Thời Gian Vì Em Mà Ngọt Ngào
Chương 29: Thỏ Trắng Nhỏ Mềm Yếu Dịu Dàng
Hạ Lan Ương Ương
25/03/2021
Nam Kiều nghe thấy giọng nói quen thuộc, từ từ quay đầu lại.
Vừa thấy Nam Phong và vài nhóc con trẻ tuổi đang há mồm trợn mắt ở cửa, vô cùng lúng túng.
Cô từ từ rút chân đang giẫm lên mặt người ta ra, cười ngọt ngào nói.
“... Tiểu Phong, sao em lại về?”
Hôm qua cô đánh Tiết Thiếu Dương, Nam Phong đã nghi ngờ cô không phải là chị của mình rồi.
Cô nói là mình nhận cao nhân làm thầy cộng thêm may mắn mới đánh thắng.
Nhưng mà bây giờ lại để cho anh ta bắt gặp mình một đánh thắng năm.
Ai đó nói cho cô biết là cô phải giải thích thế nào đi.
Nam Phong nhìn cô một cái, lại nhìn những người đàn ông lực lưỡng mặt mũi sưng to nằm trên sàn nhà.
“Chị, đã có chuyện gì vậy?”
Nam Kiều chỉ vào một người đàn ông mặc áo thun đen, đáng thương nói:
“Nhà họ Nam muốn cắt đứt quan hệ, chị bèn dẫn theo người về nhà khuân đồ.”
“Ai biết được người nhà họ Nam muốn dạy dỗ chị, may là anh trai này can đảm, một người đánh được bốn người...”
...
“...” Vẻ mặt người đàn ông áo đen khiếp sợ.
Rõ ràng là một mình cô đánh năm người bọn họ mà.
Nam Kiều quay đầu nghiến răng với đối phương, trong ánh mắt đầy sự cảnh cáo và đe dọa.
Người đàn ông áo đen run lên, nói năng lộn xộn:
“Đúng vậy... cô ấy nói đúng, tôi đi cùng cô ấy...”
Nam Kiều bước về phía Nam Phong, đáng thương nói:
“May mà có anh trai này ở đây, vừa rồi thật sự là hù chết chị mà.”
“...” Người đàn ông áo đen lại run lên.
Gã ta mới là người bị hù chết đó!
Vài người bạn bên cạnh Nam Phong khó tin nhìn cô gái đang đi đến.
Một gương mặt thanh lệ xinh đẹp, một đôi mắt sáng trong suốt như hồ thu, dáng vẻ ấm ức đáng yêu lúc này hòa tan tất cả trái tim của những thẳng nam.
Tất cả những gì bọn họ vừa nhìn thấy chắc chắn là hoa mắt.
Một cô gái dễ thương như vậy sao có thể đánh nhau chứ?
“Nam Kiều, cô bớt giả tạo đi, rõ ràng là cô...”
Nam Tương Ninh thấy cô giả vờ vô tội trước mặt Nam Phong, muốn vạch mặt cô.
Nhưng mà còn chưa dứt lời đã bị Phan Phượng Vân nhỏ giọng ngăn lại.
“Im lặng.”
Bọn họ mời năm người dạy dỗ Nam Kiều, kết quả là năm người đều bị Nam Kiều dạy dỗ.
Nam Phong luôn che chở Nam Kiều, nếu biết bọn họ tìm người dạy dỗ Nam Kiều thì sẽ lật tung trời mất.
Dù sao thì Nam Kiều cũng đã ký tên rồi, chỉ cần mấy người này đi là được.
Nam Phong cau mày, vẻ mặt phức tạp nhìn chị gái vừa xa lạ vừa thân quen trước mặt.
Gương mặt này, còn cả nốt ruồi nhỏ ở mép tóc đều chỉ rõ đây là chị gái Nam Kiều của anh ta.
Nhưng mà cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc vào không phải là điều mà chị gái anh ta có thể làm được.
Ngày hôm qua cô đánh Tiết Thiếu Dương, anh ta vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay, cô... còn một đánh năm?
Chị gái dịu dàng yếu đuối của anh ta sao lại trở nên táo bạo đáng sợ như vậy?
Nam Kiều bị ánh mắt của anh ta làm cho hơi chột dạ, lấy kỹ năng diễn cả đời ra làm cho nụ cười của mình dịu dàng ngọt ngào không gì sánh nổi.
“... Tiểu Phong?”
Nam Kiều trước đó quá dịu dàng, nếu như bây giờ cô đã bộc lộ sự dữ dằn thì quá khó đóng vai thỏ trắng nhỏ dịu dàng mềm yếu nữa.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mình phải làm trò như vậy.
Một giây trước cô còn khí thế một chọi năm, một giây sau đã phải làm một cô gái đáng yêu dịu dàng.
Nam Phong hít một hơi thật sâu, không gặng hỏi gì ở đây, lạnh lùng nhìn về phía mấy người nhà Nam Hồng Minh cảnh cáo nói:
“Nam Hồng Minh, hôm nay chúng tôi sẽ dọn ra ngoài, từ nay về sau không liên quan gì đến các người.”
“Nhưng mà nếu các người còn làm phiền chị của tôi, còn dám đòi của chị ấy một xu nào thì tôi thấy các người một lần sẽ đánh một lần.”
...
Vừa thấy Nam Phong và vài nhóc con trẻ tuổi đang há mồm trợn mắt ở cửa, vô cùng lúng túng.
Cô từ từ rút chân đang giẫm lên mặt người ta ra, cười ngọt ngào nói.
“... Tiểu Phong, sao em lại về?”
Hôm qua cô đánh Tiết Thiếu Dương, Nam Phong đã nghi ngờ cô không phải là chị của mình rồi.
Cô nói là mình nhận cao nhân làm thầy cộng thêm may mắn mới đánh thắng.
Nhưng mà bây giờ lại để cho anh ta bắt gặp mình một đánh thắng năm.
Ai đó nói cho cô biết là cô phải giải thích thế nào đi.
Nam Phong nhìn cô một cái, lại nhìn những người đàn ông lực lưỡng mặt mũi sưng to nằm trên sàn nhà.
“Chị, đã có chuyện gì vậy?”
Nam Kiều chỉ vào một người đàn ông mặc áo thun đen, đáng thương nói:
“Nhà họ Nam muốn cắt đứt quan hệ, chị bèn dẫn theo người về nhà khuân đồ.”
“Ai biết được người nhà họ Nam muốn dạy dỗ chị, may là anh trai này can đảm, một người đánh được bốn người...”
...
“...” Vẻ mặt người đàn ông áo đen khiếp sợ.
Rõ ràng là một mình cô đánh năm người bọn họ mà.
Nam Kiều quay đầu nghiến răng với đối phương, trong ánh mắt đầy sự cảnh cáo và đe dọa.
Người đàn ông áo đen run lên, nói năng lộn xộn:
“Đúng vậy... cô ấy nói đúng, tôi đi cùng cô ấy...”
Nam Kiều bước về phía Nam Phong, đáng thương nói:
“May mà có anh trai này ở đây, vừa rồi thật sự là hù chết chị mà.”
“...” Người đàn ông áo đen lại run lên.
Gã ta mới là người bị hù chết đó!
Vài người bạn bên cạnh Nam Phong khó tin nhìn cô gái đang đi đến.
Một gương mặt thanh lệ xinh đẹp, một đôi mắt sáng trong suốt như hồ thu, dáng vẻ ấm ức đáng yêu lúc này hòa tan tất cả trái tim của những thẳng nam.
Tất cả những gì bọn họ vừa nhìn thấy chắc chắn là hoa mắt.
Một cô gái dễ thương như vậy sao có thể đánh nhau chứ?
“Nam Kiều, cô bớt giả tạo đi, rõ ràng là cô...”
Nam Tương Ninh thấy cô giả vờ vô tội trước mặt Nam Phong, muốn vạch mặt cô.
Nhưng mà còn chưa dứt lời đã bị Phan Phượng Vân nhỏ giọng ngăn lại.
“Im lặng.”
Bọn họ mời năm người dạy dỗ Nam Kiều, kết quả là năm người đều bị Nam Kiều dạy dỗ.
Nam Phong luôn che chở Nam Kiều, nếu biết bọn họ tìm người dạy dỗ Nam Kiều thì sẽ lật tung trời mất.
Dù sao thì Nam Kiều cũng đã ký tên rồi, chỉ cần mấy người này đi là được.
Nam Phong cau mày, vẻ mặt phức tạp nhìn chị gái vừa xa lạ vừa thân quen trước mặt.
Gương mặt này, còn cả nốt ruồi nhỏ ở mép tóc đều chỉ rõ đây là chị gái Nam Kiều của anh ta.
Nhưng mà cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc vào không phải là điều mà chị gái anh ta có thể làm được.
Ngày hôm qua cô đánh Tiết Thiếu Dương, anh ta vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay, cô... còn một đánh năm?
Chị gái dịu dàng yếu đuối của anh ta sao lại trở nên táo bạo đáng sợ như vậy?
Nam Kiều bị ánh mắt của anh ta làm cho hơi chột dạ, lấy kỹ năng diễn cả đời ra làm cho nụ cười của mình dịu dàng ngọt ngào không gì sánh nổi.
“... Tiểu Phong?”
Nam Kiều trước đó quá dịu dàng, nếu như bây giờ cô đã bộc lộ sự dữ dằn thì quá khó đóng vai thỏ trắng nhỏ dịu dàng mềm yếu nữa.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mình phải làm trò như vậy.
Một giây trước cô còn khí thế một chọi năm, một giây sau đã phải làm một cô gái đáng yêu dịu dàng.
Nam Phong hít một hơi thật sâu, không gặng hỏi gì ở đây, lạnh lùng nhìn về phía mấy người nhà Nam Hồng Minh cảnh cáo nói:
“Nam Hồng Minh, hôm nay chúng tôi sẽ dọn ra ngoài, từ nay về sau không liên quan gì đến các người.”
“Nhưng mà nếu các người còn làm phiền chị của tôi, còn dám đòi của chị ấy một xu nào thì tôi thấy các người một lần sẽ đánh một lần.”
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.