Chương 30: Bắt Gặp Trong Quán Bar
Huỳnh Bảo Linh
13/05/2017
Lam Ngân Anh đẩy tay Vương Bá Phong ra, cô một mực giành lấy chai rượu.
"Đưa rượu cho tôi".
Anh cứ để mặc cho cô gào thét, khóc nấc nhưng tuyệt đối không thể để cho cô uống nữa, anh thật sai lầm khi đưa cô đến đây.
Lam Ngân Anh làm loạn một lúc thì đã ngã vào ngực của Vương Bá Phong, vẻ mặt ửng hồng ẩn hiện dưới ánh đèn màu đỏ huyền ảo.
"Lục Thiếu Nam, anh là đồ khốn kiếp".
Cô mơ màng, hai tay đấm thật mạnh vào ngực Vương Bá Phong, dụi dụi đầu, cô ngẩng lên nhìn người đàn ông đang làm gối cho mình, trên miệng nhỏ líu nhíu.
"A... Anh là ai vậy?"
"..."
Cô chỉ chỉ tay loạn xạ về những người đàn ông đàn ông ở sàn nhảy, rồi lại quay lại dựa vào ngực Vương Bá Phong.
"Đàn ông trên đời này không ai tốt cả.... Không.. Một...ai".
Vương Bá Phong ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô vào lòng, anh thấu hiểu nỗi đau này, anh cũng đã từng giống như cô. Cảm giác đó rất khó chịu.
Anh quan sát cô, vẻ mặt trắng hồng pha chút sắc đỏ, hàng lông mi cong vút khẽ khép hờ, trên khoé mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước. Nhìn coi như thế này, quả thật làm cho người ta thương xót.
Vương Bá Phong cúi xuống, nâng cầm cô lên, bờ môi của anh lập tức phủ xuống ngậm lấy cánh môi cô, anh yêu cô gái trong ngực, thật sự đã yêu rồi.
"Dừng lại".
Một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng hai người vang lên, Lục Thiếu Nam tức giận đi đến kéo Lam Ngân Anh ra khỏi người Vương Bá Phong, anh nhếch môi cười đểu.
"Vương thiếu, nếu muốn tìm bạn giường thì tôi có thể giới thiệu cho cậu, còn bây giờ thì mau buông người của tôi ra".
Vương Bá Phong ngẩn mặt nhìn lên, anh không một chút cảm xúc, khẽ nở một nụ cười nửa miệng.
"Nếu đã nói cô ấy là người của anh thì tại sao anh còn làm cô ấy đau khổ đến mức phải uống nhiều rượu như vậy?".
Lục Thiếu Nam ôm chặt Lam Ngân Anh, tay anh đưa lên mặt của cô khẽ lướt nhẹ.
"Tôi thật không ngờ, cậu cũng có hứng thú với đồ tôi đã chơi rồi như vậy".
"Lục Thiếu Nam, nếu như anh không muốn mất cô ấy thì hãy đối xử với cô ấy tốt một chút, bằng không, Vương Bá Phong tôi thề sẽ giành lấy cô ấy từ tay của anh". Nói xong lập tức bỏ đi.
"Ư... Lục Thiếu Nam... Anh là đồ khốn kiếp, tôi đã làm gì có lỗi với anh..". Cô mơ màng dụi dụi mặt vào người anh, cảm giác này thật là quen thuộc, cả giọng nói vừa rồi cô nghe loáng thoáng cũng rất chân thực.
"Đưa rượu cho tôi".
Anh cứ để mặc cho cô gào thét, khóc nấc nhưng tuyệt đối không thể để cho cô uống nữa, anh thật sai lầm khi đưa cô đến đây.
Lam Ngân Anh làm loạn một lúc thì đã ngã vào ngực của Vương Bá Phong, vẻ mặt ửng hồng ẩn hiện dưới ánh đèn màu đỏ huyền ảo.
"Lục Thiếu Nam, anh là đồ khốn kiếp".
Cô mơ màng, hai tay đấm thật mạnh vào ngực Vương Bá Phong, dụi dụi đầu, cô ngẩng lên nhìn người đàn ông đang làm gối cho mình, trên miệng nhỏ líu nhíu.
"A... Anh là ai vậy?"
"..."
Cô chỉ chỉ tay loạn xạ về những người đàn ông đàn ông ở sàn nhảy, rồi lại quay lại dựa vào ngực Vương Bá Phong.
"Đàn ông trên đời này không ai tốt cả.... Không.. Một...ai".
Vương Bá Phong ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô vào lòng, anh thấu hiểu nỗi đau này, anh cũng đã từng giống như cô. Cảm giác đó rất khó chịu.
Anh quan sát cô, vẻ mặt trắng hồng pha chút sắc đỏ, hàng lông mi cong vút khẽ khép hờ, trên khoé mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước. Nhìn coi như thế này, quả thật làm cho người ta thương xót.
Vương Bá Phong cúi xuống, nâng cầm cô lên, bờ môi của anh lập tức phủ xuống ngậm lấy cánh môi cô, anh yêu cô gái trong ngực, thật sự đã yêu rồi.
"Dừng lại".
Một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng hai người vang lên, Lục Thiếu Nam tức giận đi đến kéo Lam Ngân Anh ra khỏi người Vương Bá Phong, anh nhếch môi cười đểu.
"Vương thiếu, nếu muốn tìm bạn giường thì tôi có thể giới thiệu cho cậu, còn bây giờ thì mau buông người của tôi ra".
Vương Bá Phong ngẩn mặt nhìn lên, anh không một chút cảm xúc, khẽ nở một nụ cười nửa miệng.
"Nếu đã nói cô ấy là người của anh thì tại sao anh còn làm cô ấy đau khổ đến mức phải uống nhiều rượu như vậy?".
Lục Thiếu Nam ôm chặt Lam Ngân Anh, tay anh đưa lên mặt của cô khẽ lướt nhẹ.
"Tôi thật không ngờ, cậu cũng có hứng thú với đồ tôi đã chơi rồi như vậy".
"Lục Thiếu Nam, nếu như anh không muốn mất cô ấy thì hãy đối xử với cô ấy tốt một chút, bằng không, Vương Bá Phong tôi thề sẽ giành lấy cô ấy từ tay của anh". Nói xong lập tức bỏ đi.
"Ư... Lục Thiếu Nam... Anh là đồ khốn kiếp, tôi đã làm gì có lỗi với anh..". Cô mơ màng dụi dụi mặt vào người anh, cảm giác này thật là quen thuộc, cả giọng nói vừa rồi cô nghe loáng thoáng cũng rất chân thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.