Thời Đại Đổi Mới - Nữ Phụ Lên Ngôi

Chương 7

Rêu

27/06/2016

- Con mời bố mẹ ăn cơm tối ạ. – Tôi cười thật tươi. Sau khi mời xong, tôi bắt đầu lao vào đánh chén thật lực, nhưng vẫn rất chậm rãi, thanh lịch và đúng chất tiểu thư nhà giàu. Từ tốn ăn từng miếng, nhai khép miệng và không phát ra tiếng động, thỉnh thoảng khen thức ăn ngon một cái, lâu lâu gật đầu hùa theo câu chuyện của “bố mẹ chồng”, cười như hoa nở mùa xuân. Chính vì thế, bao giờ tôi cũng là người ra khỏi bàn cuối cùng, vì muốn ăn nhiều mà phải ăn chậm nên đương nhiên là rất lâu.

Ăn no nê xong, tôi lên phòng, rồi chốt cửa lại. Tiếp đó, lôi túi thịt sống đã được bọc kĩ càng trong cặp ra, cùng với bộ dao nĩa mới cứng bắt đầu thực hành. Tôi cầm dao và nĩa lên, đã sẵn sàng cắt xẻ miếng thịt thì đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt mạch cảm xúc đang lâng lâng như trên mây trên gió của tôi.

Tôi bực mình cầm lên nghe mà không kịp xem tên người gọi đến: - Alo?

- Con kia, đang ở đâu đấy?

Tôi nhăn mặt, giọng chua loét này đích thị là của má Hoàng Yến “Xoăn hồng” rồi: - Ở nhà. Có gì không?

- Xì. Từ hồi về nhà chồng, mày như đi tu ăn chay ấy, chẳng thấy ra bar gì cả. Bây giờ ra đi, vẫn ở chỗ cũ ấy.

Tay tôi bóp chặt cái điện thoại. Bar cái đầu chúng mày ý. Chẳng lẽ bây giờ tôi lại hét vào điện thoại, hồi chị mày đây bằng tuổi chúng mày, còn chưa biết bar là cái gì đâu đấy. Huhu, tôi thật sự khâm phục bọn cấp ba bây giờ, sao mà chúng nó ăn chơi dữ thế không biết, lại nhớ tới mình đại học rồi còn chưa bước chân vào bar bao giờ mà thấy tủi thân không thể chịu được (T_T).

- Nhưng tao sợ nhà chồng lắm, nhất là bà mẹ ý, bà ý mà thấy tao ăn mặc hở hang, sexy thì còn gì danh tiếng con dâu ngoan nữa. - Tôi khéo léo viện lý do mà từ chối. Chắc chúng nó sẽ chẳng tôi có diện đồ ngủ tới cũng không sao đâu nhỉ?

- Ôi dào, lo cái gì, cứ ăn mặc thỏa thích như bình thường đi, xong khoác thêm cái áo khoác dài là được, rồi ra cổng quán café chồn gần nhà mày đợi, tao với hai con kia đến đón ngay.

- Nhưng ở đây giờ giấc nghiêm lắm, mười giờ là không được ra ngoài rồi. - Tôi nói, giả giọng khổ sở.

- Không đi cửa trước thì đi cửa sau, với cả, mẹ chồng mày không đến nỗi phải sang kiểm tra xem mày đi ngủ lúc mấy giờ đấy chứ? Thôi đi đi cho vui.

Hết cách, níu kéo tới nước này thì tôi đành thở dài, bảo: - …Ừ, vậy được, tao ra ngay.

Sau khi nhận lời, tôi mới ngồi suy nghĩ và nhận thấy chuyến đi này cũng không đến nỗi nào là tệ hại gì cho cam, vì xét cho cùng, tuổi thật của tôi dư sức tới chỗ đó. Tôi đi tới trước tủ quần áo của Thiên Kim, mở ra. Bên trong chỉ toàn váy, quần dài, áo sơ mi với mấy cái áo phông và nội y. Tôi thực sự không biết phải mặc gì để tới đó nữa. Chẳng lẽ diện nguyên cái váy thướt tha như công chúa này đi bar? Nhưng, tôi cũng không tin Thiên Kim chỉ đem theo mấy bộ này tới nhà chồng không thôi đâu.

Tôi đảo mắt một vòng, rồi nhìn vào cái valy nhỏ nằm dưới đáy tủ, rồi mở nó ra. Quả nhiên trong này có thứ tôi cần, áo croptop, quần đùi ngắn, quần bò rách, áo hở bụng, áo khoét vai, chân váy,…

Tôi lôi một cái áo hai dây lửng hở bụng ra, mặc phối với quần yếm ngắn. Sau đó, mới đứng trước gương ngắm nghía.

Đây là lần đầu tiên tôi ăn mặc hở hang thế này. Thật ra là không có can đảm thôi, vì trước đây, thân hình tôi sao có thể lồi lõm hoàn hảo như này được, mặc dù đã nhiều lần cố tình mua mấy cái áo hở hang thật đắt về để làm động lực phấn đấu tập gym rồi mà mãi chẳng làm được.

Ngực này chắc phải cỡ C, mông ít cũng phải 90, còn cái vòng eo thon gọn cùng đôi chân nuột nà này nữa, thân hình của Thiên Kim đúng là bốc lửa thật. Tôi buộc tóc thấp, khâu trang điểm thì chỉ chuốt mắt và đánh son đỏ rực lên. Có mặt tiền đẹp sẵn rồi, phấn son nhiều đắp lên chưa chắc đã là ý hay.

Cuối cùng, tôi khoác thêm một cái áo dài vào, tuy nóng muốn chết nhưng cũng phải chịu thôi!

Tôi đẩy cửa, ngó ra ngoài, An không có ở đây, và cũng không có một ai ở hành lang cả. Tôi thở phào, rón rén đi xuống. Có lẽ “bố mẹ chồng” đã lên phòng cả rồi, dưới tầng một chỉ có mấy cô người hầu đang dọn dẹp.

Tôi lựa lựa lúc không ai để ý nhiều, liền ôm đôi tông đen chạy mất hút. Ra được đến ngoài đường rồi, tôi mới an tâm đi dép vào và tới quán café nọ, mấy lần đi học, tôi thấy nó suốt nên đương nhiên là thuộc đường như cháo.

Lúc tôi ra đến nơi, đã thấy ba cô nàng diện những bộ cánh sexy hết cỡ đúng dựa vào một chiếc mui trần màu đỏ từ lúc nào. Thấy tôi tới, Hồng Anh liền vẫy tay: - Ở đây này. Lâu thế? Giờ mới ra.



- Trốn khó lắm đấy, tưởng dễ à? - Tôi cũng cười hì hì.

Triệu Vân mở cửa xe, hét to: -Lên xe nhanh đi mấy mẹ.

Cô ta vẫn thích kiểu trang điểm đậm như phủ bột lên mặt ấy, nhưng được cái, thân hình cũng không tệ, quả áo khoét vai lửng với chân váy nhìn được phết. Hồng Anh và Hoàng Yến đã ngồi hết ghế sau, tôi nhìn một vòng, rồi ngồi vào ghế còn trống duy nhất còn lại – ghế lái phụ. Chắc hẳn đây là chỗ ngồi cố định cả rồi.

Tôi ngồi vào, Vân liền chìa một cái kính mát về phía tôi: - Này, đeo vào, đường bụi lắm!

- Cảm ơn. - Tôi cười rồi nhận lấy, rất hào hứng đeo lên và quay sang ngắm nghía mình trong gương xe: - Không tệ đâu. - Mặc dù có hơi rộng một chút nhưng không sao.

Tôi quay sang, Triệu Vân vẫn đang nhìn tôi, khuôn mặt cứng đờ. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn người ngoài tinh vậy, một cái nhìn rất kỳ lạ. Tôi gãi gãi đầu: - Sao vậy?

- Không sao, chỉ là hiếm khi thấy mày nói câu cảm ơn, với bọn tao ấy. - Triệu Vân cười cười rồi lắc đầu, tỉnh táo trở lại. Cô cũng đeo một cái kính vào, bắt đầu khởi động xe, lao đi vun vút.

