Thôi Việc Để Làm Thư Kí Chủ Tịch
Chương 16
Cam Không Chua
23/11/2024
Thẩm Diệp muốn tham gia tiệc rượu và anh ấy cũng đưa tôi đi cùng.
Trước đây anh ấy chưa bao giờ tham gia những sự kiện thế này cả.
Chắc là do đến tháng nên anh ấy bị khùng rồi.
Anh ấy còn mời chuyên gia tạo mẫu và chuyên gia trang điểm riêng cho tôi.
Tôi chỉ vào một dãy váy lễ phục: "Thật sự có thể tùy ý chọn sao?"
Anh ấy chống cằm gật đầu: "Mặc cái cô muốn mặc, bình thường cô ăn mặc quê mùa quá."
Nhưng nếu tôi ăn mặc đẹp thì sẽ có người gây phiền phức cho tôi mất.
Tôi do dự một chút: "Hay là thôi vậy?"
Anh ấy ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc: "Thư ký Quý, tôi nghĩ cô vẫn chưa hiểu ý tôi. Ý tôi là, cô có thể mặc bất kỳ bộ quần áo nào cô muốn mặc, đây là quyền tự do mà cô được hưởng trong phạm vi quy định và bình đẳng với những người khác. Tôi có thể bảo vệ cô."
Lòng tôi xao xuyến, mỗi câu nói của anh ta lọt vào tai đều mạnh mẽ và dứt khoát.
Tôi biết có thân hình đẹp và quyến rũ không phải lỗi của tôi, tôi biết là phụ nữ bị quấy rối cũng không phải lỗi của tôi.
Nhưng chưa bao giờ có ai nói với tôi những lời như vậy, tôi không có chỗ dựa vững chắc phía sau, nên theo bản năng tự kiềm chế bản thân để giảm bớt rắc rối.
Mặt hồ tĩnh lặng trong lòng tôi như bị ném vào một viên đá, dấy lên vô số gợn sóng.
Đợi đến khi tôi mặc một chiếc váy đuôi cá màu đen hở vai và lưng trần, bước ra từ phòng thay đồ, Thẩm Diệp che mũi, mặt đỏ bừng trong nháy mắt.
"... Chắc chắn muốn mặc cái này sao?"
"Không đẹp sao?"
Giọng anh ta trầm trầm: "Quá đẹp rồi, khiến tôi cảm thấy tôi có chút không xứng với cô."
Tôi không nhịn được cười thành tiếng.
Quả thực, với thân hình của bà đây, cho dù khoác bao tải cũng đẹp. Hihi.
Người đến dự tiệc rượu rất đông, rồng cá lẫn lộn.
Tôi còn nhìn thấy lão già dê xồm đã từng quấy rối tôi.
Ông ta l.i.ế.m cái bụng bự, ánh mắt lưu luyến trên người tôi, hai con mắt nhỏ đảo quanh, không có ý tốt.
"Ồ, đây chẳng phải là cô Quý sao? Lâu rồi không gặp, ăn mặc gợi cảm thế."
Bất kể bao lâu không gặp, ông ta vẫn hèn hạ như ngày nào.
Tôi đảo mắt, giơ bàn tay lên làm một động tác thiến.
Gã đàn ông kia càng lộ rõ vẻ nham hiểm, nâng ly rượu định tiến lại gần.
Đúng lúc này, một ngón tay bọc trong khăn tay bất ngờ chọc vào bụng phệ của gã.
"Lui ra."
Thẩm Diệp thu tay về: "Giám đốc Dương nên chú ý giữ khoảng cách với người khác thì hơn, lỡ đâu sảy thai thì rắc rối to đấy."
Anh ta khịt mũi: "Giám đốc Dương, sao trên người anh có mùi lạ thế nhỉ? Hình như là mùi khai, hay là do bàng quang thông với tuyến lệ rồi, nước tiểu rỉ ra từ mắt nên nhìn cái gì cũng thấy khai."
Lão già tức đến mức khói bốc ra từ lỗ mũi: "Tổng giám đốc Thẩm vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến cái bản mặt rùa của anh, bình thường anh không soi gương à? À mà, thứ không biết tự ý thức thì soi cũng vô dụng. Mặt mũi xấu xí như một vụ án oan, cả người toát lên vẻ đê tiện dù có dội nước sôi cũng không hết."
Lão già mặt đỏ tía tai, vừa căm vừa tức, thế mà lại chẳng nghĩ ra lời nào để mắng lại.
Cái miệng của người này thật quá nhanh.
Thẩm Diệp đưa tay vỗ vỗ lên cái bụng bự của gã, trong mắt tràn đầy khinh miệt và chế giễu: "Ruột thẳng thông não, giảm béo giảm cả não. Nghĩ xem phải giải thích chuyện biển thủ công quỹ với em rể anh thế nào đi."
"..."
Anh ấy kéo tôi rời đi một cách dứt khoát.
Chuyến này đến chỉ để mắng người thôi sao?
Nhưng mà...
Thật sảng khoái.
Hôm nay, tôi xin nghỉ phép với ông chủ.
Ông ấy hỏi tôi đi làm gì.
Tôi nói đi tảo mộ.
Anh ấy khẽ ho một tiếng, "Tôi đưa cô đi nhé? Tiện thể thăm hỏi gia quyến của nhân viên."
Tôi lắc đầu, "Không..."
"Cho cô năm vạn, đưa tôi theo."
Lời đến bên miệng lại rẽ sang hướng khác: "Cũng không phải là không được."
Trong nghĩa trang, trước bia mộ là một chiếc lá rụng.
Tôi đến đây hàng năm, không phải để tế lễ họ, chỉ đơn giản là muốn cho họ thấy tôi sống tốt như thế nào.
Tôi vẫn còn đang mắng trong lòng.
Tôi liền thấy Thẩm Diệp từ trong lòng n.g.ự.c móc ra một chai Mao Đài, rưới tí tách lên trước bia mộ của bố tôi.
Vừa rưới vừa lẩm bẩm gì đó.
???
Tôi nhất thời nghẹn lời.
Anh đừng có quá đáng như vậy chứ.
Tôi còn chưa từng đốt cho họ một tờ giấy nào, đến lượt anh thì rượu cũng được uống rồi.
Tôi nói: "Họ đối xử với tôi chẳng tốt đẹp gì cả."
Bóng lưng đang rưới rượu của anh ấy cứng đờ tại chỗ, mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy miệng chai.
Hướng về phía bia mộ nói: "Cứ coi như những gì tôi vừa nói đều là nói nhảm."
Sau đó, với động tác nhanh thoăn thoắt, anh ấy đem hết phần rượu còn lại rưới lên bia mộ bên cạnh không biết của ai, miệng lẩm bẩm: "Chú ơi, tặng chú uống này, hai ngụm thiếu kia, chú đi đòi nhà bên cạnh nhé."
"..."
Người luôn bình tĩnh, bây giờ lại ngốc nghếch.
Nhìn bóng dáng của anh ấy, tôi thế nào cũng không thể rời mắt.
Một lúc lâu sau, tôi khẽ thở dài một tiếng, khóe miệng dần dần cong lên.
Tiền tài và sắc đẹp, tôi kiểu gì cũng phải sa vào một thứ.
Huống hồ, anh ấy có cả hai.
Tối hôm đó, tôi đăng nhập vào tài khoản đã từng khiến tôi "xã hội chết" kia.
Đăng một trạng thái.
Tôi viết: "Nếu như thích phải kẻ thù không đội trời chung của mình thì phải làm sao?"
Bình luận đầu tiên là: "Cưới hắn, chơi đùa hắn cho đã."
Tên tài khoản là: Tổng tài trong sáng và cô thư ký xinh đẹp.
Không lâu sau, điện thoại reo.
Thẩm Diệp gọi đến. Anh ta nói: "Quý Nam Từ, có một vụ đầu tư này cô có muốn tham gia không? Vốn ít, không rủi ro, lợi nhuận cao."
"Nghe giống lừa đảo."
Anh ta cười lạnh: "Tôi giàu như vậy, cần gì phải lừa cô?"
"Đầu tư gì?"
"Cô xuống đây, tôi nói trực tiếp cho cô."
Tôi đi đến cửa sổ, dưới lầu rõ ràng đang đậu một chiếc xe quen thuộc.
Tôi khoác áo khoác xuống lầu, không hiểu sao có chút căng thẳng.
Đi đến trước mặt anh ấy, anh ấy nói: "Cho tôi vay mười vạn."
"..."
Trái tim đang đập thình lình bình tĩnh lại.
Càng giống lừa đảo hơn rồi.
Tuy vậy, tôi vẫn chuyển mười vạn qua.
Ánh mắt anh ta đảo một vòng, lập tức cất điện thoại đi: "Làm bạn gái tôi, nếu đồng ý, cô sẽ có được một ngàn vạn và một người tôi. Từ chối, tôi sẽ quyên góp tiền rồi bỏ trốn, cô suy nghĩ cho kỹ."
"..."
“Anh đúng là đồ chó. Thế nếu cưới anh thì sao?"
"Này, tham lam quá rồi đấy nhé! Anh còn chưa dám mơ đến cơ mà."
"Vậy em cho phép anh tham lam một chút đấy."
Mắt anh sáng bừng lên, ôm chặt lấy tôi rồi thì thầm: "Vậy thì sau này em không được bán anh đi nữa đấy."
"... Sao anh biết được hay vậy?"
"Ngay từ lần đầu tiên rồi. Lần nào sau khi nhận tiền em cũng vui vẻ, lại còn dẫn anh đi ăn ngon nữa chứ."
"..."
Hoá ra con người ta không nên quá lương thiện, có những lúc cần phải quyết đoán thì phải quyết đoán.
Cũng chẳng còn cách nào khác, tôi giờ đã hai mươi sáu tuổi rồi.
Cái tuổi này còn dễ rung động hơn cả cái thời mười tám nữa.
Tình yêu cứ như sóng thần vậy, ập đến bất ngờ khiến tôi không kịp trở tay.
Tôi bỗng nhớ đến chiếc túi phúc hôm đó.
Sau khi cúp máy, tôi đã mở nó ra.
Bên trong là một lá bùa bình an và một mảnh giấy nhỏ.
Trên mảnh giấy viết: You had me at hello.
Anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Em cũng vậy.
(Hết)
Trước đây anh ấy chưa bao giờ tham gia những sự kiện thế này cả.
Chắc là do đến tháng nên anh ấy bị khùng rồi.
Anh ấy còn mời chuyên gia tạo mẫu và chuyên gia trang điểm riêng cho tôi.
Tôi chỉ vào một dãy váy lễ phục: "Thật sự có thể tùy ý chọn sao?"
Anh ấy chống cằm gật đầu: "Mặc cái cô muốn mặc, bình thường cô ăn mặc quê mùa quá."
Nhưng nếu tôi ăn mặc đẹp thì sẽ có người gây phiền phức cho tôi mất.
Tôi do dự một chút: "Hay là thôi vậy?"
Anh ấy ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc: "Thư ký Quý, tôi nghĩ cô vẫn chưa hiểu ý tôi. Ý tôi là, cô có thể mặc bất kỳ bộ quần áo nào cô muốn mặc, đây là quyền tự do mà cô được hưởng trong phạm vi quy định và bình đẳng với những người khác. Tôi có thể bảo vệ cô."
Lòng tôi xao xuyến, mỗi câu nói của anh ta lọt vào tai đều mạnh mẽ và dứt khoát.
Tôi biết có thân hình đẹp và quyến rũ không phải lỗi của tôi, tôi biết là phụ nữ bị quấy rối cũng không phải lỗi của tôi.
Nhưng chưa bao giờ có ai nói với tôi những lời như vậy, tôi không có chỗ dựa vững chắc phía sau, nên theo bản năng tự kiềm chế bản thân để giảm bớt rắc rối.
Mặt hồ tĩnh lặng trong lòng tôi như bị ném vào một viên đá, dấy lên vô số gợn sóng.
Đợi đến khi tôi mặc một chiếc váy đuôi cá màu đen hở vai và lưng trần, bước ra từ phòng thay đồ, Thẩm Diệp che mũi, mặt đỏ bừng trong nháy mắt.
"... Chắc chắn muốn mặc cái này sao?"
"Không đẹp sao?"
Giọng anh ta trầm trầm: "Quá đẹp rồi, khiến tôi cảm thấy tôi có chút không xứng với cô."
Tôi không nhịn được cười thành tiếng.
Quả thực, với thân hình của bà đây, cho dù khoác bao tải cũng đẹp. Hihi.
Người đến dự tiệc rượu rất đông, rồng cá lẫn lộn.
Tôi còn nhìn thấy lão già dê xồm đã từng quấy rối tôi.
Ông ta l.i.ế.m cái bụng bự, ánh mắt lưu luyến trên người tôi, hai con mắt nhỏ đảo quanh, không có ý tốt.
"Ồ, đây chẳng phải là cô Quý sao? Lâu rồi không gặp, ăn mặc gợi cảm thế."
Bất kể bao lâu không gặp, ông ta vẫn hèn hạ như ngày nào.
Tôi đảo mắt, giơ bàn tay lên làm một động tác thiến.
Gã đàn ông kia càng lộ rõ vẻ nham hiểm, nâng ly rượu định tiến lại gần.
Đúng lúc này, một ngón tay bọc trong khăn tay bất ngờ chọc vào bụng phệ của gã.
"Lui ra."
Thẩm Diệp thu tay về: "Giám đốc Dương nên chú ý giữ khoảng cách với người khác thì hơn, lỡ đâu sảy thai thì rắc rối to đấy."
Anh ta khịt mũi: "Giám đốc Dương, sao trên người anh có mùi lạ thế nhỉ? Hình như là mùi khai, hay là do bàng quang thông với tuyến lệ rồi, nước tiểu rỉ ra từ mắt nên nhìn cái gì cũng thấy khai."
Lão già tức đến mức khói bốc ra từ lỗ mũi: "Tổng giám đốc Thẩm vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến cái bản mặt rùa của anh, bình thường anh không soi gương à? À mà, thứ không biết tự ý thức thì soi cũng vô dụng. Mặt mũi xấu xí như một vụ án oan, cả người toát lên vẻ đê tiện dù có dội nước sôi cũng không hết."
Lão già mặt đỏ tía tai, vừa căm vừa tức, thế mà lại chẳng nghĩ ra lời nào để mắng lại.
Cái miệng của người này thật quá nhanh.
Thẩm Diệp đưa tay vỗ vỗ lên cái bụng bự của gã, trong mắt tràn đầy khinh miệt và chế giễu: "Ruột thẳng thông não, giảm béo giảm cả não. Nghĩ xem phải giải thích chuyện biển thủ công quỹ với em rể anh thế nào đi."
"..."
Anh ấy kéo tôi rời đi một cách dứt khoát.
Chuyến này đến chỉ để mắng người thôi sao?
Nhưng mà...
Thật sảng khoái.
Hôm nay, tôi xin nghỉ phép với ông chủ.
Ông ấy hỏi tôi đi làm gì.
Tôi nói đi tảo mộ.
Anh ấy khẽ ho một tiếng, "Tôi đưa cô đi nhé? Tiện thể thăm hỏi gia quyến của nhân viên."
Tôi lắc đầu, "Không..."
"Cho cô năm vạn, đưa tôi theo."
Lời đến bên miệng lại rẽ sang hướng khác: "Cũng không phải là không được."
Trong nghĩa trang, trước bia mộ là một chiếc lá rụng.
Tôi đến đây hàng năm, không phải để tế lễ họ, chỉ đơn giản là muốn cho họ thấy tôi sống tốt như thế nào.
Tôi vẫn còn đang mắng trong lòng.
Tôi liền thấy Thẩm Diệp từ trong lòng n.g.ự.c móc ra một chai Mao Đài, rưới tí tách lên trước bia mộ của bố tôi.
Vừa rưới vừa lẩm bẩm gì đó.
???
Tôi nhất thời nghẹn lời.
Anh đừng có quá đáng như vậy chứ.
Tôi còn chưa từng đốt cho họ một tờ giấy nào, đến lượt anh thì rượu cũng được uống rồi.
Tôi nói: "Họ đối xử với tôi chẳng tốt đẹp gì cả."
Bóng lưng đang rưới rượu của anh ấy cứng đờ tại chỗ, mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy miệng chai.
Hướng về phía bia mộ nói: "Cứ coi như những gì tôi vừa nói đều là nói nhảm."
Sau đó, với động tác nhanh thoăn thoắt, anh ấy đem hết phần rượu còn lại rưới lên bia mộ bên cạnh không biết của ai, miệng lẩm bẩm: "Chú ơi, tặng chú uống này, hai ngụm thiếu kia, chú đi đòi nhà bên cạnh nhé."
"..."
Người luôn bình tĩnh, bây giờ lại ngốc nghếch.
Nhìn bóng dáng của anh ấy, tôi thế nào cũng không thể rời mắt.
Một lúc lâu sau, tôi khẽ thở dài một tiếng, khóe miệng dần dần cong lên.
Tiền tài và sắc đẹp, tôi kiểu gì cũng phải sa vào một thứ.
Huống hồ, anh ấy có cả hai.
Tối hôm đó, tôi đăng nhập vào tài khoản đã từng khiến tôi "xã hội chết" kia.
Đăng một trạng thái.
Tôi viết: "Nếu như thích phải kẻ thù không đội trời chung của mình thì phải làm sao?"
Bình luận đầu tiên là: "Cưới hắn, chơi đùa hắn cho đã."
Tên tài khoản là: Tổng tài trong sáng và cô thư ký xinh đẹp.
Không lâu sau, điện thoại reo.
Thẩm Diệp gọi đến. Anh ta nói: "Quý Nam Từ, có một vụ đầu tư này cô có muốn tham gia không? Vốn ít, không rủi ro, lợi nhuận cao."
"Nghe giống lừa đảo."
Anh ta cười lạnh: "Tôi giàu như vậy, cần gì phải lừa cô?"
"Đầu tư gì?"
"Cô xuống đây, tôi nói trực tiếp cho cô."
Tôi đi đến cửa sổ, dưới lầu rõ ràng đang đậu một chiếc xe quen thuộc.
Tôi khoác áo khoác xuống lầu, không hiểu sao có chút căng thẳng.
Đi đến trước mặt anh ấy, anh ấy nói: "Cho tôi vay mười vạn."
"..."
Trái tim đang đập thình lình bình tĩnh lại.
Càng giống lừa đảo hơn rồi.
Tuy vậy, tôi vẫn chuyển mười vạn qua.
Ánh mắt anh ta đảo một vòng, lập tức cất điện thoại đi: "Làm bạn gái tôi, nếu đồng ý, cô sẽ có được một ngàn vạn và một người tôi. Từ chối, tôi sẽ quyên góp tiền rồi bỏ trốn, cô suy nghĩ cho kỹ."
"..."
“Anh đúng là đồ chó. Thế nếu cưới anh thì sao?"
"Này, tham lam quá rồi đấy nhé! Anh còn chưa dám mơ đến cơ mà."
"Vậy em cho phép anh tham lam một chút đấy."
Mắt anh sáng bừng lên, ôm chặt lấy tôi rồi thì thầm: "Vậy thì sau này em không được bán anh đi nữa đấy."
"... Sao anh biết được hay vậy?"
"Ngay từ lần đầu tiên rồi. Lần nào sau khi nhận tiền em cũng vui vẻ, lại còn dẫn anh đi ăn ngon nữa chứ."
"..."
Hoá ra con người ta không nên quá lương thiện, có những lúc cần phải quyết đoán thì phải quyết đoán.
Cũng chẳng còn cách nào khác, tôi giờ đã hai mươi sáu tuổi rồi.
Cái tuổi này còn dễ rung động hơn cả cái thời mười tám nữa.
Tình yêu cứ như sóng thần vậy, ập đến bất ngờ khiến tôi không kịp trở tay.
Tôi bỗng nhớ đến chiếc túi phúc hôm đó.
Sau khi cúp máy, tôi đã mở nó ra.
Bên trong là một lá bùa bình an và một mảnh giấy nhỏ.
Trên mảnh giấy viết: You had me at hello.
Anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Em cũng vậy.
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.