Chương 27: Cả Đêm Không Về
Huỳnh Bảo Linh
10/05/2017
Lam Ngân Anh cảm thấy người mình rất mệt, giống như không còn sức nữa.
Vẻ mặt cô dần tái nhợt đi. Cô làm sao có thể ở trước mặt Vương Bá Phong
giả vờ như mình không sao. Cô còn non nớt lắm.
"Lục Thiếu Nam đã làm gì em?". Anh nói với thái độ cực kì tức giận. Anh mà biết Lục Thiếu Nam đã làm gì cô thì anh nhất định tìm anh ta để tính sổ.
"..."
Lam Ngân Anh im lặng hồi lâu. Nước mắt hoà lẫn với nước mưa tạo nên một luồn nước lạnh lẽo đến tận tâm can. Cô run lên, vòng hai tay tự ôm lấy bản thân mình. Vương Bá Phong đau lòng. Đem cô đặt vào trong xe và lấy áo khoác của mình khoát vào người cô.
Đang đánh tay lái về biệt thự Vương gia thì cô bỗng làm rộn. Đánh tới tấp vào người Vương Bá Phong.
"Tại sao... Tại sao mọi người đều đối xử với tôi như vậy? Tại sao chứ?".
"..."
Đối với hành động này của cô Vương Bá Phong anh chỉ biết đau lòng im lặng chứ không nói được gì. Anh biết hiện giờ cô rất đau khổ. Anh cũng biết bản thân mình cũng rất đau đớn không kém.
"Có thể cho tôi xuống xe không?". Cô cầu khẩn xin anh với giọng nói dần mất đi hơi sức.
"Không được".
"Tại sao? Anh mau dừng xe lại đi".
"Trời đang mưa. Tôi không thể để em ra ngoài".
"Mau thả tôi ra. Tôi xin anh đấy huhu". Cô đánh đấm túi bụi vào người Vương Bá Phong làm anh mất tay lái, chiếc xe lao thẳng vào hàng cây bên đường.
"Em muốn chết hả?". Anh tức giận đạp nhanh thắng xe, rất may là không bị va chạm gì mạnh.
"Ưm... Anh chứ để cho tôi chết đi". Cô lao ra xe, chạy về phía trước. Anh lập tức đuổi theo và giữ cô lại.
"Em không cần vì loại người như Lục Thiếu Nam mà hành hạ bản thân như vậy. Em có hiểu không?".
"Huhu... Anh buông tôi ra. Anh để cho tôi chết đi. Để cho tôi chết đi. Buông ra".
'Chát...'
"Em tỉnh lại đi". Vương Bá Phong vung tay tát cô một cái, anh đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Một dòng máu tươi từ khoé miệng cô chảy ra. Cô ngã quỵ xuống. Anh ôm lấy cô vào lòng và bế cô lên xe.
Biệt thự Vương gia.
Đậu xe vào gara, anh mở dây an toàn cho cô. Cô đã ngủ say, sắc mặt tái nhợt làm cho anh vô cùng đau lòng. Anh sờ vào trán cô thì thấy toàn thân cô nóng ran, gọi mãi mà không thấy cô trả lời. Anh tức tốc bế cô lên phòng.
"Gọi bác sĩ đến ngay cho tôi". Anh gào thét cho tên thuộc hạ và đặt cô lên giường.
Khắp người Lam Ngân Anh nóng như lửa đốt, trán đổ đầy mồ hôi, cả người cứ không ngừng run lên những trận đau đớn.
"Nước... Cho tôi nước.. ". Cô mê man không thể gọi lớn hơn được nữa nhưng cũng đủ để anh nghe thấy.
Vương Bá Phong đưa ly nước lại cho cô, đỡ cô ngồi dậy uống. Thấy không thể để cô mặc bộ đồ ướt này. Anh đã thay cho cô bộ đồ ngủ màu xanh rộng thùng thình.
Lam Ngân Anh lại đổ đầy mồ hôi. Anh đứng dậy bật hết cỡ máy lạnh để làm cho cô mát hơn. Anh tức giận đấm tay lên bàn. Quát lớn.
"Bác sĩ đã tới chưa?"
Mấy tên thuộc hạ run rẩy không dám nói gì, một lát sau mới lắp bắp trả lời.
"Dạ thưa Vương thiếu, bác... Bác sĩ đang trên đường đến đây ạ".
"Ra ngoài".
...
Lục Thiếu Nam đứng dựa cửa sổ, phả ra một làn khói trắng mờ ảo. Anh cầm di động lên, bấm số của cô nhưng lại chần chừ ở nút gọi. Anh làm như vậy có quá đáng với cô hay không? Trời mưa lớn thế này, nếu cô có chuyện gì thì....anh bấm nút gọi cho cô. Chưa đầy 3 giây thì có chuông điện thoại reo lên. Nó được phát ra trong phòng của cô. Lúc nảy khi chạy ra ngoài cô đã không mang theo thứ gì a.
"Lục Thiếu Nam đã làm gì em?". Anh nói với thái độ cực kì tức giận. Anh mà biết Lục Thiếu Nam đã làm gì cô thì anh nhất định tìm anh ta để tính sổ.
"..."
Lam Ngân Anh im lặng hồi lâu. Nước mắt hoà lẫn với nước mưa tạo nên một luồn nước lạnh lẽo đến tận tâm can. Cô run lên, vòng hai tay tự ôm lấy bản thân mình. Vương Bá Phong đau lòng. Đem cô đặt vào trong xe và lấy áo khoác của mình khoát vào người cô.
Đang đánh tay lái về biệt thự Vương gia thì cô bỗng làm rộn. Đánh tới tấp vào người Vương Bá Phong.
"Tại sao... Tại sao mọi người đều đối xử với tôi như vậy? Tại sao chứ?".
"..."
Đối với hành động này của cô Vương Bá Phong anh chỉ biết đau lòng im lặng chứ không nói được gì. Anh biết hiện giờ cô rất đau khổ. Anh cũng biết bản thân mình cũng rất đau đớn không kém.
"Có thể cho tôi xuống xe không?". Cô cầu khẩn xin anh với giọng nói dần mất đi hơi sức.
"Không được".
"Tại sao? Anh mau dừng xe lại đi".
"Trời đang mưa. Tôi không thể để em ra ngoài".
"Mau thả tôi ra. Tôi xin anh đấy huhu". Cô đánh đấm túi bụi vào người Vương Bá Phong làm anh mất tay lái, chiếc xe lao thẳng vào hàng cây bên đường.
"Em muốn chết hả?". Anh tức giận đạp nhanh thắng xe, rất may là không bị va chạm gì mạnh.
"Ưm... Anh chứ để cho tôi chết đi". Cô lao ra xe, chạy về phía trước. Anh lập tức đuổi theo và giữ cô lại.
"Em không cần vì loại người như Lục Thiếu Nam mà hành hạ bản thân như vậy. Em có hiểu không?".
"Huhu... Anh buông tôi ra. Anh để cho tôi chết đi. Để cho tôi chết đi. Buông ra".
'Chát...'
"Em tỉnh lại đi". Vương Bá Phong vung tay tát cô một cái, anh đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Một dòng máu tươi từ khoé miệng cô chảy ra. Cô ngã quỵ xuống. Anh ôm lấy cô vào lòng và bế cô lên xe.
Biệt thự Vương gia.
Đậu xe vào gara, anh mở dây an toàn cho cô. Cô đã ngủ say, sắc mặt tái nhợt làm cho anh vô cùng đau lòng. Anh sờ vào trán cô thì thấy toàn thân cô nóng ran, gọi mãi mà không thấy cô trả lời. Anh tức tốc bế cô lên phòng.
"Gọi bác sĩ đến ngay cho tôi". Anh gào thét cho tên thuộc hạ và đặt cô lên giường.
Khắp người Lam Ngân Anh nóng như lửa đốt, trán đổ đầy mồ hôi, cả người cứ không ngừng run lên những trận đau đớn.
"Nước... Cho tôi nước.. ". Cô mê man không thể gọi lớn hơn được nữa nhưng cũng đủ để anh nghe thấy.
Vương Bá Phong đưa ly nước lại cho cô, đỡ cô ngồi dậy uống. Thấy không thể để cô mặc bộ đồ ướt này. Anh đã thay cho cô bộ đồ ngủ màu xanh rộng thùng thình.
Lam Ngân Anh lại đổ đầy mồ hôi. Anh đứng dậy bật hết cỡ máy lạnh để làm cho cô mát hơn. Anh tức giận đấm tay lên bàn. Quát lớn.
"Bác sĩ đã tới chưa?"
Mấy tên thuộc hạ run rẩy không dám nói gì, một lát sau mới lắp bắp trả lời.
"Dạ thưa Vương thiếu, bác... Bác sĩ đang trên đường đến đây ạ".
"Ra ngoài".
...
Lục Thiếu Nam đứng dựa cửa sổ, phả ra một làn khói trắng mờ ảo. Anh cầm di động lên, bấm số của cô nhưng lại chần chừ ở nút gọi. Anh làm như vậy có quá đáng với cô hay không? Trời mưa lớn thế này, nếu cô có chuyện gì thì....anh bấm nút gọi cho cô. Chưa đầy 3 giây thì có chuông điện thoại reo lên. Nó được phát ra trong phòng của cô. Lúc nảy khi chạy ra ngoài cô đã không mang theo thứ gì a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.