Thôi Việc Để Làm Thư Kí Chủ Tịch
Chương 13
Cam Không Chua
23/11/2024
Cậu ấy bật cười, vẻ tức giận, "Cậu thật sự không hiểu ý tôi sao?"
Trong phút chốc, tôi chỉ muốn òa khóc.
Cảm giác vừa hạnh phúc, vừa đau lòng cứ đan xen trong tôi.
“Không hiểu. Trước đây không hiểu, bây giờ không hiểu, sau này cũng sẽ không hiểu."
Cậu khàn giọng, gằn từng chữ nói: "Quý Nam Từ, cậu giỏi lắm."
Tim tôi thắt lại, nước mắt chực trào ra nhưng tôi cố kìm nén, không dám nói lời nào.
Tôi đẩy cửa bước ra ngoài. Bầu trời đêm tối đen như mực, chỉ có ánh trăng sao le lói soi đường.
Nếu cứ đứng im, tôi sẽ bị bóng tối nuốt chửng mất.
Năm nay tôi mười tám tuổi.
Tuổi thanh xuân rực rỡ nhất, vậy mà trong tôi, sự tự ti và kiêu hãnh cứ giằng xé nhau không ngừng.
Dù có cãi vã, có ồn ào...
Cuộc hợp tác diễn ra rất thuận lợi.
Ăn cơm xong, Lục Minh mời tôi đi xem phim.
Cậu ấy chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn tôi, giọng nũng nịu: "Chị ơi, lần trước em về nhà bị đánh te tua luôn, chị thương em một chút được không?"
Tôi áy náy ho khan hai tiếng. Vừa định đồng ý thì...
"Thương ai cơ? Cậu, một gã to xác nặng những một trăm bốn mươi cân? Già đầu rồi còn giả nai, không biết xấu hổ à?"
Ánh mắt Thẩm Diệp nhìn tôi đầy đe dọa, kiểu như "Cô dám đồng ý thì tôi trừ lương cô đấy".
Tôi đành nuốt lời định nói vào bụng.
Thẩm Diệp đứng chắn trước mặt tôi, che khuất Lục Minh hoàn toàn.
Cậu nhóc nghiến răng ken két: "Tổng giám đốc Thẩm, tôi là bên A đấy!"
"Hợp đồng đã ký rồi, dù cậu là cha tôi cũng vô dụng. Trừ khi cậu muốn hủy hợp đồng, bồi thường gấp ba." Anh nói rõ ràng từng chữ, giọng điệu khiêu khích.
Sắc mặt cậu thiếu niên thay đổi liên tục, rồi hung dữ nói: "Anh cứ chờ đấy, ngày mai tôi sẽ ngồi trước cửa nhà ông nội Thẩm khóc."
"..."
Ôi chao, đúng là trẻ con.
Sau khi Lục Minh rời đi, Thẩm Diệp muốn đưa tôi về nhà. Tôi lắc đầu từ chối.
Tối nay tôi mệt quá rồi, ứng phó với hai ông chủ còn mệt hơn cả làm việc.
Tôi không muốn trên đường về nhà còn phải gồng mình lên nữa.
Ai ngờ anh ấy lạnh lùng mở cửa xe: "Thư ký Quý, phiền cô xem bây giờ là mấy giờ rồi? 10 giờ tối rồi, cô muốn tự mình về nhà một mình sao? Cô nghĩ tôi rất giàu hay là muốn hại tôi? Nếu cô xảy ra chuyện gì thì sao, mười năm công sức của tôi coi như đổ sông đổ biển."
"..."
Mấy lần đắc tội với ông chủ thế này, tôi cảm thấy mình sắp bị sa thải rồi.
Đã không thể thoát khỏi số phận thất nghiệp, chi bằng trước khi đi kiếm thêm vài khoản nữa.
Tôi đăng nhập vào tài khoản phụ WeChat và đăng một trạng thái lên vòng bạn bè: "Thời gian rảnh, ai có nhu cầu cứ trả giá, có thể bay khắp cả nước, số lượng có hạn."
Chẳng mấy chốc, tin nhắn đã vượt quá 99+.
Liên lạc với tôi có người nổi tiếng trên mạng, có minh tinh, còn có một nửa là tiểu thư nhà giàu.
Chuyện là thế này.
Mặc dù ông chủ của tôi có rất nhiều khuyết điểm, nhưng không thể phủ nhận ưu điểm lớn nhất của anh ta là giàu có và đẹp trai.
Thêm vào đó, hàng loạt hành động khác người của anh ta khiến anh ta trở nên nổi tiếng trên mạng.
Trong thời đại mà lưu lượng là vua này, có người muốn dựa hơi sự nổi tiếng của anh ấy, có người thích khuôn mặt của anh ấy cũng muốn dựa hơi.
Thỉnh thoảng anh ta lại bị chụp lén, bị thêu dệt, lan truyền một số tin đồn nhảm.
Hôm nay là nữ minh tinh, ngày mai là người nổi tiếng trên mạng, ngày kia không chừng là tiểu thư nhà giàu nào đó mê trai đẹp.
Cho dù sau đó có làm rõ, đối phương cũng đã thu hút được sự chú ý rồi.
Thẩm Diệp là một thương nhân, anh ta không thể để bản thân chịu thiệt.
Nếu đã không đánh lại được, vậy thì tham gia.
Thổi phồng cũng được, nhưng phải trả tiền.
Không muốn trả? Được thôi, bộ phận pháp chế của Thẩm thị sẽ kiện đến khi phá sản.
Vì vậy, mỗi tháng Thẩm Diệp đều có thể kiếm được một khoản thu nhập kếch xù bằng cách này.
Có cầu thì có cung, có mua bán thì có sự tồn tại của tôi.
Người muốn dựa hơi anh ta nhưng khổ sở vì không có cơ hội nhiều vô số kể.
Người thì muốn đưa tiền, người thì sẵn sàng nhận tiền.
Chuỗi giao dịch đã có sẵn, chỉ thiếu một người trung gian đứng ra dàn xếp, hợp lý hóa, minh bạch hóa, tiêu chuẩn hóa, quy phạm hóa, thống nhất hóa nó.
Với nguyên tắc "chị em giúp đỡ lẫn nhau", tôi hy sinh cái tôi nhỏ bé để đạt được cái tôi lớn lao, tự nguyện làm người trung gian này.
Thị trường đóng vai trò quyết định trong việc phân bổ tài nguyên.
Để phát huy đầy đủ vai trò của thị trường, tôi linh hoạt vận dụng cơ chế giá cả, cơ chế cạnh tranh, cơ chế phản hồi và cơ chế rủi ro.
Ví dụ, việc lan truyền tin đồn tình ái với ông chủ ở các mức độ khác nhau sẽ có giá khởi điểm khác nhau. Với mỗi từ "wo cao" (trời ơi), một vạn tệ.
Các hoạt động giải trí như ăn uống, mua sắm, xem phim, giá khởi điểm mỗi loại là năm mươi "wo cao".
Các hoạt động thể chất như cưỡi ngựa, b.ắ.n súng, leo núi, giá khởi điểm mỗi loại là một trăm "wo cao", bởi vì những cơ hội này rất hiếm có.
Trong phút chốc, tôi chỉ muốn òa khóc.
Cảm giác vừa hạnh phúc, vừa đau lòng cứ đan xen trong tôi.
“Không hiểu. Trước đây không hiểu, bây giờ không hiểu, sau này cũng sẽ không hiểu."
Cậu khàn giọng, gằn từng chữ nói: "Quý Nam Từ, cậu giỏi lắm."
Tim tôi thắt lại, nước mắt chực trào ra nhưng tôi cố kìm nén, không dám nói lời nào.
Tôi đẩy cửa bước ra ngoài. Bầu trời đêm tối đen như mực, chỉ có ánh trăng sao le lói soi đường.
Nếu cứ đứng im, tôi sẽ bị bóng tối nuốt chửng mất.
Năm nay tôi mười tám tuổi.
Tuổi thanh xuân rực rỡ nhất, vậy mà trong tôi, sự tự ti và kiêu hãnh cứ giằng xé nhau không ngừng.
Dù có cãi vã, có ồn ào...
Cuộc hợp tác diễn ra rất thuận lợi.
Ăn cơm xong, Lục Minh mời tôi đi xem phim.
Cậu ấy chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn tôi, giọng nũng nịu: "Chị ơi, lần trước em về nhà bị đánh te tua luôn, chị thương em một chút được không?"
Tôi áy náy ho khan hai tiếng. Vừa định đồng ý thì...
"Thương ai cơ? Cậu, một gã to xác nặng những một trăm bốn mươi cân? Già đầu rồi còn giả nai, không biết xấu hổ à?"
Ánh mắt Thẩm Diệp nhìn tôi đầy đe dọa, kiểu như "Cô dám đồng ý thì tôi trừ lương cô đấy".
Tôi đành nuốt lời định nói vào bụng.
Thẩm Diệp đứng chắn trước mặt tôi, che khuất Lục Minh hoàn toàn.
Cậu nhóc nghiến răng ken két: "Tổng giám đốc Thẩm, tôi là bên A đấy!"
"Hợp đồng đã ký rồi, dù cậu là cha tôi cũng vô dụng. Trừ khi cậu muốn hủy hợp đồng, bồi thường gấp ba." Anh nói rõ ràng từng chữ, giọng điệu khiêu khích.
Sắc mặt cậu thiếu niên thay đổi liên tục, rồi hung dữ nói: "Anh cứ chờ đấy, ngày mai tôi sẽ ngồi trước cửa nhà ông nội Thẩm khóc."
"..."
Ôi chao, đúng là trẻ con.
Sau khi Lục Minh rời đi, Thẩm Diệp muốn đưa tôi về nhà. Tôi lắc đầu từ chối.
Tối nay tôi mệt quá rồi, ứng phó với hai ông chủ còn mệt hơn cả làm việc.
Tôi không muốn trên đường về nhà còn phải gồng mình lên nữa.
Ai ngờ anh ấy lạnh lùng mở cửa xe: "Thư ký Quý, phiền cô xem bây giờ là mấy giờ rồi? 10 giờ tối rồi, cô muốn tự mình về nhà một mình sao? Cô nghĩ tôi rất giàu hay là muốn hại tôi? Nếu cô xảy ra chuyện gì thì sao, mười năm công sức của tôi coi như đổ sông đổ biển."
"..."
Mấy lần đắc tội với ông chủ thế này, tôi cảm thấy mình sắp bị sa thải rồi.
Đã không thể thoát khỏi số phận thất nghiệp, chi bằng trước khi đi kiếm thêm vài khoản nữa.
Tôi đăng nhập vào tài khoản phụ WeChat và đăng một trạng thái lên vòng bạn bè: "Thời gian rảnh, ai có nhu cầu cứ trả giá, có thể bay khắp cả nước, số lượng có hạn."
Chẳng mấy chốc, tin nhắn đã vượt quá 99+.
Liên lạc với tôi có người nổi tiếng trên mạng, có minh tinh, còn có một nửa là tiểu thư nhà giàu.
Chuyện là thế này.
Mặc dù ông chủ của tôi có rất nhiều khuyết điểm, nhưng không thể phủ nhận ưu điểm lớn nhất của anh ta là giàu có và đẹp trai.
Thêm vào đó, hàng loạt hành động khác người của anh ta khiến anh ta trở nên nổi tiếng trên mạng.
Trong thời đại mà lưu lượng là vua này, có người muốn dựa hơi sự nổi tiếng của anh ấy, có người thích khuôn mặt của anh ấy cũng muốn dựa hơi.
Thỉnh thoảng anh ta lại bị chụp lén, bị thêu dệt, lan truyền một số tin đồn nhảm.
Hôm nay là nữ minh tinh, ngày mai là người nổi tiếng trên mạng, ngày kia không chừng là tiểu thư nhà giàu nào đó mê trai đẹp.
Cho dù sau đó có làm rõ, đối phương cũng đã thu hút được sự chú ý rồi.
Thẩm Diệp là một thương nhân, anh ta không thể để bản thân chịu thiệt.
Nếu đã không đánh lại được, vậy thì tham gia.
Thổi phồng cũng được, nhưng phải trả tiền.
Không muốn trả? Được thôi, bộ phận pháp chế của Thẩm thị sẽ kiện đến khi phá sản.
Vì vậy, mỗi tháng Thẩm Diệp đều có thể kiếm được một khoản thu nhập kếch xù bằng cách này.
Có cầu thì có cung, có mua bán thì có sự tồn tại của tôi.
Người muốn dựa hơi anh ta nhưng khổ sở vì không có cơ hội nhiều vô số kể.
Người thì muốn đưa tiền, người thì sẵn sàng nhận tiền.
Chuỗi giao dịch đã có sẵn, chỉ thiếu một người trung gian đứng ra dàn xếp, hợp lý hóa, minh bạch hóa, tiêu chuẩn hóa, quy phạm hóa, thống nhất hóa nó.
Với nguyên tắc "chị em giúp đỡ lẫn nhau", tôi hy sinh cái tôi nhỏ bé để đạt được cái tôi lớn lao, tự nguyện làm người trung gian này.
Thị trường đóng vai trò quyết định trong việc phân bổ tài nguyên.
Để phát huy đầy đủ vai trò của thị trường, tôi linh hoạt vận dụng cơ chế giá cả, cơ chế cạnh tranh, cơ chế phản hồi và cơ chế rủi ro.
Ví dụ, việc lan truyền tin đồn tình ái với ông chủ ở các mức độ khác nhau sẽ có giá khởi điểm khác nhau. Với mỗi từ "wo cao" (trời ơi), một vạn tệ.
Các hoạt động giải trí như ăn uống, mua sắm, xem phim, giá khởi điểm mỗi loại là năm mươi "wo cao".
Các hoạt động thể chất như cưỡi ngựa, b.ắ.n súng, leo núi, giá khởi điểm mỗi loại là một trăm "wo cao", bởi vì những cơ hội này rất hiếm có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.