Thời Thơ Ấu

Chương 4: Mĩ Cảnh

Liên Chi Thảo

21/02/2014

Ba năm sau.

Thanh Mai gục ở trên án, lười biếng luyện chữ. Trên giấy Tuyên Thành trắng noãn, viết mấy câu từ xiêu xiêu vẹo vẹo:

Thanh ngọc án (Người dịch: Nguyễn Chí Viễn) Lăng ba chưa quá Hoành Đường lộ

Mỏi mắt theo phương trần ngó

Cẩm sắt niên hoa ai đã độ

Nguyệthoa đài tạ

Vàng son song hộ

Chỉ có xuân biết chỗ

Chờn vờn mây biếc hành cao mộ

Thái bút đoạn trường mới đề câu

Thử hỏi nhàn sầu chừng mấy hả

Một sông khói cỏ

Đầy thành tơ liễu

Lúc mai vàng mưa đổ

*(Đây là bài thơ Thanh ngọc án của Hạ Chú ở thời kỳ bắc Tống)

Thanh Mai cầm lên nhìn lại nhìn, ai oán thở dài. Một bài thơ hay, lại bị nàng viết thành như vậy, nàng cảm thấy rất xin lỗi Hạ lão.

Trầm Mặc Trúc ôm cầm đi đến, đứng ở bên cạnh Thanh Mai nhìn một chút, hỏi: “Nàng nhìn thấy bài thơ này ở đâu?”

Thanh Mai bị sợ hết hồn vì hắn bỗng nhiên xuất hiện, phục hồi tinh thần lại, bất mãn nói: “Hình như là trên quyển sách của phụ thân, ta cũng không nhớ rõ nữa.”

Trầm Mặc Trúc hừ một tiếng, trên căn bản Thanh Mai có thể lý giải ý ngầm của hắn: còn nhỏ tuổi, ở chỗ này mà thương xót Xuân thu buồn, cảm thán cái gì buồn vớ vẩn, thật đúng là người điên! .



Thanh Mai luôn luôn phải nhìn thấy hắn, nên tâm tình cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào, không khỏi hỏi: “Ngươi tới đây làm cái gì?”

Trầm Mặc Trúc nói: “Cầm đã học xong, ta tới đàn cho nàng nghe.”

Thanh Mai ngạc nhiên nói: “Tại sao muốn đàn cho ta nghe?” .

Trầm Mặc Trúc lại hừ một tiếng, “Bá phụ nói, quân tử đánh đàn, một là đối tri âm, hai đối với giai nhân. Ta chưa gặp phải tri âm, mặc dù nàng không tính là giai nhân, nhưng cũng là thê tử tương lai của ta, nên đành phải đàn cho nàng nghe thôi.” .

Nghe hắn nói một cách miễn cưỡng , Thanh Mai chán nản, “Ngươi cũng có thể đàn cho Minh Nguyệt Thanh Phong*( trăng thanh gió mát), tri âm tri kỷ.” Cần gì ở chỗ này nhìn nhau mà chán ghét đây?

Trầm Mặc Trúc nói: ” Minh Nguyệt Thanh Phong, tri âm tri kỷ đều không hiểu, không thể nói, nếu ta đàn sai, ai tới nói cho ta biết?”

Thanh Mai muốn nói: ngươi đàn sai thì ta cũng không nhất định nghe ra. Nhưng khi nhìn bộ dạng Trầm Mặc Trúc ghê tởm kia, nếu nói ra những lời này, nhất định sẽ bị hắn cười nhạo chết . Cho nên ngậm miệng không nói, ngồi rầu rĩ.

Trầm Mặc Trúc dọn xong cầm, ngồi chồm hỗm ở phía trước, giơ tay lên gẩy dây cầm, tiếng đàn réo rắt chân thành liền từ trên dây đàn mà ra, róc rách như nước chảy không dứt. Mà bộ dạng hắn ngồi thẳng khảy đàn, ánh mặt trời buổi chiều hoa mỹ phía sau ngoài cửa sổ rọi xuống, giống như một bức họa.

Mặc dù Thanh Mai có chút không tình nguyện, lại bị tiếng đàn của hắn đầu độc, dần dần thật tình nghe. Hắn bắn ra thủ khúc này uyển chuyển lưỡng lự, triền miên không dứt, như là có từng sợi buồn nhẹ quanh quẩn lướt nhẹ không chịu đi , cũng tương tự như ý cảnh trong bài thơ nàng vừa viết kia. Cẩn thận nghe tới, khúc điệu cũng chính là điệu《 Thanh Ngọc án 》.

Đàn xong một khúc, Trầm Mặc Trúc hỏi: “Như thế nào?”

Thanh Mai vốn định đả kích hắn một phen, rồi lại cảm thấy hắn mới có chín tuổi tuổi, có thể đàn hay như vậy, xoắn quýt một lát mới mở miệng nói: “So với phụ thân của ta còn kém xa.”

Trầm Mặc Trúc lại hỏi: “So với Lý Nhiên?” .

Thanh Mai không phải không thừa nhận, “So với ca ca thì tốt hơn.” .

Mặc dù nàng không có học âm nhạc tử tế, nhưng thường xuyên nghe Lý Độ Uyển Nhu đàn sáo, kèn sáo và vân vân, mưa dầm thấm đất, tài nghệ thưởng thức vẫn phải có. Lời nói trái lương tâm quá mức thì nàng cũng không nói được, Lý Nhiên đánh đàn quả thật không bằng Trầm Mặc Trúc, mà chênh lệch kia còn đủ cho nàng nghe ra được.

Trầm Mặc Trúc ngoéo cái môi, nói: “Cái này là đủ rồi.”

Trong tiềm thức của Thanh Mai lại dịch ra lời của hắn chưa nói xong: hắn và Lý Nhiên là đồng thời học đàn, hai người luôn là tranh cường háo thắng đều không nhường cho, chỉ cần so sánh với Lý Nhiên tốt là được. Đợi thêm một thời gian, chưa chắc không thể vượt qua Lý Độ.

Thanh Mai đang im lặng, Trầm Mặc Trúc đã ôm cầm sáng láng đi.

Ngoài Thanh Mai dự liệu chính là, Trầm Mặc Trúc còn đến chỗ nàng mấy lần, cách mấy ngày lại mang theo cầm mà đến. Cuộc sống của Thanh Mai thoáng cái lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, Trầm Mặc Trúc này là cố ý tới hành hạ nàng đúng không? .

Tất nhiên tiếng đàn của hắn coi như tuyệt đẹp, nhưng sắc mặt lạnh lùng thật sự không cách nào thưởng tâm duyệt mục*(cảnh đẹp ý vui). Còn bất chợt dùng ánh mắt bất mãn nhìn Thanh Mai, Thanh Mai không ngừng mà tự kiểm điểm lại mình, nhưng không biết là đã trêu chọc hắn lúc nào.

Mấu chốt quan trọng nhất chính là, cho tới nay Thanh Mai coi âm nhạc tuyệt đẹp làm ca khúc thôi miên, trước nghe Lý Độ Uyển Nhu khảy đàn mấy khúc là ngủ được. Nhưng là đối mặt với Trầm Mặc Trúc, nàng dám ngủ sao? Không nói đến cái ánh mắt lạnh như băng kia chiếu lên lưng người ta, căn bản ngủ không được, coi như là không cẩn thận ngủ thiếp đi, với tính cách của hắn có thù tất báo như vậy chuyện tình không lễ phép không chừng hắn sẽ vụng trộm làm cái gì.



Hơn nữa, hắn còn chuyên chọn thời điểm buổi trưa nàng muốn ngủ. Cho nên Thanh Mai luôn khốn khổ muốn chết lại không thể ngủ trong thống khổ giãy dụa, kia trình độ thống khổ không thua kém kiếp trước đi học lúc ngủ gà ngủ gật thì vừa gặp phải một vị giáo viên nghiêm nghị .

Thanh Mai im lặng hỏi ông trời, đời trước nàng cũng không làm cái gì nên nghiệt, tại sao trêu chọc phải một con yêu nghiệt như vậy?

Mà sắc mặt Trầm Mặc Trúc cũng càng ngày càng khó coi, rốt cục có một ngày, đang đánh đàn được một nửa bỗng nhiên ngừng lại. Thanh Mai giật mình một cái hoàn toàn hết buồn ngủ, đoan đoan chính chính ngồi nhìn hắn.

Trầm Mặc Trúc thở dài nói: “Ta đàn khó nghe như vậy sao?”

Thanh Mai lập tức lắc đầu nói: “Không có không có, quả thực có thể so với tiên nhạc. Câu nói kia là nói thế nào nhỉ? Khúc này chỉ có ở trên thiên thượng, nhân gian khó được vài lần nghe thấy!” .

Trầm Mặc Trúc nâng trán: “Nàng không phải là thường xuyên nghe bá phụ, bá mẫu tấu nhạc để ngủ sao? Mặc dù tài đánh đàn của ta kém xa so với nhị vị, nghĩ cũng không đến nỗi làm cho nàng mệt nhọc mà không ngủ được ?” .

Tâm tình của Thanh Mai a, quả thực có thể dùng bi phẫn để hình dung. Thật muốn xông qua nhéo cổ Trầm Mặc Trúc hỏi, tại sao ngươi không nói sớm a, tại sao không nói sớm! .

Từ đó, Trầm Mặc Trúc đánh đàn, hoặc là tấu ca khúc hiện tại hắn đang học, Thanh Mai mệt nhọc cứ yên tâm to gan ngủ, yên tâm ngủ thoải mái.

Vừa lúc trong viện hoa và cây cảnh, có ánh sáng chạy dài, có đôi khi Thanh Mai sẽ sinh ra mấy phần cảm khái “đánh đàn tại đây, ai ngủ cũng tốt” .

Gió thu dần dần thổi, có một lần Thanh Mai ở trong sân ngủ thiếp đi, cảm giác bị ôm lấy, mở mắt ra thế nhưng nhìn thấy là Trầm Mặc Trúc. Nàng cả kinh buồn ngủ hoàn toàn không có, rung giọng nói: “Chẳng lẽ, mấy lần trước cũng là ngươi ôm ta vào trong đi ?” .

Trầm Mặc Trúc bình tĩnh nói: “Trời giá rét, ngủ ở bên ngoài dễ dàng bị cảm lạnh.”

Thanh Mai chỉ cảm thấy, Trầm Mặc Trúc ôn nhu như vậy lực sát thương vượt xa cái loại vụng trộm bắt nạt nàng, làm cho nàng lo sợ bất an một thời gian thật dài. Nhìn thấy Trầm Mặc Trúc cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, đỏ mặt tim đập mất tự nhiên. Sau lại dứt khoát nghĩ, dù sao mình còn là một đứa trẻ bốn, năm tuổi , coi như cái gì cũng không biết sao.

Nhưng là một lần Trầm Mặc Trúc đánh đàn, Thanh Mai nghe khúc tử rất có chút ít vị triền miên đắc ý, nghe cũng rất quen tai. Tinh tế suy nghĩ một chút, dĩ nhiên là Lý Độ thường đàn cho Uyển Nhu , 《 Phượng cầu hoàng 》! .

“Ngươi lưu manh!” Thanh Mai nhảy lên, đỏ mặt căm tức Trầm Mặc Trúc.

Trầm Mặc Trúc khẽ mỉm cười, nói: “Xem ra nàng nghe hiểu.”

Thanh Mai cơ hồ chưa từng thấy Trầm Mặc Trúc bình thường cười quá, cũng là chút ít nụ cười gian trá, nụ cười tính toán , nụ cười giễu cợt , cười nhợt nhạt mấy không thể nhận ra, còn chán vô cùng. Nụ cười này, nhưng thoáng như mỹ ngọc sinh huy, sặc sỡ loá mắt, làm cho nàng hơi có chút tinh thần sáng ngời.

Chờ Thanh Mai phục hồi tinh thần lại, Trầm Mặc Trúc đã để cầm xuống đi tới bên nàng. Thân ảnh của hắn chặn lại ánh nắng nên hơi có chút cảm giác bị áp bách, Thanh Mai bỗng nhiên có loại cảm giác xấu, “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” .

Trầm Mặc Trúc lại nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Nàng đoán thử coi?” Chậm rãi cúi thấp xuống, hai mắt chăm chú nhìn Thanh Mai.

Sau đó, ở trong ánh mắt khiếp sợ của Thanh Mai, cắn lên môi nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Thơ Ấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook