Chương 11: Chương cuối
Liên Chi Thảo
24/02/2014
Ngày thứ hai, Thanh Mai tỉnh lại trong ngực Trầm Mặc Trúc . Nhìn vẻ mặt thỏa mãn mỉm cười nhìn nàng, không
nhịn được nắm quyền đánh tới bộ ngực hắn, “Chàng tên khốn kiếp này! Khốn kiếp! Khốn kiếp!” .
Tâm tình của Trầm Mặc Trúc rất tốt, cười đến vẻ mặt ghê tởm, “A, bại hoại biến thành khốn kiếp sao?” .
Thanh Mai trợn mắt trừng hắn, Trầm Mặc Trúc trêu chọc nàng một lát, xem chừng nàng sắp tức giận , nghiêng người lộ ra phía sau lưng, “Cũng xem một chút kiệt tác của nàng, xin bớt giận.” .
Trên lưng của hắn trắng bóng như ngọc, giờ đây có một mảng lớn các loại vết trảo, vết nhéo, quả thực thê thảm không nỡ nhìn, Thanh Mai một chút không lời nào để nói. Nhưng là tối ngày hôm qua không nhìn rõ, hiện tại mới phát hiện trên người hắn có vài vết thương, thật sâu nhợt nhạt ở trước ngực, trên vai, trên cánh tay các nơi, thoạt nhìn như trên ngọc hoàn mỹ lại có tỳ vết thật là chói mắt.
Nàng vén chăn lên, đem Trầm Mặc Trúc toàn thân cao thấp cẩn thận kiểm tra một lần, đưa tay vuốt những thứ vết sẹo kia, đau lòng nói: “Còn đau không?” .
Trầm Mặc Trúc cười nói: “Đã sớm không đau. Chỉ là nàng còn mò xuống như vậy, sợ là xảy ra vấn đề.” Đưa tay ôm nàng ở trong ngực.
Thanh Mai mới vừa rồi thương tâm a, khổ sở a, đau lòng a các loại tâm tình, bị một câu nói kia của hắn làm cho biến mất, đỏ mặt vỗ xuống hắn. Trầm Mặc Trúc buồn bực thanh âm nở nụ cười.
Thanh Mai hỏi: “Ca ca của ta, hắn cũng như thế sao?” .
Trầm Mặc Trúc vừa nói: “Cùng ta không kém bao nhiêu đâu, chẳng qua là vai trái từng bị một mũi tên lạc bắn thủng, sợ là muốn nghiêm trọng chút ít.”
Có một lần hắn đi dò xét địch tình , gặp được đại đội Khương binh. Hắn cơ hồ cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ , Lý Nhiên mang theo tất cả binh mã đến đây cứu viện, chẳng qua là hắn tới cũng bất quá không công chịu chết.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên vẻ mặt Lý Nhiên khi đó , hắn vừa ra sức chém giết kẻ địch binh, vừa không đếm xỉa tới vừa nói: “Nếu như ngươi có chuyện, Thanh Mai làm sao bây giờ?” Đúng vậy a, bọn họ là bằng hữu tốt nhất, huynh đệ, cũng là người nàng để ý nhất , cũng là muốn sống trở về thấy nàng , tại sao có thể nhìn đối phương gặp nguy hiểm mà không để ý? .
Cuối cùng, tìm đường sống trong cõi chết. Bọn họ lấy ba vạn binh lực, cứng đối cứng đánh bại Khương quân mười vạn chủ lực, sáng tạo kỳ tích Đại Lương lần đầu tiên đại quy mô chiến thắng Khương quốc . Mà bọn họ từ trong vũng máu đi ra, ánh mắt nhìn tới nơi nơi đỏ lòm, ngay cả trong mộng cũng là từng tấm tảng lớn huyết sắc cùng xương cốt gãy lìa. Ngay lúc đó Lý Nhiên bị một tên ám tiển bắn trúng, ở trên giường nằm hơn một tháng.
Dĩ nhiên, những thứ gió tanh mưa máu kia, hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho Thanh Mai.
Nghe giọng nói Trầm Mặc Trúc hời hợt , Thanh Mai trong lòng rất không có tư vị gì. Người khác đều chỉ hâm mộ bọn họ còn trẻ thành danh, nhưng nơi nào biết bọn họ vì đất nước giao ra mồ hôi và máu? Những thứ kia nàng không có ở bên cạnh cuộc sống, bọn họ kinh nghiệm như thế nào nguy hiểm nặng nề cửu tử nhất sinh ra sao?
Mắt Thanh Mai đỏ hồng gục ở trong lòng ngực của hắn, đưa tay ôm hắn, dường như muốn cho hắn một chút ấm áp, hoặc như là mình cần tìm kiếm an ủi.
Mặc dù Trầm Mặc Trúc vui mừng khi nhìn thấy Thanh Mai với ánh mắt thương yêu, lại không nghĩ nhìn thấy bộ dạng nàng rầu rĩ không vui như vậy, nói lung tung chút ít, trêu chọc cho Thanh Mai đỏ mặt tới khi đánh hắn.
Sau khi hai người tắm rửa thay quần áo, Trầm Mặc Trúc vì Thanh Mai kẻ lông mi. Thanh Mai đã chuẩn bị sẵn sàng chờ hắn “bêu xấu” , song sau khi Trầm Mặc Trúc họa tốt, nàng nhìn thấy một đôi mi nhẹ nhàng động lòng người, lông mày mền mại như lá liễu, làm nổi bật một đôi mắt sáng tựa như làn thu thủy của nàng. Thanh Mai đầu tiên là vui mừng, sau đó có chút nghi ngờ, nhíu mi đối với Trầm Mặc Trúc nói: “Khai ra , chàng có phải hay không luyện tập qua ở trên người người nào?” .
Trầm Mặc Trúc cười nói: “Quả thật luyện tập qua người khác, chính là Lý Nhiên.” .
Gì? Thanh Mai có chút phản ứng không kịp. Trầm Mặc Trúc nói: “Ta thường xuyên đánh với cuộc hắn, ai thua sẽ phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương. Hắn thua, ta kêu hắn để cho ta luyện tập kẻ lông mi. Hắn nhìn hơi giống nàng, vừa lúc lấy ra luyện tay.”
Ca ca lại đáp ứng? Còn có, “Chàng có để cho ca ca họa không?” .
“Đương nhiên cũng có.” .
Thanh Mai tưởng tượng thấy bọn họ trong đó một vị, nhất là hình ảnh Trầm Mặc Trúc biết điều một chút ngồi để cho đối phương kẻ lông mi, không khỏi cười gục ở trên bàn trang điểm. Chờ cười đủ rồi, vẫn không quên hỏi: “Vậy trong hai người người nào vẽ tốt hơn?” .
Sau khi Trầm Mặc Trúc chải đầu xong nói: “Lông mi xinh đẹp nhất của ta đương nhiên là muốn để lại cho phu nhân nhà ta vẽ đấy.” .
Thanh Mai: không sánh bằng người ta thì cứ nói thẳng đi.
Thanh Mai kính trà Trầm Dịch, Thục Hoa, Thục Hoa cảm thán nói”Cuối cùng đem con cưới vào cửa” Ánh mắt đắc ý nhìn nàng, cười nhẹ nhàng uống nhấp, hỏi Thanh Mai: “Tối hôm qua Mặc Trúc có bắt nạt con không?” .
Dĩ nhiên nàng bị ăn hiếp rồi, vẫn bị hung hăng bắt nạt! Nhưng là, lời này có thể nói sao?
Trầm Mặc Trúc ho một tiếng, nhắc nhở mẹ hắn chú ý một chút. Thục Hoa lúc này mới ngồi nghiêm chỉnh, giả dạng nói chút ít răn dạy khuyến khích lời mà nói…, đem Trầm gia tổ truyền một đôi vòng ngọc cho Thanh Mai vàTrầm Mặc Trúc.
Thành thân ba ngày sau, Thanh Mai và Trầm Mặc Trúc hồi Lý gia. Trầm Mặc Trúc vịn Thanh Mai đi xuống xe ngựa, Lý Độ Uyển Nhu đã tại cửa đại môn chờ bọn họ, còn có Lý Nhiên và Vân Dương công chúa đã gả cho hắn .
Nhìn một đường cặp tay mà đi nụ cười giống như hai người, tâm tình của Uyển Nhu rất tốt, “Hai người các con từ nhỏ đã thích giận dỗi, ta còn lo lắng các con trẻ tuổi khí thịnh không hiểu được nhẫn nhịn, xem ra các con chung đụng rất tốt, ta cũng vậy yên tâm.” .
Thanh Mai tiến lên khoác cánh tay Uyển Nhu : “Hai người chúng con rất biết điều nghe lời, làm cho người khác bớt lo rồi, cho nên, mẫu thân a một chút cũng không cần lo lắng .” .
Lý Độ nhìn Trầm Mặc Trúc mỉm cười mà đứng nhìn về phía Thanh Mai, ánh mắt đều là ôn nhu , khẽ mỉm cười, nhàn nhã đi chơi uống trà.
Lý Nhiên đối với Thanh Mai nói: “Nếu như muội phu dám bắt nạt muội, muội hãy cùng ta nói, ta thay muội dạy hắn!” Này”Muội phu” hai chữ cắn được rất nặng. Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc sinh ra đã thích so sánh, thời gian lúc sinh không cách biệt lắm, mà bởi vì hai nhà cách một khoảng cách, vẫn không biết người nào là huynh người nào là đệ. Trầm Mặc Trúc cưới Thanh Mai, sẽ phải gọi hắn một tiếng ca ca rồi, thử nghĩ xem sẽ làm cho người ta phấn chấn.
“Còn có ta!” Vân Dương công chúa nói: ” Nếu như hắn không tốt với muội, chỉ cần nói với ta, ta thay muội bắt nạt hắn. À, còn có ta đã làm cho hoàng huynh đưa tới chiếu thư sắc phong muội vì Hầu phu nhân, một lát làm cho người ta đưa cho muội.” Kể từ khi biết Lý Nhiên không dám tùy tiện hoa tâm, Thanh Mai không thể bỏ qua công lao cái chuyện sau kia, Vân Dương công chúa cho nàng quà lễ rất dày.
Tính tình Vân Dương công chúa thích tham gia náo nhiệt, nàng ấy và Lý Nhiên thật đúng là trời sanh một đôi. Sau khi Vân Dương công chúa xuất hiện, thường xuyên cùng Lý Nhiên làm cho gà bay chó sủa hoan khoái vô cùng, vì vậy sau khi Thanh Mai xuất giá một chút cũng không lo lắng Lý Độ, Uyển Nhu sẽ cảm thấy vắng lạnh tịch mịch.
Thanh Mai mỉm cười nói : “Mọi người yên tâm đi, hắn rất tốt với ta.” Nàng tin tưởng Trầm Mặc Trúc. Hơn nữa, cho dù sau này bọn họ thật xảy ra vấn đề gì, nàng cũng sẽ tự mình đi giải quyết . Chỉ là, có nhiều người quan tâm như vậy, cảm giác, thật rất hạnh phúc.
Hai người ở Lý gia cọ cơm tối, lúc trời sắp tối mới mè nheo trở về.
Buổi tối hôm đó, Trầm Mặc Trúc hỏi Thanh Mai: “Nàng sinh ra cũng thích đối nghịch với ta, nói, có phải hay không cố ý ?”
Thanh Mai ban đầu đích xác là cố ý , bất quá chuyện này sao có thể cho hắn biết đây? Hỏi Trầm Mặc Trúc: “Chàng nhỏ như vậy đã biết thế sự rồi?”
Trầm Mặc Trúc nói: “Ta không nhớ rõ, nhưng là ta cảm thấy nàng biết.” .
Thanh Mai cười khan hai tiếng: “Có thể là chàng vốn một bộ lạnh như băng, ta thấy vậy nghĩ đến chàng không thích ta, khi đó vẫn là trẻ con nha, có thể cũng là không quá thích chàng.” .
Trầm Mặc Trúc kéo nàng vào trong ngực, ” Sau này ta sẽ ôn nhu ngọt ngào đối với nàng, như thế nào?”
Thanh Mai run lên, “Bỗng nhiên chàng nói đến lời ngon tiếng ngọt , thật đúng là làm cho người ta không thích ứng.” .
“Vậy nàng còn muốn nghe không?” .
“Dĩ nhiên muốn!” .
“Đúng rồi, ta vẫn không rõ tuy phụ thân là người luyện võ nhưng ôn hòa vô cùng, mẫu thân cũng rất hay cười, làm sao sinh ra chàng lại từ nhỏ liền thích mặt băng bó lạnh như băng vậy?” .
Trầm Mặc Trúc nói: “Trước kia phụ thân cũng giống ta , sau khi gặp mẫu thân thì mới biến thành như bây giờ. Giống như là một vò rượu mạnh, trải qua năm tháng từ từ lên men, cuối cùng có một ngày có trở nên hương thuần ôn hòa. Nàng, có nguyện ý hay không ủ rượu cùng với ta?” .
Một hồi lâu, trong màn trướng truyền đến một tiếng cúi đầu trả lời: “. . . . . . Nguyện ý.” .
Tâm tình của Trầm Mặc Trúc rất tốt, cười đến vẻ mặt ghê tởm, “A, bại hoại biến thành khốn kiếp sao?” .
Thanh Mai trợn mắt trừng hắn, Trầm Mặc Trúc trêu chọc nàng một lát, xem chừng nàng sắp tức giận , nghiêng người lộ ra phía sau lưng, “Cũng xem một chút kiệt tác của nàng, xin bớt giận.” .
Trên lưng của hắn trắng bóng như ngọc, giờ đây có một mảng lớn các loại vết trảo, vết nhéo, quả thực thê thảm không nỡ nhìn, Thanh Mai một chút không lời nào để nói. Nhưng là tối ngày hôm qua không nhìn rõ, hiện tại mới phát hiện trên người hắn có vài vết thương, thật sâu nhợt nhạt ở trước ngực, trên vai, trên cánh tay các nơi, thoạt nhìn như trên ngọc hoàn mỹ lại có tỳ vết thật là chói mắt.
Nàng vén chăn lên, đem Trầm Mặc Trúc toàn thân cao thấp cẩn thận kiểm tra một lần, đưa tay vuốt những thứ vết sẹo kia, đau lòng nói: “Còn đau không?” .
Trầm Mặc Trúc cười nói: “Đã sớm không đau. Chỉ là nàng còn mò xuống như vậy, sợ là xảy ra vấn đề.” Đưa tay ôm nàng ở trong ngực.
Thanh Mai mới vừa rồi thương tâm a, khổ sở a, đau lòng a các loại tâm tình, bị một câu nói kia của hắn làm cho biến mất, đỏ mặt vỗ xuống hắn. Trầm Mặc Trúc buồn bực thanh âm nở nụ cười.
Thanh Mai hỏi: “Ca ca của ta, hắn cũng như thế sao?” .
Trầm Mặc Trúc vừa nói: “Cùng ta không kém bao nhiêu đâu, chẳng qua là vai trái từng bị một mũi tên lạc bắn thủng, sợ là muốn nghiêm trọng chút ít.”
Có một lần hắn đi dò xét địch tình , gặp được đại đội Khương binh. Hắn cơ hồ cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ , Lý Nhiên mang theo tất cả binh mã đến đây cứu viện, chẳng qua là hắn tới cũng bất quá không công chịu chết.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên vẻ mặt Lý Nhiên khi đó , hắn vừa ra sức chém giết kẻ địch binh, vừa không đếm xỉa tới vừa nói: “Nếu như ngươi có chuyện, Thanh Mai làm sao bây giờ?” Đúng vậy a, bọn họ là bằng hữu tốt nhất, huynh đệ, cũng là người nàng để ý nhất , cũng là muốn sống trở về thấy nàng , tại sao có thể nhìn đối phương gặp nguy hiểm mà không để ý? .
Cuối cùng, tìm đường sống trong cõi chết. Bọn họ lấy ba vạn binh lực, cứng đối cứng đánh bại Khương quân mười vạn chủ lực, sáng tạo kỳ tích Đại Lương lần đầu tiên đại quy mô chiến thắng Khương quốc . Mà bọn họ từ trong vũng máu đi ra, ánh mắt nhìn tới nơi nơi đỏ lòm, ngay cả trong mộng cũng là từng tấm tảng lớn huyết sắc cùng xương cốt gãy lìa. Ngay lúc đó Lý Nhiên bị một tên ám tiển bắn trúng, ở trên giường nằm hơn một tháng.
Dĩ nhiên, những thứ gió tanh mưa máu kia, hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho Thanh Mai.
Nghe giọng nói Trầm Mặc Trúc hời hợt , Thanh Mai trong lòng rất không có tư vị gì. Người khác đều chỉ hâm mộ bọn họ còn trẻ thành danh, nhưng nơi nào biết bọn họ vì đất nước giao ra mồ hôi và máu? Những thứ kia nàng không có ở bên cạnh cuộc sống, bọn họ kinh nghiệm như thế nào nguy hiểm nặng nề cửu tử nhất sinh ra sao?
Mắt Thanh Mai đỏ hồng gục ở trong lòng ngực của hắn, đưa tay ôm hắn, dường như muốn cho hắn một chút ấm áp, hoặc như là mình cần tìm kiếm an ủi.
Mặc dù Trầm Mặc Trúc vui mừng khi nhìn thấy Thanh Mai với ánh mắt thương yêu, lại không nghĩ nhìn thấy bộ dạng nàng rầu rĩ không vui như vậy, nói lung tung chút ít, trêu chọc cho Thanh Mai đỏ mặt tới khi đánh hắn.
Sau khi hai người tắm rửa thay quần áo, Trầm Mặc Trúc vì Thanh Mai kẻ lông mi. Thanh Mai đã chuẩn bị sẵn sàng chờ hắn “bêu xấu” , song sau khi Trầm Mặc Trúc họa tốt, nàng nhìn thấy một đôi mi nhẹ nhàng động lòng người, lông mày mền mại như lá liễu, làm nổi bật một đôi mắt sáng tựa như làn thu thủy của nàng. Thanh Mai đầu tiên là vui mừng, sau đó có chút nghi ngờ, nhíu mi đối với Trầm Mặc Trúc nói: “Khai ra , chàng có phải hay không luyện tập qua ở trên người người nào?” .
Trầm Mặc Trúc cười nói: “Quả thật luyện tập qua người khác, chính là Lý Nhiên.” .
Gì? Thanh Mai có chút phản ứng không kịp. Trầm Mặc Trúc nói: “Ta thường xuyên đánh với cuộc hắn, ai thua sẽ phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương. Hắn thua, ta kêu hắn để cho ta luyện tập kẻ lông mi. Hắn nhìn hơi giống nàng, vừa lúc lấy ra luyện tay.”
Ca ca lại đáp ứng? Còn có, “Chàng có để cho ca ca họa không?” .
“Đương nhiên cũng có.” .
Thanh Mai tưởng tượng thấy bọn họ trong đó một vị, nhất là hình ảnh Trầm Mặc Trúc biết điều một chút ngồi để cho đối phương kẻ lông mi, không khỏi cười gục ở trên bàn trang điểm. Chờ cười đủ rồi, vẫn không quên hỏi: “Vậy trong hai người người nào vẽ tốt hơn?” .
Sau khi Trầm Mặc Trúc chải đầu xong nói: “Lông mi xinh đẹp nhất của ta đương nhiên là muốn để lại cho phu nhân nhà ta vẽ đấy.” .
Thanh Mai: không sánh bằng người ta thì cứ nói thẳng đi.
Thanh Mai kính trà Trầm Dịch, Thục Hoa, Thục Hoa cảm thán nói”Cuối cùng đem con cưới vào cửa” Ánh mắt đắc ý nhìn nàng, cười nhẹ nhàng uống nhấp, hỏi Thanh Mai: “Tối hôm qua Mặc Trúc có bắt nạt con không?” .
Dĩ nhiên nàng bị ăn hiếp rồi, vẫn bị hung hăng bắt nạt! Nhưng là, lời này có thể nói sao?
Trầm Mặc Trúc ho một tiếng, nhắc nhở mẹ hắn chú ý một chút. Thục Hoa lúc này mới ngồi nghiêm chỉnh, giả dạng nói chút ít răn dạy khuyến khích lời mà nói…, đem Trầm gia tổ truyền một đôi vòng ngọc cho Thanh Mai vàTrầm Mặc Trúc.
Thành thân ba ngày sau, Thanh Mai và Trầm Mặc Trúc hồi Lý gia. Trầm Mặc Trúc vịn Thanh Mai đi xuống xe ngựa, Lý Độ Uyển Nhu đã tại cửa đại môn chờ bọn họ, còn có Lý Nhiên và Vân Dương công chúa đã gả cho hắn .
Nhìn một đường cặp tay mà đi nụ cười giống như hai người, tâm tình của Uyển Nhu rất tốt, “Hai người các con từ nhỏ đã thích giận dỗi, ta còn lo lắng các con trẻ tuổi khí thịnh không hiểu được nhẫn nhịn, xem ra các con chung đụng rất tốt, ta cũng vậy yên tâm.” .
Thanh Mai tiến lên khoác cánh tay Uyển Nhu : “Hai người chúng con rất biết điều nghe lời, làm cho người khác bớt lo rồi, cho nên, mẫu thân a một chút cũng không cần lo lắng .” .
Lý Độ nhìn Trầm Mặc Trúc mỉm cười mà đứng nhìn về phía Thanh Mai, ánh mắt đều là ôn nhu , khẽ mỉm cười, nhàn nhã đi chơi uống trà.
Lý Nhiên đối với Thanh Mai nói: “Nếu như muội phu dám bắt nạt muội, muội hãy cùng ta nói, ta thay muội dạy hắn!” Này”Muội phu” hai chữ cắn được rất nặng. Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc sinh ra đã thích so sánh, thời gian lúc sinh không cách biệt lắm, mà bởi vì hai nhà cách một khoảng cách, vẫn không biết người nào là huynh người nào là đệ. Trầm Mặc Trúc cưới Thanh Mai, sẽ phải gọi hắn một tiếng ca ca rồi, thử nghĩ xem sẽ làm cho người ta phấn chấn.
“Còn có ta!” Vân Dương công chúa nói: ” Nếu như hắn không tốt với muội, chỉ cần nói với ta, ta thay muội bắt nạt hắn. À, còn có ta đã làm cho hoàng huynh đưa tới chiếu thư sắc phong muội vì Hầu phu nhân, một lát làm cho người ta đưa cho muội.” Kể từ khi biết Lý Nhiên không dám tùy tiện hoa tâm, Thanh Mai không thể bỏ qua công lao cái chuyện sau kia, Vân Dương công chúa cho nàng quà lễ rất dày.
Tính tình Vân Dương công chúa thích tham gia náo nhiệt, nàng ấy và Lý Nhiên thật đúng là trời sanh một đôi. Sau khi Vân Dương công chúa xuất hiện, thường xuyên cùng Lý Nhiên làm cho gà bay chó sủa hoan khoái vô cùng, vì vậy sau khi Thanh Mai xuất giá một chút cũng không lo lắng Lý Độ, Uyển Nhu sẽ cảm thấy vắng lạnh tịch mịch.
Thanh Mai mỉm cười nói : “Mọi người yên tâm đi, hắn rất tốt với ta.” Nàng tin tưởng Trầm Mặc Trúc. Hơn nữa, cho dù sau này bọn họ thật xảy ra vấn đề gì, nàng cũng sẽ tự mình đi giải quyết . Chỉ là, có nhiều người quan tâm như vậy, cảm giác, thật rất hạnh phúc.
Hai người ở Lý gia cọ cơm tối, lúc trời sắp tối mới mè nheo trở về.
Buổi tối hôm đó, Trầm Mặc Trúc hỏi Thanh Mai: “Nàng sinh ra cũng thích đối nghịch với ta, nói, có phải hay không cố ý ?”
Thanh Mai ban đầu đích xác là cố ý , bất quá chuyện này sao có thể cho hắn biết đây? Hỏi Trầm Mặc Trúc: “Chàng nhỏ như vậy đã biết thế sự rồi?”
Trầm Mặc Trúc nói: “Ta không nhớ rõ, nhưng là ta cảm thấy nàng biết.” .
Thanh Mai cười khan hai tiếng: “Có thể là chàng vốn một bộ lạnh như băng, ta thấy vậy nghĩ đến chàng không thích ta, khi đó vẫn là trẻ con nha, có thể cũng là không quá thích chàng.” .
Trầm Mặc Trúc kéo nàng vào trong ngực, ” Sau này ta sẽ ôn nhu ngọt ngào đối với nàng, như thế nào?”
Thanh Mai run lên, “Bỗng nhiên chàng nói đến lời ngon tiếng ngọt , thật đúng là làm cho người ta không thích ứng.” .
“Vậy nàng còn muốn nghe không?” .
“Dĩ nhiên muốn!” .
“Đúng rồi, ta vẫn không rõ tuy phụ thân là người luyện võ nhưng ôn hòa vô cùng, mẫu thân cũng rất hay cười, làm sao sinh ra chàng lại từ nhỏ liền thích mặt băng bó lạnh như băng vậy?” .
Trầm Mặc Trúc nói: “Trước kia phụ thân cũng giống ta , sau khi gặp mẫu thân thì mới biến thành như bây giờ. Giống như là một vò rượu mạnh, trải qua năm tháng từ từ lên men, cuối cùng có một ngày có trở nên hương thuần ôn hòa. Nàng, có nguyện ý hay không ủ rượu cùng với ta?” .
Một hồi lâu, trong màn trướng truyền đến một tiếng cúi đầu trả lời: “. . . . . . Nguyện ý.” .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.