Thời Gian Sẽ Trả Lời

Chương 29: Quá Mệt Mỏi Rồi

Huỳnh Bảo Linh

12/05/2017

Đúng! Ngay từ đầu thì chính miệng anh đã cảnh cáo cô rằng cô không có cái quyền để yêu anh, ngay cả một chút tình cảm cũng không được.

Đối với người đàn ông thành đạt như anh mà nói, hai mươi sáu tuổi thì vẫn còn rất trẻ để đưa công ty lên đứng đầu thế giới, anh có tiền, có địa vị, có phụ nữ, anh có tất cả, vậy tại sao anh không buông tha cho cô?

Mãi suy nghĩ nhiều chuyện nên cô đã ngủ quên, đến chiều thì cô mới thức giấc, ngoài trời trong xanh làm cô rất muốn đi dạo.

Thay quần áo,cô bước xuống lầu thì bà quản gia lên tiếng hỏi.

"Thiếu phu nhân, hôm nay cô muốn ăn món gì ạ?".

Cô không nói gì chỉ lắc đầu. Vài giây sau lại quay sang nói với bà quản gia.

"Con đi dạo một chút, dì cứ làm những món mà Lục Thiếu Nam thích là được".

***

Gió chiều nhè nhẹ thổi qua mái tóc làm cho những sợi tóc bay theo, cô đi dạo quanh hàng ghế trong công Viên, tâm trạng có chút thoải mái hơn một chút.

"Sao em lại ở đây?".

Một bóng dáng ngồi xuống cạnh cô, trên người anh ta mặc bộ vest đen sang trọng, đang đưa mắt quan sát gương mặt cô.



Im lặng.

Đây là lần đầu có người dám xem lời nói của anh là không khí a. Anh tức giận gầm lên.

"Lam Ngân Anh! Em có nghe tôi nói không hả?".

Cô giật mình thoát ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu, quay sang thì thấy gương mặt của Vương Bá Phong đang phóng to trước mặt mình, cô lắp bắp nói không ra lời.

"Anh... Tại sao anh lại ở đây?".

"Thế nào. Tôi thì không thể ở đây à?".

Nhìn vẻ mặt yêu nghiệt đó thật muốn đánh cho tên khốn kiếp này một trận, nhưng cô lại không có khả năng đ.

"..."

Thấy cô cứng họng, Vương Bá Phong mới ngã người ra sau ghế, giọng nhàn nhạt.

"Nhìn em thật chán ngắt,mau đứng dậy đi theo tôi đến một nơi".



Anh nắm tay cô lôi kéo ra xe, cô vùng vằng lên tiếng.

"Anh muốn đưa tôi đi đâu?".

"Cứ đi rồi em sẽ biết, đảm bảo sẽ hết buồn".

Anh đưa cô đến trước cửa quán bar, mở cửa xe và lôi cô vào trong.

"Anh đưa tôi đến đây làm gì?". Cô đưa mắt liếc nhanh qua các người đàn ông đang ôm ấp hôn hít các cô gái ở đây, thật là làm cho cô cảm thấy kinh tỏm.

Vương Bá Phong gọi đến trên bàn chai rượu Vodka mắc tiền. Đưa ly rượu chứa chất lỏng màu đỏ óng ánh đến trước mặt cô.

"Đến đây để giải toả nỗi buồn. Uống đi".

Lam Ngân Anh đưa mắt nhìn đến cái ly cao chân trước mặt, cô từ trước đến giờ không biết uống rượu, nhưng có lẽ tâm trạng hôm nay buộc cô phải cho phép mình buông thả bản thân.

Cô đưa tay nhận lấy ly rượu của Vương Bá Phong một mạch uống hết, lại liên tục uống thêm nhiều ly khác. Một cảm giác nóng khan ở cổ rồi sau đó lan truyền khắp thân thể làm cho cô choáng váng, hai bên má ửng lên một mảng màu đỏ hồng rất hấp dẫn. Cô đưa tay sang chai rượu, định uống tiếp thì bị Vương Bá Phong chặn lại.

"Em uống nhiều rồi, không cần phải uống nữa".

Anh thật không hiểu, tại sao cô vì người đàn ông như Lục Thiếu Nam mà hành hạ bản thân mình như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Sẽ Trả Lời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook