Thôi Việc Để Làm Thư Kí Chủ Tịch
Chương 1
Cam Không Chua
23/11/2024
Là thư ký tổng giám đốc.
Lúc này, tôi đang bưng cốc cà phê vừa pha, đứng ngoài cửa phòng họp.
Giọng nói châm chọc của người đàn ông bên trong xuyên qua cả lớp cửa cách âm.
Anh ta nói cực nhanh, phát âm rõ ràng: "Một người hai người tôi nuôi các người để làm gì? Nói thật đi, cái bản kế hoạch này có phải các người dùng chân viết không? Mang ra chợ bán, các bà cô đi qua cũng phải khen một câu: 'Rau ngon! Rau ngon thật đấy!
“Một lũ protein, ngu ngốc đần độn thần kinh! Làm việc như hạch, vậy mà còn tự tin đến mức không thèm chùi m.ô.n.g đã mang lên trình tôi! Lúc tiến hóa chắc các người quên mang theo não rồi, có thể làm việc cẩn thận chút được không? Tôi bỏ tiền ra thuê các người về công ty là để chọc tức tôi hay để làm việc?"
Trong phòng họp, mọi người đồng loạt cúi gằm mặt xuống như rùa rụt cổ, không ai dám ho he tiếng nào.
Nghe đến đây, tôi biết ý bưng cà phê quay đầu bỏ đi.
Sếp đang nổi trận lôi đình, tôi chán sống rồi mới dám lao đầu vào họng súng.
Anh ta có thể thiếu đi một cốc cà phê.
Nhưng tôi không thể chịu thêm một trận mắng chửi nào.
Tôi lấy cớ đi vệ sinh.
Đợi đến lúc quay lại, phòng họp đã không còn ai.
Tôi biết nguy cơ tạm thời được giải trừ.
Thế là tôi pha một cốc cà phê mới, đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Cửa phòng hé mở. Có người nhanh chân hơn tôi một bước.
Là trợ lý thư ký do phòng tài vụ nhờ vả đưa vào, Trình Tư Tư.
Cô ta mặc váy ôm sát người, chân đi giày cao gót đế đỏ mười phân, trang điểm kỹ càng.
Cô ta cất giọng the thé, nũng nịu nói: "Sếp Thẩm, cà phê anh muốn đây ạ."
Vừa nói vừa cúi người, chuẩn bị đặt cà phê lên bàn.
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, dáng người cao ráo thẳng tắp, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm.
Trên người anh ta toát ra vẻ tao nhã và quý phái bẩm sinh.
Thế nhưng lúc này, đôi mắt ấy lại mang theo vẻ lạnh lùng quá mức.
"Cô là ai? Ai cho cô vào đây? Đây là việc của cô à? Ra ngoài."
Nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ nói: "Sếp Thẩm, tôi, tôi là trợ lý thư ký mới đến, Trình Tư Tư ạ. Chị Nam Từ đang bận, chị ấy bảo tôi mang cà phê đến cho ngài."
Là người trong cuộc, sao tôi lại không biết chuyện này?
Người đàn ông không ngẩng đầu lên, tiếp tục phê duyệt tài liệu.
"Ra ngoài, đừng để tôi nói lần thứ hai."
Trình Tư Tư hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, chân cô ta như thể mọc bệnh trĩ không đứng vững, bưng cà phê lao về phía trước.
Người đàn ông không hề nhúc nhích, giọng nói lạnh lùng.
"Khuyên cô trước khi hắt thì suy nghĩ cho kỹ, bộ vest này của tôi hai mươi vạn, cô có bồi thường nổi không?"
"..."
Cô ta loạng choạng, cuối cùng vẫn cố gắng đứng vững.
Người đàn ông nhìn cô ta, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới rồi cười khẩy: "Ăn mặc như thế này, cho hỏi cô đi làm cái gì? Cô muốn cảnh sát đến bắt tôi lắm à? Tôi cũng không hiểu sao phòng nhân sự lại tuyển cô vào, đến cả tác dụng về mặt hình ảnh cũng không có. Muốn thay thế vị trí của thư ký Quý ư. Nhưng cô không xinh bằng cô ấy, năng lực cũng chẳng bằng một phần nghìn."
Tôi không nhịn được cong khóe môi.
Mắng tôi lâu như vậy, tên sếp chó này cuối cùng cũng biết tôi tốt rồi.
Thế nhưng, tôi vui mừng quá sớm.
Anh ta nói thêm: "Tất nhiên, tôi không hề khen cô ấy, cũng không hề mắng cô, tôi chỉ đang trình bày sự thật, giống như thư ký Quý ăn mặc quê mùa hơn cả bà tôi vậy."
"..."
Nụ cười trên mặt Trình Tư Tư sắp không giữ nổi nữa.
"Hay là, cô nhắm vào vị trí bà chủ?"
Giọng anh ta mang theo sự chế giễu không hề che giấu.
"Người ta không nên theo đuổi thứ không thuộc về mình, thay vì ôm ảo tưởng hão huyền một bước lên tiên, chi bằng tự nâng cao bản thân. Tôi khuyên cô trước hết đi khám xem có bị Parkinson hay động kinh không."
"..."
Lẽ ra phải đoán trước được rồi.
Miệng lưỡi độc địa của Thẩm Diệp cũng đâu phải ngày một ngày hai.
Cô ta bưng cà phê vừa khóc vừa đi.
Lúc đi ngang qua cửa, vẫn không quên liếc tôi một cái.
???
Ngay sau đó, giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông vang lên: "Thư ký Quý, cô còn định đứng ở cửa bao lâu nữa? Kiêm luôn cả nghề bảo vệ à?"
Tôi thở dài bước vào. Thật đúng là tai bay vạ gió.
Anh ta chậm rãi chỉnh lại chiếc kính gọng vàng.
Những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.
Nhìn cái điệu bộ này. Haiz, tôi lại sắp bị mắng rồi.
"Thư ký Quý, tôi trả cô mức lương bảy con số không phải để cô đến xem náo nhiệt. Mong cô học hỏi cột điện một chút, luôn luôn biết rõ vị trí của mình. Có chút ý thức phòng ngừa nguy hiểm đi, bây giờ giá trị con người tôi cao như vậy, lỡ bị người ta đầu độc chết, cô phải vào tù đấy."
Vì lương cao. Tôi nhịn.
"Tinh mắt một chút, nếu cận thị quá nặng, công ty có thể chi tiền cho cô đi phẫu thuật. Tôi không muốn lần sau còn có mấy người không ra gì muốn tiếp cận tôi."
Tôi đeo kính không độ, anh ta không phải không biết.
Cứ mắng thẳng tôi mù luôn đi.
Lúc này, tôi đang bưng cốc cà phê vừa pha, đứng ngoài cửa phòng họp.
Giọng nói châm chọc của người đàn ông bên trong xuyên qua cả lớp cửa cách âm.
Anh ta nói cực nhanh, phát âm rõ ràng: "Một người hai người tôi nuôi các người để làm gì? Nói thật đi, cái bản kế hoạch này có phải các người dùng chân viết không? Mang ra chợ bán, các bà cô đi qua cũng phải khen một câu: 'Rau ngon! Rau ngon thật đấy!
“Một lũ protein, ngu ngốc đần độn thần kinh! Làm việc như hạch, vậy mà còn tự tin đến mức không thèm chùi m.ô.n.g đã mang lên trình tôi! Lúc tiến hóa chắc các người quên mang theo não rồi, có thể làm việc cẩn thận chút được không? Tôi bỏ tiền ra thuê các người về công ty là để chọc tức tôi hay để làm việc?"
Trong phòng họp, mọi người đồng loạt cúi gằm mặt xuống như rùa rụt cổ, không ai dám ho he tiếng nào.
Nghe đến đây, tôi biết ý bưng cà phê quay đầu bỏ đi.
Sếp đang nổi trận lôi đình, tôi chán sống rồi mới dám lao đầu vào họng súng.
Anh ta có thể thiếu đi một cốc cà phê.
Nhưng tôi không thể chịu thêm một trận mắng chửi nào.
Tôi lấy cớ đi vệ sinh.
Đợi đến lúc quay lại, phòng họp đã không còn ai.
Tôi biết nguy cơ tạm thời được giải trừ.
Thế là tôi pha một cốc cà phê mới, đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Cửa phòng hé mở. Có người nhanh chân hơn tôi một bước.
Là trợ lý thư ký do phòng tài vụ nhờ vả đưa vào, Trình Tư Tư.
Cô ta mặc váy ôm sát người, chân đi giày cao gót đế đỏ mười phân, trang điểm kỹ càng.
Cô ta cất giọng the thé, nũng nịu nói: "Sếp Thẩm, cà phê anh muốn đây ạ."
