Chương 566: Dây Chuyền Thủy Tinh Vàng Này, Ở Đâu?
Lục Khinh Quân
02/05/2021
Editor: Thùy Trang Nguyễn
Hai tuần lễ trôi qua rất nhanh.
Ngài Tổng thống tân nhiệm tên Thạch Vi Chính, năng lực không tệ.
Ngoại trừ cưới một người phụ nữ còn quá trẻ, không có gì bị người lên án.
Lần này tổ chức yến hội tại thành phố A, nghe nói cả hai vợ chồng đều tham gia.
Bởi vì lần trước tổng thống phu nhân phát thiệp mời, không mời Lục phu nhân. Hiện tại, tất cả mọi người rất chờ mong, trên yến hội này, Lục gia đến tột cùng có thể cho vị tân tổng thống mặt mũi hay không.
*
Ngày tổ chức yến hội.
Bởi vì Kiều Mạc Hàn cũng muốn tham gia yến hội lần này, Tô Tình thân làm bạn gái, sớm đã bị Kiều Mạc Hàn đón đi.
Mà Kiều Nhân Nhân, tự nhiên cũng phải lấy thân phận Kiều gia có mặt.
Lúc này chỉ còn lại có Đường Tâm Lạc một người ở lại Đường gia.
Cô ăn cơm trưa, vừa nghỉ ngơi trong chốc lát liền bị điện thoại của Việt Trạch đánh thức.
"Alo... ?" Đường Tâm Lạc nhận điện thoại, còn có chút mơ hồ.
Thanh âm Việt Trạch thanh lãnh lại lộ ra sự vội vàng, từ đầu điện thoại kia truyền đến : " Tâm Lạc, hiện tại em ở đâu?"
"Em... Ở nhà."
"Em ở nhà chờ, anh lập tức tới ngay."
Đường Tâm Lạc cảm thấy có chút mông lung, nghe thanh âm Việt Trạch hình như đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô đang muốn hỏi rõ ràng, điện thoại cũng đã tắt mất.
Chờ cô gọi lại, điện thoại của Việt Trạch vẫn luôn báo đang bận.
Chưa đến mười phút đồng hồ, bên ngoài biệt thự đột nhiên truyền đến động tĩnh không nhỏ.
Đường Tâm Lạc vội vàng đi ra ngoài, vừa vặn đụng tới bà Trương đang từ ngoài vào.
"Bà Trương, đã xảy ra chuyện gì."
"Tiểu thư, là Việt Trạch tiên sinh tới." Việt Trạch trong khoảng thời gian này tới thăm qua Đường Tâm Lạc rất nhiều lần. Đến nỗi, bà Trương cũng biết anh.
Vừa vặn lúc này, Việt Trạch từ ngoài cửa đi tới. Anh mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, cắt may vừa người, để cả người anh lộ ra vẻ thần bí lười biếng.
Đặc biệt là, đôi mắt màu xanh lam thâm thúy kia, để cho người ta nhìn vào cơ hồ hô hấp đều trở nên dồn dập lên.
"Tâm Lạc, nhanh... Đi theo anh."
Việt Trạch vừa nhìn thấy Đường Tâm Lạc, liền duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô.
Đường Tâm Lạc sửng sốt một chút, còn chưa kịp mở miệng, bà Trương đã đứng ở trước người Việt Trạch.
"Việt Trạch tiên sinh, cậu không thể tùy tiện mang thiếu phu nhân đi!"
Tuy ấn tượng của bà Trương đối với Việt Trạch cũng không tệ lắm, nhưng chăm sóc Đường Tâm Lạc là trách nhiệm của bà. Việt Trạch bỗng nhiên vừa vào liền muốn mang Đường Tâm Lạc rời đi, bà tuyệt không cho phép.
" Chí ít cậu cũng phải nói cho tôi biết, cậu muốn dẫn thiếu phu nhân đi đâu, bao lâu, lúc nào trở về!"
Việt Trạch hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nguyện ý nói ra bản thân muốn làm gì.
Đường Tâm Lạc cũng cảm thấy nghi hoặc : " Đúng vậy, Việt Trạch, anh nhìn bụng em đều lớn như vậy, ra ngoài quá lâu em cũng không chịu được. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, anh nói cho em cùng Bà Trương biết đi, đừng làm chúng em khẩn trương như vậy."
Việt Trạch nhìn về phía một đôi mắt ngập nước đào hoa đang nhìn anh của Đường Tâm Lạc, dung mạo thật sự rất giống Thẩm Uyển thật sự khiến anh rất chán ghét.
Nhưng... Tầm mắt dời xuống, rơi xuống trên bụng Đường Tâm Lạc.
Mi tâm Việt Trạch lại nhíu lại.
Sau chút do dự ngắn ngủi, vẫn là đem mục đích chuyến này của mình nói cho Đường Tâm Lạc.
"Sợi dây chuyền này, em từng nhắc tới chuyện về sợi dây chuyền này, bây giờ nó ở đâu?"
"Dây chuyền..." Đường Tâm Lạc sửng sốt một chút, cô không nhớ rõ, chính mình đã đề cập với Việt Trạch dây chuyền gì.
"Chính là chiếc dây chuyền thủy tinh vàng kia, em nói em đánh mất ở cô nhi viện..."
Hóa ra là cái kia!
"Em cất trong bảo hiểm ngân hàng, anh hỏi cái này để làm gì?"
Hai tuần lễ trôi qua rất nhanh.
Ngài Tổng thống tân nhiệm tên Thạch Vi Chính, năng lực không tệ.
Ngoại trừ cưới một người phụ nữ còn quá trẻ, không có gì bị người lên án.
Lần này tổ chức yến hội tại thành phố A, nghe nói cả hai vợ chồng đều tham gia.
Bởi vì lần trước tổng thống phu nhân phát thiệp mời, không mời Lục phu nhân. Hiện tại, tất cả mọi người rất chờ mong, trên yến hội này, Lục gia đến tột cùng có thể cho vị tân tổng thống mặt mũi hay không.
*
Ngày tổ chức yến hội.
Bởi vì Kiều Mạc Hàn cũng muốn tham gia yến hội lần này, Tô Tình thân làm bạn gái, sớm đã bị Kiều Mạc Hàn đón đi.
Mà Kiều Nhân Nhân, tự nhiên cũng phải lấy thân phận Kiều gia có mặt.
Lúc này chỉ còn lại có Đường Tâm Lạc một người ở lại Đường gia.
Cô ăn cơm trưa, vừa nghỉ ngơi trong chốc lát liền bị điện thoại của Việt Trạch đánh thức.
"Alo... ?" Đường Tâm Lạc nhận điện thoại, còn có chút mơ hồ.
Thanh âm Việt Trạch thanh lãnh lại lộ ra sự vội vàng, từ đầu điện thoại kia truyền đến : " Tâm Lạc, hiện tại em ở đâu?"
"Em... Ở nhà."
"Em ở nhà chờ, anh lập tức tới ngay."
Đường Tâm Lạc cảm thấy có chút mông lung, nghe thanh âm Việt Trạch hình như đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô đang muốn hỏi rõ ràng, điện thoại cũng đã tắt mất.
Chờ cô gọi lại, điện thoại của Việt Trạch vẫn luôn báo đang bận.
Chưa đến mười phút đồng hồ, bên ngoài biệt thự đột nhiên truyền đến động tĩnh không nhỏ.
Đường Tâm Lạc vội vàng đi ra ngoài, vừa vặn đụng tới bà Trương đang từ ngoài vào.
"Bà Trương, đã xảy ra chuyện gì."
"Tiểu thư, là Việt Trạch tiên sinh tới." Việt Trạch trong khoảng thời gian này tới thăm qua Đường Tâm Lạc rất nhiều lần. Đến nỗi, bà Trương cũng biết anh.
Vừa vặn lúc này, Việt Trạch từ ngoài cửa đi tới. Anh mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, cắt may vừa người, để cả người anh lộ ra vẻ thần bí lười biếng.
Đặc biệt là, đôi mắt màu xanh lam thâm thúy kia, để cho người ta nhìn vào cơ hồ hô hấp đều trở nên dồn dập lên.
"Tâm Lạc, nhanh... Đi theo anh."
Việt Trạch vừa nhìn thấy Đường Tâm Lạc, liền duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô.
Đường Tâm Lạc sửng sốt một chút, còn chưa kịp mở miệng, bà Trương đã đứng ở trước người Việt Trạch.
"Việt Trạch tiên sinh, cậu không thể tùy tiện mang thiếu phu nhân đi!"
Tuy ấn tượng của bà Trương đối với Việt Trạch cũng không tệ lắm, nhưng chăm sóc Đường Tâm Lạc là trách nhiệm của bà. Việt Trạch bỗng nhiên vừa vào liền muốn mang Đường Tâm Lạc rời đi, bà tuyệt không cho phép.
" Chí ít cậu cũng phải nói cho tôi biết, cậu muốn dẫn thiếu phu nhân đi đâu, bao lâu, lúc nào trở về!"
Việt Trạch hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nguyện ý nói ra bản thân muốn làm gì.
Đường Tâm Lạc cũng cảm thấy nghi hoặc : " Đúng vậy, Việt Trạch, anh nhìn bụng em đều lớn như vậy, ra ngoài quá lâu em cũng không chịu được. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, anh nói cho em cùng Bà Trương biết đi, đừng làm chúng em khẩn trương như vậy."
Việt Trạch nhìn về phía một đôi mắt ngập nước đào hoa đang nhìn anh của Đường Tâm Lạc, dung mạo thật sự rất giống Thẩm Uyển thật sự khiến anh rất chán ghét.
Nhưng... Tầm mắt dời xuống, rơi xuống trên bụng Đường Tâm Lạc.
Mi tâm Việt Trạch lại nhíu lại.
Sau chút do dự ngắn ngủi, vẫn là đem mục đích chuyến này của mình nói cho Đường Tâm Lạc.
"Sợi dây chuyền này, em từng nhắc tới chuyện về sợi dây chuyền này, bây giờ nó ở đâu?"
"Dây chuyền..." Đường Tâm Lạc sửng sốt một chút, cô không nhớ rõ, chính mình đã đề cập với Việt Trạch dây chuyền gì.
"Chính là chiếc dây chuyền thủy tinh vàng kia, em nói em đánh mất ở cô nhi viện..."
Hóa ra là cái kia!
"Em cất trong bảo hiểm ngân hàng, anh hỏi cái này để làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.