Tôi nhìn Vân đang chăm chú lái xe, ánh mắt đăm chiêu. Tôi đã hiểu vì sao cô ấy nhìn tôi như vậy, hẳn là trước đây Kim chẳng bao giờ biết nói tới hai chữ "cảm ơn" đối với những người bạn thật sự này của mình, dù họ đã giúp đỡ cô ta nhiều không kể xiết. Đọc truyện, chẳng ít lần tôi thấy khó chịu vì Kim chuyên đem bạn bè ra để trút giận và đổ lỗi, nhưng tôi thấy ngạc nhiên, vì cả ba vẫn đối xử với cô ta rất chân thành, không một chút khó chịu.

Tôi không nghĩ nữa, hướng mặt ra ngoài đường ngắm cảnh phố phường tấp nập trôi qua vùn vụt trước mắt mình. Ngồi trong xe, tôi tận hưởng cảm giác gió lùa qua tóc mát rười rượi, bên tai đều đặn vang lên những tiếng ù ù rất lớn. Tôi tựa người vào ghế bọc da đằng sau, tay tì lên cửa, chống cằm.

Chợt, Hoàng Yến đập đập tay vào vai tôi, choài người lên, hỏi: - Này Kim, nghe bài mới của Alan Walker chưa?

Alan Walker? Là ai vậy? Tôi lơ mơ lắc đầu. Yến nhìn tôi, phì cười một cái, rồi cắm một bên tai nghe vào tai tôi, giọng dịu xuống: - Kém thế, bài đấy đang hot lắm đấy, nghe thử đi! Thích thì nói, tao bắn nhạc cho.

Tôi gật đầu. Tiếng nhạc truyền vào tai tôi, giọng nữ hát rất ngọt, lúc thăng lúc trầm, rất hòa hợp với nhạc nền. Một bài EDM* rất hay, với những đoạn điệp khúc rất cao trào, cũng hấp dẫn đó chứ!

*EDM là viết tắt của Electronic Dance Music, là 1 nhánh được tách ra của Electronic Music. EDM nghe qua thì người Việt mình thường bảolà nhạc nhảy, nhạc sàn.

EDM không phải dòng nhạc mà tôi thích, nhưng bài hát này quả thực rất hay, không quá ồn, nghe rồi lại thành nghiện, thành ra, ngồi trên xe tôi cứ lẩm nhẩm hát theo mãi. Tới khi tới nơi rồi mới như sực tỉnh.

Tháo tai nghe ra, tôi mỉm cười với Hoàng Yến: - Nhạc hay lắm! Cảm ơn nha!

Hoàng Yến nhìn tôi, sững người giống hệt bộ dạng của Triệu Vân khi nghe tôi nói "cảm ơn", đáp lại rất nhiệt tình: - Tối tao bắn nhạc cho. Mau vào thôi!

Tôi gật đầu, rồi ngẩng đầu lên nhín quán bar. Chỉ thấy một biển hiệu ghi “1999”, các con số được trang trí bằng đèn neon, sáng lấp la lấp lánh, nổi bần bật trên nền trời buổi tối. Tôi đoán, chắc lấy năm thành lập làm tên bar luôn nhỉ?

Chúng tôi nhanh chóng bước vào trong. Từ lúc ở ngoài, tôi đã nghe thấy tiếng nhạc sôi động phát ra, càng vào sâu, tiếng nhạc càng to, càng ồn ã. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến nơi này, mặc dù không thích âm nhạc lắm nhưng cũng không làm giảm sự hứng thú của tôi xuống một chút nào.

Lúc bước vào đại sảnh, tôi hoàn toàn bị choáng ngợp. Tôi đã từng nhìn thấy khung cảnh bên trong một quán bar trên báo rất nhiều lần rồi, nhưng xem ảnh sao có thể thú vị bằng tận mắt nhìn thấy được. Ấn tượng đầu tiên của tôi về nơi này là có rất nhiều người, cực kì nhiều. Hồng Anh cầm tay tôi, vừa đi vừa dẹp đường, dẫn tôi tới bàn đã đặt sẵn ở bên trong, không ngờ ở đó, Phong và năm, sáu anh chàng khác đã ngồi trước từ lúc nào.

