Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài
Chương 71: Có Phải Chờ Ông Chết Đi Cháu Mới Quay Về Đây, Đúng Không?
Nhứ Tiểu Thao
28/02/2022
"Cháu còn biết trở về!"
Một giọng nói mạnh mẽ và đầy nội lực vang lên khắp phòng khách.
Nhìn ông già với mái tóc chải ngược tỉ mỉ đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm cây gậy, nếu không giàu có cũng là người sang trọng.
Lý Tiếu Thảo ngồi ở bên trên sô pha, do đi suốt cả đêm nên anh cũng có chút mệt mỏi.
Anh xoa xoa giữa mày, rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ông nội."
Nhìn thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của anh, Lý Chính nổi giận.
"Cháu có phải hay không là chờ khi ông chết mới trở về gặp ông! Nếu không có việc gì cháu không trở lại xem ông sao?"
Khi Lý Chính nói những lời này, ông có chút hụt hơi thở hổn hển, Lý Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh vội vuốt vuốt lưng cho ông.
"Ông nội, đừng tức giận anh cả."
"Này còn không làm cho buồn bực ư, một năm đều không trở về nhà."
Lý Tiếu Thảo nhìn hai người họ kẻ xướng người họa(*), đôi mày càng cau lại hơn.
(*) Người nói người phụ hoạ, tung hứng theo.
Anh đứng dậy định rời đi, nhưng bị Lý Chính gọi lại.
"Thằng nhóc thối, quay lại cho ông!"
Lý Tiếu Thảo bất đắc dĩ ngồi xuống lần nữa, nhìn ông nội, rồi nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Khụ khụ." Lý Chính ho khan một tiếng, sau đó ông đưa mắt ra hiệu cho Lý Tiếu Tiếu.
Lý Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh Tiếu Thảo cười và lấy ra một xấp ảnh từ trong cặp của cô.
"Anh à, đây là những người mà ông nội tìm cho anh trong những ngày qua. Anh thích ai thì để em với ông sắp xếp một chút."
Xem mắt?
Lý Tiếu Thảo liếc nhìn những cô gái trong ảnh rồi từ chối mà không suy nghĩ: "Không cần."
"Thằng nhóc thối này, đừng có không biết tốt xấu như vậy, để ông nói cho cháu biết, bỏ qua những cái này thì sẽ không tìm được người tốt hơn đâu." Lý Chính nhấp một ngụm trà, sau đó đặt tách trà lên bàn.
Ông biết là giới trẻ hiện nay thích những tình yêu tự do và không đồng ý việc hôn nhân sắp đặt. Nhưng khi ông nhìn thấy những đứa nhỏ của nhà bọn họ, lo rằng nếu như không an bài cho hắn, thì chắc là đến ngày ông chết cũng không ôm được cháu chắt của mình.
"Anh, nhìn xem đi, gia cảnh của các cô gái này về mọi mặt đều rất tốt." Lý Tiếu Tiếu vừa định đem những tấm ảnh này lần lượt bày ra trên bàn trà, nhưng đã bị Tiếu Thảo ngăn lại.
"Em nghĩ anh cần?" Anh lạnh lùng hỏi, như thể việc đó không liên quan gì đến mình.
Lý Tiếu Tiếu vung tay lên và bất lực nói: "Vậy tại sao anh không mang chị dâu về cho em?"
Lý Tiếu Thảo cong cong khóe miệng, trong đầu hiện lên hình bóng của Tưởng Ban Hoa.
Không biết rằng cô và Lão Chu có vội vã gì không.
Anh đứng dậy nói: "Ông ơi, cháu còn việc phải làm nên cháu đi trước."
"Dừng lại cho ông!" Lý Chính cảm thấy được mình thật sự bị cháu mình chọc giận sắp chết rồi.
Lý Tiếu Thảo liếc nhìn thời gian, rồi nói: "Ông ơi, cháu nói lần cuối, hy vọng sau này ông sẽ không nói dối là không được khỏe để gạt cháu trở lại nữa."
Lý Chính dùng gậy gõ gõ xuống đất, tức giận đứng lên đi tới bên cạnh anh: "Cháu cho rằng ông muốn lấy cớ bị bệnh để gạt cháu trở về, thế nhưng không làm vậy cháu có thể tự về đây gặp ông không!"
Nói xong, ông dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Lý Tiếu Thảo.
Tiếu Thảo cau mày và lùi lại một bước.
Đúng, đó là lỗi của Tiếu Thảo vì anh đã không quay trở lại. Nhưng anh thực sự không thể chấp nhận được hành động đùa với với chính sức khỏe mình như vậy của ông.
"Còn nữa, lần này trở về không chỉ để cháu hẹn xem mặt đơn giản vậy. Cháu cũng nên tiếp nhận quản lý sự nghiệp nhà họ Lý đi. Cháu thật sự muốn việc kinh doanh của gia đình chúng ta rơi vào tay người khác sao?"
Anh liền biết nói tới nói lui, cũng chính là vì việc kinh doanh của gia đình.
"Để Tiếu Tiếu tiếp nhận đi." Nói xong anh bước ra ngoài, trong biệt thự toàn bộ chỉ còn lại tiếng mắng mỏ của Lý Chính và những lời an ủi của Lý Tiếu Tiếu.
Lý Tiếu Thảo ra cửa, quay đầu nhìn lại ngôi nhà, sau đó bước đi luôn mà không ngoảnh lại.
Anh nhớ lại chính mình năm đó, nghĩa vô phản cố(*) rời đi, muốn trốn xa còn không kịp.
(*) Nghĩa vô phản cố – 义无反顾 – yì wú fǎn gù đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại.
Editor: Đường Liễu Liễu
Cập nhật 12/1/22 tại Việt Nam Overnight/ truyện đã hoàn thành
Một giọng nói mạnh mẽ và đầy nội lực vang lên khắp phòng khách.
Nhìn ông già với mái tóc chải ngược tỉ mỉ đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm cây gậy, nếu không giàu có cũng là người sang trọng.
Lý Tiếu Thảo ngồi ở bên trên sô pha, do đi suốt cả đêm nên anh cũng có chút mệt mỏi.
Anh xoa xoa giữa mày, rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ông nội."
Nhìn thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của anh, Lý Chính nổi giận.
"Cháu có phải hay không là chờ khi ông chết mới trở về gặp ông! Nếu không có việc gì cháu không trở lại xem ông sao?"
Khi Lý Chính nói những lời này, ông có chút hụt hơi thở hổn hển, Lý Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh vội vuốt vuốt lưng cho ông.
"Ông nội, đừng tức giận anh cả."
"Này còn không làm cho buồn bực ư, một năm đều không trở về nhà."
Lý Tiếu Thảo nhìn hai người họ kẻ xướng người họa(*), đôi mày càng cau lại hơn.
(*) Người nói người phụ hoạ, tung hứng theo.
Anh đứng dậy định rời đi, nhưng bị Lý Chính gọi lại.
"Thằng nhóc thối, quay lại cho ông!"
Lý Tiếu Thảo bất đắc dĩ ngồi xuống lần nữa, nhìn ông nội, rồi nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Khụ khụ." Lý Chính ho khan một tiếng, sau đó ông đưa mắt ra hiệu cho Lý Tiếu Tiếu.
Lý Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh Tiếu Thảo cười và lấy ra một xấp ảnh từ trong cặp của cô.
"Anh à, đây là những người mà ông nội tìm cho anh trong những ngày qua. Anh thích ai thì để em với ông sắp xếp một chút."
Xem mắt?
Lý Tiếu Thảo liếc nhìn những cô gái trong ảnh rồi từ chối mà không suy nghĩ: "Không cần."
"Thằng nhóc thối này, đừng có không biết tốt xấu như vậy, để ông nói cho cháu biết, bỏ qua những cái này thì sẽ không tìm được người tốt hơn đâu." Lý Chính nhấp một ngụm trà, sau đó đặt tách trà lên bàn.
Ông biết là giới trẻ hiện nay thích những tình yêu tự do và không đồng ý việc hôn nhân sắp đặt. Nhưng khi ông nhìn thấy những đứa nhỏ của nhà bọn họ, lo rằng nếu như không an bài cho hắn, thì chắc là đến ngày ông chết cũng không ôm được cháu chắt của mình.
"Anh, nhìn xem đi, gia cảnh của các cô gái này về mọi mặt đều rất tốt." Lý Tiếu Tiếu vừa định đem những tấm ảnh này lần lượt bày ra trên bàn trà, nhưng đã bị Tiếu Thảo ngăn lại.
"Em nghĩ anh cần?" Anh lạnh lùng hỏi, như thể việc đó không liên quan gì đến mình.
Lý Tiếu Tiếu vung tay lên và bất lực nói: "Vậy tại sao anh không mang chị dâu về cho em?"
Lý Tiếu Thảo cong cong khóe miệng, trong đầu hiện lên hình bóng của Tưởng Ban Hoa.
Không biết rằng cô và Lão Chu có vội vã gì không.
Anh đứng dậy nói: "Ông ơi, cháu còn việc phải làm nên cháu đi trước."
"Dừng lại cho ông!" Lý Chính cảm thấy được mình thật sự bị cháu mình chọc giận sắp chết rồi.
Lý Tiếu Thảo liếc nhìn thời gian, rồi nói: "Ông ơi, cháu nói lần cuối, hy vọng sau này ông sẽ không nói dối là không được khỏe để gạt cháu trở lại nữa."
Lý Chính dùng gậy gõ gõ xuống đất, tức giận đứng lên đi tới bên cạnh anh: "Cháu cho rằng ông muốn lấy cớ bị bệnh để gạt cháu trở về, thế nhưng không làm vậy cháu có thể tự về đây gặp ông không!"
Nói xong, ông dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Lý Tiếu Thảo.
Tiếu Thảo cau mày và lùi lại một bước.
Đúng, đó là lỗi của Tiếu Thảo vì anh đã không quay trở lại. Nhưng anh thực sự không thể chấp nhận được hành động đùa với với chính sức khỏe mình như vậy của ông.
"Còn nữa, lần này trở về không chỉ để cháu hẹn xem mặt đơn giản vậy. Cháu cũng nên tiếp nhận quản lý sự nghiệp nhà họ Lý đi. Cháu thật sự muốn việc kinh doanh của gia đình chúng ta rơi vào tay người khác sao?"
Anh liền biết nói tới nói lui, cũng chính là vì việc kinh doanh của gia đình.
"Để Tiếu Tiếu tiếp nhận đi." Nói xong anh bước ra ngoài, trong biệt thự toàn bộ chỉ còn lại tiếng mắng mỏ của Lý Chính và những lời an ủi của Lý Tiếu Tiếu.
Lý Tiếu Thảo ra cửa, quay đầu nhìn lại ngôi nhà, sau đó bước đi luôn mà không ngoảnh lại.
Anh nhớ lại chính mình năm đó, nghĩa vô phản cố(*) rời đi, muốn trốn xa còn không kịp.
(*) Nghĩa vô phản cố – 义无反顾 – yì wú fǎn gù đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại.
Editor: Đường Liễu Liễu
Cập nhật 12/1/22 tại Việt Nam Overnight/ truyện đã hoàn thành
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.