Thời Thơ Ấu

Chương 6: Chuyện vui

Liên Chi Thảo

22/02/2014

Thanh Mai nhớ lại những năm huyết lệ sử bị Trầm Mặc Trúc bắt nạt, từ nàng còn là một trẻ nít trong tã lót , thường xuyên bị bấm mặt, nắm cánh tay, gãi ngứa làm cho tỉnh giấc, càng về sau bị lời nói lạnh nhạt, ác ý giễu cợt, trêu cợt tính toán, rồi đến hôm nay bị hắn khinh bạc. Quả thực có thể nói một đường huyết lệ, làm người ta giận sôi! .

Người này trong mắt mọi người (trừ Lý Nhiên) là người ít nói ít lời, tiến thối có độ quân tử, thật ra thì có một mặt âm u như vậy không muốn người biết . Hình tượng vô sỉ của hắn ở trước mặt Thanh Mai lộ không bỏ sót, không có chút nào phong thái quân tử, lấy lớn hiếp nhỏ còn không cho là nhục.

Mấu chốt là Lý Độ, Uyển Nhu cảm thấy Trầm Mặc Trúc tìm Thanh Mai ngoạn nhi là tới bồi dưỡng tình cảm , hai người cũng là người sáng suốt, tùy ý hắn ra vào nội viện, không cho Lý Nhiên tới quấy rầy. Cho nên những năm này có không ít năm tháng Thanh Mai cũng là ở dưới dâm uy của Trầm Mặc Trúc vượt qua .

Hiện tại hắn cũng không có một chút kiêng kỵ như vậy, sau này còn không càng thêm liều lĩnh bắt nạt nàng? Trải qua một phen thâm tư thục lự*(nghĩ sâu tính kỹ), Thanh Mai làm ra một quyết định trọng yếu: tìm Trầm Dịch luyện võ đi. Không hy vọng có thể thắng được Trầm Mặc Trúc, vốn dĩ sau nếu như động thủ, ít nhất cũng không hề có lực hoàn thủ đúng không?

Thanh Mai đem cái này quyết định nói cho Lý Độ, Lý Độ chỉ hơi mỉm cười nói: “Con thích thì hãy đi đi.” Bởi vì Thanh Mai luôn là biếng nhác, có đầu không đuôi, chuyện gì đã hết mới mẻ một cái sẽ không hứng thú, Lý Độ cũng chỉ coi là nàng nhất thời cao hứng, chơi chán thì sẽ buông ra.

Ngày thứ hai Thanh Mai và Lý Nhiên cùng lúc xuất hiện ở Trầm gia, “Trầm bá phụ, không ngần ngại dạy thêm một người ?” .

Trầm Dịch có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn là hòa ái hỏi: “Thanh Mai muốn học cái gì?” .

Thanh Mai nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói;”Cách không điểm huyệt, võ nghệ cao cường, còn có nội công tâm pháp?” .

Trầm Dịch bật cười, “Bá Ngôn kể chuyện võ hiệp xưa cho con nghe nhiều quá sao?” Bá Ngôn là tự*(tên khác ngoài tên chính) của Lý Độ. Thanh Mai 囧, nàng quả thật thường nghe Lý Độ nói chút ít việc giang hồ ít người biết đến, kiếp trước cũng nhìn không ít, còn tưởng rằng cái thế giới này thật sự có những thứ này đây. Hỏi Trầm Dịch: “Ca ca bọn họ học những thứ gì đây?” .

Trầm Dịch cười nói: “Cũng là một chút võ nghệ binh pháp: công phu quyền cước, đao thương kiếm kích, cung cưỡi ngựa bắn, bài binh bố trận phương pháp.”

Thanh Mai không chút khách khí vuốt mông ngựa, “Sớm nghe phụ thân nói bá phụ lợi hại nhất, các kiểu kỹ năng đều thông, còn biết sử dụng binh pháp đây!” Nhìn binh khí trên kệ các loại vũ khí, buồn rầu nói:”Người xem con có thể học cái gì đây?” .

Trầm Dịch gọi người khác đi tìm mộc kiếm đem hệ số nguy hiểm giảm bớt , “Không bằng đi học mấy bộ kiếm pháp, nhẹ linh hoạt, rất đẹp mắt, rất thích hợp cô bé học.” Lý Nhiên, Trầm Mặc Trúc còn đang còn khổ sở đứng trung bình tấn, Trầm Dịch nhân cơ hội này dạy kiếm pháp cho Thanh Mai.

Dạy một bộ kiếm pháp xong, Trầm Dịch thở dài nói: “Thường nghe Bá Ngôn nói về con rất thông minh, hôm nay vừa thấy quả thế, học nhanh hơn so với Mặc Trúc và Nhiên nhi ban đầu.” Thanh Mai có chút xấu hổ, phụ thân khen nàng thông minh sau nhất định cũng thuận tiện nói câu, chính là rất lười, chẳng qua là Trầm Dịch không nói ra tới mà thôi.



Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc đối luyện , Thanh Mai rồi cùng Trầm Dịch ở bên cạnh quan sát, vừa nghe hắn giảng giải . Chỉ thấy Trầm Mặc Trúc dùng đao, Lý Nhiên sử dụng kiếm, một đao pháp mạnh mẽ, khí thế bức người, một kiếm đi nhẹ nhàng, phiêu dật tiêu sái, càng đấu càng khó khăn phân biệt. Đao kiếm tương giao, hàn quang bắn ra bốn phía, Thanh Mai nhìn thấy mà giật mình.

Trước kia nhìn thấy Lý Nhiên ở trong sân luyện quyền hoặc là luyện kiếm , chỉ cảm thấy rất là thưởng tâm duyệt mục, còn thường xuyên chạy đi quan sát. Không nghĩ tới chân chính lúc đánh nhau cũng là như vậy, lúc trước nàng còn thấy Trầm Mặc Trúc cũng bất quá năm tuổi mới chính thức luyện võ, hiện tại nàng luyện sẽ có một ngày có thể vượt qua bản lĩnh của hắn. Bây giờ nhìn hắn và Lý Nhiên triền đấu liều lĩnh sức lực, lập tức bỏ đi ý nghĩ này. Ai, nàng hay là làm người rảnh rỗi người lười, tùy tiện học mấy bộ kiếm pháp, cường thân kiện thể là tốt rồi.

Còn có, ca ca và Trầm Mặc Trúc trị giá oán hận nhất định là ở nơi này ngày qua ngày tích lũy dần trong các cuộc đánh nhau đúng không?

Buổi trưa ở Trầm gia cọ cơm trưa. Thục Hoa hỏi Thanh Mai: “Nhà ta thức ăn ăn ngon hay không?” Thanh Mai gật đầu, “Ăn ngon.” Sau đó bị Thục Hoa trêu ghẹo nói: “Ăn ngon cũng nhanh làm dâu nhà ta.” Thanh Mai cúi đầu giả bộ không rõ, Trầm Mặc Trúc mặt không đổi sắc đang ăn cơm.

Xế chiều là luyện cưỡi ngựa bắn cung. Trầm gia có một chuồng ngựa rất lớn. Mã tràng, Lý Nhiên, Trầm Mặc Trúc cỡi ngựa bắn tên đùa bất diệt nhạc hồ. Trầm Dịch tìm ra một thanh cung tên nhỏ không biết Trầm Mặc Trúc hồi nhỏ đã dùng qua, dạy Thanh Mai bắn tên, cũng không cho nàng lên ngựa.

Lúc trở về, Thanh Mai rất là khiêm tốn hướng Lý Nhiên thỉnh giáo: “Ca ca, ca biết muốn làm sao đánh thắng Trầm Mặc Trúc sao?”

Lý Nhiên vẻ mặt u oán: “Nếu ta biết thì tốt rồi.” .

Thanh Mai: “. . . . . .” .

Sau rất nhiều ngày, Thanh Mai vẫn rất đúng lúc cùng Lý Nhiên đi Trầm gia. Làm cho Lý Độ, Uyển Nhu đều có chút sợ hãi than, đây là lần đầu tiên Thanh Mai kiên nhẫn để tâm làm một chuyện như vậy đây.

Ánh sáng mùa thu rạng rỡ, chính là thời cơ tốt để thu hút thú rừng. Trầm Dịch quyết định mang theo Trầm Mặc Trúc, Lý Nhiên đi ra ngoài thành săn thú, thuận tiện xem bọn họ cưỡi ngựa bắn cung như thế nào, Thanh Mai cũng đi theo. Lên đường trước, Thanh Mai có chút quấn quýt, vừa lúc trên đường đầy ánh nắng vàng của mùa thu, nàng không muốn buồn bực ngồi ở trong xe ngựa, nhưng nàng cũng sẽ không cỡi ngựa.

Trầm Mặc Trúc nhìn ra tâm tư của nàng, hỏi: “Muốn ta dẫn nàng sao?” Hắn ngồi ở một con tuấn mã, cao lớn thông minh cúi đầu mắt nhìn xuống nàng, cười đến có chút không ai bì nổi, phảng phất đang chờ Thanh Mai mở miệng van xin hắn.

Lý Nhiên cuỡi một con con ngựa trắng từ bên cạnh hắn chen chúc tới đây, khinh thường nói: “Muội muội của ta nghĩ cưỡi ngựa thì cũng là ta mang muội ấy theo, cũng không cần làm phiền ngươi.” .



Hai người đang âm thầm phân cao thấp, Trầm Dịch cưỡi ngựa tới đây, cúi người ôm lấy Thanh Mai, “Hai người các con vẫn chiếu cố chính mình đi, xem ai trước ra khỏi thành!” Giơ roi giục ngựa, mau chóng đuổi theo. Thanh Mai quay đầu hướng Trầm Mặc Trúc làm mặt quỷ, vó ngựa như bay, rất nhanh đã bỏ xa bọn họ.

Dường như Lý Nhiên, Trầm Mặc Trúc đồng thời đến. Trầm Dịch mang đến gia đinh chia làm hai đội, một đội đi theo Lý Nhiên, một đội đi theo Trầm Mặc Trúc, kêu bọn hắn trước buổi trưa phải về tới đây. Còn mình thì sai một gia đinh đi theo thập nhặt con mồi, mang theo Thanh Mai xung quanh du ngoạn .

Lý Nhiên, Trầm Mặc Trúc đối với loại trò chơi nhiệt huyết sôi trào này rất cảm thấy hứng thú, cũng muốn nhân cơ hội này phân cao thấp, lẫn nhau trao đổi một cái ánh mắt, mang đám người hướng đi hai hướng khác nhau.

Công phu cưỡi ngựa, bắn cung của Trầm Dịch rất tốt, Thanh Mai ở trên ngựa không có cảm giác xóc nảy, mà mỗi lần hắn bắn tên thì chắc chắn sẽ trúng, thật giống như săn thú chỉ là hắn tiện tay thôi, rất có một tí cảm xúc không thèm đếm xỉa tới. Thanh Mai một đường nhìn núi, nhìn nước, nhìn bắn tên, đùa rất vui vẻ. Đồng thời kính nể Trầm Dịch đến trình độ tột đỉnh , dùng mấy lời ca ngợi của Lý Độ trước kia ca ngợi hắn một phen.

Đến gần buổi trưa , Lý Nhiên, Trầm Mặc Trúc đồng thời trở lại, con mồi của hai người cũng kém không nhiều lắm, từng người hừ một tiếng, nhìn đối phương ánh mắt không phục lắm.

Trầm Dịch đem một vài con mồi xử lý tốt, cắt thành miếng, dùng que trúc xuyên qua, nướng ở trên lửa. Trầm Dịch còn tự thân bắt đầu nướng miếng thịt, động tác của hắn rất lão luyện, như nước chảy mây trôi. Chỉ chốc lát mùi thơm nhẹ nhàng đi ra ngoài, rải thêm gia vị, mùi thơm càng nồng đậm, Thanh Mai đều nhanh chảy nước miếng.

Sauk hi thịt nướng tốt, Thanh Mai khẩn cấp cầm một chuỗi cắn ăn, giọng nói vừa mơ hồ không rõ khen: “Ăn ngon thật! Bá phụ thật lợi hại, có nhiều tài năng như vậy.” .

Trầm Dịch đắc ý nói: “Ban đầu du Nam đi Bắc cùng với Bá Ngôn , túc ở dã ngoại hoang vu rất lâu, cũng là ta đi săn chút ít món ăn thôn quê tới nướng ăn, thủ nghệ này cũng là khi đó luyện ra được.” .

Thanh Mai nói: “Phụ thân chịu trách nhiệm vẽ tranh, trong nhà bá phụ treo cái bản đồ địa hình núi sông thuận lợi kia, cũng là bút tích của phụ thân con sao.”

Trầm Dịch nói: “Ăn đồ đạc của ta, đương nhiên là muốn giao chút ít tiền cơm .” .

Thanh Mai nói: “Vật này cũng quá mắc tiền một tí, hôm nay con có may mắn ăn vào, rất cảm thấy vinh hạnh.” .

Hai người bèn nhìn nhau cười. Trầm Dịch còn nói về lúc trước gặp một chút chuyện lý thú, trong ngôn ngữ rất có ý hoài niệm. Ba đứa trẻ nhỏ nghe rất say sưa, Lý Nhiên đối với Trầm Mặc Trúc nói: “Nếu không sau này chúng ta cũng kết bạn mà đi du lịch thiên hạ đi?” .

Trầm Mặc Trúc không trả lời, nhưng trong mắt hiện lên một tia sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Thơ Ấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook