Chương 37: Ngủ Chung
Huỳnh Bảo Linh
13/06/2017
Lục Thiếu Nam ngồi lên giường, đưa tay lấy khung hình xem một lúc rồi
kéo ngăn tủ úp nó xuống bỏ vào, anh ngã người ra sau hai tay chống lên
nệm, nhàn nhạt nói.
"Cô ấy đã mất tích cách đây hai năm trên chuyến bay đi công tác, không biết bây giờ cô ấy còn sống hay đã chết".
Trong giọng nói của anh vẫn không giấu đi sự phiền muộn, đã hai năm trôi qua mà anh vẫn chung tình như vậy, vậy Lam Ngân Anh cô là cái gì, là sủng vật, là tình nhân hay là một món đồ chơi?
"Anh xem ra rất chung tình". Lam Ngân Anh khẽ cúi đầu, khắp căn phòng này tràn ngập không khí đau buồn.
Thì ra bao lâu nay cô chỉ là người thay thế, vậy mà cô lại yêu anh, đúng là chuyện rất buồn cười mà. Cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, cô xoay người.
"Tôi về phòng đây".
"Đứng lại". Anh đứng dậy nắm chặt lấy tay cô, kéo cô ngã xuống giường. "Ở lại với tôi đêm nay".
Lam Ngân Anh khẽ nhíu mày, đẩy anh ra.
"Tôi phải về phòng".
Anh cúi xuống đè chặt cô, đưa tay xoay mặt cô nhìn thẳng đến mình.
"Có phải em đang ghen không?".
Gương mặt của cô bỗng chốc nóng lên, nước mắt cứ thế tuôn ra ướt cả mặt, cô thật sự rất ghen, ghen với cô gái đó, nhưng mà ngay cả tư cách nói ra chữ ghen đó cô cũng không có.
Cô không trả lời, nước mắt cứ chảy xuống ướt cả ga giường, Lục Thiếu Nam đưa tay gạt giọt nước lấp lánh trên khoé mắt cô, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mộng.
"Tôi xin lỗi, em đừng khóc".
Đây là lần đầu cô nghe lời xin lỗi từ chính miệng của anh, lại nghĩ đến những đau khổ mà anh đã gây ra cho mình, chuyện này đến bao giờ mới đến hồi kết đây?
"Anh cho tôi về phòng đi, tôi còn phải đi tắm, còn phải đi ngủ nữa". Cô đưa tay gạt nước mắt, cố gắng ngồi dậy.
"Ở đây có phòng tắm, em vào tắm đi".
"Nhưng...". Lam Ngân Anh đỏ mặt ấp úng nói, cái gì là tắm ở đây a.
"Dù sao thì tối nay em cũng không thể về phòng, bây giờ nếu không tắm thì trực tiếp đi ngủ luôn cũng không tệ". Anh nhếch môi, thái độ nhàn nhã nhìn cô đang chật vật có ý cười.
Lam Ngân Anh hết cách đành bước xuống giường, đi vào phòng tắm mở nước. Ngâm mình trong nước nóng thật thoải mái, tâm trạng của cô cũng khá hơn rất nhiều. Bước ra bồn tắm lau người, mới phát hiện là không có quần áo, áo choàng cũng không có, chỉ có cái khăn tắm duy nhất. Cô lấy khăn tắm quấn lên người, mở hé cửa phòng nhìn ra ngoài, Lục Thiếu Nam đang ngồi trên sofa lướt lướt điện thoại, anh nhếch môi nở một nụ cười, ánh mắt vẫn không dời đi.
"Không có quần áo? Hử?".
Bị anh nói đúng tim đen, Lam Ngân Anh đỏ mặt ấp úng.
"Còn không phải tại anh sao?".
"Ra đây". Giọng nói của anh phát ra như một mệnh lệnh, kêu cô ra với bộ dáng này sao?
Anh buông điện thoại ra, tiến đến gần cửa phòng tắm, môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong quyến rũ.
"Có cần tôi giúp em ra đây không?".
"Không...Không cần". Lam Ngân Anh lắc đầu nguầy nguậy. Thật là mất mặt mà.
Lục Thiếu Nam mở cửa trực tiếp bế cô đặt lên giường, vài giọt nước còn động trên vai rớt xuống như những hạt trân châu sáng lấp lánh. Lục Thiếu Nam kéo chặt cô vào trong lòng, anh muốn ôm chặt lấy cô, muốn bảo vệ cho cô, nếu có thể anh chỉ muốn đem cô hoà nguyện vào bản thân mình.
"Cảm giác thế nào? Hử?". Anh luồn cánh tay qua eo cô xiếc chặt cô lại.
"Rất...rất không thoải mái". Lam Ngân Anh cố đẩy anh ra, nhưng càng đẩy anh lại càng ôm chặt hơn.
"Chỉ có ôm em như thế này, tôi mới thấy mình cảm nhận được ấm áp". Lục Thiếu Nam bất chợt nói, anh xiếc chặt cô vào lòng, cảm nhận từng nhịp tim của cô gái nhỏ trong ngực.
Lồng ngực trái của Lam Ngân Anh cũng đập đi rất nhanh, giấy phút cả hai gần gũi với nhau hoàn toàn ấm áp như thế này, thật hiếm có.
"Rốt cuộc thì anh xem tôi là cái gì?". Cô nhẹ nhàng hỏi anh, cô thật sự muốn biết, trong lòng anh xem cô là gì.
"..." Lục Thiếu Nam im lặng, anh không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, cô rất quan trọng với anh, thật sự là như vậy.
Thấy anh im lặng, Lam Ngân Anh khẽ cười khổ.
"Tôi hiểu rồi".
"Em...rất quan trọng đối với tôi".
"Cô ấy đã mất tích cách đây hai năm trên chuyến bay đi công tác, không biết bây giờ cô ấy còn sống hay đã chết".
Trong giọng nói của anh vẫn không giấu đi sự phiền muộn, đã hai năm trôi qua mà anh vẫn chung tình như vậy, vậy Lam Ngân Anh cô là cái gì, là sủng vật, là tình nhân hay là một món đồ chơi?
"Anh xem ra rất chung tình". Lam Ngân Anh khẽ cúi đầu, khắp căn phòng này tràn ngập không khí đau buồn.
Thì ra bao lâu nay cô chỉ là người thay thế, vậy mà cô lại yêu anh, đúng là chuyện rất buồn cười mà. Cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, cô xoay người.
"Tôi về phòng đây".
"Đứng lại". Anh đứng dậy nắm chặt lấy tay cô, kéo cô ngã xuống giường. "Ở lại với tôi đêm nay".
Lam Ngân Anh khẽ nhíu mày, đẩy anh ra.
"Tôi phải về phòng".
Anh cúi xuống đè chặt cô, đưa tay xoay mặt cô nhìn thẳng đến mình.
"Có phải em đang ghen không?".
Gương mặt của cô bỗng chốc nóng lên, nước mắt cứ thế tuôn ra ướt cả mặt, cô thật sự rất ghen, ghen với cô gái đó, nhưng mà ngay cả tư cách nói ra chữ ghen đó cô cũng không có.
Cô không trả lời, nước mắt cứ chảy xuống ướt cả ga giường, Lục Thiếu Nam đưa tay gạt giọt nước lấp lánh trên khoé mắt cô, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mộng.
"Tôi xin lỗi, em đừng khóc".
Đây là lần đầu cô nghe lời xin lỗi từ chính miệng của anh, lại nghĩ đến những đau khổ mà anh đã gây ra cho mình, chuyện này đến bao giờ mới đến hồi kết đây?
"Anh cho tôi về phòng đi, tôi còn phải đi tắm, còn phải đi ngủ nữa". Cô đưa tay gạt nước mắt, cố gắng ngồi dậy.
"Ở đây có phòng tắm, em vào tắm đi".
"Nhưng...". Lam Ngân Anh đỏ mặt ấp úng nói, cái gì là tắm ở đây a.
"Dù sao thì tối nay em cũng không thể về phòng, bây giờ nếu không tắm thì trực tiếp đi ngủ luôn cũng không tệ". Anh nhếch môi, thái độ nhàn nhã nhìn cô đang chật vật có ý cười.
Lam Ngân Anh hết cách đành bước xuống giường, đi vào phòng tắm mở nước. Ngâm mình trong nước nóng thật thoải mái, tâm trạng của cô cũng khá hơn rất nhiều. Bước ra bồn tắm lau người, mới phát hiện là không có quần áo, áo choàng cũng không có, chỉ có cái khăn tắm duy nhất. Cô lấy khăn tắm quấn lên người, mở hé cửa phòng nhìn ra ngoài, Lục Thiếu Nam đang ngồi trên sofa lướt lướt điện thoại, anh nhếch môi nở một nụ cười, ánh mắt vẫn không dời đi.
"Không có quần áo? Hử?".
Bị anh nói đúng tim đen, Lam Ngân Anh đỏ mặt ấp úng.
"Còn không phải tại anh sao?".
"Ra đây". Giọng nói của anh phát ra như một mệnh lệnh, kêu cô ra với bộ dáng này sao?
Anh buông điện thoại ra, tiến đến gần cửa phòng tắm, môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong quyến rũ.
"Có cần tôi giúp em ra đây không?".
"Không...Không cần". Lam Ngân Anh lắc đầu nguầy nguậy. Thật là mất mặt mà.
Lục Thiếu Nam mở cửa trực tiếp bế cô đặt lên giường, vài giọt nước còn động trên vai rớt xuống như những hạt trân châu sáng lấp lánh. Lục Thiếu Nam kéo chặt cô vào trong lòng, anh muốn ôm chặt lấy cô, muốn bảo vệ cho cô, nếu có thể anh chỉ muốn đem cô hoà nguyện vào bản thân mình.
"Cảm giác thế nào? Hử?". Anh luồn cánh tay qua eo cô xiếc chặt cô lại.
"Rất...rất không thoải mái". Lam Ngân Anh cố đẩy anh ra, nhưng càng đẩy anh lại càng ôm chặt hơn.
"Chỉ có ôm em như thế này, tôi mới thấy mình cảm nhận được ấm áp". Lục Thiếu Nam bất chợt nói, anh xiếc chặt cô vào lòng, cảm nhận từng nhịp tim của cô gái nhỏ trong ngực.
Lồng ngực trái của Lam Ngân Anh cũng đập đi rất nhanh, giấy phút cả hai gần gũi với nhau hoàn toàn ấm áp như thế này, thật hiếm có.
"Rốt cuộc thì anh xem tôi là cái gì?". Cô nhẹ nhàng hỏi anh, cô thật sự muốn biết, trong lòng anh xem cô là gì.
"..." Lục Thiếu Nam im lặng, anh không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, cô rất quan trọng với anh, thật sự là như vậy.
Thấy anh im lặng, Lam Ngân Anh khẽ cười khổ.
"Tôi hiểu rồi".
"Em...rất quan trọng đối với tôi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.