Thời Thơ Ấu

Chương 7: Cẩm tú

Liên Chi Thảo

22/02/2014

Thanh Mai bảy tuổi , Uyển Nhu không cho phép nàng đi ra ngoài chạy loạn, muốn nàng ở nhà bắt đầu học tập nữ công may vá. Trong đó quan trọng nhất chính là thêu,

Ở kiếp trước ngay cả tranh thêu chữ thập cũng học không xong, thật đúng là một chuyện vô cùng thống khổ.

Thêu ra đồ hết sức quỷ dị coi như xong, còn thường xuyên đâm vào tay của mình. Thanh Mai đối với chuyện tình khô khan như vậy thật sự không cảm thấy một chút hứng thú nào, nhưng thái độ của Uyển Nhu rất kiên quyết, không học không được, bất kể nàng làm nũng ăn quịt cũng không được.

Thêu đối với cô gái mà nói, tựa như cưỡi ngựa bắn cung rất quan trọng đối với nam tử như vậy. Nhất là cô gái ở trong gia tộc lớn, ngươi có thể không cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, có thể không ngâm thi tác đối xuất khẩu thành thơ, chỉ cần lược biết mấy chữ là được. Nhưng là, ngươi phải am hiểu nữ công thêu thùa, cho dù những thứ cho dù có người khác làm giúp, có thể vĩnh viễn cũng không bao giờ dùng đến . Nếu nói “Tứ Đức” “Đức, Ngôn, Dung, Công” chỉ đúng là cô gái phẩm đức, đối đáp, dáng vẻ, cùng nữ công. Rất nhiều nam tử coi đó là tiêu chuẩn chọn vợ .

Thanh Mai bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tĩnh tâm lại học cho tốt . cái mà Thanh Mai tiến bộ duy nhất chính là, số lần đâm vào tay càng ngày càng ít rồi, thêu đồ vẫn là một hình tròn rối loạn hỏng bét.

Uyển Nhu mỉm cười khích lệ nói: “Mỗi cái cô gái bắt đầu học cũng là như vậy , ban đầu mẫu thân cũng giống con. Chỉ cần con ổn định tinh thần luyện lại cho tốt, cũng có thể thêu ra mấy dạng hoa văn xinh đẹp.” .

Thanh Mai nhìn sản phẩm thêu của Uyển Nhu, đường nét lưu loát, phối hợp mầu sắc tinh diệu, đồ án tinh mỹ, sặc sỡ loá mắt, quả thực rất xinh đẹp. Nghĩ tới mình có một ngày cũng có thể có thể thêu tinh mỹ như vậy, không khỏi tăng thêm động lực, vùi đầu khổ luyện.

Dĩ nhiên, lý tưởng tuy đẹp tốt, nhưng con đường trở ngại thì dài. Thanh Mai ở trên con đường xa còn lâu mới đến được đích, Trầm Mặc Trúc giống như là rất nhàn nhã đi chơi, thường xuyên đến sân nàng ngồi một chút, uống một chén trà, thuận tiện thưởng thức thái độ buồn bực của nàng. Thanh Mai khắc sâu nhận thức lúc ban đầu hắn và Lý Nhiên đọc sách đến choáng váng, thì nàng ở một bên thảnh thơi ngủ ngon.

Thật đúng là không phải là không báo, mà chưa tới lúc a. So với nhau, ca ca quân tử hơn, hoàn toàn không so đo với nàng chuyện ban đầu, còn thường xuyên khích lệ nàng, cũng mua được một món đồ chơi nhỏ tới dỗ dành tâm linh nàng bị đả kích . Còn kẻ này, đuổi đều không đuổi đi được!

Rốt cục, Thanh Mai thêu xong khăn thứ nhất trong đời nàng, nhìn vui rạo rực. Mặc dù thêu coi là không quá tốt, nhưng cũng coi là ra hình dạng, khá hơn so với cái hình tròn rối loại lúc trước. Trầm Mặc Trúc tới, bên cạnh nàng hỏi: “Nàng thêu cái gì thế?”

Thanh Mai nói: “Ngươi đoán?” Sau đó tràn ngập mong đợi nhìn hắn.

Phim truyền hình thường xuyên diễn một đoạn ngắn như vậy: một cô gái thêu tốt hai con uyên ương, một nam tử tới đây hỏi: “Nàng thêu cái gì thế?” Cô gái nói: “Chàng đoán?” Sau đó nam tử nhìn một lát nghi ngờ nói, “Là con vịt sao?” .

Coi uyên ương thành con vịt, chuyện sát phong cảnh như vậy, không thể trách tài thêu của cô gái không tinh, chỉ có thể trách chàng trai kia không biết suy nghĩ, có người nào tự dưng đi thêu con vịt? Không cần dùng đầu nghĩ cũng biết là uyên ương sao.

Cho nên, vì không muốn giẫm vào vết xe đổ, Thanh Mai rất có dự kiến trước không có thêu uyên ương nghịch nước, mà là thêu hoa sen mới nở. Hồng chính là Hoa, lục chính là lá, rõ ràng như vậy, Trầm Mặc Trúc nhất định nhìn ra đúng không? .

Trầm Mặc Trúc cau mày suy tư một lát, không xác định nói: “Là hai đóa mây màu hồng phấn ư, những thứ này màu xanh biếc , là bầu trời? Nhưng là bầu trời không phải là màu lam đấy sao? Cũng chưa từng thấy qua mây hồng như vậy.” .



Thanh Mai tâm tình buồn bực a, quả thực không thể dùng tiếng nói để hình dung. Tại sao mới vừa rồi còn cảm thấy thêu không sai đây? Thật là khó coi chết đi được! Quả nhiên hầu hết Trầm Mặc Trúc có thể sát phong cảnh.

Thanh Mai muốn đem khăn xoắn ném xuống, lại bị Trầm Mặc Trúc đoạt mất, “Nàng không cần, thì cho ta đi.”

Loại vật này tại sao có thể rơi vào trong tay của hắn? Thanh Mai chém giết, nhưng nơi nào còn đoạt trở lại? Trầm Mặc Trúc trêu chọc nàng một trận, đem khăn thu vào trong ngực: “Sau này nàng không nghe ta mà nói…, ta liền nói cho người khác biết đây là nàng thêu .” Sau đó ở ánh mắt Thanh Mai phẫn nộ , sáng láng tự nhiên rời đi.

Qua chuyện này, Thanh Mai hóa tức giận vì động lực, càng thêm chăm chỉ luyện tập. Trải qua một năm khổ luyện, tài nghệ thêu rốt cục ngày một rõ tinh diệu, chiếm được lời khen của Uyển Nhu .

Thanh Mai nhiều lần xác nhận, sau khi cảm giác mình thêu xác thực không sai, quyết định thêu mấy đồ đưa cho phụ mẫu, ca ca, còn có Trầm bá phụ và Trầm bá mẫu. Trầm Dịch, Thục Hoa vẫn coi Thanh Mai như nữ nhi ruột thịt của mình, dĩ nhiên Thanh Mai cũng muốn đưa bọn họ một phần.

Thanh Mai tự mình thiết kế mẫu hoa, thêu cho Lý Độ chính là một bộ mưu đồ Sơn Thủy, Trầm Dịch là một con Hùng Ưng uy phong lẫm lẫm , Uyển Nhu và Thục Hoa là hoa lan u tĩnh cùng hoa sơn trà nhiệt liệt . Lý Nhiên làm thành một túi thơm, thêu tường đồ án vân Cổ Tùng, hàm ẩn lấy chữ của hắn Vân Tùng.

Lý Độ rất hài lòng đối với mưu đồ Sơn Thủy, khen tài họa bức tranh nàng cũng đề cao. Uyển Nhu nhìn thấy tài thêu thùa của Thanh Mai lại có tinh tiến, đương nhiên rất vui vẻ.

Trầm Dịch và Thục Hoa cũng rất thích. Trầm Dịch tán thưởng một câu, Thục Hoa lôi kéo tay Thanh Mai cười hì hì nói: “Lúc đầu ta học thêu, đầu ngón tay sưng lên cũng không còn học xong, cho nên hiểu rõ gian khổ trong cái này. Còn tưởng con cũng không học được, đã bảo mẫu thân con không nên ép con học đấy.”

Thanh Mai tỏ vẻ: bá mẫu ngươi những lời này tại sao lúc trước ta mới bắt đầu học sao không nói? Chẳng qua, thời điểm học thêu rất cực khổ, nhưng bây giờ cảm thấy rất vui vẻ, nếu nói vui sướng khi thành công ước chừng chính là như vậy sao.

Cao hứng nhất chính là Lý Nhiên. Hắn dùng lời nói hoa mỹ đem Thanh Mai tán thưởng một phen sau, cầm lấy túi thơm khoe khoang với Trầm Mặc Trúc. Cho nên, sau khi Thanh Mai trở về, chỉ thấy Trầm Mặc Trúc đang chờ nàng, “Của ta đâu?” .

Thanh Mai nói: “Ngươi không phải là có sao?” .

Trầm Mặc Trúc dùng giọng nói chân thành nói: “Nàng làm thêm cho ta một cái túi thơm, Phải đẹp hơn so với Lý Nhiên.”

Thật ra thì Thanh Mai cũng thêu cho Trầm Mặc Trúc một túi thơm, chính là biết xấu hổ không đưa cho hắn. Lúc này nghe hắn đương nhiên nói như vậy, nhưng cảm thấy có chút tức giận, “Ngươi muốn thì mình thêu đi.” .

Nụ cười Trầm Mặc Trúc có một tia khiêu khích, “Đã như vậy, ta liền đi cho Lý Nhiên xem một chút nàng cho ta cái gì.” Đứng dậy đi ra ngoài.



“Trầm Mặc Trúc!” Thanh Mai không thể nhịn được nữa. Nàng cố gắng cực khổ thành quả, vừa mới nhận được mọi người tán thưởng, muốn cho người từng nhìn thấy tác phẩm ”Mẹ của thành công”? Hơn nữa Trầm Mặc Trúc dùng cái này uy hiếp nàng làm này làm kia, thù mới hận cũ trong lòng, chỉ cảm thấy hắn thật sự khinh người quá đáng, rốt cục không nhịn được nhảy qua bấm hắn.

Trầm Mặc Trúc bị ép đến trên mặt đất, Thanh Mai mắt đỏ giạng chân ở ngang hông hắn, hai tay thắt cổ của hắn, còn vừa la hét: “Bóp chết ngươi cái bại hoại này! Bại hoại! Bại hoại!” Trầm Mặc Trúc không có một tia chống cự, bộ dáng mặc người hái*( tùy người khác làm gì thì làm). Chẳng qua là trong mắt mang ý cười, nhìn Thanh Mai nổi dóa bộ dạng, như có ý ranh mãnh.

Thanh Mai rốt cục đem oán hận chất chứa đã lâu phát tiết đi ra, buông tay ra thở hổn hển. Bỗng nhiên, nàng ý thức được mình vẫn ngồi ở ngang hông Trầm Mặc Trúc , cái tư thế này thật giống như có chút không ổn.

“Véo đủ rồi?” Trầm Mặc Trúc ho hai tiếng, nói. Thanh Mai giống như giống như bị chạm điện lập tức từ trên người hắn rời đi, cách mấy bước nhìn hắn.

Trầm Mặc Trúc chậm rãi đứng lên, sửa sang lại chỗ xiêm y bị nhăn , mở miệng nói: “Nàng nghĩ mưu sát chồng sao?” Mặt Thanh Mai đột nhiên được đỏ lên, hình tượng mềm mại biết điều của nàng a, cứ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát a hủy hoại chỉ trong chốc lát! .

Trầm Mặc Trúc khó được không có so đo cùng nàng, chỉ nói nói: “Đừng quên túi thơm của ta, nàng có thể từ từ làm, làm tốt chút. Nhưng không để cho ta chờ quá lâu, nàng biết sự kiên nhẫn của ta là hạn .” Sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Thanh Mai: “. . . . . .” .

Thật là tức chết nàng! .

Thanh Mai làm túi thơm cho Trầm Mặc Trúc, là thêu cây trúc thủy mặc . Hoa dạng tuy nhỏ, cũng rất tinh sảo, uyển chuyển giống như một bộ vẩy mực thoải mái của tranh thuỷ mặc, Do vài loại châm pháp phức tạp thêu thành, ban đầu Thanh Mai mất không ít thời gian. Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là phải không cam tâm.

Thanh Mai cầm lấy túi thơm nhìn một chút, cuối cùng ở cây trúc phía dưới thêu l một con heo gục trên mặt đất.

Thời điểm Thanh Mai đem túi thơm giao cho Trầm Mặc Trúc, bên trong cũng không có hương thảo*(cỏ thơm) và vân vân, mà chỉ là một túi gấm trống trơn . Trầm Mặc Trúc lấy ra nhìn một chút, chỉ thấy phía trên thêu mấy ý cảnh Mặc trúc, sâu thẳm, cảnh đẹp trong tranh cùng câm pháp thêu có chút tinh diệu. Nhưng là ở phía dưới cây trúc có một ít con heo lười biếng , đem ý cảnh và vân vân phá hư trong nháy mắt. Điều này hiển nhiên là thêu thêm, Trầm Mặc Trúc ngoắc ngoắc môi, nói: “Thêu không sai, ta thích. Nhưng là thêm mấy con heo nhỏ này là ai? Chẳng lẽ là tiểu Minh. . . . . Châu *khả ái của chúng ta?” .

**Thanh Mai thêu thêm mấy con heo, trong tiếng trung heo là trư, trước kia Thanh Mai từng gọi Mặc Trúc là Mặc Trư, mà trong tiểu Minh Châu, chữ châu và trư là từ đồng âm khác nghĩa, ở đây Mặc Trúc đang trêu Thanh Mai thêu thêm mấy con heo nhỏ là đang ám chỉ con của hai người.

Nếu nói lấy tảng đá đập chân của mình, chính là như vậy. Thanh Mai khóc không ra nước mắt, Phụ thân a, tại sao phụ thân lấy tên có nghĩa khác đặt cho người ta như vậy? Mấu chốt là nàng đã quên mình còn có một tên này, trải qua Trầm Mặc Trúc nhắc nhở mới nhớ tới.

Thanh Mai chợt nhớ tới rất nhiều năm trước sự kiện “Mặc Trư ca ca”, hắn nhất định là cố ý đúng không? .

Mà Trầm Mặc Trúc đã cất túi thơm xong, khoan thai rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Thơ Ấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook