Thôi Việc Để Làm Thư Kí Chủ Tịch
Chương 15
Cam Không Chua
23/11/2024
Chúng tôi đi công tác ở thành phố lân cận.
Thành phố này giáp biển, phong cảnh rất đẹp, còn có một cửa hàng miễn thuế.
Không người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
Bao gồm cả tôi.
Tôi chọn tới chọn lui những thỏi son, trong đầu tính toán chiết khấu và giảm giá.
Thẩm Diệp nói: "Đừng do dự nữa, mua hết đi."
???
Tôi mới kiếm được bao nhiêu tiền chứ, đã bày đặt ra vẻ hào phóng thế này?
"Tôi nghèo."
"Tôi trả tiền, đây là phúc lợi công tác của nhân viên Thẩm thị."
Tôi đột nhiên mở to mắt, niềm vui đến quá bất ngờ, khiến tôi choáng váng trong phút chốc: "Sao tôi chưa từng nghe nói đến thế này."
Anh ta vỗ vỗ vai tôi: "Bởi vì cô chưa từng làm ông chủ."
Nói cũng có lý đấy. Tôi không còn gì để phản bác.
Vì vậy, tôi lựa chọn trở về với đầy ắp chiến lợi phẩm.
"Ông chủ, anh thật tốt bụng."
Anh ta hỏi với vẻ đầy ẩn ý: "Tốt đến mức nào?"
Câu nói khách sáo sáo rỗng này, đã được sử dụng hàng trăm năm, là kết tinh trí tuệ của người xưa đấy.
Anh thật sự coi là thật, muốn ép tôi phát điên sao?
Tôi đành phải thăm dò trả lời: "Rất tốt?”
Anh ta liếc xéo tôi: "Giả tạo."
Có lẽ tôi quá vui mừng và phấn khích nên dì đã đến sớm.
Tôi nhờ sếp về khách sạn trước, còn tôi xuống cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới để mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày.
Khi quay lại quẹt thẻ phòng để vào.
Lấy băng vệ sinh, tôi vội vàng vào phòng tắm.
Vừa đẩy cửa ra, khói đã tràn ngập căn phòng.
Ông chủ đang tắm với cặp m.ô.n.g trần vẫn thò ra ngoài
Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, làm nổi bật những đường cơ bắp săn chắc, mịn màng, bờ vai rộng và vòng eo hẹp.
Anh ta quay đầu lại kinh hãi, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
(...)
(...)
Anh ta luống cuống tay chân, che trước hở sau.
Đáng lẽ ra tôi nên hét lên rồi che mắt bỏ chạy như một cô gái bình thường.
Nhưng không, cảm xúc đã lấn át lý trí, mắt tôi dán chặt vào anh ta không rời, cổ họng thì khô khốc chẳng thốt nên lời.
Tôi l.i.ế.m môi, nhìn anh ta chằm chằm.
"Sếp, đây cũng là phúc lợi công tác sao?"
Phát hiện ra che chỗ nào cũng không được, anh ta dứt khoát ngồi xổm xuống, lấy tay che mặt, tức giận nói: "Quý Nam Từ, nhân tài như cô mười người mới có bốn! Tôi biết cô ham tiền, nhưng tôi thật không ngờ cô còn háo sắc!"
A. Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi. Giấu quá kỹ.
Vì nhìn quá kỹ, tôi đã mơ về anh ta cả đêm.
Hôm sau đi làm, tôi tình cờ gặp sếp ở cửa thang máy.
Phải một lúc sau tôi mới hoàn hồn, cả người cứ thấy ngượng ngùng, không tự nhiên.
"Thư ký Quý."
"Thư ký Quý!"
"Thư ký Quý!!"
"Hả? Hả?"
Tôi hoàn hồn, thấy sắc mặt sếp cứng đờ.
Anh ta ra hiệu bằng tay: "Tôi gọi cô ba lần rồi đấy!"
"Xin lỗi sếp, vừa rồi tôi bị điếc. Ngài có gì dặn dò ạ?"
Anh ta nắm tay ho nhẹ, kéo kéo cà vạt, chỉnh lại áo khoác, cuối cùng còn vuốt tóc một cái.
"Thế nào?"
Tôi không buồn ngẩng đầu lên, theo bản năng đáp: "Tốt tốt tốt."
Giọng anh ta bực bội hẳn: "Ít nhất cô cũng phải ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi hãy nói!"
Được rồi, tôi liếc nhìn anh ta một cái, đúng một cái thôi đấy nhé!
Nhanh đến nỗi suýt chút nữa để lại tàn ảnh.
"Rất tốt!"
"..."
"Hừ, m.ô.n.g chổng lên trời mà có mắt như mù."
Nhìn bóng lưng anh ta, tôi mới để ý anh ta đã thay một bộ vest mới, hình như còn nhỏ hơn một size so với bộ cũ.
Eo thon gọn, m.ô.n.g càng thêm cong vểnh.
Mẹ kiếp, không thể nhìn thêm nữa!
Nhìn nữa chắc tôi phải vào đồn cảnh sát mất.
Nửa ngày trôi qua mà tôi chẳng làm được việc gì ra hồn.
Đạo tâm của tôi bị quấy nhiễu rồi.
Nhắm mắt lại là thấy m.ô.n.g cong, m.ô.n.g cong!
Thế là tôi quyết định thay dì lao công lau sàn trước cửa văn phòng tổng giám đốc.
Tôi nhận lấy cây lau nhà từ tay dì lao công.
Vừa lén lút ngắm nhìn, vừa lau sàn nhà đến sáng bóng.
Không phải thích ngắm m.ô.n.g cong sao?
Tôi sẽ cho đôi mắt này no nê luôn.
Cửa ra vào có tí đất, tôi cứ thế qua lại lau đến năm mươi lần mà vẫn chưa thấy đủ.
Gạch lát sàn còn sáng bóng hơn cả cái đầu hói của giám đốc tài chính dưới lầu.
Thẩm Diệp nhìn tôi ở cửa, lời chất vấn chưa kịp nói ra miệng thì đã ngã ngồi phịch xuống đất.
"..."
"Cái m.ô.n.g của anh, à không, ý tôi là, anh không sao chứ?"
Anh ta chỉnh lại cặp kính bị lệch rồi hét lớn: "Quý Nam Từ, cô có phải muốn chọc tức tôi đến c.h.ế.t không!"
Tôi lặng lẽ lùi lại hai bước.
Người đến tháng là tôi chứ có phải anh đâu, sao anh lại hành động như người đến ngày thế?
"Đừng quên ai là người trả lương cho cô!"
Tôi ba bước gộp hai bước, quỳ xuống đất rồi trượt một cái đến trước mặt anh ta.
"Đừng giận đừng giận mà, tôi xin anh đấy."
Tôi vừa nói vừa vỗ về n.g.ự.c đang phập phồng của sếp.
Lương tháng này vẫn chưa được thanh toán.
Thành phố này giáp biển, phong cảnh rất đẹp, còn có một cửa hàng miễn thuế.
Không người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
Bao gồm cả tôi.
Tôi chọn tới chọn lui những thỏi son, trong đầu tính toán chiết khấu và giảm giá.
Thẩm Diệp nói: "Đừng do dự nữa, mua hết đi."
???
Tôi mới kiếm được bao nhiêu tiền chứ, đã bày đặt ra vẻ hào phóng thế này?
"Tôi nghèo."
"Tôi trả tiền, đây là phúc lợi công tác của nhân viên Thẩm thị."
Tôi đột nhiên mở to mắt, niềm vui đến quá bất ngờ, khiến tôi choáng váng trong phút chốc: "Sao tôi chưa từng nghe nói đến thế này."
Anh ta vỗ vỗ vai tôi: "Bởi vì cô chưa từng làm ông chủ."
Nói cũng có lý đấy. Tôi không còn gì để phản bác.
Vì vậy, tôi lựa chọn trở về với đầy ắp chiến lợi phẩm.
"Ông chủ, anh thật tốt bụng."
Anh ta hỏi với vẻ đầy ẩn ý: "Tốt đến mức nào?"
Câu nói khách sáo sáo rỗng này, đã được sử dụng hàng trăm năm, là kết tinh trí tuệ của người xưa đấy.
Anh thật sự coi là thật, muốn ép tôi phát điên sao?
Tôi đành phải thăm dò trả lời: "Rất tốt?”
Anh ta liếc xéo tôi: "Giả tạo."
Có lẽ tôi quá vui mừng và phấn khích nên dì đã đến sớm.
Tôi nhờ sếp về khách sạn trước, còn tôi xuống cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới để mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày.
Khi quay lại quẹt thẻ phòng để vào.
Lấy băng vệ sinh, tôi vội vàng vào phòng tắm.
Vừa đẩy cửa ra, khói đã tràn ngập căn phòng.
Ông chủ đang tắm với cặp m.ô.n.g trần vẫn thò ra ngoài
Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, làm nổi bật những đường cơ bắp săn chắc, mịn màng, bờ vai rộng và vòng eo hẹp.
Anh ta quay đầu lại kinh hãi, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
(...)
(...)
Anh ta luống cuống tay chân, che trước hở sau.
Đáng lẽ ra tôi nên hét lên rồi che mắt bỏ chạy như một cô gái bình thường.
Nhưng không, cảm xúc đã lấn át lý trí, mắt tôi dán chặt vào anh ta không rời, cổ họng thì khô khốc chẳng thốt nên lời.
Tôi l.i.ế.m môi, nhìn anh ta chằm chằm.
"Sếp, đây cũng là phúc lợi công tác sao?"
Phát hiện ra che chỗ nào cũng không được, anh ta dứt khoát ngồi xổm xuống, lấy tay che mặt, tức giận nói: "Quý Nam Từ, nhân tài như cô mười người mới có bốn! Tôi biết cô ham tiền, nhưng tôi thật không ngờ cô còn háo sắc!"
A. Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi. Giấu quá kỹ.
Vì nhìn quá kỹ, tôi đã mơ về anh ta cả đêm.
Hôm sau đi làm, tôi tình cờ gặp sếp ở cửa thang máy.
Phải một lúc sau tôi mới hoàn hồn, cả người cứ thấy ngượng ngùng, không tự nhiên.
"Thư ký Quý."
"Thư ký Quý!"
"Thư ký Quý!!"
"Hả? Hả?"
Tôi hoàn hồn, thấy sắc mặt sếp cứng đờ.
Anh ta ra hiệu bằng tay: "Tôi gọi cô ba lần rồi đấy!"
"Xin lỗi sếp, vừa rồi tôi bị điếc. Ngài có gì dặn dò ạ?"
Anh ta nắm tay ho nhẹ, kéo kéo cà vạt, chỉnh lại áo khoác, cuối cùng còn vuốt tóc một cái.
"Thế nào?"
Tôi không buồn ngẩng đầu lên, theo bản năng đáp: "Tốt tốt tốt."
Giọng anh ta bực bội hẳn: "Ít nhất cô cũng phải ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi hãy nói!"
Được rồi, tôi liếc nhìn anh ta một cái, đúng một cái thôi đấy nhé!
Nhanh đến nỗi suýt chút nữa để lại tàn ảnh.
"Rất tốt!"
"..."
"Hừ, m.ô.n.g chổng lên trời mà có mắt như mù."
Nhìn bóng lưng anh ta, tôi mới để ý anh ta đã thay một bộ vest mới, hình như còn nhỏ hơn một size so với bộ cũ.
Eo thon gọn, m.ô.n.g càng thêm cong vểnh.
Mẹ kiếp, không thể nhìn thêm nữa!
Nhìn nữa chắc tôi phải vào đồn cảnh sát mất.
Nửa ngày trôi qua mà tôi chẳng làm được việc gì ra hồn.
Đạo tâm của tôi bị quấy nhiễu rồi.
Nhắm mắt lại là thấy m.ô.n.g cong, m.ô.n.g cong!
Thế là tôi quyết định thay dì lao công lau sàn trước cửa văn phòng tổng giám đốc.
Tôi nhận lấy cây lau nhà từ tay dì lao công.
Vừa lén lút ngắm nhìn, vừa lau sàn nhà đến sáng bóng.
Không phải thích ngắm m.ô.n.g cong sao?
Tôi sẽ cho đôi mắt này no nê luôn.
Cửa ra vào có tí đất, tôi cứ thế qua lại lau đến năm mươi lần mà vẫn chưa thấy đủ.
Gạch lát sàn còn sáng bóng hơn cả cái đầu hói của giám đốc tài chính dưới lầu.
Thẩm Diệp nhìn tôi ở cửa, lời chất vấn chưa kịp nói ra miệng thì đã ngã ngồi phịch xuống đất.
"..."
"Cái m.ô.n.g của anh, à không, ý tôi là, anh không sao chứ?"
Anh ta chỉnh lại cặp kính bị lệch rồi hét lớn: "Quý Nam Từ, cô có phải muốn chọc tức tôi đến c.h.ế.t không!"
Tôi lặng lẽ lùi lại hai bước.
Người đến tháng là tôi chứ có phải anh đâu, sao anh lại hành động như người đến ngày thế?
"Đừng quên ai là người trả lương cho cô!"
Tôi ba bước gộp hai bước, quỳ xuống đất rồi trượt một cái đến trước mặt anh ta.
"Đừng giận đừng giận mà, tôi xin anh đấy."
Tôi vừa nói vừa vỗ về n.g.ự.c đang phập phồng của sếp.
Lương tháng này vẫn chưa được thanh toán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.