Chương 409: .sinh Ra Hoài Nghi.
Lục Khinh Quân
01/05/2021
Nếu là như thế này, vậy tại sao Việt Trạch lại đột nhiên nhắc tới Thẩm gia?
Cô đang muốn mở miệng hỏi, Việt Trạch lại giành hỏi trước, "Đúng rồi, vậy cô nghe nói tới Cố gia không?"
Mày của Đường Tâm Lạc nhăn lại càng chặt.
Vẫn luôn cảm thấy hôm nay Việt Trạch, rất kỳ quái.
"Cố gia... là Cố gia nào?"
Việt Trạch cúi đầu nhìn cô, đôi mắt màu lam xinh đẹp, thâm ý nói, "Chính là Cố gia trước kìa làm quốc tế mậu dịch mà giàu ở thành phố A kia"
"Cô không nghe nói qua cũng không kỳ quái... Nhà bọn họ sau khi giàu lên, liền dọn đại bản doanh ra nước ngoài. Hiện tại chủ yếu làm mậu dịch quốc tế cùng vận chuyển hàng hoá hàng hải, mấy năm nay, cũng bắt đầu tiến quân đến lĩnh vực tài chính"
Đường Tâm Lạc đối với Cố gia làm mậu dịch quốc tế mà làm giàu này, thật ra không hề hiểu biết gì cả.
Cố gia cô biết đến, là một nhà làm địa ốc ở thành phố A, một nhà làm khai phá phần mềm ở thành phố B.
Chỉ là, coi nghĩ, Việt Trạch không có khả năng lại vô duyên vô cớ, nhắc đến một gia tộc mà cô không biết.
Vì thế, cô hỏi.
"Cho nên, anh nhắc tới Cố gia, là cũng bởi vì đêm mai họ sẽ đến tham gia tiệc tối sao?"
"Không" khoé miệng Việt Trạch mang theo nụ giờ đạm bạc, "Tôi chỉ là muốn xác nhận chút, cô thật sự, không hề nghe nói về Cố gia?"
Con ngươi thâm thuý của anh, chuyên chú, nhìn chằm chằm Đường Tâm Lạc, muốn phân biệt ra, nghi hoặc cùng mê mang trong đáy mắt cô, đến tột cùng có phải xuất phát từ chân tâm hay không.
Qua vài giây sau, Việt Trạch rốt cuộc lặng lẽ thở dài trong lòng.
Xem ra, Đường Tâm Lạc trước mắt, thật sự giống như một trang giấy trắng.
Cô là thật sự, không biết, thân thế của chính mình.
"Tôi đương nhiên có nghe nói qua, chỉ là... không phải là Cố gia mà anh nói kia. Cố gia tộc ở Hoa quốc có vài cái, tôi đều từng nghe qua, nhưng cái mà nói thì tôi không biết"
"Cho nên Việt Trạch..." Đường Tâm Lạc nâng mắt nhìn anh, biểu tình trên mặt có chút nghiêm túc, "Anh nói nhiều với tôi như vậy, rốt cuộc, là muốn nói cái gì?"
Người phụ nữ trước mắt, dung mạo xinh đẹp, bộ dáng tốt, cơ hồ làm người khác không đành lòng quấy rầy.
Gió nhẹ thổi qua, một lọn tóc bên tai cô, cứ thế rơi xuống.
Cô đang muốn mở miệng hỏi, Việt Trạch lại giành hỏi trước, "Đúng rồi, vậy cô nghe nói tới Cố gia không?"
Mày của Đường Tâm Lạc nhăn lại càng chặt.
Vẫn luôn cảm thấy hôm nay Việt Trạch, rất kỳ quái.
"Cố gia... là Cố gia nào?"
Việt Trạch cúi đầu nhìn cô, đôi mắt màu lam xinh đẹp, thâm ý nói, "Chính là Cố gia trước kìa làm quốc tế mậu dịch mà giàu ở thành phố A kia"
"Cô không nghe nói qua cũng không kỳ quái... Nhà bọn họ sau khi giàu lên, liền dọn đại bản doanh ra nước ngoài. Hiện tại chủ yếu làm mậu dịch quốc tế cùng vận chuyển hàng hoá hàng hải, mấy năm nay, cũng bắt đầu tiến quân đến lĩnh vực tài chính"
Đường Tâm Lạc đối với Cố gia làm mậu dịch quốc tế mà làm giàu này, thật ra không hề hiểu biết gì cả.
Cố gia cô biết đến, là một nhà làm địa ốc ở thành phố A, một nhà làm khai phá phần mềm ở thành phố B.
Chỉ là, coi nghĩ, Việt Trạch không có khả năng lại vô duyên vô cớ, nhắc đến một gia tộc mà cô không biết.
Vì thế, cô hỏi.
"Cho nên, anh nhắc tới Cố gia, là cũng bởi vì đêm mai họ sẽ đến tham gia tiệc tối sao?"
"Không" khoé miệng Việt Trạch mang theo nụ giờ đạm bạc, "Tôi chỉ là muốn xác nhận chút, cô thật sự, không hề nghe nói về Cố gia?"
Con ngươi thâm thuý của anh, chuyên chú, nhìn chằm chằm Đường Tâm Lạc, muốn phân biệt ra, nghi hoặc cùng mê mang trong đáy mắt cô, đến tột cùng có phải xuất phát từ chân tâm hay không.
Qua vài giây sau, Việt Trạch rốt cuộc lặng lẽ thở dài trong lòng.
Xem ra, Đường Tâm Lạc trước mắt, thật sự giống như một trang giấy trắng.
Cô là thật sự, không biết, thân thế của chính mình.
"Tôi đương nhiên có nghe nói qua, chỉ là... không phải là Cố gia mà anh nói kia. Cố gia tộc ở Hoa quốc có vài cái, tôi đều từng nghe qua, nhưng cái mà nói thì tôi không biết"
"Cho nên Việt Trạch..." Đường Tâm Lạc nâng mắt nhìn anh, biểu tình trên mặt có chút nghiêm túc, "Anh nói nhiều với tôi như vậy, rốt cuộc, là muốn nói cái gì?"
Người phụ nữ trước mắt, dung mạo xinh đẹp, bộ dáng tốt, cơ hồ làm người khác không đành lòng quấy rầy.
Gió nhẹ thổi qua, một lọn tóc bên tai cô, cứ thế rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.