Vừa nói vừa cúi người, chuẩn bị đặt cà phê lên bàn.
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, dáng người cao ráo thẳng tắp, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm.
Trên người anh ta toát ra vẻ tao nhã và quý phái bẩm sinh.
Thế nhưng lúc này, đôi mắt ấy lại mang theo vẻ lạnh lùng quá mức.
"Cô là ai? Ai cho cô vào đây? Đây là việc của cô à? Ra ngoài."
Nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ nói: "Sếp Thẩm, tôi, tôi là trợ lý thư ký mới đến, Trình Tư Tư ạ. Chị Nam Từ đang bận, chị ấy bảo tôi mang cà phê đến cho ngài."
Là người trong cuộc, sao tôi lại không biết chuyện này?
Người đàn ông không ngẩng đầu lên, tiếp tục phê duyệt tài liệu.
"Ra ngoài, đừng để tôi nói lần thứ hai."
Trình Tư Tư hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, chân cô ta như thể mọc bệnh trĩ không đứng vững, bưng cà phê lao về phía trước.
Người đàn ông không hề nhúc nhích, giọng nói lạnh lùng.
"Khuyên cô trước khi hắt thì suy nghĩ cho kỹ, bộ vest này của tôi hai mươi vạn, cô có bồi thường nổi không?"
"..."
Cô ta loạng choạng, cuối cùng vẫn cố gắng đứng vững.
Người đàn ông nhìn cô ta, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới rồi cười khẩy: "Ăn mặc như thế này, cho hỏi cô đi làm cái gì? Cô muốn cảnh sát đến bắt tôi lắm à? Tôi cũng không hiểu sao phòng nhân sự lại tuyển cô vào, đến cả tác dụng về mặt hình ảnh cũng không có. Muốn thay thế vị trí của thư ký Quý ư. Nhưng cô không xinh bằng cô ấy, năng lực cũng chẳng bằng một phần nghìn."
Tôi không nhịn được cong khóe môi.
Mắng tôi lâu như vậy, tên sếp chó này cuối cùng cũng biết tôi tốt rồi.
Thế nhưng, tôi vui mừng quá sớm.
Anh ta nói thêm: "Tất nhiên, tôi không hề khen cô ấy, cũng không hề mắng cô, tôi chỉ đang trình bày sự thật, giống như thư ký Quý ăn mặc quê mùa hơn cả bà tôi vậy."
"..."
Nụ cười trên mặt Trình Tư Tư sắp không giữ nổi nữa.
"Hay là, cô nhắm vào vị trí bà chủ?"
Giọng anh ta mang theo sự chế giễu không hề che giấu.
"Người ta không nên theo đuổi thứ không thuộc về mình, thay vì ôm ảo tưởng hão huyền một bước lên tiên, chi bằng tự nâng cao bản thân. Tôi khuyên cô trước hết đi khám xem có bị Parkinson hay động kinh không."
"..."
Lẽ ra phải đoán trước được rồi.
Miệng lưỡi độc địa của Thẩm Diệp cũng đâu phải ngày một ngày hai.
Cô ta bưng cà phê vừa khóc vừa đi.
Lúc đi ngang qua cửa, vẫn không quên liếc tôi một cái.
???
Ngay sau đó, giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông vang lên: "Thư ký Quý, cô còn định đứng ở cửa bao lâu nữa? Kiêm luôn cả nghề bảo vệ à?"
Tôi thở dài bước vào. Thật đúng là tai bay vạ gió.
Anh ta chậm rãi chỉnh lại chiếc kính gọng vàng.
Những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.
Nhìn cái điệu bộ này. Haiz, tôi lại sắp bị mắng rồi.
"Thư ký Quý, tôi trả cô mức lương bảy con số không phải để cô đến xem náo nhiệt. Mong cô học hỏi cột điện một chút, luôn luôn biết rõ vị trí của mình. Có chút ý thức phòng ngừa nguy hiểm đi, bây giờ giá trị con người tôi cao như vậy, lỡ bị người ta đầu độc chết, cô phải vào tù đấy."
Vì lương cao. Tôi nhịn.
"Tinh mắt một chút, nếu cận thị quá nặng, công ty có thể chi tiền cho cô đi phẫu thuật. Tôi không muốn lần sau còn có mấy người không ra gì muốn tiếp cận tôi."
Tôi đeo kính không độ, anh ta không phải không biết.
Cứ mắng thẳng tôi mù luôn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.