Thời Thơ Ấu

Chương 10: Trăng tròn

Liên Chi Thảo

24/02/2014

Thanh Mai cập kê, lễ vật mà Trầm Mặc Trúc đưa nàng là một hộp mộc trâm và một cây lược gỗ. Mộc trâm tổng cộng có mười hai mai, điêu khắc hết sức tinh mỹ, hoa điểu đồ án trông rất sống động, đường nét lưu loát, cổ sơ trang nhã, Thanh Mai vừa thấy liền yêu thích không buông tay.

Đợi nàng lăn qua lộn lại nhìn đủ rồi, mới nhớ tới những thứ này cây trâm mặc dù rất tinh sảo, nhưng là so với hộp gỗ tử đàn gắn châu khảm ngọc để đựng chúng, cũng quá không quý trọng bằng. Tại sao Trầm Mặc Trúc muốn đưa nàng cái này đây? Chẳng lẽ, đây đều là hắn tự tay làm?

Nghĩ đến đây, Thanh Mai vuốt văn án hoa mỹ phiền phức của cây trâm, nghĩ tới Trầm Mặc Trúc một chút một chút điêu khắc, mài bộ dáng của bọn nó, không khỏi cười khẽ một tiếng. Này nhất định mất rất nhiều thời gian và công sức? Nếu quả thật là hắn tự tay làm, đây là lễ vật tốt nhất của nàng.

Cập kê, là lễ nghi thành nhân quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người con gái ngoại trừ đại hôn ra, cũng là một nghi thức rất trang nghiêm có nhiều hạn chế . Lễ cập kê của Thanh Mai, mời Thục Hoa làm chính tân, Liễu Ánh Lục vì tán giả.

Sau khi trải qua ba lạy ba vái phức tạp, Thục Hoa thầm thì: “Lễ nghi đã chuẩn bị xong, ngày lành tháng tốt, chiếu cáo chữ này. Là chữ Khổng Gia, mao sĩ*(là những kẻ có học) các nơi thích hợp. Giả dụ thích hợp, vĩnh viễn đươc duy trì bảo vệ giữ gìn, gọi là Minh Châu.” .

Tiếp theo lắng nghe lời dạy bảo của cha mẹ. Lý Độ vừa nói: “Chữ minh châu này, là bởi vì con là hạt châu trong lòng bàn tay của chúng ta. Con phải cả đời bình an vui sướng, mới không phụ sự thương yêu cha mẹ.” .

Mắt Uyển Nhu đỏ hồng: “Sau này sẽ là người lớn, đừng bướng bỉnh như vậy nữa, làm việc suy nghĩ thật kỹ, chiếu cố mình cho tốt.”

Trong lòng Thanh Mai cảm động, đáp: ” Mặc dù con khù khờ, nhưng con sẽ cố gắng !” Nàng làm sao mà may mắn, có cha mẹ tốt như vậy .

Ngày này Thanh Mai còn thấy một người không tưởng được ——Vân Dương công chúa chị dâu tương lai của nàng . Mà bởi vì nàng ấy bỗng nhiên đến, nghi thức trầm muộn không thú vị này cuối cùng kết thúc trong vui vẻ.

Vân Dương công chúa chỉ dẫn theo một thị nữ, liền từ kinh thành ngàn dặm xa xôi chạy tới. lúc Thanh Mai nhìn thấy nàng , nàng một thân hồng trang gọn gàng, tay cầm roi ngựa, xông vào phủ . Một thân phong trần mệt mỏi, cũng là không thể che hết sắc đẹp kinh người.

“Muội chính là Thanh Mai?” Vân Dương công chúa đối đầu mang sai quan, đang mặc tay áo quần lễ phục Thanh Mai hỏi.

Thanh Mai nghi ngờ gật đầu.

“Ta là chị dâu tương lai của muội.” Vân Dương công chúa cho thấy thân phận, sau đó đem cái hộp trong tay đưa cho nàng, “Nghe Lý Nhiên nói chữ minh châu của muội, cũng là hòn ngọc quý trên tay của cả nhà , ta liền trong cung chọn lấy một trăm viên Trân Châu xinh đẹp nhất , đưa.” .

Thanh Mai hai tay nhận lấy, cười nói: “Cám ơn chị dâu!” .

Vân Dương công chúa cực kỳ nhanh đi về phía Lý Độ, Uyển Nhu vấn an sau đó, quát to một tiếng: “Lý Nhiên, ngươi cũng không nói cho Bổn công chúa một tiếng ,liền lặng lẽ rời đi kinh thành!” Hấp tấp đuổi theo phương hướng Lý Nhiên bỏ chạy , lưu lại một phòng người chứng kiến cảnh nực cười này.

Nhìn hai bóng người một trước một sau biến mất thật nhanh, Thanh Mai có loại dự cảm, ca ca của nàng đang bước lên trên con đường thê nô . Nhưng là, tại sao cảm thấy vui vẻ như vậy đây? .



Hai nhà bắt đầu thương nghị hôn kỳ Thanh Mai và Trầm Mặc Trúc , trải qua một phen kịch liệt cò kè mặc cả cuối cùng định ở hai năm sau, chính cái mùa thu lúc Thanh Mai tròn mười bảy tuổi.

Thanh Mai không khỏi tiếc nuối đối với Trầm Mặc Trúc nói, ” Ban đầu phụ thân ở ngoài cửa nhà ông ngoại đàn cầm một tháng, mới đáp ứng để cho mẫu thân gả cho hắn . Bá phụ cũng là ở trên tỷ võ chọn rể . Lấy tài bắn cung xuất thần nhập hóa thắng mấy trăm người, mới cưới được bá mẫu . Tại sao chàng không làm gì, lại muốn ta gả cho chàng rồi sao?” .

Trầm Mặc Trúc hỏi: “Nàng muốn ta làm cái gì?” .

Thanh Mai suy nghĩ một chút, “Chàng để cho ta cảm động, để cho ta cam tâm tình nguyện gả cho chàng.” .

Trầm Mặc Trúc nói: “Một hộp cây trâm còn chưa đủ sao?” .

Thanh Mai nghiêng đầu nhìn, rửa tai lắng nghe .

Trầm Mặc Trúc ngữ khí mềm nhẹ , chậm rãi nói: ” Thời điểm bên ngoài du lịch, ta tình cờ học xong như thế nào dùng đầu gỗ làm thành cây trâm. Mỗi lần nghĩ tới nàng thì khắc một cái, hy vọng có thể sau khi nhìn thấy nàng, làm ra cây trâm xinh đẹp hơn, tới gần nàng hơn. Có đôi khi ở dưới ánh trăng, có đôi khi ở trước đêm mưa tiêu, còn có thời điểm đi biên quan mỗi lần cảm thấy sống không quá ngày mai, cũng sẽ khắc một cái. Tưởng tượng thấy nàng đang ở trước mặt của ta, trêu chọc nàng, chọc giận nàng, trêu cợt nàng, hoặc là lẳng lặng yên nhìn ngươi như vậy. Dần dần, ta cũng không biết khắc quá nhiều cây trâm như vậy. . . . . .”

Hắn giống như là nhớ lại thời gian dài khi chia ly, ánh mắt có chút mê ly. Giơ tay lên, cho nàng nhìn chỗ cầm đao, nơi đó mài thành vết chai rất dày, giống như là tích lũy những thứ tư niệm kia trong quá khứ, thành dấu vết không thể xóa mờ.

Thanh Mai vươn tay, muốn sờ sờ những vết chai cứng rắn kia, lại bị hắn cầm lấy tay. Lòng bàn tay hắn thật ấm áp, bởi vì cầm đao cầm kiếm trong thời gian dài có chút cảm giác thô ráp, nhưng cho nàng có cảm giác an toàn vô hạn. Hắn mỉm cười nhìn nàng: “Sau đó ta hao hết tâm tư khắc lại mười hai cái cây trâm kia, muốn làm nàng vui vẻ, nàng thích không?” .

Thanh Mai gật đầu, “Thích, rất thích.” .

“Kia, có nguyện ý hay không ta dùng thời gian cả đời , từ từ khắc cây trâm cho nàng?” .

“. . . . . . Được.” .

“Nàng có nhớ ta không?” .

Thanh Mai đang nhớ lại mỗi tháng hắn cũng sẽ đúng lúc gửi thư về, nói liên miên cằn nhằn nói về hắn hết thảy, phảng phất những năm này hắn cũng chưa từng rời đi, vẫn đều ở bên cạnh nàng. Nàng nghĩ tới một chuyện, “Chàng chờ ta một chút!” Thật nhanh chạy ra.

Rất nhanh, nàng đã chạy trở lại, đem một phong thư rất lớn nhét trong ngực hắn, đỏ mặt chạy đi.



Đó là thư nàng viết cho hắn . Hắn gửi về mỗi một phong thư , nàng cũng đọc thật tình, nhìn thật lâu, rồi cũng trở về, một khoản một khoản viết xuống năm năm thời gian, chẳng qua là chẳng bao giờ gửi đi ra ngoài. Nhưng là mới vừa nàng bỗng nhiên rất muốn, đem năm năm này thời gian của mình cũng chia cho hắn.

Mà Trầm Mặc Trúc nhìn bóng lưng nàng vội vã rời đi, nhẹ nhàng cười.

Sinh nhật Thanh Mai mười bảy tuổi, Uyển Nhu như cũ tự mình xuống bếp làm một chén mì trường thọ cho nàng ăn. Thanh Mai mỉm cười nói: “Cám ơn mẫu thân.” Cúi mặt xuống ăn xong rồi, bỗng dưng nước mắt Uyển Nhu chảy xuống. Đây là sinh nhật cuối cùng Thanh Mai làm ở nhà.

Đương nhiên, Thục Hoa biết trong lòng nàng ấy suy nghĩ gì, không khỏi cười nói: “Ngươi không phải đã nói, Thanh Mai gả đi nhà chúng ta cũng không phải là con gái của ngươi rồi? Mà chúng ta đi lại gần như vậy, tùy thời có thể trở về gặp ngươi.” .

Thanh Mai cũng nói : “Đúng vậy a, sau này còn muốn ăn mì trường thọ do mẫu thân làm, con còn không ăn đủ đây.” .

Uyển Nhu cũng biết Thanh Mai xuất giá rồi, sẽ không giống những cô gái khác một năm nửa năm như vậy khó mà về nhà mẹ đẻ một chuyến. Nhưng là nữ nhi muốn đến sớm chiều chung đụng không thể mỗi ngày thường gặp hầu hạ dưới gối nữa, vẫn cảm thấy có chút thương cảm, cười mắng một câu hai người này một xướng một họa.

Đảo mắt đến tháng tám Thu sâu, cây quế tỏa hương, lễ tiết đoàn tụ sum vầy. hôn kỳ Thanh Mai và Trầm Mặc Trúc , cũng đến.

Thanh Mai một thân đỏ thẫm lễ phục, Uyển Nhu tự mình buộc lại Bội khăn cho nàng, tha thiết dặn bảo . Ở Trầm Mặc Trúc một lần lại một lần đọc thơ thúc dục, Thanh Mai từ biệt cha mẹ, huynh trưởng, đi lên xe ngựa. Trầm Mặc Trúc cưỡi ngựa trước dẫn, một đường diễn tấu sáo và trống, hướng tới Trầm gia mà đi.

Trải qua một loạt trình tự vô cùng phức tạp , hai người hoàn thành lạy Lễ. Thanh Mai vẫn quạt tròn che mặt, chờ Trầm Mặc Trúc làm thơ trên cách quạt. Nàng vốn định nhân cơ hội này hảo hảo chọc ghẹo chọc ghẹo hắn, chậm chạp không bắt lại cây quạt, lại bị hắn một lần lại một lần đọc thơ văn từ hoa mỹ tình nùng ý mật khiến cho nàng mặt đỏ tới mang tai, chỉ đành phải nhận thua lấy ra cây quạt.

Hai người bị ủng vào tân phòng, uống rượu hợp cẩn, một búi tóc nhỏ của mình bị cắt xong kết thành đồng tâm kết đặt ở dưới gối. Sau đó mọi người chúc phúc xong thì lui ra, chỉ để lại hai người bọn họ sóng vai ngồi.

Mới vừa rồi bọn họ uống rượu kia là lúc Thanh Mai mới ra đời , Lý Độ dùng quả mơ ngâm thành rượu , chôn sâu dưới đất mười bảy năm, đợi nàng hiện tại xuất giá lúc này mới đào. Trải qua mười bảy năm mới đào lên, rượu mơ nhẹ chua ngọt trở nên hương nồng thuần hậu. Dường như Trầm Mặc Trúc chỉ cảm thấy mình say, cũng không biết là bởi vì rượu kia, hay là vì người trước mắt. Hắn giơ tay, chậm rãi xoa gương mặt của nàng.

Thanh Mai cùng hắn quen biết đã lâu, cũng không thấy nhiều lắm khẩn trương, chẳng qua là ngượng ngùng vô cùng, đỏ mặt cúi đầu, đẩy lấy hắn ánh mắt nóng bỏng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Thanh Mai tò mò hỏi: “Tại sao chàng chưa nói gì , rốt cục cũng cưới được ta đây?”

Trầm Mặc Trúc lấy vật trong túi, ánh mắt nhìn nàng: “Nàng đần như vậy, chỉ cần không bị người khác bắt cóc, ta còn có cái gì mà không an tâm sao?”

Thanh Mai: “. . . . . .” .

Hắn khẽ mỉm cười, dưới ánh nến tuấn mỹ chói mắt, ôm nàng hướng trên giường đi. Màn trướng chậm rãi rơi xuống, che kín quang cảnh bên trong. Ngoài trướng, một đôi nến đỏ đang cháy, trắng đêm vẫn còn sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Thơ Ấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook