Chương 35: Thân Phận Vợ Chưa Cưới
Huỳnh Bảo Linh
05/06/2017
Về đến biệt thự Lục gia, Lam Ngân Anh vì quá mệt nên lập tức về phòng,
cô cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, bây giờ chỉ muốn đi tắm rồi ngủ một
giấc, vừa mới bước vào phòng tắm thì Lục Thiếu Nam cũng bước vào phòng.
"Anh...Sao lại ở trong phòng tôi?". Lam Ngân Anh nhìn thấy anh, giật mình quay lại, bây giờ cô muốn tắm mà cũng không được yên.
Anh tiến đến ngồi lên giường, đưa cánh tay kéo cô ngã xuống, ánh mắt mang theo ý cười cúi xuống nói vào tai cô.
"Chẳng lẽ em đã quên những gì tôi nói buổi sáng rồi hay sao?".
Cô thoáng giật mình, đẩy anh ra, đứng lên cầm lấy bộ quần áo ngủ.
"Hôm nay tôi rất mệt, thật sự không còn sức nữa, anh...có thể...".
Chưa nói hết câu thì anh đã cắt lời, lập tức tiến đến sờ tay lên trán cô, nhiệt độ rất cao, toàn thân cô nóng như lửa, anh rất lo lắng, cô bị sốt rồi.
"Thấy không khoẻ sao không nói sớm với tôi?".
"Không sao". Cô đỏ mặt cúi đầu nhìn xuống chân, là anh đang quan tâm cô a.
Anh bế cô lên tiến thẳng vào phòng tắm.
"A...anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống".
Mặc cho cô giẫy dụa, anh đặt cô vào bồn tắm, đưa tay đến khoá kéo sau lưng áo cô một đường kéo xuống.
"Tắm nhanh nếu không sẽ sốt nặng thêm". Trong giọng nói anh nghe được rất lo lắng, phút chốc lại làm cho cô cảm thấy ấm lòng.
Anh cởi bộ váy của cô ra, mở nước nóng vừa phải, để cô ngâm mình vài phút rồi bế cô ra ngoài, giống như là một đứa trẻ đang bị sốt cần người lớn trông nom.
Anh lấy áo choàng tắm khoác lên người cho cô. Đặt cô lên giường, lại đưa tay sờ lên trán một lần nữa.
"Tại sao lại nóng như vậy?".
Cô cảm thấy rất mệt nên không thể nói gì nhiều, vừa được đặt lên giường thì đã lập tức chìm vào giấc ngủ. Lục Thiếu Nam lấy di động trong túi ra, ấn đến một dãy số, sau vài tiếng chuông, đầu dây bên kia đã được kết nối.
"Đến biệt thự của tôi ngay bây giờ". Anh gọi cho bác sĩ tư nhân, giọng nói rất gấp, làm cho bác sĩ Lân lập tức bỏ công việc đang làm lấy cặp y tế lập tức đến chỗ của Lục Thiếu Nam.
Bác sĩ Lân cho Lam Ngân Anh uống một loại thuốc bổ sung vitamin và thuốc hạ sốt, ông quay sang nói với anh.
"Lục tiên sinh, tình trạng của cô ấy không có gì đáng ngại, chỉ cần ngủ một giấc ngày mai là sẽ không sao nữa".
"Được rồi, ông về đi, xuống nhà lấy chi phí".
"Vâng, tôi đi trước".
Sáng hôm sau, Lam Ngân Anh khẽ nhíu mày, cô xoay người vừa vặn chạm phải lồng ngực rắn chắc của anh, cô chớp chớp mắt, cả đêm hôm qua anh đã ngủ ở bên cạnh cô, hơi thở trầm ổn của anh lại khiến cô ngủ ngon như vậy, đưa tay khẽ sờ vào gương mặt anh, đã lâu lắm rồi cô không được nhìn anh như vậy.
"Thức rồi sao? Tối qua ngủ có ngon không?". Anh mở mắt, đưa tay sờ lên trán cô.
"Ngủ rất ngon". Cô cười tươi đáp lại anh, thật ra thì có anh bên cạnh cô mới ngủ ngon như vậy.
"Em ngủ thêm một chút đi, tôi phải đến công ty rồi, hôm nay cho em nghĩ". Anh ân cần vuốt ve gò má cô, vén những sợi tóc bên tai cô ra phía sau.
"Ưm...". Cô mỉm cười gật đầu nhìn anh bước ra khỏi phòng.
Thân là một giám đốc, thức khuya dậy sớm như vậy cũng không có thời gian chăm sóc cho bản thân, vậy mà cô lại làm cho anh lo lắng như vậy. Thật là cảm thấy có lỗi a.
***
Tập đoàn toàn cầu.
"Các người mau tránh ra".
"Xin lỗi Hứa tiểu thư, cô không có hẹn trước với Tổng tài thì không thể vào".
"Dám ngăn cản tôi, mau tránh ra". Chi Tử Hà đứng dưới sảnh làm loạn, cô ta xô ngã mấy cô nhân viên rồi chạy vào thang máy.
"A Nam...".
Cô đẩy cửa phòng Tổng giám đốc tự ý xông vào. Lập tức bước đến bàn Lục Thiếu Nam.
"A Nam...anh để ở lại showbiz có được không? Chỉ cần anh nói một tiếng thì em sẽ được ở lại, anh cho em một con đường sống có được không?".
Sau bữa tối hôm qua, sáng nay các trang mạng truyền thông đã tuyên bố bãi bỏ hết những bộ phim mà Chi Tử Hà đã đóng, cũng chính thức xoá bỏ tên cô ra khỏi ngành giải trí, bây giờ chỉ có mình Lục Thiếu Nam mới có thể giúp cô.
Gương mặt anh tối đen rời mắt khỏi đóng văn kiện trên bàn, đứng lên bóp chặt cổ cô ta.
"Cô nghĩ là tôi sẽ giúp cô? Hử?".
Sắc mặt Chi Tử Hà tái méc, chỉ có thể khàn khàn nói ra từng chữ.
"Bây giờ em bị đuổi ra khỏi showbiz rồi, anh có thể tha cho em lần này được không, để em ở lại ngành giải trí đi có được không?".
Khoé môi anh khẽ nhếch lên, những người dám dùng thủ đoạn để lên được giường với anh tuyệt đối không có kết cục tốt. Nhưng xem ra Chi Tử Hà vẫn còn giá trị lợi dụng, anh buông tay đang bóp cổ cô ta ra. Ngồi lên sofa nhàn nhạt nói.
"Được, tôi sẽ cho cô cơ hội".
Chi Tử Hà vui mừng rối rít, liên tục cám ơn. Anh nở một nụ cười nửa miệng.
"Bây giờ cô có thể đi".
"Cám ơn anh. Vậy em đi trước". Nói xong cô ta lập tức rời đi. Cô ta đã thành công trong việc quay lại ngành giải trí rồi, mà nếu như thất bại, cô còn một người nữa để chống lưng mà.
***
Đã 6 giờ tối, Lam Ngân Anh bước xuống nhà bếp định phụ cho bà quản gia làm bữa tối nhưng bà quản gia lập tức cản cô lại.
"Thiếu phu nhân, nếu thiếu gia mà biết chuyện này thì tôi sẽ bị đuổi việc mất".
"Không sao đâu, dù sao thì con cũng không có việc gì để làm, dì cứ để con phụ đi". Lam Ngân Anh nở một nụ cười rồi nói tiếp. "Dì có biết Thiếu Nam thích ăn món gì không?".
"Lúc trước khi thiếu phu nhân còn ở đây thì cô ấy thường làm món Foie gras cho thiếu gia dùng, tôi thấy thiếu gia rất thích món đó".
"Thiếu...thiếu phu nhân?". Lam Ngân Anh có chút mờ mịt nhấn mạnh ba từ thiếu phu nhân, có nghĩa là gì?
Bà quản gia nhận thức được là mình đã nói một việc động trời, không dám nói nhiều bà chỉ có thể cho Lam Ngân Anh biết một chuyện.
"Thật...thật ra thì cô ấy là vợ chưa cưới của thiếu gia..."
Lại một chuyện khiến Lam Ngân Anh sock, cô có nghe nhầm không, sao từ trước đến giờ không thấy cô ấy, còn chẳng nghe Lục Thiếu Nam nói gì cả. Cô giằng giọng, hỏi lại.
"Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?".
"Xin thiếu phu nhân đừng giận, chuyện này không có sự cho phép của thiếu gia tôi thật sự không dám nói".
"Không sao đâu, bây giờ con sẽ làm món Foie gras cho Thiếu Nam". Cô khẽ cười, một nụ cười nhạt, còn có nhiều chuyện mà cô vẫn chưa biết và càng không thể biết được. Trong lòng cảm thấy khó chịu, bởi vì cô yêu anh, người luôn xem cô là một món đồ chơi không hơn không kém, nhưng cô lại cương quyết yêu anh dù biết mình chỉ là vật làm anh ấm giường.
"Anh...Sao lại ở trong phòng tôi?". Lam Ngân Anh nhìn thấy anh, giật mình quay lại, bây giờ cô muốn tắm mà cũng không được yên.
Anh tiến đến ngồi lên giường, đưa cánh tay kéo cô ngã xuống, ánh mắt mang theo ý cười cúi xuống nói vào tai cô.
"Chẳng lẽ em đã quên những gì tôi nói buổi sáng rồi hay sao?".
Cô thoáng giật mình, đẩy anh ra, đứng lên cầm lấy bộ quần áo ngủ.
"Hôm nay tôi rất mệt, thật sự không còn sức nữa, anh...có thể...".
Chưa nói hết câu thì anh đã cắt lời, lập tức tiến đến sờ tay lên trán cô, nhiệt độ rất cao, toàn thân cô nóng như lửa, anh rất lo lắng, cô bị sốt rồi.
"Thấy không khoẻ sao không nói sớm với tôi?".
"Không sao". Cô đỏ mặt cúi đầu nhìn xuống chân, là anh đang quan tâm cô a.
Anh bế cô lên tiến thẳng vào phòng tắm.
"A...anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống".
Mặc cho cô giẫy dụa, anh đặt cô vào bồn tắm, đưa tay đến khoá kéo sau lưng áo cô một đường kéo xuống.
"Tắm nhanh nếu không sẽ sốt nặng thêm". Trong giọng nói anh nghe được rất lo lắng, phút chốc lại làm cho cô cảm thấy ấm lòng.
Anh cởi bộ váy của cô ra, mở nước nóng vừa phải, để cô ngâm mình vài phút rồi bế cô ra ngoài, giống như là một đứa trẻ đang bị sốt cần người lớn trông nom.
Anh lấy áo choàng tắm khoác lên người cho cô. Đặt cô lên giường, lại đưa tay sờ lên trán một lần nữa.
"Tại sao lại nóng như vậy?".
Cô cảm thấy rất mệt nên không thể nói gì nhiều, vừa được đặt lên giường thì đã lập tức chìm vào giấc ngủ. Lục Thiếu Nam lấy di động trong túi ra, ấn đến một dãy số, sau vài tiếng chuông, đầu dây bên kia đã được kết nối.
"Đến biệt thự của tôi ngay bây giờ". Anh gọi cho bác sĩ tư nhân, giọng nói rất gấp, làm cho bác sĩ Lân lập tức bỏ công việc đang làm lấy cặp y tế lập tức đến chỗ của Lục Thiếu Nam.
Bác sĩ Lân cho Lam Ngân Anh uống một loại thuốc bổ sung vitamin và thuốc hạ sốt, ông quay sang nói với anh.
"Lục tiên sinh, tình trạng của cô ấy không có gì đáng ngại, chỉ cần ngủ một giấc ngày mai là sẽ không sao nữa".
"Được rồi, ông về đi, xuống nhà lấy chi phí".
"Vâng, tôi đi trước".
Sáng hôm sau, Lam Ngân Anh khẽ nhíu mày, cô xoay người vừa vặn chạm phải lồng ngực rắn chắc của anh, cô chớp chớp mắt, cả đêm hôm qua anh đã ngủ ở bên cạnh cô, hơi thở trầm ổn của anh lại khiến cô ngủ ngon như vậy, đưa tay khẽ sờ vào gương mặt anh, đã lâu lắm rồi cô không được nhìn anh như vậy.
"Thức rồi sao? Tối qua ngủ có ngon không?". Anh mở mắt, đưa tay sờ lên trán cô.
"Ngủ rất ngon". Cô cười tươi đáp lại anh, thật ra thì có anh bên cạnh cô mới ngủ ngon như vậy.
"Em ngủ thêm một chút đi, tôi phải đến công ty rồi, hôm nay cho em nghĩ". Anh ân cần vuốt ve gò má cô, vén những sợi tóc bên tai cô ra phía sau.
"Ưm...". Cô mỉm cười gật đầu nhìn anh bước ra khỏi phòng.
Thân là một giám đốc, thức khuya dậy sớm như vậy cũng không có thời gian chăm sóc cho bản thân, vậy mà cô lại làm cho anh lo lắng như vậy. Thật là cảm thấy có lỗi a.
***
Tập đoàn toàn cầu.
"Các người mau tránh ra".
"Xin lỗi Hứa tiểu thư, cô không có hẹn trước với Tổng tài thì không thể vào".
"Dám ngăn cản tôi, mau tránh ra". Chi Tử Hà đứng dưới sảnh làm loạn, cô ta xô ngã mấy cô nhân viên rồi chạy vào thang máy.
"A Nam...".
Cô đẩy cửa phòng Tổng giám đốc tự ý xông vào. Lập tức bước đến bàn Lục Thiếu Nam.
"A Nam...anh để ở lại showbiz có được không? Chỉ cần anh nói một tiếng thì em sẽ được ở lại, anh cho em một con đường sống có được không?".
Sau bữa tối hôm qua, sáng nay các trang mạng truyền thông đã tuyên bố bãi bỏ hết những bộ phim mà Chi Tử Hà đã đóng, cũng chính thức xoá bỏ tên cô ra khỏi ngành giải trí, bây giờ chỉ có mình Lục Thiếu Nam mới có thể giúp cô.
Gương mặt anh tối đen rời mắt khỏi đóng văn kiện trên bàn, đứng lên bóp chặt cổ cô ta.
"Cô nghĩ là tôi sẽ giúp cô? Hử?".
Sắc mặt Chi Tử Hà tái méc, chỉ có thể khàn khàn nói ra từng chữ.
"Bây giờ em bị đuổi ra khỏi showbiz rồi, anh có thể tha cho em lần này được không, để em ở lại ngành giải trí đi có được không?".
Khoé môi anh khẽ nhếch lên, những người dám dùng thủ đoạn để lên được giường với anh tuyệt đối không có kết cục tốt. Nhưng xem ra Chi Tử Hà vẫn còn giá trị lợi dụng, anh buông tay đang bóp cổ cô ta ra. Ngồi lên sofa nhàn nhạt nói.
"Được, tôi sẽ cho cô cơ hội".
Chi Tử Hà vui mừng rối rít, liên tục cám ơn. Anh nở một nụ cười nửa miệng.
"Bây giờ cô có thể đi".
"Cám ơn anh. Vậy em đi trước". Nói xong cô ta lập tức rời đi. Cô ta đã thành công trong việc quay lại ngành giải trí rồi, mà nếu như thất bại, cô còn một người nữa để chống lưng mà.
***
Đã 6 giờ tối, Lam Ngân Anh bước xuống nhà bếp định phụ cho bà quản gia làm bữa tối nhưng bà quản gia lập tức cản cô lại.
"Thiếu phu nhân, nếu thiếu gia mà biết chuyện này thì tôi sẽ bị đuổi việc mất".
"Không sao đâu, dù sao thì con cũng không có việc gì để làm, dì cứ để con phụ đi". Lam Ngân Anh nở một nụ cười rồi nói tiếp. "Dì có biết Thiếu Nam thích ăn món gì không?".
"Lúc trước khi thiếu phu nhân còn ở đây thì cô ấy thường làm món Foie gras cho thiếu gia dùng, tôi thấy thiếu gia rất thích món đó".
"Thiếu...thiếu phu nhân?". Lam Ngân Anh có chút mờ mịt nhấn mạnh ba từ thiếu phu nhân, có nghĩa là gì?
Bà quản gia nhận thức được là mình đã nói một việc động trời, không dám nói nhiều bà chỉ có thể cho Lam Ngân Anh biết một chuyện.
"Thật...thật ra thì cô ấy là vợ chưa cưới của thiếu gia..."
Lại một chuyện khiến Lam Ngân Anh sock, cô có nghe nhầm không, sao từ trước đến giờ không thấy cô ấy, còn chẳng nghe Lục Thiếu Nam nói gì cả. Cô giằng giọng, hỏi lại.
"Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?".
"Xin thiếu phu nhân đừng giận, chuyện này không có sự cho phép của thiếu gia tôi thật sự không dám nói".
"Không sao đâu, bây giờ con sẽ làm món Foie gras cho Thiếu Nam". Cô khẽ cười, một nụ cười nhạt, còn có nhiều chuyện mà cô vẫn chưa biết và càng không thể biết được. Trong lòng cảm thấy khó chịu, bởi vì cô yêu anh, người luôn xem cô là một món đồ chơi không hơn không kém, nhưng cô lại cương quyết yêu anh dù biết mình chỉ là vật làm anh ấm giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.