Chương 5: Thưởng Tâm
Liên Chi Thảo
21/02/2014
Thời điểm Thanh Mai lớn hơn chút nữa, được Uyển Nhu cho phép có thể đi chơi cùng với Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc.
Một đoàn trẻ con tuổi sàn sàn nhau, đi đến bờ sông để thả diều, hoặc là đạp núi chơi nước, dạo phố, cuộc sống của Thanh Mai thoáng cái thêm rất nhiều niềm vui thú. Cho đến lúc này Thanh Mai mới thật sự rõ ràng cảm giác mình biến thành một đứa bé, cho nên thường xuyên làm cho quần áo bẩn bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn có vài vết bẩn, về nhà thì Uyển Nhu chỉ nhìn bằng ánh mắt sủng nịnh không thể làm gì được, chỉ thở dài một trận.
Cùng nhau chơi đùa trong có một người tên là Lục Minh Chương , người ta gọi là Bàn Tử *(béo), vóc người đúng là giống như biệt danh, mập mạp , đi vài bước thì thở gấp. Lục Minh Chương còn có một thói quen, nhìn thấy cô bé xinh đẹp thì thần hồn điên đảo, còn muốn đi đùa giỡn mấy câu.
Thanh Mai cảm thấy, đây chính là một điển hình một loại Ác bá đời trước đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, mạnh đoạt dân nữ…. Mỗi lần đi ra ngoài Lý Nhiên cũng muốn nhắc nhở Thanh Mai, rời xa người này, theo sát mình, đừng chạy mất. Thanh Mai đồng ý gật đầu, sau đó bắt đầu với theo đuôi Lý Nhiên .
Song, Thanh Mai năm tuổi nhưng lớn lên phấn điêu ngọc mài, trắng trẻo khả ái, Lục Minh Chương Hoa Hoa Công Tử tương lai làm sao có thể bỏ qua cho nàng đây? Cho nên ở một lần Lý Nhiên nói chuyện rất hăng say với một nữ tử khác, hắn ta cười híp mắt đến gần nàng. Thanh Mai ghi nhớ Lý Nhiên lời mà nói…, không bị hắn “Lời ngon tiếng ngọt” mê hoặc, nhưng Lục Minh Chương càng nói hăng say rồi, nói năng cũng có chút lỗ mãng.
Kỳ quái chính là, ở đây lần sau này, Thanh Mai cũng không gặp Lục Minh Chương đi ra ngoài cùng nhau chơi đùa nữa. Thật lâu sau này, Thanh Mai mới từ Lý Nhiên nghe nói, Lục Minh Chương bị Trầm Mặc Trúc hung hăng giáo huấn một trận, cũng cảnh cáo hắn sau này không bao giờ … đứng xuất hiện ở trước mặt hắn nữa. Thanh Mai không khỏi ác ý phỏng đoán , mỹ nhân Trầm Mặc Trúc kia có phải hay không cũng bị Lục Minh Chương đùa giỡn rồi? .
Thiếu Lục Minh chương, đối với những đứa trẻ kia cũng không còn ảnh hưởng gì. Mọi người vẫn hay cùng nhau kết bạn du ngoạn, điên điên khùng khùng, không buồn không lo.
Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc cùng Trầm Dịch luyện võ mấy năm, đánh nhau lợi hại nhất, cho nên cũng đã thành Vương của lũ trẻ con. Trầm Mặc Trúc vốn có gương mặt lạnh lùng khí tràng mười phần, mặc dù tính cách không tốt, lại được mấy bé trai rất sùng bái. Mà Lý Nhiên luôn cười hì hì , tính cách ôn hòa , cho nên được nhiều cô bé quý.
Làm muội muội của Lý Nhiên, Thanh Mai bị ảnh hưởng rất nhiều bởi ánh hào quang của ca ca mình, thành đối tượng để cho các cô bé khác kết giao, còn thỉnh thoảng nhận được một chút lễ vật như đồ ăn vặt, đồ chơi nhỏ …. Nếu không phải cổ nhân luôn luôn tương đối hàm súc, đoán chừng nàng đã rất nhiều lần bị ủy thác nhận thư tình cũng nên.
Xem xét lại Lý Nhiên, hắn đã mười tuổi không còn là nấm lùn trắng nõn nà , dần dần có khuynh hướng thân ngọc có chút dài ra, người cũng trở nên khả ái đẹp mắt, giơ tay nhấc chân rất có khí độ. Đối với những cô gái thích kề cận hắn, hắn cũng không thấy phiền chán, cùng các nàng nói về nói nhẹ nhàng mỉm cười, một đôi hoa đào mắt híp lại, Câu Hồn Nhiếp Phách, nữ hài tử đó liền rối rít mặt đỏ bừng.
Này, quả thực chính là trắng trợn câu dẫn sao! .
Trên đường về nhà, Thanh Mai hỏi Lý Nhiên: “Ca ca thích mấy tỷ tỷ kia sao?” .
Lý Nhiên thở dài một hơi, giống như là rất buồn rầu nói: “Bọn họ đều thích quấn ta, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là trò chuyện với bọn họ.”
Thanh Mai im lặng, ta xem ngươi rõ ràng là rất thích thú rồi? Còn có, có thể đem ánh mắt ngươi đắc ý giấu diếm đi một chút sao? Không lấy kết hôn làm mục đích yêu thương thì cũng coi là đùa bỡn lưu manh, như ngươi vậy ngay cả đùa bỡn lưu manh cũng không bằng. Thanh Mai cảm thấy có cần thiết nhắc nhở một chút Lý Nhiên: “Ca làm như vậy sẽ làm các nàng lầm tưởng ca ca thích các nàng, không tốt lắm đâu?” .
Lý Nhiên lơ đễnh nói: “Ta chỉ là trò chuyện với các nàng mà thôi, không giống như Bàn Tử, một không có sờ các nàng, hai không có hôn môi nàng, cũng không có lỗ mãng cử chỉ gì.” .
Lại so sánh mình với tên háo sắc đồ Lục Minh Chương, ca ca thật đúng là làm người ta lo lắng a. Thanh Mai tiếp lời nói: “Ba còn chưa ngủ với các nàng.” .
Lý Nhiên nghi ngờ: “Ngủ? Làm sao ngủ?” .
Thanh Mai nhe răng cười một tiếng, “Không rõ vấn đề có thể thỉnh phụ mẫu đi.” .
Lý Nhiên là một hài tử học giỏi , không hiểu liền hỏi, cho nên hướng Lý Độ hỏi: “Muốn làm sao có thể ngủ với cô bé?” Sau đó, bị Lý Độ lấy ra gia pháp giáo huấn một trận, cộng thêm ba tháng không cho phép ra cửa, tự mình nghĩ lại.
Thanh Mai nghe nói chuyện này sau, kinh hãi. Không nghĩ tới phụ thân là một người ôn hòa, cũng sẽ làm loại chuyện tình bạo lực này. Nguyện ý của nàng chỉ là hi vọng hắn có thể biết vấn đề của ca ca , cũng hướng dẫn dạy bảo thích hợp, không làm cho hắn ngộ nhập lạc lối.
Thanh Mai cầm lấy một lọ thuốc đi tìm Lý Nhiên, Lý Nhiên đang nằm lỳ ở trên giường, nhìn thấy nàng tới hữu khí vô lực nói một tiếng, lại bắt đầu hừ đau. Thanh Mai ngạc nhiên nói: “Đau? Muội nghe nói lúc ca bị phụ thân đánh một tiếng cũng không kêu, thuốc cũng không cho mẫu thân bôi, muội còn tưởng rằng ca không thấy đau đây.”
Nói đến cái này Lý Nhiên liền tức giận! Hắn lớn như vậy lần đầu tiên bị dạy dỗ nặng như vậy, mà chính là đang trong tình huống không giải thích được thì đã bị đánh một bữa, làm sao hắn phục? Thanh Mai gặp cái đầu dài chôn ở cánh tay , không nói lời nào, cũng không nhìn nàng, cũng biết hắn còn đang giận dỗi. Cho nên
Nhẹ giọng hỏi:”Ca ca tốt, rốt cuộc ca làm sao lại chọc giận phụ thân?” .
Lý Nhiên buồn bực nói: “Ta làm sao biết? Ta liền hỏi phụ thân một câu, muốn làm sao ngủ với cô bé, sau đó phụ thân không nói hai lời đã goị người lấy gia pháp!” “Xì!” Thanh Mai nín cười, lại không có thể nhịn được, cười đến mặt mày cong cong. Ca ca ngươi cư nhiên nói trắng ra, không chút nào hỏi uyển chuyển ra những lời này, không phải là tìm đánh sao? Lý Nhiên bất mãn nói: “Muội còn cười!” cho nên cất tiếng Thanh Mai cười to.
Lý Nhiên còn đang buồn bực, “Những lời này có cái gì không ổn sao? Hắn tại sao muốn tức giận như vậy? Chẳng lẽ cái này ‘ ngủ ’ còn có thâm ý khác?”
Thanh Mai thật vất vả cười đủ rồi, dừng lại, đối với Lý Nhiên nói: “Ngủ, dĩ nhiên chính là ý ‘ngủ’ kia. Ngày ngày phụ mẫu ngủ cùng nhau, cho nên mới sinh hạ ca và muội. Ca hỏi phụ thân như vậy, là muốn biết như thế nào cùng mấy tỷ tỷ kia sinh trẻ con sao? Cái này còn muốn vô lễ hơn Lục Minh Chương sờ a, hôn a. Còn ca nữa nói mấy tỷ tỷ kia đều thích quấn lấy ca, ca còn đối với các nàng ấy bằng vẻ mặt ôn hoà cùng các nàng tùy ý trêu chọc , sau này các nàng quấn ca không tha thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ca nghĩ lấy hết các nàng về nhà ư, như vậy thì khác gì Hoa Hoa Công Tử (Play Boy), thiếu gia quần áo lụa là chứ? Hành vi thiếu đạo đức như vậy, thì phụ thân nên hay là không nên giáo huấn ca ca đây ” .
Lý Nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Ta làm sao đần như vậy, cũng không nghĩ tới chứ? Hoàn hảo muội nhắc nhở ta, quả thật muốn cưới nhiều người như vậy, thì hậu viên đầy chướng khí mịt mù, Phụ thân còn không đánh chết ta? Ta phạm phải sai lầm lớn như thế , còn không tự biết, trận đánh này cũng đáng giá.”
Thanh Mai thỏa mãn gật đầu, ” Nếu ca biết sai rồi, thì phải đi nhận sai với phụ thân.” Lý Nhiên nhanh chóng đáp ứng. Thanh Mai lấy ra thuốc , “Thuốc này đừng quên gọi người giúp để bôi .” .
Lý Nhiên nhanh chóng gọi lại nàng, khẩn cầu: ” Muội muội tốt, là muội đưa tới, không bằng thuận tiện giúp ta bôi nhé?”
Thanh Mai kỳ quái, “Tại sao muốn muội bôi cho ca?” .
Lý Nhiên nhăn nhó hạ xuống, “Nếu không kêu người nào giúp ta? Phụ thân, mẫu thân, không được. Ta đều lớn như vậy rồi, sao làm phiền bọn họ? Nha hoàn, gã sai vặt, cũng không được. Cái mông của ta, tại sao có thể bị bọn hắn nhìn đi!” .
Hóa ra là thẹn thùng a. Thanh Mai cười nói, “Nếu không đi gọi Trầm Mặc Trúc tới bôi cho ca?” .
Lý Nhiên lập tức nói:”Không được, càng không được! Hắn tới còn không cười nhạo chết ta?” .
Cho nên, Trầm Mặc Trúc tới thăm bệnh, ngươi cũng kêu người chặn lại a? Thanh Mai nghĩ, chuyện này cũng có liên quan đến nàng, dù sao ở trong mắt Lý Nhiên mình còn là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện , hắn đều cảm thấy không ngại, mình coi như cái gì cũng không biết làm muội muội tốt, giúp ca ca tốt bôi thuốc, cũng tránh cho trong lòng còn có áy náy.
Thanh Mai vừa cẩn thận lau thuốc, vừa cảm thán: phụ thân thật đúng là không có hạ thủ lưu tình a. Mà Lý Nhiên cắn chăn, từ đầu tới đuôi một tiếng cũng không kêu ra khỏi cổ họng.
Sau khi vết thương của Lý Nhiên bôi thuốc xong , còn phải đi nhận sai với Lý Độ. Dĩ nhiên không tiết lộ mấy lời nói của Thanh Mai, chỉ nói sau này nhất định không vi phạm lễ giáo, không lỗ mãng nữa, làm một chính nhân quân tử, cũng kiểm điểm lại những hành động trong khoảng thời gian này . Lý Độ thấy biết sai có thể thay đổi, thật là vui mừng, cho nên quan tâm thân thể của hắn một chút, bài trừ lệnh cấm túc.
Ngày thứ hai, Lý Nhiên ôm sách lên trên lớp, Trầm Mặc Trúc quan tâm nói: ” Cái mông như thế nào, còn có thể ngồi đi?” Mặc dù không có thể tận mắt nhìn thấy hình dạng cái mông của Lý Nhiên , thật là tiếc nuối, hiện tại tới đả kích một chút cũng tốt.
Lý Nhiên dưỡng bệnh mấy ngày, tính tình cũng dưỡng tốt lên chút ít, chỉ hơi mỉm cười nói:”Đa tạ quan tâm. Thanh Mai tự mình bôi thuốc cho ta , đã khá.” .
Trầm Mặc Trúc quay đầu đi, không hề nữa để ý tới hắn.
Thanh Mai không có đi theo nghe giảng bài, một người trong phòng vẽ tranh. Ngoài cửa sổ một ao hoa sen mở rất rộ, nàng vừa nhìn, vừa vẽ lấy. Bỗng nhiên, Trầm Mặc Trúc xuất hiện. Sắc mặt hắn âm trầm, nói vậy không có chuyện tốt, Thanh Mai đứng dậy đã nghĩ rời đi. Còn chưa đi mấy bước đã bị bắt được, Trầm Mặc Trúc đem nàng chống đỡ ở trên vách tường, hai tay chống ở hai bên ngăn cản đường đi của nàng, trên cao nhìn xuống mắt nhìn xuống nàng.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Thanh Mai không nhịn được hỏi.
“Cấm nàng bôi thuốc cho Lý Nhiên!” .
“Vì chuyện này?” .
Trầm Mặc Trúc thấy vẻ mặt nàng mạn bất kinh tâm, tức giận nói: ” Nếu nàng dám không nghe lời ta …, ta liền. . . . . .” .
“Như thế nào?” Thanh Mai mỉm cười hỏi. Tiểu tử này lại uy hiếp nàng.
Trầm Mặc Trúc cúi đầu, “Cắn nàng.” Một ngụm cắn lấy Thanh Mai trên môi.
Thanh Mai chỉ cảm thấy trong nháy mắt thế giới quan của nàng đổ vặn vẹo! A a a, nàng vẫn cho là người này quá mức trưởng thành sớm, thì ra là, phải không cẩn thận nhìn thấy phụ mẫu hắn gì kia sao? .
Một đoàn trẻ con tuổi sàn sàn nhau, đi đến bờ sông để thả diều, hoặc là đạp núi chơi nước, dạo phố, cuộc sống của Thanh Mai thoáng cái thêm rất nhiều niềm vui thú. Cho đến lúc này Thanh Mai mới thật sự rõ ràng cảm giác mình biến thành một đứa bé, cho nên thường xuyên làm cho quần áo bẩn bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn có vài vết bẩn, về nhà thì Uyển Nhu chỉ nhìn bằng ánh mắt sủng nịnh không thể làm gì được, chỉ thở dài một trận.
Cùng nhau chơi đùa trong có một người tên là Lục Minh Chương , người ta gọi là Bàn Tử *(béo), vóc người đúng là giống như biệt danh, mập mạp , đi vài bước thì thở gấp. Lục Minh Chương còn có một thói quen, nhìn thấy cô bé xinh đẹp thì thần hồn điên đảo, còn muốn đi đùa giỡn mấy câu.
Thanh Mai cảm thấy, đây chính là một điển hình một loại Ác bá đời trước đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, mạnh đoạt dân nữ…. Mỗi lần đi ra ngoài Lý Nhiên cũng muốn nhắc nhở Thanh Mai, rời xa người này, theo sát mình, đừng chạy mất. Thanh Mai đồng ý gật đầu, sau đó bắt đầu với theo đuôi Lý Nhiên .
Song, Thanh Mai năm tuổi nhưng lớn lên phấn điêu ngọc mài, trắng trẻo khả ái, Lục Minh Chương Hoa Hoa Công Tử tương lai làm sao có thể bỏ qua cho nàng đây? Cho nên ở một lần Lý Nhiên nói chuyện rất hăng say với một nữ tử khác, hắn ta cười híp mắt đến gần nàng. Thanh Mai ghi nhớ Lý Nhiên lời mà nói…, không bị hắn “Lời ngon tiếng ngọt” mê hoặc, nhưng Lục Minh Chương càng nói hăng say rồi, nói năng cũng có chút lỗ mãng.
Kỳ quái chính là, ở đây lần sau này, Thanh Mai cũng không gặp Lục Minh Chương đi ra ngoài cùng nhau chơi đùa nữa. Thật lâu sau này, Thanh Mai mới từ Lý Nhiên nghe nói, Lục Minh Chương bị Trầm Mặc Trúc hung hăng giáo huấn một trận, cũng cảnh cáo hắn sau này không bao giờ … đứng xuất hiện ở trước mặt hắn nữa. Thanh Mai không khỏi ác ý phỏng đoán , mỹ nhân Trầm Mặc Trúc kia có phải hay không cũng bị Lục Minh Chương đùa giỡn rồi? .
Thiếu Lục Minh chương, đối với những đứa trẻ kia cũng không còn ảnh hưởng gì. Mọi người vẫn hay cùng nhau kết bạn du ngoạn, điên điên khùng khùng, không buồn không lo.
Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc cùng Trầm Dịch luyện võ mấy năm, đánh nhau lợi hại nhất, cho nên cũng đã thành Vương của lũ trẻ con. Trầm Mặc Trúc vốn có gương mặt lạnh lùng khí tràng mười phần, mặc dù tính cách không tốt, lại được mấy bé trai rất sùng bái. Mà Lý Nhiên luôn cười hì hì , tính cách ôn hòa , cho nên được nhiều cô bé quý.
Làm muội muội của Lý Nhiên, Thanh Mai bị ảnh hưởng rất nhiều bởi ánh hào quang của ca ca mình, thành đối tượng để cho các cô bé khác kết giao, còn thỉnh thoảng nhận được một chút lễ vật như đồ ăn vặt, đồ chơi nhỏ …. Nếu không phải cổ nhân luôn luôn tương đối hàm súc, đoán chừng nàng đã rất nhiều lần bị ủy thác nhận thư tình cũng nên.
Xem xét lại Lý Nhiên, hắn đã mười tuổi không còn là nấm lùn trắng nõn nà , dần dần có khuynh hướng thân ngọc có chút dài ra, người cũng trở nên khả ái đẹp mắt, giơ tay nhấc chân rất có khí độ. Đối với những cô gái thích kề cận hắn, hắn cũng không thấy phiền chán, cùng các nàng nói về nói nhẹ nhàng mỉm cười, một đôi hoa đào mắt híp lại, Câu Hồn Nhiếp Phách, nữ hài tử đó liền rối rít mặt đỏ bừng.
Này, quả thực chính là trắng trợn câu dẫn sao! .
Trên đường về nhà, Thanh Mai hỏi Lý Nhiên: “Ca ca thích mấy tỷ tỷ kia sao?” .
Lý Nhiên thở dài một hơi, giống như là rất buồn rầu nói: “Bọn họ đều thích quấn ta, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là trò chuyện với bọn họ.”
Thanh Mai im lặng, ta xem ngươi rõ ràng là rất thích thú rồi? Còn có, có thể đem ánh mắt ngươi đắc ý giấu diếm đi một chút sao? Không lấy kết hôn làm mục đích yêu thương thì cũng coi là đùa bỡn lưu manh, như ngươi vậy ngay cả đùa bỡn lưu manh cũng không bằng. Thanh Mai cảm thấy có cần thiết nhắc nhở một chút Lý Nhiên: “Ca làm như vậy sẽ làm các nàng lầm tưởng ca ca thích các nàng, không tốt lắm đâu?” .
Lý Nhiên lơ đễnh nói: “Ta chỉ là trò chuyện với các nàng mà thôi, không giống như Bàn Tử, một không có sờ các nàng, hai không có hôn môi nàng, cũng không có lỗ mãng cử chỉ gì.” .
Lại so sánh mình với tên háo sắc đồ Lục Minh Chương, ca ca thật đúng là làm người ta lo lắng a. Thanh Mai tiếp lời nói: “Ba còn chưa ngủ với các nàng.” .
Lý Nhiên nghi ngờ: “Ngủ? Làm sao ngủ?” .
Thanh Mai nhe răng cười một tiếng, “Không rõ vấn đề có thể thỉnh phụ mẫu đi.” .
Lý Nhiên là một hài tử học giỏi , không hiểu liền hỏi, cho nên hướng Lý Độ hỏi: “Muốn làm sao có thể ngủ với cô bé?” Sau đó, bị Lý Độ lấy ra gia pháp giáo huấn một trận, cộng thêm ba tháng không cho phép ra cửa, tự mình nghĩ lại.
Thanh Mai nghe nói chuyện này sau, kinh hãi. Không nghĩ tới phụ thân là một người ôn hòa, cũng sẽ làm loại chuyện tình bạo lực này. Nguyện ý của nàng chỉ là hi vọng hắn có thể biết vấn đề của ca ca , cũng hướng dẫn dạy bảo thích hợp, không làm cho hắn ngộ nhập lạc lối.
Thanh Mai cầm lấy một lọ thuốc đi tìm Lý Nhiên, Lý Nhiên đang nằm lỳ ở trên giường, nhìn thấy nàng tới hữu khí vô lực nói một tiếng, lại bắt đầu hừ đau. Thanh Mai ngạc nhiên nói: “Đau? Muội nghe nói lúc ca bị phụ thân đánh một tiếng cũng không kêu, thuốc cũng không cho mẫu thân bôi, muội còn tưởng rằng ca không thấy đau đây.”
Nói đến cái này Lý Nhiên liền tức giận! Hắn lớn như vậy lần đầu tiên bị dạy dỗ nặng như vậy, mà chính là đang trong tình huống không giải thích được thì đã bị đánh một bữa, làm sao hắn phục? Thanh Mai gặp cái đầu dài chôn ở cánh tay , không nói lời nào, cũng không nhìn nàng, cũng biết hắn còn đang giận dỗi. Cho nên
Nhẹ giọng hỏi:”Ca ca tốt, rốt cuộc ca làm sao lại chọc giận phụ thân?” .
Lý Nhiên buồn bực nói: “Ta làm sao biết? Ta liền hỏi phụ thân một câu, muốn làm sao ngủ với cô bé, sau đó phụ thân không nói hai lời đã goị người lấy gia pháp!” “Xì!” Thanh Mai nín cười, lại không có thể nhịn được, cười đến mặt mày cong cong. Ca ca ngươi cư nhiên nói trắng ra, không chút nào hỏi uyển chuyển ra những lời này, không phải là tìm đánh sao? Lý Nhiên bất mãn nói: “Muội còn cười!” cho nên cất tiếng Thanh Mai cười to.
Lý Nhiên còn đang buồn bực, “Những lời này có cái gì không ổn sao? Hắn tại sao muốn tức giận như vậy? Chẳng lẽ cái này ‘ ngủ ’ còn có thâm ý khác?”
Thanh Mai thật vất vả cười đủ rồi, dừng lại, đối với Lý Nhiên nói: “Ngủ, dĩ nhiên chính là ý ‘ngủ’ kia. Ngày ngày phụ mẫu ngủ cùng nhau, cho nên mới sinh hạ ca và muội. Ca hỏi phụ thân như vậy, là muốn biết như thế nào cùng mấy tỷ tỷ kia sinh trẻ con sao? Cái này còn muốn vô lễ hơn Lục Minh Chương sờ a, hôn a. Còn ca nữa nói mấy tỷ tỷ kia đều thích quấn lấy ca, ca còn đối với các nàng ấy bằng vẻ mặt ôn hoà cùng các nàng tùy ý trêu chọc , sau này các nàng quấn ca không tha thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ca nghĩ lấy hết các nàng về nhà ư, như vậy thì khác gì Hoa Hoa Công Tử (Play Boy), thiếu gia quần áo lụa là chứ? Hành vi thiếu đạo đức như vậy, thì phụ thân nên hay là không nên giáo huấn ca ca đây ” .
Lý Nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Ta làm sao đần như vậy, cũng không nghĩ tới chứ? Hoàn hảo muội nhắc nhở ta, quả thật muốn cưới nhiều người như vậy, thì hậu viên đầy chướng khí mịt mù, Phụ thân còn không đánh chết ta? Ta phạm phải sai lầm lớn như thế , còn không tự biết, trận đánh này cũng đáng giá.”
Thanh Mai thỏa mãn gật đầu, ” Nếu ca biết sai rồi, thì phải đi nhận sai với phụ thân.” Lý Nhiên nhanh chóng đáp ứng. Thanh Mai lấy ra thuốc , “Thuốc này đừng quên gọi người giúp để bôi .” .
Lý Nhiên nhanh chóng gọi lại nàng, khẩn cầu: ” Muội muội tốt, là muội đưa tới, không bằng thuận tiện giúp ta bôi nhé?”
Thanh Mai kỳ quái, “Tại sao muốn muội bôi cho ca?” .
Lý Nhiên nhăn nhó hạ xuống, “Nếu không kêu người nào giúp ta? Phụ thân, mẫu thân, không được. Ta đều lớn như vậy rồi, sao làm phiền bọn họ? Nha hoàn, gã sai vặt, cũng không được. Cái mông của ta, tại sao có thể bị bọn hắn nhìn đi!” .
Hóa ra là thẹn thùng a. Thanh Mai cười nói, “Nếu không đi gọi Trầm Mặc Trúc tới bôi cho ca?” .
Lý Nhiên lập tức nói:”Không được, càng không được! Hắn tới còn không cười nhạo chết ta?” .
Cho nên, Trầm Mặc Trúc tới thăm bệnh, ngươi cũng kêu người chặn lại a? Thanh Mai nghĩ, chuyện này cũng có liên quan đến nàng, dù sao ở trong mắt Lý Nhiên mình còn là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện , hắn đều cảm thấy không ngại, mình coi như cái gì cũng không biết làm muội muội tốt, giúp ca ca tốt bôi thuốc, cũng tránh cho trong lòng còn có áy náy.
Thanh Mai vừa cẩn thận lau thuốc, vừa cảm thán: phụ thân thật đúng là không có hạ thủ lưu tình a. Mà Lý Nhiên cắn chăn, từ đầu tới đuôi một tiếng cũng không kêu ra khỏi cổ họng.
Sau khi vết thương của Lý Nhiên bôi thuốc xong , còn phải đi nhận sai với Lý Độ. Dĩ nhiên không tiết lộ mấy lời nói của Thanh Mai, chỉ nói sau này nhất định không vi phạm lễ giáo, không lỗ mãng nữa, làm một chính nhân quân tử, cũng kiểm điểm lại những hành động trong khoảng thời gian này . Lý Độ thấy biết sai có thể thay đổi, thật là vui mừng, cho nên quan tâm thân thể của hắn một chút, bài trừ lệnh cấm túc.
Ngày thứ hai, Lý Nhiên ôm sách lên trên lớp, Trầm Mặc Trúc quan tâm nói: ” Cái mông như thế nào, còn có thể ngồi đi?” Mặc dù không có thể tận mắt nhìn thấy hình dạng cái mông của Lý Nhiên , thật là tiếc nuối, hiện tại tới đả kích một chút cũng tốt.
Lý Nhiên dưỡng bệnh mấy ngày, tính tình cũng dưỡng tốt lên chút ít, chỉ hơi mỉm cười nói:”Đa tạ quan tâm. Thanh Mai tự mình bôi thuốc cho ta , đã khá.” .
Trầm Mặc Trúc quay đầu đi, không hề nữa để ý tới hắn.
Thanh Mai không có đi theo nghe giảng bài, một người trong phòng vẽ tranh. Ngoài cửa sổ một ao hoa sen mở rất rộ, nàng vừa nhìn, vừa vẽ lấy. Bỗng nhiên, Trầm Mặc Trúc xuất hiện. Sắc mặt hắn âm trầm, nói vậy không có chuyện tốt, Thanh Mai đứng dậy đã nghĩ rời đi. Còn chưa đi mấy bước đã bị bắt được, Trầm Mặc Trúc đem nàng chống đỡ ở trên vách tường, hai tay chống ở hai bên ngăn cản đường đi của nàng, trên cao nhìn xuống mắt nhìn xuống nàng.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Thanh Mai không nhịn được hỏi.
“Cấm nàng bôi thuốc cho Lý Nhiên!” .
“Vì chuyện này?” .
Trầm Mặc Trúc thấy vẻ mặt nàng mạn bất kinh tâm, tức giận nói: ” Nếu nàng dám không nghe lời ta …, ta liền. . . . . .” .
“Như thế nào?” Thanh Mai mỉm cười hỏi. Tiểu tử này lại uy hiếp nàng.
Trầm Mặc Trúc cúi đầu, “Cắn nàng.” Một ngụm cắn lấy Thanh Mai trên môi.
Thanh Mai chỉ cảm thấy trong nháy mắt thế giới quan của nàng đổ vặn vẹo! A a a, nàng vẫn cho là người này quá mức trưởng thành sớm, thì ra là, phải không cẩn thận nhìn thấy phụ mẫu hắn gì kia sao? .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.