Thời Gian Vì Em Mà Ngọt Ngào
Chương 28: Thỏ Trắng Nhỏ Đơn Thuần Mềm Yếu
Hạ Lan Ương Ương
25/03/2021
“Sợ sao?”
Nam Kiều ký tên lên hợp đồng xong, bỏ vào túi áo, môi anh đào bỗng chầm chậm cong lên.
“Tôi đây chưa từng biết chữ sợ viết thế nào.”
Nam Tương Ninh nghĩ đến gương mặt bây giờ vẫn còn sưng đau của mình, càng hận Nam Kiều hơn.
“Cha, cha nhìn cô ta đi, dám ra tay cả với cha, không thể tha cho cô ta như vậy.”
“Đúng vậy, thứ đê tiện như vậy, không cố gắng dạy dỗ cô ta thì sẽ là họa của xã hội.” Phan Phương Vân cũng phụ họa theo.
Nam Kiều đứng dậy, khởi động khớp tay của mình.
“Muốn dạy dỗ tôi, vậy thì nhào đến đi.”
Nam Hồng Minh thấy cô không biết hối cải thì vẻ mặt càng cay nghiệt hơn.
“Mấy người các cậu, dạy dỗ cô ta thật tốt cho tôi.”
Hôm qua chịu thiệt thòi trong tay cô, ông ta đã đề phòng trước.
Để tránh cô gây sự nên đã mời người đến nhà.
Chỉ cần cô không nghe lời không chịu ký tên thì sẽ có cách ép cô phải ngoan ngoãn.
Đối với đứa con gái dám đánh cả mình này, ông ta đã không còn chút tình cảm cha con nào.
Năm người đàn ông lực lưỡng nhào lên, Nam Kiều gầy nhỏ vừa nhìn... cơ bản là không đỡ nổi một đòn.
Nhưng mà lúc thật sự ra tay lại khiến Nam Hồng Minh trợn tròn mắt.
Năm người được ông ta mời đến không bắt được cô đã đành, trong nháy mắt còn bị quật ngược lại.
Nam Kiều dựa vào cơ thể nhỏ nhắn nhanh nhẹn, không hề lấy cứng đối cứng đánh trực diện với đối phương mà chọn cách tránh đòn đánh lén.
Cộng thêm nhiều năm học y, rất hiểu về kết cấu cơ thể người.
Mỗi một đòn đều trúng chỗ hiểm.
...
Cùng lúc đó.
Sáng sớm Nam Phong đã nhìn thấy được tuyên bố trên báo, gọi điện thoại đến nhà họ Nam đòi một lời giải thích.
Kết quả là bị Nam Hồng Minh mắng chửi thậm tệ một trận, nói anh ta cũng nên về nhà thu dọn đồ cút khỏi nhà họ Nam.
Anh ta cũng đã không muốn ở lại cái nhà đó nữa, lúc này gọi thêm vài người bạn thân cùng mình đến nhà họ Nam khuân đồ.
Đồ của anh ta và cả đồ của chị, tiện thể dọn luôn một lần, đỡ phải để chị phải về nhà gặp mất người nhà độc ác này.
Trên đường đi, mấy người bạn tò mò về vụ án của Mạnh Yên.
“Nam Phong, trên báo đều nói chị cậu là người hại chết vợ của Cận Thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nói nhảm, tất nhiên là giả rồi.” Nam Phong trầm giọng nói.
“Nhưng mà, sao Mạnh Yên lại chết ở gần nhà chị cậu chứ?”
Nam Phong quay đầu trừng mắt liếc nhìn bọn họ, mặt lạnh nói:
“Mấy người có phải là anh em của tôi không, theo hiểu biết về chị mình mấy chục năm nay, tôi còn không hiểu chị ấy sao?”
“Từ nhỏ chị của tôi đã là một con thỏ trắng yếu mềm dịu dàng, thấy chuột thấy gián còn sợ gần chết, sao có thể làm ra mấy chuyện như giết người này?”
...
“Hình như là mình đã gặp chị cậu ấy một lần, dáng người nhỏ, giọng nói cũng mềm mại, vừa nhìn đã cảm giác là cô gái cần được bảo vệ.”
“Người thật có đẹp như trên tivi không?”
“Nói nhảm, tất nhiên là đẹp hơn trên tivi rồi.” Nam Phong kiêu ngạo nói.
Nhóm người đã đến nhà họ Nam, vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ nát ầm ĩ.
Nam Hồng Minh ở nhà, tiếng hét truyền ra.
“Nam Kiều, mày cút đi cho tao! Lập tức cút cho tao.”
Nam Phong vừa nghe thấy thì trong lòng lập tức căng thẳng.
“Con mẹ nó, Nam Hồng Minh ông dám đụng đến chị của tôi...”
Nói xong thì dẫn theo mấy người bạn khí thế hung dữ vọt vào nhà họ Nam.
Nhưng mà chị gái nhỏ thỏ trắng trong lời của Nam Phong kia.
Đã quật ngược một người đàn ông lực lưỡng cả người đầy cơ bắp, giẫm mạnh một cái lên mặt của người ta.
“Mấy người chỉ nhận tiền làm việc thôi nhỉ, hôm nay ông đây sẽ tha cho mấy người một con đường sống.”
Ông đây sao?
Thỏ trắng nhỏ?
Thật sự là... thỏ trắng nhỏ mềm yếu dịu dàng sao?
Nam Phong nhìn bóng lưng quen thuộc của chị mình, không dám tin vào tai mình.
“... Chị?”
Nam Kiều ký tên lên hợp đồng xong, bỏ vào túi áo, môi anh đào bỗng chầm chậm cong lên.
“Tôi đây chưa từng biết chữ sợ viết thế nào.”
Nam Tương Ninh nghĩ đến gương mặt bây giờ vẫn còn sưng đau của mình, càng hận Nam Kiều hơn.
“Cha, cha nhìn cô ta đi, dám ra tay cả với cha, không thể tha cho cô ta như vậy.”
“Đúng vậy, thứ đê tiện như vậy, không cố gắng dạy dỗ cô ta thì sẽ là họa của xã hội.” Phan Phương Vân cũng phụ họa theo.
Nam Kiều đứng dậy, khởi động khớp tay của mình.
“Muốn dạy dỗ tôi, vậy thì nhào đến đi.”
Nam Hồng Minh thấy cô không biết hối cải thì vẻ mặt càng cay nghiệt hơn.
“Mấy người các cậu, dạy dỗ cô ta thật tốt cho tôi.”
Hôm qua chịu thiệt thòi trong tay cô, ông ta đã đề phòng trước.
Để tránh cô gây sự nên đã mời người đến nhà.
Chỉ cần cô không nghe lời không chịu ký tên thì sẽ có cách ép cô phải ngoan ngoãn.
Đối với đứa con gái dám đánh cả mình này, ông ta đã không còn chút tình cảm cha con nào.
Năm người đàn ông lực lưỡng nhào lên, Nam Kiều gầy nhỏ vừa nhìn... cơ bản là không đỡ nổi một đòn.
Nhưng mà lúc thật sự ra tay lại khiến Nam Hồng Minh trợn tròn mắt.
Năm người được ông ta mời đến không bắt được cô đã đành, trong nháy mắt còn bị quật ngược lại.
Nam Kiều dựa vào cơ thể nhỏ nhắn nhanh nhẹn, không hề lấy cứng đối cứng đánh trực diện với đối phương mà chọn cách tránh đòn đánh lén.
Cộng thêm nhiều năm học y, rất hiểu về kết cấu cơ thể người.
Mỗi một đòn đều trúng chỗ hiểm.
...
Cùng lúc đó.
Sáng sớm Nam Phong đã nhìn thấy được tuyên bố trên báo, gọi điện thoại đến nhà họ Nam đòi một lời giải thích.
Kết quả là bị Nam Hồng Minh mắng chửi thậm tệ một trận, nói anh ta cũng nên về nhà thu dọn đồ cút khỏi nhà họ Nam.
Anh ta cũng đã không muốn ở lại cái nhà đó nữa, lúc này gọi thêm vài người bạn thân cùng mình đến nhà họ Nam khuân đồ.
Đồ của anh ta và cả đồ của chị, tiện thể dọn luôn một lần, đỡ phải để chị phải về nhà gặp mất người nhà độc ác này.
Trên đường đi, mấy người bạn tò mò về vụ án của Mạnh Yên.
“Nam Phong, trên báo đều nói chị cậu là người hại chết vợ của Cận Thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nói nhảm, tất nhiên là giả rồi.” Nam Phong trầm giọng nói.
“Nhưng mà, sao Mạnh Yên lại chết ở gần nhà chị cậu chứ?”
Nam Phong quay đầu trừng mắt liếc nhìn bọn họ, mặt lạnh nói:
“Mấy người có phải là anh em của tôi không, theo hiểu biết về chị mình mấy chục năm nay, tôi còn không hiểu chị ấy sao?”
“Từ nhỏ chị của tôi đã là một con thỏ trắng yếu mềm dịu dàng, thấy chuột thấy gián còn sợ gần chết, sao có thể làm ra mấy chuyện như giết người này?”
...
“Hình như là mình đã gặp chị cậu ấy một lần, dáng người nhỏ, giọng nói cũng mềm mại, vừa nhìn đã cảm giác là cô gái cần được bảo vệ.”
“Người thật có đẹp như trên tivi không?”
“Nói nhảm, tất nhiên là đẹp hơn trên tivi rồi.” Nam Phong kiêu ngạo nói.
Nhóm người đã đến nhà họ Nam, vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ nát ầm ĩ.
Nam Hồng Minh ở nhà, tiếng hét truyền ra.
“Nam Kiều, mày cút đi cho tao! Lập tức cút cho tao.”
Nam Phong vừa nghe thấy thì trong lòng lập tức căng thẳng.
“Con mẹ nó, Nam Hồng Minh ông dám đụng đến chị của tôi...”
Nói xong thì dẫn theo mấy người bạn khí thế hung dữ vọt vào nhà họ Nam.
Nhưng mà chị gái nhỏ thỏ trắng trong lời của Nam Phong kia.
Đã quật ngược một người đàn ông lực lưỡng cả người đầy cơ bắp, giẫm mạnh một cái lên mặt của người ta.
“Mấy người chỉ nhận tiền làm việc thôi nhỉ, hôm nay ông đây sẽ tha cho mấy người một con đường sống.”
Ông đây sao?
Thỏ trắng nhỏ?
Thật sự là... thỏ trắng nhỏ mềm yếu dịu dàng sao?
Nam Phong nhìn bóng lưng quen thuộc của chị mình, không dám tin vào tai mình.
“... Chị?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.