Thời Gian Sẽ Trả Lời

Chương 36: Em Không Muốn Biết Cô Ấy Là Ai Sao?

Huỳnh Bảo Linh

13/06/2017

Lam Ngân Anh mở tủ lạnh, xem cách chế biến thì nguyên liệu không đủ nên đã cầm giỏ đi siêu thị mua đồ.

Loanh quanh trong siêu thị mất khá nhiều thời gian, lúc về đến biệt thự đã là 7 giờ tối, lập tức bắt tay vào chế biến món ăn. Sợ không kịp giờ ăn tối nên cô cắt lia lịa vào miếng gan ngỗng, thấy có gì đó rát rát ở đầu ngón tay, cô nhíu mày nhìn xuống, một vũng máu đỏ tươi đập vào mắt. Bà quản gia hốt hoảng băng bó lại cho cô.

"Thiếu phu nhân hãy để đấy cho tôi làm, cô bị thương rồi".

Tuy bị thương ở tay là rất bất tiện cho việc nấu nướng, nhưng Lam Ngân Anh vẫn cứ một mực không chịu.

"Không sao đâu. Nếu như dì muốn phụ, thì đem rau rửa dùm con đi".

...

Lam Ngân Anh loay hoay dưới bếp suốt hai tiếng, cả người mệt mỏi nhưng vẫn nở một nụ cười mãn nguyện.

"Phù...xong rồi".

Cô hào hứng gọi điện thoại cho Lục Thiếu Nam.

"Có chuyện gì?". Giọng anh lạnh lùng vang lên.

"Tối nay...anh về ăn cơm được không?".

"Được".

Anh tắt máy, thu dọn tài liệu, đứng dậy cầm áo khoác rời khỏi phòng làm việc.

Lam Ngân Anh ngồi trước bàn, hai tay chống lên cầm, đưa mắt nhìn chằm chằm đồng hồ



"Thiếu gia, cậu về rồi". Bà quản gia lên tiếng khi thấy Lục Thiếu Nam bước vào.

"A! Anh về rồi". Lam Ngân Anh vui mừng đứng lên, bước đến lấy chén đĩa.

Lục Thiếu Nam ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn một lượt bàn ăn, rất nhiều món, toàn là những món anh thích.

"Những món này, là em làm sao?". Anh để áo khoác lên ghế, nhàn nhạt nói.

"Phải, đều là tôi làm, nghe nói...anh thích ăn những món này". Cô vừa trả lời vừa xới cơm.

Món ăn này 2 năm trước từng có người đã làm cho anh, đó cũng là người mà anh yêu sâu đậm, sau đó vì chuyến bay của cô ấy sang Pháp gặp sự cố nên mất tung tích. Anh đã cho tìm kiếm khắp nơi nhưng bặt vô âm tính.

Đưa mắt đến món ăn, anh gắp một miếng gan ngỗng đưa vào miệng.

"Thế nào? Có ngon không?". Lam Ngân Anh hồi hợp nhìn anh, vì món ăn này là lần đầu cô làm, không biết có ăn được hay không a.

"Rất ngon". Anh cảm nhận, hương vị này so với cô ấy làm rất giống nhau, món ăn mà 2 năm nay anh không ăn lại bây giờ có người làm giống, Lam Ngân Anh lại hiện hữu bóng dáng của Triệu An Kì.

Anh buông đũa, đứng lên.

"Em ăn đi, tôi lên phòng đây".

"Nhưng anh mới chỉ ăn có một chút...". Cô đứng lên kéo kéo tay áo anh. Cô đã mất rất nhiều công sức, bây giờ anh lại không ăn là có ý gì.

Lục Thiếu Nam quay lại xoa đầu cô.

"Tôi chỉ cần một tách cafe, em mang lên phòng cho tôi là được". Nói xong liên xoay người bỏ lên lầu.



Lam Ngân Anh mặt đỏ lên, anh vừa rồi là xoa đầu cô á nha, hành động rất dịu dàng, khiến tim cô đập chậm một nhịp.

Cô quay vào trong pha một tách cafe, mang lên phòng cho anh.

'Cốc...cốc'

Không có tiếng trả lời, cô mở cửa đi vào, đặt tách cafe lên bàn thì cô bắt gặp một khung ảnh. Trong ảnh là Lục Thiếu Nam và một cô gái đang ôm chặt nhau, cô gái đó có mái tóc dài, đôi mắt hải âu buồn đang cùng anh vui vẻ bên nhau.

Quả là một đôi trai tài gái sắc, cô ấy đúng là người mà anh yêu nhất, Triệu An Kì.

"Em làm gì vậy?".

Lục Thiếu Nam từ trong phòng tắm đi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng, tiến đến phía sau Lam Ngân Anh.

Cô giật mình quay lại, đặt khung ảnh trở lại lên bàn, gương mặt bắt đầu nóng lên.

"Tôi...tôi chỉ là muốn xem một chút...tôi không có ý làm gì đồ của anh cả".

Cô cúi đầu, từ bao giờ cô lại cảm thấy khó chịu như thế này, chỉ một khung hình mà tim cô không ngừng lạnh, khoé mắt có gì đó cứ ươn ướt, nóng hổi.

"..." Lục Thiếu Nam im lặng nhìn người con gái trước mặt, Lam Ngân Anh, Triệu An Kì, anh rốt cuộc là yêu ai, anh đã từng hứa sẽ chờ Triệu An Kì về dù có mất bao nhiêu thời gian đi nữa, nhưng bây giờ, anh vì người con gái đang đau khổ trước mặt mình, anh lại muốn yêu thương và chăm sóc cho cô.

"Cafe tôi để trên bàn, tôi xin phép về phòng trước". Cô nói xong liền xoay người muốn mở cửa, nhưng rất nhanh đã bị anh giữ chặt.

"Em không muốn biết cô ấy là ai sao?". Vẻ mặt anh thoáng buồn, đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, xem ra thì cô gái đó rất quan trọng.

"Tôi...". Cô xoay mặt về hướng khác, đối diện với anh cô thật sự không làm được. Cô thật sự rất mệt mỏi, đau lòng cũng có, thất vọng cũng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Sẽ Trả Lời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook