Chương 222: Nhìn Lục Chỉ Nghi Kiêu Ngạo
Lục Khinh Quân
30/04/2021
Đám con gái chung quang nghe được lời Kiều Nhân Nhân, rốt cuộc biết được thân phận của cô.
Hèn gì lại có thể sai khiến những người phục vụ đuổi người đi.
Thì ra, cô chính là Kiều Nhân Nhân của Kiều gia, người có tiếng xinh đẹp nhưng điêu ngoa bốc đồng.
-Cô nói bậy, tôi không phải con ngoài giá thú! Tôi là tiểu thư Lục gia, bố tôi chính là Lục Chí Hạ.
-Lục Chí Hạ thì sao? Bố cô thấy anh tôi chắc cũng cúi đầu vấn an đấy, cô dựa vào cái gì mà kiêu ngạo ở đây! Người đâu—— đem cô ta ra khỏi đây, về sau tiệc nhà Kiều gia đừng để cô ta xuất hiện nữa.
-Vâng, thưa tiểu thư.
Mấy người phục vụ đi lên kéo người đi.
Lục Chỉ Nghi lúc này đã có chút luống cuống.
Thấy tên tuổi Lục Chí Hạ không dọa được đối phương, liền vội vàng mang Lục Dục Thần ra.
-Cô... mấy người đừng tới đây, không được đụng vào tôi!
Cô ta giãy giụa, đẩy hai người phục vụ khỏi mình.
-Mấy người cứ làm nhục tôi đi, chẳng khác gì đang làm nhục Lục gia! Coi như cô quen biết Lục gia thì sao chứ! Tôi cảnh cáo mấy người, nếu ai dám đụng đến sợi tóc của tôi, cẩn thận Lục gia sẽ đem mấy người bắt lại, tống tất cả ra chợ đen đấy!
Từ sau khi Cung Tuyết Mị bị ném ra chợ đen, Lục Chỉ Nghi cũng đã thấy được thủ đoạn Lục gia. Bây giờ vì thể diện mà trực tiếp lấy trường hợp của Cung Tuyết Mị ra hù dọa những người này.
Mấy nhân viên vốn đang định kéo Lục Chỉ Nghi đi, sau khi nghe mấy lời này quả nhiên bị hù đến kinh sợ.
Uy danh Lục gia như sấm bên tai, huống chi còn có vụ chợ đen.
Đó là thế giới ngầm, hội tụ vô số của cải và thời cơ. Đồng thời, đó cũng là nơi dơ bẩn và đáng sợ nhất, không có bất kỳ người nào muốn bị coi như hàng hóa ném vào chợ đêm.
Lục Chỉ Nghi thấy mấy cái người phục vụ bị dọa sợ, lập tức trở nên đắc ý.
Nhìn người của mình bị mấy câu của Lục Chỉ Nghị dọa phát sợ, Kiều Nhân Nhân lập tức trở nên tức giận.
Lúc cô đang muốn cưỡng chế mấy người này đá Lục Chỉ Nghị ra ngoài thì sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói.
-Kiều tiểu thư không dùng nên chấp nhặt loại người này làm gì.
Đường Tâm Lạc từ trong đám người đi ra, nhẹ nhàng giữ chặt lấy cổ tay Kiều Nhân Nhân.
Kiều Nhân Nhân thấy Đường Tâm Lạc liền nhíu nhíu mày.
Cô ấy không phải là đang cùng anh mình khiêu vũ sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đường Tâm Lạc cười nhạt, nhìn Kiều Nhân Nhân với ánh mắt khuyên nhủ nên an tâm một chút chớ vội, rồi cô quay đầu nhìn về phía Lục Chỉ Nghi, nụ cười nhạt đã biến thành sự châm chọc.
-Lục Chỉ Nghi... không ngờ lại được gặp cô ở đây đấy, đã lâu không gặp.
Lục Chỉ Nghi thấy Đường Tâm Lạc liền ưỡn ngực:
-Hừ, tôi còn tưởng rằng các Kiều gia cô có người nào đặc biệt! Thiếu chút nữa quên mất, mấy người đàn bà dâm các cô đến anh tôi cũng muốn tán tỉnh, còn uy phong gì mà đùa nghịch trước mặt tôi!
Nói xong, Lục Chỉ Nghi chỉ vào Đường Tâm Lạc cao giọng ồn ào:
-Mọi người mau đến xem a! Cô này chính là Tổng giám đốc Đường thị nổi tiếng Đường Tâm Lạc...là Đường đại tiểu thư không biết giữ ý giữ tứ, cưới chồng mà bị đuổi ra khỏi nhà! Kiều thiếu gia giao du với loại phụ này, thật sự là không sợ mọc sừng hay sao!
-Cô đừng nói xằng bậy, anh tôi và cô ấy...
Kiều Nhân Nhân nhịn không được giải thích, nhưng sự điêu ngoa ngày thường của cô ấy lại bị giọng nói chanh chua của Lục Chỉ Nghi lấn át.
Giọng cô bị Lục Chỉ Nghi la to che giấu, thấy người tập trung ngày càng nhiều, Lục Chỉ Nghi đắc ý, cũng càng ngày càng hống hách.
Hừ, càng nhiều người, Kiều gia lại càng không thể ức hiếp cô ta!
Lục Chỉ Nghi vẫn còn tiếp tục kêu la, bởi vì thanh danh Đường thị và Đường Tâm Lạc gần đây vô cùng lớn, rất nhiều người tụ tập sau khi nghe được lời Lục Chỉ Nghi nói, đều cảm thấy Đường Tâm Lạc của Đường thị đang bắt nạt người khác.
-Ài, thấy không, đây chính là Đường Tâm Lạc của Đường thị cao quý... Vừa mới khiêu vũ với Kiều thiếu gia, xem ra không phải nhân vừa tầm thường.
-Đương nhiên không tầm thường rồi, nghe nói lúc trước còn lấy người Lục gia, nhanh như vậy mà qua tay người khác rồi... Chậc chậc, xem ra Lục tiểu thư nói không sai, thật là một người đàn bà không biết liêm sỉ.
Nghe được mọi người xì xào bàn tán, Lục Chỉ Nghi càng mắng càng vui.
Đường Tâm Lạc cũng không tức giận, ôm cánh tay đứng bên cạnh Kiều Nhân Nhân, nhìn Lục Chỉ Nghi kiêu ngạo.
Giữa một đám người lộn xộn, đột nhiên, một tiếng hô nghiêm túc vang lên:
-Cảnh sát đây! Tất cả mọi người không được nhúc nhích!
Hèn gì lại có thể sai khiến những người phục vụ đuổi người đi.
Thì ra, cô chính là Kiều Nhân Nhân của Kiều gia, người có tiếng xinh đẹp nhưng điêu ngoa bốc đồng.
-Cô nói bậy, tôi không phải con ngoài giá thú! Tôi là tiểu thư Lục gia, bố tôi chính là Lục Chí Hạ.
-Lục Chí Hạ thì sao? Bố cô thấy anh tôi chắc cũng cúi đầu vấn an đấy, cô dựa vào cái gì mà kiêu ngạo ở đây! Người đâu—— đem cô ta ra khỏi đây, về sau tiệc nhà Kiều gia đừng để cô ta xuất hiện nữa.
-Vâng, thưa tiểu thư.
Mấy người phục vụ đi lên kéo người đi.
Lục Chỉ Nghi lúc này đã có chút luống cuống.
Thấy tên tuổi Lục Chí Hạ không dọa được đối phương, liền vội vàng mang Lục Dục Thần ra.
-Cô... mấy người đừng tới đây, không được đụng vào tôi!
Cô ta giãy giụa, đẩy hai người phục vụ khỏi mình.
-Mấy người cứ làm nhục tôi đi, chẳng khác gì đang làm nhục Lục gia! Coi như cô quen biết Lục gia thì sao chứ! Tôi cảnh cáo mấy người, nếu ai dám đụng đến sợi tóc của tôi, cẩn thận Lục gia sẽ đem mấy người bắt lại, tống tất cả ra chợ đen đấy!
Từ sau khi Cung Tuyết Mị bị ném ra chợ đen, Lục Chỉ Nghi cũng đã thấy được thủ đoạn Lục gia. Bây giờ vì thể diện mà trực tiếp lấy trường hợp của Cung Tuyết Mị ra hù dọa những người này.
Mấy nhân viên vốn đang định kéo Lục Chỉ Nghi đi, sau khi nghe mấy lời này quả nhiên bị hù đến kinh sợ.
Uy danh Lục gia như sấm bên tai, huống chi còn có vụ chợ đen.
Đó là thế giới ngầm, hội tụ vô số của cải và thời cơ. Đồng thời, đó cũng là nơi dơ bẩn và đáng sợ nhất, không có bất kỳ người nào muốn bị coi như hàng hóa ném vào chợ đêm.
Lục Chỉ Nghi thấy mấy cái người phục vụ bị dọa sợ, lập tức trở nên đắc ý.
Nhìn người của mình bị mấy câu của Lục Chỉ Nghị dọa phát sợ, Kiều Nhân Nhân lập tức trở nên tức giận.
Lúc cô đang muốn cưỡng chế mấy người này đá Lục Chỉ Nghị ra ngoài thì sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói.
-Kiều tiểu thư không dùng nên chấp nhặt loại người này làm gì.
Đường Tâm Lạc từ trong đám người đi ra, nhẹ nhàng giữ chặt lấy cổ tay Kiều Nhân Nhân.
Kiều Nhân Nhân thấy Đường Tâm Lạc liền nhíu nhíu mày.
Cô ấy không phải là đang cùng anh mình khiêu vũ sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đường Tâm Lạc cười nhạt, nhìn Kiều Nhân Nhân với ánh mắt khuyên nhủ nên an tâm một chút chớ vội, rồi cô quay đầu nhìn về phía Lục Chỉ Nghi, nụ cười nhạt đã biến thành sự châm chọc.
-Lục Chỉ Nghi... không ngờ lại được gặp cô ở đây đấy, đã lâu không gặp.
Lục Chỉ Nghi thấy Đường Tâm Lạc liền ưỡn ngực:
-Hừ, tôi còn tưởng rằng các Kiều gia cô có người nào đặc biệt! Thiếu chút nữa quên mất, mấy người đàn bà dâm các cô đến anh tôi cũng muốn tán tỉnh, còn uy phong gì mà đùa nghịch trước mặt tôi!
Nói xong, Lục Chỉ Nghi chỉ vào Đường Tâm Lạc cao giọng ồn ào:
-Mọi người mau đến xem a! Cô này chính là Tổng giám đốc Đường thị nổi tiếng Đường Tâm Lạc...là Đường đại tiểu thư không biết giữ ý giữ tứ, cưới chồng mà bị đuổi ra khỏi nhà! Kiều thiếu gia giao du với loại phụ này, thật sự là không sợ mọc sừng hay sao!
-Cô đừng nói xằng bậy, anh tôi và cô ấy...
Kiều Nhân Nhân nhịn không được giải thích, nhưng sự điêu ngoa ngày thường của cô ấy lại bị giọng nói chanh chua của Lục Chỉ Nghi lấn át.
Giọng cô bị Lục Chỉ Nghi la to che giấu, thấy người tập trung ngày càng nhiều, Lục Chỉ Nghi đắc ý, cũng càng ngày càng hống hách.
Hừ, càng nhiều người, Kiều gia lại càng không thể ức hiếp cô ta!
Lục Chỉ Nghi vẫn còn tiếp tục kêu la, bởi vì thanh danh Đường thị và Đường Tâm Lạc gần đây vô cùng lớn, rất nhiều người tụ tập sau khi nghe được lời Lục Chỉ Nghi nói, đều cảm thấy Đường Tâm Lạc của Đường thị đang bắt nạt người khác.
-Ài, thấy không, đây chính là Đường Tâm Lạc của Đường thị cao quý... Vừa mới khiêu vũ với Kiều thiếu gia, xem ra không phải nhân vừa tầm thường.
-Đương nhiên không tầm thường rồi, nghe nói lúc trước còn lấy người Lục gia, nhanh như vậy mà qua tay người khác rồi... Chậc chậc, xem ra Lục tiểu thư nói không sai, thật là một người đàn bà không biết liêm sỉ.
Nghe được mọi người xì xào bàn tán, Lục Chỉ Nghi càng mắng càng vui.
Đường Tâm Lạc cũng không tức giận, ôm cánh tay đứng bên cạnh Kiều Nhân Nhân, nhìn Lục Chỉ Nghi kiêu ngạo.
Giữa một đám người lộn xộn, đột nhiên, một tiếng hô nghiêm túc vang lên:
-Cảnh sát đây! Tất cả mọi người không được nhúc nhích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.