Thời Gian Sẽ Trả Lời

Chương 26: Chạy Ra Ngoài Trời Mưa

Huỳnh Bảo Linh

21/03/2017

Vừa bước vào phòng thì cổ tay của cô bị Lục Thiếu Nam kéo mạnh. Ánh mắt sắc bén liếc nhìn đến đôi mắt long lanh của cô, anh đưa tay bật đèn trong phòng.

"Em ngang nhiên dám xem lời nói của tôi là thừa, qua lại với Vương Bá Phong. Hử?".

Cô bất ngờ đến trợn mắt nhìn anh, tại sao anh lại ở trong phòng của cô... Có lẽ cô đã quên rồi, đây mới là nhà của anh.

"Tôi... Tôi... ". Cô chỉ biết run rẩy lắp bắp trả lời, đối diện với anh cô thật sự rất sợ, luồn không khí lạnh băng khiến cô muốn chạy trốn.

"Nói, cô có phải hay không sau lưng tôi dám có quan hệ với cậu ta?". Anh nghiến răng, lời nói thốt ra rất cay độc.

"..."

Lam Ngân Anh im lặng không nói gì, cô biết người đàn ông này sẽ không chịu tin những lời cô nói.

"Sao hả? Có phải tôi đã nói đúng rồi không?". Anh hung hăng quăng cô lên giường, một giây sau cả thân hình vạm vỡ của anh lập tức đè lên người cô. Cô căn bản là không thể thoát ra được.

"Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra". Cô giẫy giụa và đánh thật mạnh vào người anh, đôi tay không tự chủ quơ lung tung trước mắt anh.

"Chắc em chưa thử với Vương Bá Phong đâu nhỉ?".

Lam Ngân Anh nghe như sét đánh ngang tai, tại sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy, cô là hạng người như vậy hay sao?

"Tôi không phải hạng người như anh nghĩ, chẳng lẽ anh hành hạ tôi còn chư đủ sao?". Những giọt nước trong suốt từ khoé mắt cô tuôn xuống, chưa bao giờ cô cảm thấy cảm giác hụt hẫng như thế này, thì ra từ trước đến giờ trong mắt anh cô kà người như vậy a.



"Một người phụ nữ dám đánh đổi cả thân xác của mình để lấy tiền, cô nghĩ là cô có đủ tư cách?".

"Lục Thiếu Nam". Cô đau khổ ở dưới thân anh hét lên, hôm nay cô vì muốn lấy lại tài liệu đã đến gặp Vương Bá Phong lấy USB, vậy mà bây giờ anh lại nói cô như vậy, một màn vừa rồi dưới nhà của cô và Vương Bá Phong đã lọt hết vào tầm mắt của anh.

Anh đứng dậy, xoay người châm điếu thuốc, dòng khói trắng mờ ảo bay phiêu dạt khắp căn phòng, anh nhàn nhạt nói.

"Tôi nên nhắc lại cho cô nhớ, cô là món đồ chơi do tôi mua về và thuộc quyền sở hữu của tôi, thích thì tôi chơi, không thì tôi quăng đi, cô không có tư cách quật cường".

Từng giọt nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả mặt, cô ngồi dậy, bước chân xuống giường đi lại gần anh, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh.

"Vậy thì anh hãy mau vứt bỏ món đồ chơi rẻ tiền này ra khỏi những món đồ chơi đắt tiền của anh nhanh một chút". Cô nói rõ ràng từng chữ, giọng nói chua xót nghẹn ngào vang lên trong bầu không khí ngột ngạt của khói thuốc.

Xoay người, không để anh nói gì,cô liền chạy thẳng ra ngoài đường, trời bỗng dưng có sấm xẹt ngang một đường đến cuối chân trời, mưa tuôn ào ào mỗi lúc mỗi lớn hơn.

Cô từ nhỏ đã rất sợ sấm chớp, nhưng đối với tâm trạng của cô lúc này thật sự rất tồi tệ, tệ đến mức ngoài trời có sập thì cô cũng không sợ. Cô đi lang thang thất thiểu, mặt mày tái nhợt.

...Két...

Một chiếc xe màu đen bóng loáng bỗng dừng lại, cái xe này...nhìn quen quen a. Vương Bá Phong bước xuống xe, vội vàng bước đến chỗ cô.

"Em đi đâu vậy? Có biết là trời đang mưa không?".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Sẽ Trả Lời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook