Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài
Chương 70: Mặc Dù Xa Cô Một Ngày, Cũng Sẽ Làm Anh Cảm Thấy Như Đằng Đẵng Ba Năm.
Nhứ Tiểu Thao
28/02/2022
Không chỉ một mình Tưởng Ban Hoa bị mất ngủ.
Lý Tiếu Thảo cũng thế.
Anh đang ngủ thì nhận được điện thoại của Lục Cẩn Diệp, nói ông sinh bệnh, ở bệnh viện, kêu anh nhanh chóng về nhà.
Phản ứng đầu tiên của anh là không thể đi, đi rồi thì không ai giúp Tưởng Ban Hoa.
Chính là...
Ai.
Anh lấy di động ra, đặt xong vé máy bay về nhà, sau đó nhắn tin cho Tưởng Ban Hoa, nói cho cô biết mình phải rời đi một ngày.
Kết quả cô gái kia nhanh chóng nhắn lại, hỏi: "Làm sao vậy? Vì cái gì?"
Anh đang đứng bên cạnh cửa sổ, ngoài phòng, ánh trăng sáng lạnh rọi nghiêng trên gương mặt, không che được nét cười nhạt trên môi anh.
"Trong nhà có chút việc, phải quay về xử lý."
Sau khi anh nhắn xong, lại nhắn tiếp: "Sao em còn chưa ngủ?"
Tưởng Ban Hoa đá văng chăn ra, ngồi dậy, sau đó trả lời: "Không hiểu sao bị mất ngủ."
Lý Tiếu Thảo nhìn Lão Chu say ngủ, sau đó tay chân nhẹ nhàng ra cửa.
Tưởng Ban Hoa cũng vừa đi ra, hai người bọn họ cho nhau cái liếc mắt, cười.
"Đi ra ngoài một chút nhé?" Tưởng Ban Hoa hỏi.
Lý Tiếu Thảo gật đầu.
...
Bóng đêm hơi lạnh, Tưởng Ban Hoa nắm quần áo thật chặt.
Hai người ra khỏi khách sạn, hơn nửa đêm cùng đi trên đường lớn.
"Em cảm thấy hai người chúng ta hơn nửa đêm không ngủ thật kỳ quái."
Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu, cười nói.
"Ừ."
Lý Tiếu Thảo đi, sau đó dừng bước chân.
"Ngày mai hai người tự mình xử lý công việc, anh phải rời đi một ngày."
Tưởng Ban Hoa thấy bộ dáng lo lắng của anh, vội nói: "Không có việc gì, năng lực công tác của em rất mạnh. Nhưng còn anh, thời gian một ngày có thể xử lý xong sao?"
Lý Tiếu Thảo sờ tóc cô, sau đó cười nói: "Đương nhiên."
Nếu anh đoán không sai, ông nội khẳng định lại giả bệnh, chỉ là muốn anh trở về nhà một chuyến.
Đến nỗi lần này kêu anh trở về làm cái gì, anh đoán không ra, cũng không cần đoán.
"Hôm nay em quá kỳ quái, một chút cũng không buồn ngủ." Tưởng Ban Hoa xoa xoa đôi mắt, kỳ thật cô biết mình rất mệt, nhưng chính là ngủ không được, loại cảm giác này thật là kỳ quái.
Lý Tiếu Thảo đem cô kéo vào trong lòng, sau đó ôm chặt trong ngực mình, nhẹ giọng nói: "Ôm một cái thì tốt rồi."
Giọng anh vẫn là trầm thấp như vậy, thậm chí bởi vì giữa khuya, làm cho lòng người ấm áp say mê.
Tưởng Ban Hoa nhắm hai mắt lại, tham lam mà hít lấy hương vị trên người anh, sau đó thỏa mãn thở ra.
"Ngày mai khi nào anh trở về?" Cô ngẩng đầu lên hỏi.
Lý Tiếu Thảo cúi đầu hôn lên cái trán của cô, sau đó nói: "Buổi tối đi."
"Ừ." Tưởng Ban Hoa lại lần nữa vùi vào trong ngực anh, tuy rằng nội tâm không hy vọng anh đi, nhưng là không có biện pháp.
"Anh bảo đảm, sẽ nhanh trở về." Lý Tiếu Thảo vỗ vỗ đầu cô.
Tưởng Ban Hoa khẽ gật đầu, đột nhiên cô cảm thấy mình có chút mệt, cái ngáp cũng lần lượt mà đến.
"Vậy mấy giờ anh đi?" Tưởng Ban Hoa hỏi, giọng nói mang theo buồn ngủ.
"Chuyến bay bảy giờ sáng mai."
Anh thấy cô có vẻ mệt, vì thế nói: "Đi thôi, đưa em về phòng, chút nữa anh ra sân bay."
Tưởng Ban Hoa gật đầu, cô mệt quá nên không muốn nói chuyện.
Lý Tiếu Thảo đưa cô về phòng, vừa định đi, liền bị cô giữ lại.
"Nhất định phải về sớm một chút."
"Em sẽ rất nhớ anh."
Tưởng Ban Hoa sau khi nói xong liền vừa lòng nhắm mắt lại, để lại Lý Tiếu Thảo đứng bên mép giường đứng ngốc một lát. Cho đến khi nhìn cô chìm vào giấc ngủ, anh mới rời đi.
Anh đứng ở hành lang của sân bay, sờ sờ vành tai, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Anh biết, anh cũng sẽ rất nhớ cô.
Mặc dù xa cô một ngày, cũng sẽ làm anh cảm thấy như đằng đẵng ba năm.
Nhớ nhưng khi yêu thật đúng là cái cảm giác thần kỳ. Truyện đã hoàn thành tại việt nam Overnight
Editor: Phương Chân
Cập nhật 12/1/2022
Lý Tiếu Thảo cũng thế.
Anh đang ngủ thì nhận được điện thoại của Lục Cẩn Diệp, nói ông sinh bệnh, ở bệnh viện, kêu anh nhanh chóng về nhà.
Phản ứng đầu tiên của anh là không thể đi, đi rồi thì không ai giúp Tưởng Ban Hoa.
Chính là...
Ai.
Anh lấy di động ra, đặt xong vé máy bay về nhà, sau đó nhắn tin cho Tưởng Ban Hoa, nói cho cô biết mình phải rời đi một ngày.
Kết quả cô gái kia nhanh chóng nhắn lại, hỏi: "Làm sao vậy? Vì cái gì?"
Anh đang đứng bên cạnh cửa sổ, ngoài phòng, ánh trăng sáng lạnh rọi nghiêng trên gương mặt, không che được nét cười nhạt trên môi anh.
"Trong nhà có chút việc, phải quay về xử lý."
Sau khi anh nhắn xong, lại nhắn tiếp: "Sao em còn chưa ngủ?"
Tưởng Ban Hoa đá văng chăn ra, ngồi dậy, sau đó trả lời: "Không hiểu sao bị mất ngủ."
Lý Tiếu Thảo nhìn Lão Chu say ngủ, sau đó tay chân nhẹ nhàng ra cửa.
Tưởng Ban Hoa cũng vừa đi ra, hai người bọn họ cho nhau cái liếc mắt, cười.
"Đi ra ngoài một chút nhé?" Tưởng Ban Hoa hỏi.
Lý Tiếu Thảo gật đầu.
...
Bóng đêm hơi lạnh, Tưởng Ban Hoa nắm quần áo thật chặt.
Hai người ra khỏi khách sạn, hơn nửa đêm cùng đi trên đường lớn.
"Em cảm thấy hai người chúng ta hơn nửa đêm không ngủ thật kỳ quái."
Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu, cười nói.
"Ừ."
Lý Tiếu Thảo đi, sau đó dừng bước chân.
"Ngày mai hai người tự mình xử lý công việc, anh phải rời đi một ngày."
Tưởng Ban Hoa thấy bộ dáng lo lắng của anh, vội nói: "Không có việc gì, năng lực công tác của em rất mạnh. Nhưng còn anh, thời gian một ngày có thể xử lý xong sao?"
Lý Tiếu Thảo sờ tóc cô, sau đó cười nói: "Đương nhiên."
Nếu anh đoán không sai, ông nội khẳng định lại giả bệnh, chỉ là muốn anh trở về nhà một chuyến.
Đến nỗi lần này kêu anh trở về làm cái gì, anh đoán không ra, cũng không cần đoán.
"Hôm nay em quá kỳ quái, một chút cũng không buồn ngủ." Tưởng Ban Hoa xoa xoa đôi mắt, kỳ thật cô biết mình rất mệt, nhưng chính là ngủ không được, loại cảm giác này thật là kỳ quái.
Lý Tiếu Thảo đem cô kéo vào trong lòng, sau đó ôm chặt trong ngực mình, nhẹ giọng nói: "Ôm một cái thì tốt rồi."
Giọng anh vẫn là trầm thấp như vậy, thậm chí bởi vì giữa khuya, làm cho lòng người ấm áp say mê.
Tưởng Ban Hoa nhắm hai mắt lại, tham lam mà hít lấy hương vị trên người anh, sau đó thỏa mãn thở ra.
"Ngày mai khi nào anh trở về?" Cô ngẩng đầu lên hỏi.
Lý Tiếu Thảo cúi đầu hôn lên cái trán của cô, sau đó nói: "Buổi tối đi."
"Ừ." Tưởng Ban Hoa lại lần nữa vùi vào trong ngực anh, tuy rằng nội tâm không hy vọng anh đi, nhưng là không có biện pháp.
"Anh bảo đảm, sẽ nhanh trở về." Lý Tiếu Thảo vỗ vỗ đầu cô.
Tưởng Ban Hoa khẽ gật đầu, đột nhiên cô cảm thấy mình có chút mệt, cái ngáp cũng lần lượt mà đến.
"Vậy mấy giờ anh đi?" Tưởng Ban Hoa hỏi, giọng nói mang theo buồn ngủ.
"Chuyến bay bảy giờ sáng mai."
Anh thấy cô có vẻ mệt, vì thế nói: "Đi thôi, đưa em về phòng, chút nữa anh ra sân bay."
Tưởng Ban Hoa gật đầu, cô mệt quá nên không muốn nói chuyện.
Lý Tiếu Thảo đưa cô về phòng, vừa định đi, liền bị cô giữ lại.
"Nhất định phải về sớm một chút."
"Em sẽ rất nhớ anh."
Tưởng Ban Hoa sau khi nói xong liền vừa lòng nhắm mắt lại, để lại Lý Tiếu Thảo đứng bên mép giường đứng ngốc một lát. Cho đến khi nhìn cô chìm vào giấc ngủ, anh mới rời đi.
Anh đứng ở hành lang của sân bay, sờ sờ vành tai, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Anh biết, anh cũng sẽ rất nhớ cô.
Mặc dù xa cô một ngày, cũng sẽ làm anh cảm thấy như đằng đẵng ba năm.
Nhớ nhưng khi yêu thật đúng là cái cảm giác thần kỳ. Truyện đã hoàn thành tại việt nam Overnight
Editor: Phương Chân
Cập nhật 12/1/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.