Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài
Chương 72: Trong Mắt Anh Chỉ Có Em Mới Xinh Đẹp.
Nhứ Tiểu Thao
04/03/2022
Tưởng Ban Hoa bận túi bụi.
Hôm nay điểm trường này có rất nhiều người đến để được phỏng vấn, cô mất rất nhiều thời gian để sắp xếp lại sơ yếu lý lịch, hơn nữa người phỏng vấn chỉ có một mình Lão Chu nên cả hai phải bận rộn đến hai giờ chiều mà không kịp ăn cơm trưa.
"Cô nói xem, Lý Tiếu Thảo này sao lại đột nhiên đi trở về?" Lão Chu chống cằm cau mày, vẻ mặt không nói nên lời.
Trong tay anh ta vẫn còn một đống sơ yếu lý lịch, nếu hôm nay không đọc xong hết được thì số lượng người được trúng ở địa điểm này sẽ không nhiều.
Tưởng Ban Hoa thở ra một hơi dài, vươn vai duỗi lưng, sau đó nói với Lão Chu: "Em đi lấy nước uống, anh cứ từ từ xem trước nhé."
Lão Chu gật đầu, sau đó nhìn theo Tưởng Ban Hoa rời đi.
Tưởng Ban Hoa đang đứng ở ngưỡng cửa phòng uống nước chờ lấy nước, khóe mắt hiện lên bóng một người con trai giống Lý Tiếu Thảo đang đi về phía mình.
Sau khi uống nước xong, cô nhìn kỹ lại, nhưng cô không ngờ rằng đó không phải ảo ảnh mà thật sự là anh.
"Sao anh trở về nhanh như vậy?" Tưởng Ban Hoa nhìn thời gian, mới ba giờ rưỡi.
Lý Tiếu Thảo nhận lấy cốc nước của cô và nói: "Xử lý xong việc rồi liền trở lại ngay."
"Hôm nay bận lắm sao?"
Tưởng Ban Hoa gật đầu thở dài: "Bận muốn chết luôn, còn chưa ăn cơm nữa, đói quá."
"Vậy à. Chúng ta đi ăn chút gì đi." Lý Tiếu Thảo nắm tay cô, nhưng bị cô kéo lại.
"Lão Chu còn ở bên trong, phải gọi anh ta đi cùng."
"Cũng được."
Cả hai người quay trở lại phòng học, nhưng phát hiện không thấy bóng dáng Lão Chu đâu cả.
Tưởng Ban Hoa khoát tay nói: "Không còn cách nào, chúng ta đi trước rồi đem về cho anh ta một phần thức ăn vậy."
"Ừm." Lý Tiếu Thảo gật đầu, từ đầu đến giờ ánh mắt của anh không hề rời khỏi cô.
"Sao anh lại nhìn em như vậy?" Tưởng Ban Hoa sờ sờ mặt mình, gò má có chút nóng lên.
Lý Tiếu Thảo cười lớn rồi nói: "Bởi vì em đẹp."
Lý Tiếu Thảo, anh có cần tán gái giỏi như vậy không?!
Tưởng Ban Hoa hai má càng đỏ hơn, cô cắn môi, lấy lại tỉnh táo rồi nói: "Đi thôi, ăn xong còn phải trở lại làm thêm giờ."
"Được rồi." Lý Tiếu Thảo đồng ý nói.
Bàn tay anh thật ấm áp, kích thước vừa phải, tay Tưởng Ban Hoa vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Tưởng Ban Hoa cảm thấy cực kỳ vui vẻ, liền dùng ngón tay nhẹ nhàng khảy khảy lòng bàn tay anh, kết quả là anh cúi đầu xuống nhìn cô, rồi nói: "Đừng quấy."
Tưởng Ban Hoa dường như phát hiện một cái gì đó thú vị, tiếp tục cào vào lòng bàn tay của anh, và nở nụ cười.
Lý Tiếu Thảo nhẹ nhàng thở dài, sau đó kéo cô vào trong vòng tay của mình, dùng thanh âm mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói với cô: "Đừng cào, anh không chịu nổi."
"Anh sợ nhột hả." Tưởng Ban Hoa nhướng chân mày vừa cười nói.
"Ừm." Lý Tiếu Thảo gật đầu, vây quanh mũi anh toàn là mùi thơm dễ ngửi của cô, ngay khoảnh khắc này anh rất muốn nhắm mắt lại một chút và vùi vào lòng cô ngủ thiếp đi.
Tưởng Ban Hoa cong người trong vòng tay của anh, khi cô nhìn xung quanh, mới nhận ra rằng hai người đang đứng ở bên đường và có nhiều người qua đường đang chú ý đến bọn họ.
"Được rồi, em không quấy nữa, đi ăn thôi, đói lắm rồi."
Tưởng Ban Hoa rời khỏi vòng tay của anh, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu chính mình trong đôi mắt anh .
"Đôi mắt anh thật đẹp." Tưởng Ban Hoa xúc động nói.
Lý Tiếu Thảo nhéo nhéo mặt của cô, cười nói: "Trong đôi mắt anh chỉ có em mới xinh đẹp."
"Anh thật là buồn nôn." Tưởng Ban Hoa xoa xoa cánh tay, giả bộ như bị nổi da gà, nhưng trên mặt lại nở nụ cười không thể xóa nhòa.
Lý Tiếu Thảo lại cười và nhéo mặt của cô, rồi nói: "Nếu không đi ăn thì sẽ muộn mất thôi."
Phải, phải.
Đi ăn trước đã.
Editor: Đường Liễu Liễu.
Cập nhật 14.1.2022 tại Việt Nam Overnight
Hôm nay điểm trường này có rất nhiều người đến để được phỏng vấn, cô mất rất nhiều thời gian để sắp xếp lại sơ yếu lý lịch, hơn nữa người phỏng vấn chỉ có một mình Lão Chu nên cả hai phải bận rộn đến hai giờ chiều mà không kịp ăn cơm trưa.
"Cô nói xem, Lý Tiếu Thảo này sao lại đột nhiên đi trở về?" Lão Chu chống cằm cau mày, vẻ mặt không nói nên lời.
Trong tay anh ta vẫn còn một đống sơ yếu lý lịch, nếu hôm nay không đọc xong hết được thì số lượng người được trúng ở địa điểm này sẽ không nhiều.
Tưởng Ban Hoa thở ra một hơi dài, vươn vai duỗi lưng, sau đó nói với Lão Chu: "Em đi lấy nước uống, anh cứ từ từ xem trước nhé."
Lão Chu gật đầu, sau đó nhìn theo Tưởng Ban Hoa rời đi.
Tưởng Ban Hoa đang đứng ở ngưỡng cửa phòng uống nước chờ lấy nước, khóe mắt hiện lên bóng một người con trai giống Lý Tiếu Thảo đang đi về phía mình.
Sau khi uống nước xong, cô nhìn kỹ lại, nhưng cô không ngờ rằng đó không phải ảo ảnh mà thật sự là anh.
"Sao anh trở về nhanh như vậy?" Tưởng Ban Hoa nhìn thời gian, mới ba giờ rưỡi.
Lý Tiếu Thảo nhận lấy cốc nước của cô và nói: "Xử lý xong việc rồi liền trở lại ngay."
"Hôm nay bận lắm sao?"
Tưởng Ban Hoa gật đầu thở dài: "Bận muốn chết luôn, còn chưa ăn cơm nữa, đói quá."
"Vậy à. Chúng ta đi ăn chút gì đi." Lý Tiếu Thảo nắm tay cô, nhưng bị cô kéo lại.
"Lão Chu còn ở bên trong, phải gọi anh ta đi cùng."
"Cũng được."
Cả hai người quay trở lại phòng học, nhưng phát hiện không thấy bóng dáng Lão Chu đâu cả.
Tưởng Ban Hoa khoát tay nói: "Không còn cách nào, chúng ta đi trước rồi đem về cho anh ta một phần thức ăn vậy."
"Ừm." Lý Tiếu Thảo gật đầu, từ đầu đến giờ ánh mắt của anh không hề rời khỏi cô.
"Sao anh lại nhìn em như vậy?" Tưởng Ban Hoa sờ sờ mặt mình, gò má có chút nóng lên.
Lý Tiếu Thảo cười lớn rồi nói: "Bởi vì em đẹp."
Lý Tiếu Thảo, anh có cần tán gái giỏi như vậy không?!
Tưởng Ban Hoa hai má càng đỏ hơn, cô cắn môi, lấy lại tỉnh táo rồi nói: "Đi thôi, ăn xong còn phải trở lại làm thêm giờ."
"Được rồi." Lý Tiếu Thảo đồng ý nói.
Bàn tay anh thật ấm áp, kích thước vừa phải, tay Tưởng Ban Hoa vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Tưởng Ban Hoa cảm thấy cực kỳ vui vẻ, liền dùng ngón tay nhẹ nhàng khảy khảy lòng bàn tay anh, kết quả là anh cúi đầu xuống nhìn cô, rồi nói: "Đừng quấy."
Tưởng Ban Hoa dường như phát hiện một cái gì đó thú vị, tiếp tục cào vào lòng bàn tay của anh, và nở nụ cười.
Lý Tiếu Thảo nhẹ nhàng thở dài, sau đó kéo cô vào trong vòng tay của mình, dùng thanh âm mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói với cô: "Đừng cào, anh không chịu nổi."
"Anh sợ nhột hả." Tưởng Ban Hoa nhướng chân mày vừa cười nói.
"Ừm." Lý Tiếu Thảo gật đầu, vây quanh mũi anh toàn là mùi thơm dễ ngửi của cô, ngay khoảnh khắc này anh rất muốn nhắm mắt lại một chút và vùi vào lòng cô ngủ thiếp đi.
Tưởng Ban Hoa cong người trong vòng tay của anh, khi cô nhìn xung quanh, mới nhận ra rằng hai người đang đứng ở bên đường và có nhiều người qua đường đang chú ý đến bọn họ.
"Được rồi, em không quấy nữa, đi ăn thôi, đói lắm rồi."
Tưởng Ban Hoa rời khỏi vòng tay của anh, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu chính mình trong đôi mắt anh .
"Đôi mắt anh thật đẹp." Tưởng Ban Hoa xúc động nói.
Lý Tiếu Thảo nhéo nhéo mặt của cô, cười nói: "Trong đôi mắt anh chỉ có em mới xinh đẹp."
"Anh thật là buồn nôn." Tưởng Ban Hoa xoa xoa cánh tay, giả bộ như bị nổi da gà, nhưng trên mặt lại nở nụ cười không thể xóa nhòa.
Lý Tiếu Thảo lại cười và nhéo mặt của cô, rồi nói: "Nếu không đi ăn thì sẽ muộn mất thôi."
Phải, phải.
Đi ăn trước đã.
Editor: Đường Liễu Liễu.
Cập nhật 14.1.2022 tại Việt Nam Overnight
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.