Thời Đại Đổi Mới - Nữ Phụ Lên Ngôi
Chương 8
Rêu
29/06/2016
Cảm nhận đầu tiên của tôi sau khi nốc sạch sẽ ly rượu đó chính là: Ngon tuyệt!
Đây là lần đầu tiên tôi thấy rượu lại ngon như vậy, cay cay lại ngọt ngọt, đúng là loại rượu dành cho lũ nhà giàu có khác. Tôi bắt đầu uống nhiều hơn, rót ra, uống, rồi lại rót ra, lại uống,…
Không biết tại sao, tôi lại thích nốc rượu thật lực, không giống như cậu quý tử nào đó, cứ phải nhâm nhi từng hớp nhỏ, mắt nhìn đăm đăm về một phía, mãi chưa hết nổi một cốc. Haha, rõ là không biết uống rượu!
Tôi bật cười khanh khách đến là rùng rợn. Chà, cái cảm giác mụ mị lại phê phê này nó mới thích làm sao! Đúng lúc đó, Phong đưa tay vỗ nhẹ lên mặt bàn tạo tiếng vang, thu hút sự chú ý của tôi từ ly rượu óng ánh màu nước tiểu sang khuôn mặt cau có của cậu ta.
- Hôm nay cô và Nhi hẹn nhau ra đã nói gì thế?
Khải Phong hỏi tôi, mặt hình sự. Tôi “hửm” một tiếng, khuôn mặt hơi hất lên. Hẹn nhau ra nói gì ư? Nhìn cái kiểu hỏi cũng đủ thấy là không moi móc được từ Nhi nên quay sang moi móc tôi đây mà. Hừ, Nhi không nói, chẳng lẽ tôi lại nói?
- Chẳng có gì cả. – Tôi đáp, kết thúc câu nói còn bồi thêm một tiếng hỉ mũi đầy khinh bỉ, là khinh bỉ, KHINH BỈ đấy. Ranh con, tưởng bà đây vẫn là con nhỏ Thiên Kim ngu ngốc mê cưng như điếu đổ á hả?
Phong im bặt luôn. Tôi lại bật cười lần nữa, nhìn cái mặt cậu ta như bị khó đẻ thế kia, tôi lại thấy vui vẻ hơn hẳn, tiếp tục uống rượu. Lần này không rót ra cốc nữa, tôi cầm cả chai, tu thật lực. Đợi tới khi uống xong, mới “khà” một cái thật thỏa mãn.
Tôi nhìn ra phía sàn nhảy, ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc ù ù đến kì lạ, và những con người “thiếu vải” đang ra sức nhảy như cào cào kia bỗng quay cuồng, rồi nhân hai, nhân ba lên,… Tôi lắc lắc đầu, bắt đầu cảm thấy choáng váng rồi đấy.
Tiếng nhạc xập xình lọt vào tai tôi liền trở thành những âm thanh nhức nhối đầu óc, tôi đưa tay bịt lỗ tai, rồi đứng bật dậy, chạy thẳng ra ngoài. May là tôi mang tông, không thì chắc sẽ ngã mất nếu cứ đi cái kiểu lảo đà lảo đảo thế này.
Tôi ra được tới bên ngoài rồi sau đó đi bộ một đoạn cách xa cái quán bar đấy một chút cho khỏi phải nghe thấy cái tiếng đinh tai nhức óc kia nữa. Nhưng sau đó, một cơn buồn nôn ập tới. Tôi không tìm thấy một cái thùng rác hay nhà vệ sinh công cộng nào quanh đây cả, mà cúi xuống nôn luôn tại chỗ thì thật mất vệ sinh làm sao!
Không còn cách nào khác, tôi gắng chạy vào một con ngõ nhỏ tối hun hút trên đường, may thay là ở đó có thùng rác nhà dân, tôi liền ghé vào, ra sức nôn thốc nôn tháo, nôn như muốn dứt luôn cả dạ dày ra ngoài.
Nôn xong, tôi còn ho khan mấy tiếng nữa, mùi rác hôi thối bốc lên tận não tôi, kích thích tôi nôn thêm mấy trận nữa. Lúc này tôi mới thấy khổ làm sao! Ấy thế mà tôi cứ nghĩ tửu lượng mình cao lắm, hóa ra rồi cũng bại trận dưới loại rượu mạnh mà tôi uống lấy uống để trong quán bar này. Nhưng đó vẫn chưa phải tận cùng đau khổ mà tối đó tôi phải gánh chịu…
- Cô em, nôn xong rồi chứ? - Một bàn tay thô ráp nắm lấy đuôi tóc tôi, túm chặt rồi kéo ngược lại sau. Tôi đau muốn hét lên, lưng va vào một bộ ngực núng nính mỡ, à không, là một phản thịt bẩn thỉu mới phải.
- Mày là ai? – Tôi la to, rồi đưa bộ móng tay xinh đẹp của Kim lên cào mấy cái vào bàn tay đang nắm tóc tôi của gã béo đằng sau.
Gã bị cào tới chảy máu, liền kêu như heo bị chọc tiết rồi buông tôi ra. Mất thăng bằng, tôi ngã dúi dụi xuống nền đất. Gã béo đó sau một hồi xuýt xoa thì liền quát lên đầy tức giận:
- Mẹ cái con đĩ cái khốn nạn này! Chúng mày, nhấc nó dậy cho tao!
Đầu óc tôi vốn đã không được tỉnh táo, nay lại thêm cú ngã này nữa, khiến cho tôi lại càng thêm mơ hồ, đành bất lực bị hai tên to con khác tới túm tay túm chân lôi thẳng dậy. Chúng ép tôi phải nhìn đối diện với gã béo ấy. Gã chửi tôi một thôi một hồi, hết “con đĩ”, “con điếm” lại đến “con chó cái”,…
Tôi nghe mà giận tím cả người, thực sự muốn lao đến đấm vỡ cái mặt béo ú kia. Nhưng cũng đành bó tay thôi vì hai thằng đồng bọn của gã giữ tôi cực kì chặt, mà chính bản thân tôi lại còn đang ngà ngà say như thế này nữa.
Cho tới khi bàn tay múp míp thịt kia đặt lên mặt tôi vuốt ve, tôi mới có thể tỉnh táo hơn đôi chút trong hơi men rượu. À đúng rồi, tổ sư nhà nó nữa chứ! Tôi sắp bị hãm hiếp tập thể!
Tôi vội vội vàng vàng vùng vẫy thật lực. Vừa giằng co vừa chửi: - Mẹ nhà chúng mày, mau bỏ ra, bỏ ra…
Nhưng ba con lợn đực ấy lại vờ như không nghe thấy, tiếp tục giữ tôi chặt hơn, mà bàn tay của thằng béo kia đã từ từ đi xuống xương quai xanh của tôi. Một nụ cười nham nhở nở ra trên khuôn mặt xấu xí ấy, nhấm chìm tôi vào trong nỗi tuyệt vọng.
- Đừng có chạm vào người tao!!! – Tôi la lên: - Bớ làng nước ơi, ở đây có kẻ hiếp dâm, cứu tôi với !!!
- Cái con đàn bà bẩn thỉu này! – Gã giữ tay trái tôi gầm lên, sau đó liền đưa tay bịp miệng tôi, buông lời đe dọa: - Mày thử kêu nữa xem! Xem tao có đập nát cái mồm mày ra không?
Bàn tay gã này nồng nặc mùi đồ ăn với dầu mỡ, lại đầy vết chai sạn bóp chặt lấy miệng tôi, vừa đau vừa hôi, tôi thực sự sắp phát điên lên rồi. Đánh chết tôi cũng chẳng ngờ rồi sẽ có ngày mình bị hiếp dâm tập thể tại cái nơi khỉ ho cò gáy này, đã thế cũng chẳng phải cơ thể của mình luôn.
Gã béo từ từ sờ xuống bầu ngực tròn đầy đặn của tôi, lúc này, tôi đã thật sự hoảng sợ đến tột cùng, hai mắt cũng rưng rưng lệ. Không, không được, không được phép chạm vào tôi!!!
- Ôi ai thế này? Có phải Kim xinh đẹp đó không?
Đúng cái lúc dầu sôi lửa bỏng ấy, ở đầu ngõ bỗng xuất hiện hai đứa con trai, một trong số hai thằng cất giọng cao vút. Vì ngược sáng nên tôi không nhìn rõ mặt, cũng chẳng biết là giọng của ai, đành phải dùng đôi mắt đã ngân ngấn lệ nhìn về phía hai người đó, như đang cầu xin hãy cứu lấy bản thân mình.
Gã béo rời tay khỏi người tôi, đôi mắt bé xíu nhăn lại, nhìn về phía đầu ngõ: - Bọn mày là ai? Muốn gì?
Trong bóng tối, tôi lờ mờ nhìn thấy nụ cười nhếch mép đầy khinh miệt của anh chàng thứ hai, anh ta lên tiếng, đồng thời anh bạn bên cạnh cũng bắt đầu nắm tay nắm chân tạo ra những tiếng “răng rắc” rất đáng sợ:
- Bọn tao là ai không quan trọng, nhưng bọn tao muốn cô ấy.
Vừa dứt lời, hai thân hình cao lớn đã di chuyển cực nhanh đến trước mặt tên béo ấy, bắt đầu đánh đấm dã man. Gã béo bị thụi một cú vào cái bụng tròn lẳng của mình, thêm một cú vào tấm lưng dày như phản thịt. Gã tức giận kêu la oai oái:
- Bọn mày đâu, cứu tao!!!
Hai gã kia buông tôi ra ngay, nhào vào trận chiến, lấy thế đông người hơn mà áp đảo. Tôi không còn chỗ chống đỡ nữa, cơ thể liền khụy xuống nền đất. Nhưng lúc ấy, khi những tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai càng lúc càng nhiều, tôi lập tức ép bản thân phải tỉnh tảo, nhanh chóng đứng dậy, khập khiễng đi về phía cửa ngõ.
- Oái mẹ ơi! – Nhưng tiếng hét cực lớn của gã lúc nãy đã bịp mồm tôi đã thành công giữ chân tôi lại.
Tựa người vào tường, tôi đưa mắt nhìn ra sau, chỉ thấy ba gã giở trò đồi bại với mình nay đã nằm la liệt dưới đất với khuôn mặt đầm đìa máu me. Nhìn thấy máu, ngửi thấy mùi tanh, tôi lại bị kích thích, nôn khan mấy tiếng. Lúc ngẩng đầu lên, đã thấy hai anh chàng nọ đã đứng trước mặt từ lúc nào, vây lấy tôi.
- Cảm ơn… - Tôi sụt sịt, dụi dụi hai mắt hoe hoe đỏ của mình.
- Cảm ơn cái gì chứ! – Anh chàng đầu tiên vỗ vỗ lên vai tôi, cười sảng khoái: - Xem cô kìa, chắc hẳn là đã bị dọa cho sợ xanh mặt rồi ha!
- Vốn bọn tôi cũng chẳng định cứu đâu, nhưng nhìn cô khóc trông thảm quá! – Anh chàng thứ hai nói xen vào, nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: - Hơn cả, dù thế nào thì cô cũng là “vợ chưa cưới” của thẳng Phong, để cô bị hãm hiếp bởi ba thằng như vậy thì thật mất mặt cho nó làm sao!
- Hai anh… - Nghe thấy cứu tinh của mình nhắc tới Khải Phong, tôi mới điếng người. Ánh sáng từ đèn đường rọi vào hai khuôn mặt ấy, không quá đẹp trai, nhưng nhìn cũng tử tế, sáng sủa. Trông sẽ rất lãng tử, thư sinh nếu tôi không để ý tới hai hình xăm hình rồng chi chít trên cổ bọn họ. Tôi âm thầm nuốt nước bọt cái ực.
Vào đúng khoảnh khắc đó, một dàn những âm thanh của xe moto phân phối lớn dội vào tai tôi. Xung quanh ba đứa bọn tôi, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm khoảng hai chục người khác, trông cách ăn mặc thì có vẻ là dân giang hồ, tay chơi thứ thiệt.
- Anh Long, anh Hùng. – Một tên chạy tới chỗ hai vị cứu tinh của tôi, khuôn mặt hết sức dữ tợn. Nghe thấy hai cái tên này, tôi lập tức đoán ra ngay thân phận của hai anh chàng kia. Bạn thân huyền thoại của Khải Phong!
- Xử lí đi. – Anh chàng thứ hai tên Hùng đánh mắt vào bên trong. Tên kia hiểu ý, lập tức gọi thêm ba bốn thằng nữa nào, cùm kẹp mấy gã kia lại, lôi ra ngoài.
Long nhìn xung quanh, rồi nhăn mặt hỏi:
- Phong đâu?
- Đại ca vừa nghe tin đã sai bọn em đi tới trước, nói là sẽ đến ngay sau ạ. – Một tên đứng gần đó cung kính đáp.
Đầu óc tôi tỉnh táo một cách kinh ngạc. Đẩy mấy người đang đứng chắn trước mặt ra, tôi lảo đảo bước ra ngoài. Vốn định bỏ đi ngay nhưng khi vừa nhìn thấy tên béo nãy đưa bàn tay bẩn thỉu của gã sờ soạng người tôi kia, cơn giận dữ trong tôi lại sôi sục. Tôi tiến đến chỗ gã. Gã nhìn thấy tôi, liền chột dạ, người run lên một cái.
Tên đang giữ tay gã thấy thế thì liền cười, buông lời dọa dẫm:
- Tỉnh ngộ chưa? Mày có biết mày vừa động vào ai không?
Hai mắt gã béo đã long sòng sọc, gã không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khiếp đảm. Tôi cuộn tay lại, mắt trừng lên, thẳng thừng tát gã một cái thật mạnh:
- Tổ sư nhà mày! – Tôi chửi, nhớ tới những gì mà gã đã làm với mình, tôi lại không kìm được mà muốn giết gã ngay lập tức.
- Lúc nãy, mày nói tao là gì cơ? – Tôi túm cổ áo gã, siết chặt, ép gã phải nhìn thẳng mặt mình: - Con đĩ? Con điếm? Con chó cái? Con ca ve đứng đường? Mày gọi tao là gì hả thằng chó này?
Mỗi một danh xưng, tôi tát gã một cái. Má, tai, đầu gã đã bị những cái tát của tôi làm cho đỏ ửng lên, trông chẳng khác nào con lợn hồng rực. Gã bị đánh, bị chửi tới mất bình tĩnh, dù không làm được gì tôi những vẫn rất già mồm cãi lại:
- Tao đã nói gì sai à? Phải, tao gọi mày là con đĩ đấy, vì đúng là thế mà. Mày nhìn mày xem, con gái con đứa đêm hôm ăn mặc hở mông hở đít lượn tới lượn lui ngoài phố, khác gì mấy con ca ve chuyên đứng đường? Bố mẹ mày không dạy mày ra đường phải ăn mặc sao cho tử tế à? Tao động vào mày, chẳng phải là do mày cố tình mời gọi trước… Á!
Không đợi gã nói hết, tôi đã đưa tay túm lấy cái mặt gã, bóp chặt hai cái má đầy ắp thịt ấy. Tôi rít lên:
- Ai nói với mày cứ ăn mặc hở hang là ca ve, là mời gọi? Ai nói với mày con gái ngoan là cứ phải ăn mặc kín đáo khi ra đường? Lại còn dám lôi cả bố mẹ tao ra! Ờ đấy, bố mẹ tao không hề cấm cản tao ăn mặc như này ra ngoài đấy, thế còn bố mẹ mày thì sao? Họ không dạy mày ra đường phải “kéo khóa quần”* lên à? Không dạy mày không được cưỡng ép tình dục bất kì cô gái nào à? Giờ mày muốn thế nào? Muốn lên đồn ngồi uống trà rồi đàm đạo vấn đề “ăn mặc hở hang là mời gọi” với công an không?
Tôi càng nói càng hăng, tay lại càng không kiềm chế được mà tát gã lia lịa. Tôi nghĩ mà tức. Trong chuyện này, tôi rõ ràng là nạn nhân, nạn nhân của một vụ “suýt” cưỡng hiếp tập thể, vậy mà mới đó đã bị lật thành do tôi mời gọi trước, cứ ăn mặc hở hang thì là ca ve ư?
- Mẹ kiếp! Mày cứ thử động vào “chỗ ấy” của tao xem, xem xem tao có thiến mày ngay không, thằng khốn nạn!
- Thôi đủ rồi Kim ơi! Cảnh sát đến rồi kia kìa. Dừng lại đi! – Chẳng biết ba cô “bạn thân” của tôi đã tới từ khi nào, nhảy bổ vào hết túm tay lại túm chân, ra sức ngăn cản tôi dần cho cái thằng béo đó một trận.
- Lôi nó lên xe đi mau lên! – Triệu Vân nói với giọng hốt hoảng. Hồng Anh và Hoàng Yến gật đầu, dùng sức kéo tôi lên.
- Buông ra, buông ra ngay! Hôm nay tao nhất định phải cho thằng đấy một trận… - Tôi giẫy nảy lên, gào thét, nhưng sức của một đứa đã xỉn quắc cần câu sao có thể địch lại những hai người bình thường cơ chứ!
Tôi dễ dàng bị kéo lên xe, bị chúng nó bịp mồm rồi phóng xe vù đi mất.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy rượu lại ngon như vậy, cay cay lại ngọt ngọt, đúng là loại rượu dành cho lũ nhà giàu có khác. Tôi bắt đầu uống nhiều hơn, rót ra, uống, rồi lại rót ra, lại uống,…
Không biết tại sao, tôi lại thích nốc rượu thật lực, không giống như cậu quý tử nào đó, cứ phải nhâm nhi từng hớp nhỏ, mắt nhìn đăm đăm về một phía, mãi chưa hết nổi một cốc. Haha, rõ là không biết uống rượu!
Tôi bật cười khanh khách đến là rùng rợn. Chà, cái cảm giác mụ mị lại phê phê này nó mới thích làm sao! Đúng lúc đó, Phong đưa tay vỗ nhẹ lên mặt bàn tạo tiếng vang, thu hút sự chú ý của tôi từ ly rượu óng ánh màu nước tiểu sang khuôn mặt cau có của cậu ta.
- Hôm nay cô và Nhi hẹn nhau ra đã nói gì thế?
Khải Phong hỏi tôi, mặt hình sự. Tôi “hửm” một tiếng, khuôn mặt hơi hất lên. Hẹn nhau ra nói gì ư? Nhìn cái kiểu hỏi cũng đủ thấy là không moi móc được từ Nhi nên quay sang moi móc tôi đây mà. Hừ, Nhi không nói, chẳng lẽ tôi lại nói?
- Chẳng có gì cả. – Tôi đáp, kết thúc câu nói còn bồi thêm một tiếng hỉ mũi đầy khinh bỉ, là khinh bỉ, KHINH BỈ đấy. Ranh con, tưởng bà đây vẫn là con nhỏ Thiên Kim ngu ngốc mê cưng như điếu đổ á hả?
Phong im bặt luôn. Tôi lại bật cười lần nữa, nhìn cái mặt cậu ta như bị khó đẻ thế kia, tôi lại thấy vui vẻ hơn hẳn, tiếp tục uống rượu. Lần này không rót ra cốc nữa, tôi cầm cả chai, tu thật lực. Đợi tới khi uống xong, mới “khà” một cái thật thỏa mãn.
Tôi nhìn ra phía sàn nhảy, ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc ù ù đến kì lạ, và những con người “thiếu vải” đang ra sức nhảy như cào cào kia bỗng quay cuồng, rồi nhân hai, nhân ba lên,… Tôi lắc lắc đầu, bắt đầu cảm thấy choáng váng rồi đấy.
Tiếng nhạc xập xình lọt vào tai tôi liền trở thành những âm thanh nhức nhối đầu óc, tôi đưa tay bịt lỗ tai, rồi đứng bật dậy, chạy thẳng ra ngoài. May là tôi mang tông, không thì chắc sẽ ngã mất nếu cứ đi cái kiểu lảo đà lảo đảo thế này.
Tôi ra được tới bên ngoài rồi sau đó đi bộ một đoạn cách xa cái quán bar đấy một chút cho khỏi phải nghe thấy cái tiếng đinh tai nhức óc kia nữa. Nhưng sau đó, một cơn buồn nôn ập tới. Tôi không tìm thấy một cái thùng rác hay nhà vệ sinh công cộng nào quanh đây cả, mà cúi xuống nôn luôn tại chỗ thì thật mất vệ sinh làm sao!
Không còn cách nào khác, tôi gắng chạy vào một con ngõ nhỏ tối hun hút trên đường, may thay là ở đó có thùng rác nhà dân, tôi liền ghé vào, ra sức nôn thốc nôn tháo, nôn như muốn dứt luôn cả dạ dày ra ngoài.
Nôn xong, tôi còn ho khan mấy tiếng nữa, mùi rác hôi thối bốc lên tận não tôi, kích thích tôi nôn thêm mấy trận nữa. Lúc này tôi mới thấy khổ làm sao! Ấy thế mà tôi cứ nghĩ tửu lượng mình cao lắm, hóa ra rồi cũng bại trận dưới loại rượu mạnh mà tôi uống lấy uống để trong quán bar này. Nhưng đó vẫn chưa phải tận cùng đau khổ mà tối đó tôi phải gánh chịu…
- Cô em, nôn xong rồi chứ? - Một bàn tay thô ráp nắm lấy đuôi tóc tôi, túm chặt rồi kéo ngược lại sau. Tôi đau muốn hét lên, lưng va vào một bộ ngực núng nính mỡ, à không, là một phản thịt bẩn thỉu mới phải.
- Mày là ai? – Tôi la to, rồi đưa bộ móng tay xinh đẹp của Kim lên cào mấy cái vào bàn tay đang nắm tóc tôi của gã béo đằng sau.
Gã bị cào tới chảy máu, liền kêu như heo bị chọc tiết rồi buông tôi ra. Mất thăng bằng, tôi ngã dúi dụi xuống nền đất. Gã béo đó sau một hồi xuýt xoa thì liền quát lên đầy tức giận:
- Mẹ cái con đĩ cái khốn nạn này! Chúng mày, nhấc nó dậy cho tao!
Đầu óc tôi vốn đã không được tỉnh táo, nay lại thêm cú ngã này nữa, khiến cho tôi lại càng thêm mơ hồ, đành bất lực bị hai tên to con khác tới túm tay túm chân lôi thẳng dậy. Chúng ép tôi phải nhìn đối diện với gã béo ấy. Gã chửi tôi một thôi một hồi, hết “con đĩ”, “con điếm” lại đến “con chó cái”,…
Tôi nghe mà giận tím cả người, thực sự muốn lao đến đấm vỡ cái mặt béo ú kia. Nhưng cũng đành bó tay thôi vì hai thằng đồng bọn của gã giữ tôi cực kì chặt, mà chính bản thân tôi lại còn đang ngà ngà say như thế này nữa.
Cho tới khi bàn tay múp míp thịt kia đặt lên mặt tôi vuốt ve, tôi mới có thể tỉnh táo hơn đôi chút trong hơi men rượu. À đúng rồi, tổ sư nhà nó nữa chứ! Tôi sắp bị hãm hiếp tập thể!
Tôi vội vội vàng vàng vùng vẫy thật lực. Vừa giằng co vừa chửi: - Mẹ nhà chúng mày, mau bỏ ra, bỏ ra…
Nhưng ba con lợn đực ấy lại vờ như không nghe thấy, tiếp tục giữ tôi chặt hơn, mà bàn tay của thằng béo kia đã từ từ đi xuống xương quai xanh của tôi. Một nụ cười nham nhở nở ra trên khuôn mặt xấu xí ấy, nhấm chìm tôi vào trong nỗi tuyệt vọng.
- Đừng có chạm vào người tao!!! – Tôi la lên: - Bớ làng nước ơi, ở đây có kẻ hiếp dâm, cứu tôi với !!!
- Cái con đàn bà bẩn thỉu này! – Gã giữ tay trái tôi gầm lên, sau đó liền đưa tay bịp miệng tôi, buông lời đe dọa: - Mày thử kêu nữa xem! Xem tao có đập nát cái mồm mày ra không?
Bàn tay gã này nồng nặc mùi đồ ăn với dầu mỡ, lại đầy vết chai sạn bóp chặt lấy miệng tôi, vừa đau vừa hôi, tôi thực sự sắp phát điên lên rồi. Đánh chết tôi cũng chẳng ngờ rồi sẽ có ngày mình bị hiếp dâm tập thể tại cái nơi khỉ ho cò gáy này, đã thế cũng chẳng phải cơ thể của mình luôn.
Gã béo từ từ sờ xuống bầu ngực tròn đầy đặn của tôi, lúc này, tôi đã thật sự hoảng sợ đến tột cùng, hai mắt cũng rưng rưng lệ. Không, không được, không được phép chạm vào tôi!!!
- Ôi ai thế này? Có phải Kim xinh đẹp đó không?
Đúng cái lúc dầu sôi lửa bỏng ấy, ở đầu ngõ bỗng xuất hiện hai đứa con trai, một trong số hai thằng cất giọng cao vút. Vì ngược sáng nên tôi không nhìn rõ mặt, cũng chẳng biết là giọng của ai, đành phải dùng đôi mắt đã ngân ngấn lệ nhìn về phía hai người đó, như đang cầu xin hãy cứu lấy bản thân mình.
Gã béo rời tay khỏi người tôi, đôi mắt bé xíu nhăn lại, nhìn về phía đầu ngõ: - Bọn mày là ai? Muốn gì?
Trong bóng tối, tôi lờ mờ nhìn thấy nụ cười nhếch mép đầy khinh miệt của anh chàng thứ hai, anh ta lên tiếng, đồng thời anh bạn bên cạnh cũng bắt đầu nắm tay nắm chân tạo ra những tiếng “răng rắc” rất đáng sợ:
- Bọn tao là ai không quan trọng, nhưng bọn tao muốn cô ấy.
Vừa dứt lời, hai thân hình cao lớn đã di chuyển cực nhanh đến trước mặt tên béo ấy, bắt đầu đánh đấm dã man. Gã béo bị thụi một cú vào cái bụng tròn lẳng của mình, thêm một cú vào tấm lưng dày như phản thịt. Gã tức giận kêu la oai oái:
- Bọn mày đâu, cứu tao!!!
Hai gã kia buông tôi ra ngay, nhào vào trận chiến, lấy thế đông người hơn mà áp đảo. Tôi không còn chỗ chống đỡ nữa, cơ thể liền khụy xuống nền đất. Nhưng lúc ấy, khi những tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai càng lúc càng nhiều, tôi lập tức ép bản thân phải tỉnh tảo, nhanh chóng đứng dậy, khập khiễng đi về phía cửa ngõ.
- Oái mẹ ơi! – Nhưng tiếng hét cực lớn của gã lúc nãy đã bịp mồm tôi đã thành công giữ chân tôi lại.
Tựa người vào tường, tôi đưa mắt nhìn ra sau, chỉ thấy ba gã giở trò đồi bại với mình nay đã nằm la liệt dưới đất với khuôn mặt đầm đìa máu me. Nhìn thấy máu, ngửi thấy mùi tanh, tôi lại bị kích thích, nôn khan mấy tiếng. Lúc ngẩng đầu lên, đã thấy hai anh chàng nọ đã đứng trước mặt từ lúc nào, vây lấy tôi.
- Cảm ơn… - Tôi sụt sịt, dụi dụi hai mắt hoe hoe đỏ của mình.
- Cảm ơn cái gì chứ! – Anh chàng đầu tiên vỗ vỗ lên vai tôi, cười sảng khoái: - Xem cô kìa, chắc hẳn là đã bị dọa cho sợ xanh mặt rồi ha!
- Vốn bọn tôi cũng chẳng định cứu đâu, nhưng nhìn cô khóc trông thảm quá! – Anh chàng thứ hai nói xen vào, nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: - Hơn cả, dù thế nào thì cô cũng là “vợ chưa cưới” của thẳng Phong, để cô bị hãm hiếp bởi ba thằng như vậy thì thật mất mặt cho nó làm sao!
- Hai anh… - Nghe thấy cứu tinh của mình nhắc tới Khải Phong, tôi mới điếng người. Ánh sáng từ đèn đường rọi vào hai khuôn mặt ấy, không quá đẹp trai, nhưng nhìn cũng tử tế, sáng sủa. Trông sẽ rất lãng tử, thư sinh nếu tôi không để ý tới hai hình xăm hình rồng chi chít trên cổ bọn họ. Tôi âm thầm nuốt nước bọt cái ực.
Vào đúng khoảnh khắc đó, một dàn những âm thanh của xe moto phân phối lớn dội vào tai tôi. Xung quanh ba đứa bọn tôi, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm khoảng hai chục người khác, trông cách ăn mặc thì có vẻ là dân giang hồ, tay chơi thứ thiệt.
- Anh Long, anh Hùng. – Một tên chạy tới chỗ hai vị cứu tinh của tôi, khuôn mặt hết sức dữ tợn. Nghe thấy hai cái tên này, tôi lập tức đoán ra ngay thân phận của hai anh chàng kia. Bạn thân huyền thoại của Khải Phong!
- Xử lí đi. – Anh chàng thứ hai tên Hùng đánh mắt vào bên trong. Tên kia hiểu ý, lập tức gọi thêm ba bốn thằng nữa nào, cùm kẹp mấy gã kia lại, lôi ra ngoài.
Long nhìn xung quanh, rồi nhăn mặt hỏi:
- Phong đâu?
- Đại ca vừa nghe tin đã sai bọn em đi tới trước, nói là sẽ đến ngay sau ạ. – Một tên đứng gần đó cung kính đáp.
Đầu óc tôi tỉnh táo một cách kinh ngạc. Đẩy mấy người đang đứng chắn trước mặt ra, tôi lảo đảo bước ra ngoài. Vốn định bỏ đi ngay nhưng khi vừa nhìn thấy tên béo nãy đưa bàn tay bẩn thỉu của gã sờ soạng người tôi kia, cơn giận dữ trong tôi lại sôi sục. Tôi tiến đến chỗ gã. Gã nhìn thấy tôi, liền chột dạ, người run lên một cái.
Tên đang giữ tay gã thấy thế thì liền cười, buông lời dọa dẫm:
- Tỉnh ngộ chưa? Mày có biết mày vừa động vào ai không?
Hai mắt gã béo đã long sòng sọc, gã không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khiếp đảm. Tôi cuộn tay lại, mắt trừng lên, thẳng thừng tát gã một cái thật mạnh:
- Tổ sư nhà mày! – Tôi chửi, nhớ tới những gì mà gã đã làm với mình, tôi lại không kìm được mà muốn giết gã ngay lập tức.
- Lúc nãy, mày nói tao là gì cơ? – Tôi túm cổ áo gã, siết chặt, ép gã phải nhìn thẳng mặt mình: - Con đĩ? Con điếm? Con chó cái? Con ca ve đứng đường? Mày gọi tao là gì hả thằng chó này?
Mỗi một danh xưng, tôi tát gã một cái. Má, tai, đầu gã đã bị những cái tát của tôi làm cho đỏ ửng lên, trông chẳng khác nào con lợn hồng rực. Gã bị đánh, bị chửi tới mất bình tĩnh, dù không làm được gì tôi những vẫn rất già mồm cãi lại:
- Tao đã nói gì sai à? Phải, tao gọi mày là con đĩ đấy, vì đúng là thế mà. Mày nhìn mày xem, con gái con đứa đêm hôm ăn mặc hở mông hở đít lượn tới lượn lui ngoài phố, khác gì mấy con ca ve chuyên đứng đường? Bố mẹ mày không dạy mày ra đường phải ăn mặc sao cho tử tế à? Tao động vào mày, chẳng phải là do mày cố tình mời gọi trước… Á!
Không đợi gã nói hết, tôi đã đưa tay túm lấy cái mặt gã, bóp chặt hai cái má đầy ắp thịt ấy. Tôi rít lên:
- Ai nói với mày cứ ăn mặc hở hang là ca ve, là mời gọi? Ai nói với mày con gái ngoan là cứ phải ăn mặc kín đáo khi ra đường? Lại còn dám lôi cả bố mẹ tao ra! Ờ đấy, bố mẹ tao không hề cấm cản tao ăn mặc như này ra ngoài đấy, thế còn bố mẹ mày thì sao? Họ không dạy mày ra đường phải “kéo khóa quần”* lên à? Không dạy mày không được cưỡng ép tình dục bất kì cô gái nào à? Giờ mày muốn thế nào? Muốn lên đồn ngồi uống trà rồi đàm đạo vấn đề “ăn mặc hở hang là mời gọi” với công an không?
Tôi càng nói càng hăng, tay lại càng không kiềm chế được mà tát gã lia lịa. Tôi nghĩ mà tức. Trong chuyện này, tôi rõ ràng là nạn nhân, nạn nhân của một vụ “suýt” cưỡng hiếp tập thể, vậy mà mới đó đã bị lật thành do tôi mời gọi trước, cứ ăn mặc hở hang thì là ca ve ư?
- Mẹ kiếp! Mày cứ thử động vào “chỗ ấy” của tao xem, xem xem tao có thiến mày ngay không, thằng khốn nạn!
- Thôi đủ rồi Kim ơi! Cảnh sát đến rồi kia kìa. Dừng lại đi! – Chẳng biết ba cô “bạn thân” của tôi đã tới từ khi nào, nhảy bổ vào hết túm tay lại túm chân, ra sức ngăn cản tôi dần cho cái thằng béo đó một trận.
- Lôi nó lên xe đi mau lên! – Triệu Vân nói với giọng hốt hoảng. Hồng Anh và Hoàng Yến gật đầu, dùng sức kéo tôi lên.
- Buông ra, buông ra ngay! Hôm nay tao nhất định phải cho thằng đấy một trận… - Tôi giẫy nảy lên, gào thét, nhưng sức của một đứa đã xỉn quắc cần câu sao có thể địch lại những hai người bình thường cơ chứ!
Tôi dễ dàng bị kéo lên xe, bị chúng nó bịp mồm rồi phóng xe vù đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.