thụ là được”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thoát Khỏi Viêm Hoang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook