Chương 203:
Lục Khinh Quân
30/04/2021
Đường Tâm Lạc đứng ở cửa tìm chỗ thay dép.
Sau khi vào trong phát hiện nhà này ở cùng vị trí với Lam Loan Nhã Uyển và Lục gia nhưng bày biện rất khác biệt.
BIệt thự Lục gia ít xa hoa hơn.
Phong cách lắp đặt nội thất ở Lục gia chỉ hiện đại một ít nhưng mỗi nơi đều được thiết kế hoàn mĩ nhất.
Còn biệt thự này tất cả đều là thiết bị hiện đại.
Phong cách đơn giản, rõ ràng.
Chỉ là, phong cách biệt thự này không phù hợp với nơi này lắm/
Ba mặt biệt thự đều là cửa sổ sát đất, theo lý thì bên trong phải đầy đủ ánh sáng.
Nhưng khi cô đi vào thì phát hiện, tất cả màn rèm đều bị kéo xuống.
Biệt thự lớn như vậy, ngoài Việt Trạch vậy mà chỉ có một người làm.
Rèm cửa bị kéo xuống, trong phòng bật đền, buổi ngày nên thấy vô cùng quỷ dị.
Đúng lúc này, trong phòng bếp vang lên âm thanh loảng xoảng.
Hình như dao thái đồ bị rơi trên mặt đất.
"Shit!"
Người đàn ông này còn nói chuyện thô tục!?
Đường Tâm Lạc cảm thấy thế giới quan của mình được mở rộng rồi...
Chỉ là lúc này không phải thời gian để nhớ lại nam thần "thay đổi".
Cô đi theo trí nhớ rất nhanh tìm được đầu sỏ gây nên rối loạn.
Việt Trạch ăn mặc ưu nhã, đứng trong phòng bếp, tay nhặt con dao lên, đứng đối diện với vòi nước phát giận.
Lúc này Đường Tâm Lạc mới chú ý đến dung nhan của Việt Trạch, tóc đen ưu nhã đã nhuộm thành màu bạc.
Anh ta phiền chán, tóc tai xuề xòa chẳng những không có cảm giác xấu xí ngược lại càng giống như vương tử quý tộc.
Đương nhiên, điều này khi anh ta không tức giận thì càng không nói.
Việt Trạch bực bội xoa xoa tóc, lộ ra sống mũi cao vút.
Đương Tâm Lạc không có cốt khí hiện ra vẻ mê trai.
Nhìn qua , hình như nam thần đang gặp khó khăn.
Tuy rằng, anh ta nhìn qua hung ác hơn Việt Trạch trên Tv ngàn vạn lần.
Nhưng nghĩ đến giá trị nhan sắc Đường Tâm Lạc vẫn quyết định chủ động quan tâm đối phương.
"Việt tiên sinh, anh đang gặp phiền phức gì sao? Có lẽ....tôi có thể giúp đỡ anh?"
Giọng nói mềm mại nhút nhát vang lên trong phòng bếp.
Việt Trạch Lúc này mới chú ý đến trong phòng bếp còn có một người khác.
Anh ta nghiêng đầu qua nhìn, đôi mắt màu lam như màu biển, dừng trên mặt của Đường tâm Lạc.
Việt Trạch có huyết thống phương Tây, đôi mắt màu xanh nước biển của anh luôn dễ dàng khiến người khác phải say mê.
"Cô, biết nấu mì sao?"
Đường Tâm Lạc ngạc nhiên một chút, cô không nghĩ đến, nam thần Việt Trạch lại bị việc nấu mì làm khó dễ.
"Được, đương nhiên được. Anh muốn ăn gì, tôi sẽ nấu giúp anh."
Đường Tâm Lạc chủ động để túi xách xuống, đi đến bên vòi nước rửa tay.
U ám trong đôi mắt màu xanh nước biển của Việt Trạch từ từ tan hết, từ trong quần lấy điện thoại di động ra.
"cái này, cô làm được chứ?"
Đường Tâm Lạc đến gần xem.
Người đàn ông trong ảnh chụp đúng là Việt Trạch.
Tóc bạc phát sáng, bên tai trái còn mang khuyên tai, trên mặt đang hóa trang nhưng trong tay lại đang bưng một bát mì.
Mái tóc màu bạc nhưng đôi mắt lại màu đen, chàng trai trong ảnh cười rất hồn nhiên.
Rõ ràng ảnh này là chụp từ sân khấu, Việt Trạch đã hai mươi mấy tuổi lại có thể diễn thành một thiếu niên mười mấy tuổi.
"Được." Cô gật đầu.
Việt Trạch nhanh chóng cất điện thoại lại.
"Tôi ra bên ngoài, làm xong thì gọi tôi."
Nói xong, anh ta lạnh mặt đi ra ngoài.
Việt Trach vừa mới ra ngoài, Đường Tâm Lạc lập tức lấy điện thoại lên mang tìm kiếm những từ chốt, "Ảnh mới của Việt Trạch"
Một loạt ảnh mới của Việt Trạch hiện ra, bức ảnh kia là chụp từ phim điện ảnh miêu tả hình ảnh thiếu niên từ thời kì phá phách đến khi trưởng thành.
Sau khi vào trong phát hiện nhà này ở cùng vị trí với Lam Loan Nhã Uyển và Lục gia nhưng bày biện rất khác biệt.
BIệt thự Lục gia ít xa hoa hơn.
Phong cách lắp đặt nội thất ở Lục gia chỉ hiện đại một ít nhưng mỗi nơi đều được thiết kế hoàn mĩ nhất.
Còn biệt thự này tất cả đều là thiết bị hiện đại.
Phong cách đơn giản, rõ ràng.
Chỉ là, phong cách biệt thự này không phù hợp với nơi này lắm/
Ba mặt biệt thự đều là cửa sổ sát đất, theo lý thì bên trong phải đầy đủ ánh sáng.
Nhưng khi cô đi vào thì phát hiện, tất cả màn rèm đều bị kéo xuống.
Biệt thự lớn như vậy, ngoài Việt Trạch vậy mà chỉ có một người làm.
Rèm cửa bị kéo xuống, trong phòng bật đền, buổi ngày nên thấy vô cùng quỷ dị.
Đúng lúc này, trong phòng bếp vang lên âm thanh loảng xoảng.
Hình như dao thái đồ bị rơi trên mặt đất.
"Shit!"
Người đàn ông này còn nói chuyện thô tục!?
Đường Tâm Lạc cảm thấy thế giới quan của mình được mở rộng rồi...
Chỉ là lúc này không phải thời gian để nhớ lại nam thần "thay đổi".
Cô đi theo trí nhớ rất nhanh tìm được đầu sỏ gây nên rối loạn.
Việt Trạch ăn mặc ưu nhã, đứng trong phòng bếp, tay nhặt con dao lên, đứng đối diện với vòi nước phát giận.
Lúc này Đường Tâm Lạc mới chú ý đến dung nhan của Việt Trạch, tóc đen ưu nhã đã nhuộm thành màu bạc.
Anh ta phiền chán, tóc tai xuề xòa chẳng những không có cảm giác xấu xí ngược lại càng giống như vương tử quý tộc.
Đương nhiên, điều này khi anh ta không tức giận thì càng không nói.
Việt Trạch bực bội xoa xoa tóc, lộ ra sống mũi cao vút.
Đương Tâm Lạc không có cốt khí hiện ra vẻ mê trai.
Nhìn qua , hình như nam thần đang gặp khó khăn.
Tuy rằng, anh ta nhìn qua hung ác hơn Việt Trạch trên Tv ngàn vạn lần.
Nhưng nghĩ đến giá trị nhan sắc Đường Tâm Lạc vẫn quyết định chủ động quan tâm đối phương.
"Việt tiên sinh, anh đang gặp phiền phức gì sao? Có lẽ....tôi có thể giúp đỡ anh?"
Giọng nói mềm mại nhút nhát vang lên trong phòng bếp.
Việt Trạch Lúc này mới chú ý đến trong phòng bếp còn có một người khác.
Anh ta nghiêng đầu qua nhìn, đôi mắt màu lam như màu biển, dừng trên mặt của Đường tâm Lạc.
Việt Trạch có huyết thống phương Tây, đôi mắt màu xanh nước biển của anh luôn dễ dàng khiến người khác phải say mê.
"Cô, biết nấu mì sao?"
Đường Tâm Lạc ngạc nhiên một chút, cô không nghĩ đến, nam thần Việt Trạch lại bị việc nấu mì làm khó dễ.
"Được, đương nhiên được. Anh muốn ăn gì, tôi sẽ nấu giúp anh."
Đường Tâm Lạc chủ động để túi xách xuống, đi đến bên vòi nước rửa tay.
U ám trong đôi mắt màu xanh nước biển của Việt Trạch từ từ tan hết, từ trong quần lấy điện thoại di động ra.
"cái này, cô làm được chứ?"
Đường Tâm Lạc đến gần xem.
Người đàn ông trong ảnh chụp đúng là Việt Trạch.
Tóc bạc phát sáng, bên tai trái còn mang khuyên tai, trên mặt đang hóa trang nhưng trong tay lại đang bưng một bát mì.
Mái tóc màu bạc nhưng đôi mắt lại màu đen, chàng trai trong ảnh cười rất hồn nhiên.
Rõ ràng ảnh này là chụp từ sân khấu, Việt Trạch đã hai mươi mấy tuổi lại có thể diễn thành một thiếu niên mười mấy tuổi.
"Được." Cô gật đầu.
Việt Trạch nhanh chóng cất điện thoại lại.
"Tôi ra bên ngoài, làm xong thì gọi tôi."
Nói xong, anh ta lạnh mặt đi ra ngoài.
Việt Trach vừa mới ra ngoài, Đường Tâm Lạc lập tức lấy điện thoại lên mang tìm kiếm những từ chốt, "Ảnh mới của Việt Trạch"
Một loạt ảnh mới của Việt Trạch hiện ra, bức ảnh kia là chụp từ phim điện ảnh miêu tả hình ảnh thiếu niên từ thời kì phá phách đến khi trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.