Và hiển nhiên là tôi được ấn xuống ngồi bên cạnh Phong, không một ai ngăn cản, cũng không một ai nói gì. Còn về cậu ta thì có vẻ đang rất bất cần đời, vừa nhấm nháp ly rượu óng ánh vàng như màu nước tiểu vừa đăm đăm nhìn vào phía đám đông đang nhảy ngoài kia. Tôi vừa ngồi xuống, cậu ta liền nhăn mặt rồi lặng lẽ ngồi dịch sang. Tôi quá quen rồi, nên cũng coi như không để ý.

Tôi nhìn về phía sân khấu, nơi có một cô vũ nữ mặc đồ xuyên thấu đang múa cột. Chân cô ta dài ơi là dài, uốn éo xung quanh hệt như một con rắn. Trên cao, có một DJ người tây đang chơi nhạc, một bài nhạc sàn rất sôi động, đến đoạn điệp khúc cao trào, cả sàn nhảy như vỡ òa, ánh đèn bảy màu phát ra từ quả cầu treo phía trên chuyển động không ngừng, hòa hợp với điệu nhảy điên cuồng ở dưới.

Cả bàn kéo nhau ra bắt đầu nhảy, thành ra chỉ còn mỗi tôi với Phong ngồi lại. Tôi biết điều đứng dậy ngồi sang chỗ khác, cách xa cậu ta. Tôi nhìn vào đám bạn của Phong, ngạc nhiên vì chẳng thấy Khánh đâu cả. Sao thế nhỉ? Không phải anh ta cũng thuộc hội bạn thân của Phong sao?



Đúng lúc đó thì điện thoại tôi thông báo có tin nhắn mớii, là từ Khánh. Tôi mỉm cười, linh thiêng thật, vừa nhắc tới anh ta xong: “Việc luyện tập thế nào rồi, quý cô tiểu thư bánh bèo?”

“Tôi chưa luyện tập được cái gì đây này. Đang ở bar.”

“Mới đầu năm mà đã ăn chơi dữ thế!”

“Xì, chuyến này là bị ép phải đi, chứ không thì tôi cũng chả đi đâu. Sao anh không đi cùng Phong? Tôi thực sự rất ngạc nhiên đấy.”

“Sao tôi phải đi cùng cậu ta nhỉ?” kèm một cái nhãn dán hình con gấu trúc với vẻ mặt khó hiểu cùng cái dấu hỏi chấm to đùng trên đầu.

“Thì bạn bè với nhau có tụ tập thì cũng phải tụ tập đông đủ chứ!” Tôi nhắn lại với vẻ khó hiểu không kém.

“Bạn bè? Haha, tôi với Khải Phong chưa thân tới mức đấy đâu, tiểu thư bánh bèo à. Dù tôi đã cứu cậu ta một lần nhưng quan hệ giữa bọn tôi cũng chỉ dừng lại ở mức xã giao thôi!” Khánh nhắn, đặc biệt gửi thêm 3 cái nhãn dán hình gấu trúc ôm bụng cười lăn lộn.

Tôi đọc tin xong, cũng chẳng biết phải nói gì tiếp nên đành tắt điện thoại đi. Xem ra tôi đã hiểu lầm gì đó về Khánh rồi. Dựa trên trí nhớ khá tốt của mình, tôi chỉ biết có hai thằng tên Hùng và Long là thân cận với Phong nhất và cũng xuất hiện nhiều nhất, sau còn mấy thằng nữa nhưng tôi không nhớ được tên. Vì nhiều lần thấy nói chuyện, Khánh tỏ ra rất hiểu biết về Phong nên tôi mới mặc định anh ta thuộc cái nhóm tôi không nhớ tên đấy.

Còn cả chuyện Khánh cũng biết Kim và Phong đính hôn nữa. Nếu anh ta biết chuyện đấy, mà lại không thân với Phong thì chỉ có thể là… thân với Kim mà thôi! Nhưng tôi không nhớ trong nửa cuốn truyện đầu mà tôi đã đọc có nhắc tới việc Thiên Kim thân cận với một chàng trai nào cả. Vậy thì, Khánh là ai, và đóng vai gì trong câu chuyện ấy? Hay chỉ là một nhân vật không liên quan vô tình bị lôi kéo vào?

Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình. Đúng lúc đó thì một cô gái có mái tóc xoăn bồng bềnh, cùng với thân hình nuột nà cực gợi cảm bước tới. Cô ta mặc một chiếc áo hai dây mảnh, khoe ra vòng eo thon, kết hợp với quần đùi ngắn cũn cỡn, ôm sát vào vòng ba nảy nở của mình. Ngoại trừ việc mặt trang điểm trông như chuyển giới thì còn lại rất hoàn hảo.

Cô nàng sải bước tới chỗ Khải Phong (biết ngay mà!), tay cầm ly rượu ngúng nguẩy hai quả bưởi trước ngực, ngồi xuống ép sát vào người cậu ta, ánh mắt long lanh hút hồn, giọng ngọt ngào như mía lùi: - Anh trai, sao lại ngồi đây một mình cô đơn thế?

Tôi nghe tới đây thì không nhịn được cười, đành quay mặt đi, không dám xem tiếp. Tốt xấu gì nhìn mặt Khải Phong chắc chắn là trẻ hơn cô ta rất nhiều, non choẹt, búng ra sữa thế kia mà phang ngay cho câu “anh trai”. Bà chị ơi, cậu ta chưa xưng “cô, cháu” là may phước lắm rồi đấy!

Tôi len lén liếc nhìn ra sau, chỉ thấy cô ta đang ra sức cọ cọ hai trái bưởi vào tay cậu ta, buông lời ve vãn, tán tỉnh. Mặt Khải Phong càng lúc càng đen, không nhịn được nữa, cậu ta hất tay lên, lạnh giọng quát: - Cút!

Được lắm, rất có khí thế! Tôi thầm khen gợi cậu ta, cuối cùng trong suốt bao nhiêu ngày tháng chung sống, tôi cũng có thể nhìn thấy tí đàn ông của thằng nhóc này, coi như không uổng cái chức danh nam chính huyền thoại. Bà chị kia mặt mũi nhăn nhó, hất tóc đứng dậy bỏ đi.

Đoạn chị ta lướt qua người tôi, tôi thật sự rất muốn kéo lại, an ủi bảo, chị đừng buồn, thằng đó bị gay đấy. Nhất định tôi sẽ đem hết lòng phèo, tim gan ra để có thể nói câu đấy chân thành nhất có thể! Mẹ ơi, hàng như này còn chê thì chắc chắn là gay rồi.

Lấy ví dụ điển hình là tôi đây. Ngoài thân hình đẫy đà đẹp từng xen ti mét này thì còn có cả cái mặt tiền xinh như nữ thần tái thế, cậu ta còn chẳng thèm để ý thì thôi. Tôi nghĩ mà thấy mới đúng làm sao! Khéo có khi nếu không gặp được Nhi, cậu ta yêu đàn ông cũng hợp phết đấy chứ!

Phong nhấp một ngụm rượu, khuôn mặt đăm đăm nhìn về phía tôi, tướng ngồi trông rất bất cần đời. Cậu ta nhìn tôi, tôi cũng chẳng kiêng dè gì nhìn lại. Rất nhanh, Phong chuyển hướng nhìn ra phía khác, tiếp tục uống rượu kiểu vô cùng “so deep”**.

** Ý là trông rất tâm trạng, diễn sâu ấy.

Chẳng hiểu sao, nhìn cậu ta uống rượu, tôi lại thấy thèm. Lúc trước thi thoảng đi họp lớp cấp ba, tôi cũng có uống tí rượu trắng, tôi thuộc dạng tửu lượng khá cao, nên thấy cũng bình thường. Trước mặt tôi, cốc rượu vàng óng lấp la lấp lánh trông cực kì mời gọi.

Tôi rất khát, nhưng ở quán bar thì ai bán nước lọc? Thôi thì, cứ thử một chút chắc cũng không sao!

Tôi cầm ly rượu lên, uống liền một lèo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Đại Đổi Mới - Nữ Phụ Lên Ngôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook