Thôi Việc Để Làm Thư Kí Chủ Tịch
Chương 12
Cam Không Chua
23/11/2024
Thẩm Diệp sững người, hình như không ngờ tôi lại có chó.
Sau đó cậu ta lại tỏ ra bình tĩnh. Chỉ vào Cầu Cầu nói: "Con chó của cậu bé tí thế này, chẳng có ích gì. Không bằng con của tôi, nó không chỉ đẹp mà còn có thể bảo vệ người khác."
Nghe một hồi, tôi hiểu ra. Hóa ra cậu ta đến đây là để khoe chó của mình.
"Cũng chẳng nhìn ra giống gì, chắc là chó lai tạp."
Tôi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu Cầu Cầu: "Lên! Nó dám chê mày là chó tạp đấy."
Vừa dứt lời, bóng đen nhỏ bé như mũi tên lao vút đi, tiếng chó sủa vang dội đầy hung dữ.
Con Golden Retriever trợn tròn mắt, vừa kêu ăng ẳng vừa lùi về phía sau.
Mặt cậu ta biến sắc, vừa chạy trốn vừa giải thích: "Đại ca, tôi không có mắng anh, tôi nói là giống lai tạo!"
Cầu Cầu không cắn người, nhưng dọa người.
Tôi vừa ăn dưa hấu vừa xem kịch vui.
Cuối cùng Thẩm Diệp gọi "đại ca" đến khản cả giọng, Cầu Cầu mới chịu như ông tướng mà nằm xuống mu bàn chân tôi.
Mệt đến mức chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến chuyện khác, Thẩm Diệp ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.
"Quý Nam Từ, cậu cố ý!"
"Ai bảo cậu lặn lội đường xa đến khoe của với tôi."
Khóe miệng cậu ta giật giật, tức đến run cả người nói: "Ai khoe của với cậu chứ, cậu chủ đến đây để tặng chó cho cậu đấy!"
"..."
Ôi trời ơi, quả báo nhãn tiền!
Tôi vội vàng đứng dậy, nhét miếng dưa hấu đang ăn dở vào tay cậu ta, nịnh nọt nói: “Cậu ngồi đi cậu ngồi đi, ăn dưa hấu ăn dưa hấu."
Cậu ta hừ lạnh: "Kẻ trượng nghĩa thường là đồ tể chó, người đọc sách lại tâm ngoan thủ lạt."
Chẳng khách sáo chút nào, đứng dậy rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ của tôi, còn cắn hai miếng dưa hấu to.
Ngay sau đó, hình như nhận ra điều gì,
Cậu ta cứng đờ người, chỉ muốn vùi đầu vào quả dưa hấu.
Vành tai cậu ta từ màu hồng phấn chuyển sang đỏ, rồi đến đỏ đậm, màu sắc lan dần ra sau gáy.
Cậu ta lấy từ trong túi ra một túi bùa bình an nhét vào tay tôi: "Chúc mừng sinh nhật."
Sau đó cầm quả dưa hấu của tôi, chạy biến như bôi dầu vào chân.
Tôi sững sờ. Nhìn theo bóng lưng cậu ta cho đến khi khuất hẳn.
Một lúc lâu sau. Tôi dụi dụi đôi mắt cay xè.
Hôm nay gió to quá. Cát bay vào mắt rồi. Nhưng càng dụi càng cay.
Mọi người đều xem chuyện cười trên tờ đơn xin trợ cấp đó, chỉ có cậu ta nhìn thấy sinh nhật của tôi.
Hóa ra không phải người thân, cũng có người không ngại đường xa mà cầu bình an cho tôi.
Tôi cứ tưởng không ai nhớ đến.
Ngày công bố điểm thi đại học.
Tôi và cậu ta cùng xếp thứ tám toàn tỉnh.
Về trường bổ sung hồ sơ, tiện thể mua một bó hoa, định đến cảm ơn giáo viên chủ nhiệm.
Văn phòng, giáo viên chủ nhiệm đang nói chuyện với mấy thầy cô khác.
“Con bé Nam Từ này coi như là đã vượt qua được rồi."
"Đúng vậy, xinh xắn lại còn đỗ vào trường đại học danh tiếng, sau này muốn gả vào nhà tử tế nào cũng được."
"Haiz, cô nói xem, nó với thằng bé Thẩm Diệp kia có đến được với nhau không?"
"Cô nghĩ nhiều rồi, hai đứa nó được làm bạn cùng bàn đã là con bé Quý Nam Từ chiếm tiện nghi rồi, không có Thẩm Diệp thì làm gì có nó ngày hôm nay."
"Cũng chỉ có ở trường học mới có thể tiếp xúc với những người có khoảng cách giai cấp lớn như vậy, ra ngoài xã hội rồi thì còn chẳng gặp được mặt nhau."
...
Tôi im lặng nghe hết. Ôm bó hoa rồi quay người bỏ đi.
Ngẫm nghĩ những lời đó, nhưng lại chẳng biết phải phản bác lại như thế nào.
Buổi tối, điện thoại nhận được tin nhắn.
Thẩm Diệp hỏi tôi định học trường nào.
Tôi nói vẫn chưa nghĩ ra.
Cậu ta nói: "Tôi học Bắc Đại, cậu thì sao?"
Tôi nín thở, trong tiềm thức muốn trốn tránh những lời nói tiếp theo của cậu ta.
"Dù sao thì tôi cũng không học Bắc Đại."
"Vậy cậu học trường nào?"
Tâm trí rối bời, tôi thuận miệng nói bừa: "Để đi Anh Quốc du học ở Cambridge, tôi đã bán căn nhà đi rồi."
Dạo trước, căn nhà cũ đúng lúc gặp phải đợt giải tỏa.
Vậy là với mười vạn tệ đền bù, tôi chẳng còn nhà để về nữa.
Giữa chúng tôi, khoảng cách vốn đã xa nay lại càng thêm xa vời vợi.
Cậu ấy nói được, cứ đi đi.
Ngày khai giảng, tôi làm thủ tục nhập học ở Bắc Đại.
Bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại quốc tế, nơi gọi đến là Anh.
Cả hai đều im lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ từ đầu dây bên kia.
Cậu ấy hỏi: "Quý Nam Từ, cậu có phải điền sai nguyện vọng rồi không?"
Tôi không trả lời.
Cậu ấy lại tự nói: "Không sao, tôi có tiền, bây giờ tôi về nước được không? Cậu có phải đang ở Bắc Đại không? Tôi cũng thích Bắc Đại."
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại: "Không được."
Đầu dây bên kia im bặt, một lúc sau mới lên tiếng: "Cái túi phúc đó cậu đã mở ra xem chưa?"
Tôi lắc đầu, rồi chợt nhận ra cậu ấy không thể nhìn thấy, bèn nói: "Chưa xem."
“Cậu mở ra xem thử được không?" Giọng cậu ấy như van nài.
"Tôi không muốn."
Thực ra là không dám.
Sau đó cậu ta lại tỏ ra bình tĩnh. Chỉ vào Cầu Cầu nói: "Con chó của cậu bé tí thế này, chẳng có ích gì. Không bằng con của tôi, nó không chỉ đẹp mà còn có thể bảo vệ người khác."
Nghe một hồi, tôi hiểu ra. Hóa ra cậu ta đến đây là để khoe chó của mình.
"Cũng chẳng nhìn ra giống gì, chắc là chó lai tạp."
Tôi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu Cầu Cầu: "Lên! Nó dám chê mày là chó tạp đấy."
Vừa dứt lời, bóng đen nhỏ bé như mũi tên lao vút đi, tiếng chó sủa vang dội đầy hung dữ.
Con Golden Retriever trợn tròn mắt, vừa kêu ăng ẳng vừa lùi về phía sau.
Mặt cậu ta biến sắc, vừa chạy trốn vừa giải thích: "Đại ca, tôi không có mắng anh, tôi nói là giống lai tạo!"
Cầu Cầu không cắn người, nhưng dọa người.
Tôi vừa ăn dưa hấu vừa xem kịch vui.
Cuối cùng Thẩm Diệp gọi "đại ca" đến khản cả giọng, Cầu Cầu mới chịu như ông tướng mà nằm xuống mu bàn chân tôi.
Mệt đến mức chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến chuyện khác, Thẩm Diệp ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.
"Quý Nam Từ, cậu cố ý!"
"Ai bảo cậu lặn lội đường xa đến khoe của với tôi."
Khóe miệng cậu ta giật giật, tức đến run cả người nói: "Ai khoe của với cậu chứ, cậu chủ đến đây để tặng chó cho cậu đấy!"
"..."
Ôi trời ơi, quả báo nhãn tiền!
Tôi vội vàng đứng dậy, nhét miếng dưa hấu đang ăn dở vào tay cậu ta, nịnh nọt nói: “Cậu ngồi đi cậu ngồi đi, ăn dưa hấu ăn dưa hấu."
Cậu ta hừ lạnh: "Kẻ trượng nghĩa thường là đồ tể chó, người đọc sách lại tâm ngoan thủ lạt."
Chẳng khách sáo chút nào, đứng dậy rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ của tôi, còn cắn hai miếng dưa hấu to.
Ngay sau đó, hình như nhận ra điều gì,
Cậu ta cứng đờ người, chỉ muốn vùi đầu vào quả dưa hấu.
Vành tai cậu ta từ màu hồng phấn chuyển sang đỏ, rồi đến đỏ đậm, màu sắc lan dần ra sau gáy.
Cậu ta lấy từ trong túi ra một túi bùa bình an nhét vào tay tôi: "Chúc mừng sinh nhật."
Sau đó cầm quả dưa hấu của tôi, chạy biến như bôi dầu vào chân.
Tôi sững sờ. Nhìn theo bóng lưng cậu ta cho đến khi khuất hẳn.
Một lúc lâu sau. Tôi dụi dụi đôi mắt cay xè.
Hôm nay gió to quá. Cát bay vào mắt rồi. Nhưng càng dụi càng cay.
Mọi người đều xem chuyện cười trên tờ đơn xin trợ cấp đó, chỉ có cậu ta nhìn thấy sinh nhật của tôi.
Hóa ra không phải người thân, cũng có người không ngại đường xa mà cầu bình an cho tôi.
Tôi cứ tưởng không ai nhớ đến.
Ngày công bố điểm thi đại học.
Tôi và cậu ta cùng xếp thứ tám toàn tỉnh.
Về trường bổ sung hồ sơ, tiện thể mua một bó hoa, định đến cảm ơn giáo viên chủ nhiệm.
Văn phòng, giáo viên chủ nhiệm đang nói chuyện với mấy thầy cô khác.
“Con bé Nam Từ này coi như là đã vượt qua được rồi."
"Đúng vậy, xinh xắn lại còn đỗ vào trường đại học danh tiếng, sau này muốn gả vào nhà tử tế nào cũng được."
"Haiz, cô nói xem, nó với thằng bé Thẩm Diệp kia có đến được với nhau không?"
"Cô nghĩ nhiều rồi, hai đứa nó được làm bạn cùng bàn đã là con bé Quý Nam Từ chiếm tiện nghi rồi, không có Thẩm Diệp thì làm gì có nó ngày hôm nay."
"Cũng chỉ có ở trường học mới có thể tiếp xúc với những người có khoảng cách giai cấp lớn như vậy, ra ngoài xã hội rồi thì còn chẳng gặp được mặt nhau."
...
Tôi im lặng nghe hết. Ôm bó hoa rồi quay người bỏ đi.
Ngẫm nghĩ những lời đó, nhưng lại chẳng biết phải phản bác lại như thế nào.
Buổi tối, điện thoại nhận được tin nhắn.
Thẩm Diệp hỏi tôi định học trường nào.
Tôi nói vẫn chưa nghĩ ra.
Cậu ta nói: "Tôi học Bắc Đại, cậu thì sao?"
Tôi nín thở, trong tiềm thức muốn trốn tránh những lời nói tiếp theo của cậu ta.
"Dù sao thì tôi cũng không học Bắc Đại."
"Vậy cậu học trường nào?"
Tâm trí rối bời, tôi thuận miệng nói bừa: "Để đi Anh Quốc du học ở Cambridge, tôi đã bán căn nhà đi rồi."
Dạo trước, căn nhà cũ đúng lúc gặp phải đợt giải tỏa.
Vậy là với mười vạn tệ đền bù, tôi chẳng còn nhà để về nữa.
Giữa chúng tôi, khoảng cách vốn đã xa nay lại càng thêm xa vời vợi.
Cậu ấy nói được, cứ đi đi.
Ngày khai giảng, tôi làm thủ tục nhập học ở Bắc Đại.
Bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại quốc tế, nơi gọi đến là Anh.
Cả hai đều im lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ từ đầu dây bên kia.
Cậu ấy hỏi: "Quý Nam Từ, cậu có phải điền sai nguyện vọng rồi không?"
Tôi không trả lời.
Cậu ấy lại tự nói: "Không sao, tôi có tiền, bây giờ tôi về nước được không? Cậu có phải đang ở Bắc Đại không? Tôi cũng thích Bắc Đại."
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại: "Không được."
Đầu dây bên kia im bặt, một lúc sau mới lên tiếng: "Cái túi phúc đó cậu đã mở ra xem chưa?"
Tôi lắc đầu, rồi chợt nhận ra cậu ấy không thể nhìn thấy, bèn nói: "Chưa xem."
“Cậu mở ra xem thử được không?" Giọng cậu ấy như van nài.
"Tôi không muốn."
Thực ra là không dám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.