Thôi Việc Để Làm Thư Kí Chủ Tịch
Chương 2
Cam Không Chua
23/11/2024
"Còn nữa, thư ký Quý, bình thường cô không soi gương à? Ăn mặc quê mùa như vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh công ty, khách hàng bị cô dọa chạy hết thì ai bồi thường thiệt hại cho tôi?"
Tôi cười gượng.
"Cười xấu quá, cô thà đừng cười còn hơn."
Thẩm Diệp. Tôi beep nhà anh.
Cái miệng này càng ngày càng hỗn láo.
Nếu không phải anh trả lương nhiều thật, tôi đã nghỉ việc từ lâu rồi.
Đây là lương à? Rõ ràng là phí phạm tiền của.
Bước ra khỏi văn phòng.
Trình Tư Tư ôm một thùng lớn, đang thu dọn đồ đạc.
Cô ta bị đuổi việc. Kéo theo cả phòng tài vụ bị sếp mắng một trận.
Cô ta đi giày cao gót gõ lộp cộp.
Nhìn tôi, ánh mắt đầy oán độc nói: "Anh ta không coi trọng tôi, càng không coi trọng cô. Đừng tưởng tôi không nhìn ra tâm tư của cô, ai biết cô leo lên cái ghế này bằng cách nào, cô đến cả xách giày cho anh ta cũng không xứng."
Tôi mỉm cười, không còn vẻ nhẫn nhục như trước mặt sếp nữa mà nói: "Thật ngại quá nha, tôi tốt nghiệp thạc sĩ Đại học Bắc Kinh đấy, dựa vào năng lực thực sự để vào đây. Cũng đúng, sao có thể so sánh với cô Trình tốt nghiệp trường hạng ba dựa vào quan hệ để vào được chứ."
Bình thường gây phiền phức cho tôi thì thôi, hôm nay hại tôi bị mắng không nói, còn muốn hắt nước bẩn vào tôi.
Thật sự coi tôi là quả hồng mềm, ai cũng bóp được à?
Một xu cũng không bỏ ra, còn muốn mắng tôi, mơ đẹp đấy.
"Cô..."
Nhờ lợi thế chiều cao, tôi cúi người áp sát.
“Dựa vào đàn ông để trèo cao? Chuyện này khó đánh giá quá, dù sao tôi cũng không có kinh nghiệm. Mỗi ngành mỗi khác, tôi chúc cô thành công. Chúc nghỉ việc vui vẻ nhé, cô Trình."
Mắng cũng không lại, đánh cũng không lại.
Phải làm sao đây?
Cô ta chỉ có thể trừng mắt tức tối.
Một hơi uất nghẹn cuối cùng cũng được giải tỏa phần nào.
Lùi một bước biển rộng trời cao, nhịn một lúc u xơ tuyến vú.
Quả không sai.
Buổi chiều, tôi đang xới đất, tưới nước cho cây phát tài của sếp.
Cầm cái xẻng nhỏ, tôi càng đào càng hăng say.
Trong văn phòng cũng không có ai.
Bệnh cũ lại tái phát. Tôi không nhịn được ngân nga hát.
"Ở công ty rộng lớn, đào a đào a đào. Đào được khoản lương hậu hĩnh, vẫn không đủ tiêu. Bị ông sếp đáng ghét mắng a mắng a mắng."
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng thở dài.
Thẩm Diệp lười biếng dựa vào khung cửa, không biết đã đứng nghe bao lâu.
Anh ta nhếch mép cười, vẻ mặt như cười như không nói: "Hát hay như vậy, thư ký Quý, cô chán sống rồi à?"
"...”
"..."
Là một người hát lệch tông, vừa khoe giọng hát đã bị nghe trộm.
Tôi xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
"Có ý định làm ca sĩ không? Nếu có thì tôi báo cảnh sát đấy."
"..."
Thẩm Diệp, tôi beep nhà anh.
Một ngày trước kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động.
Thẩm Diệp vừa đi công tác về. Tài xế Triệu đúng lúc xin nghỉ, sếp bảo tôi đến cổng khách sạn đón anh ta.
Vì đông người, tôi tìm mãi không thấy anh ta đâu.
Thế là tôi gọi điện cho anh ta: "Sếp, anh đang ở đâu vậy ạ?"
Giọng nói đầu dây bên kia lạnh lùng trầm thấp: "Đối diện cô."
Tôi thấy lạ, lại lái xe về phía trước một đoạn và nói: "Vẫn không thấy, hay là sếp vẫy tay đi ạ?"
Giọng anh ta như thể phát ra từ kẽ răng: "Thư ký Quý, tay tôi sắp vẫy gãy rồi, xe taxi cũng chặn được mười mấy chiếc rồi."
Tôi giật mình.
"Không phải, tôi thật sự không thấy."
Anh ta cười lạnh: "Cô lái quá rồi."
"..."
Đợi đến khi anh ta lên xe, tôi cười ngượng ngùng, cố gắng che giấu sự xấu hổ.
Thẩm Diệp ngồi ở ghế phụ, vắt chéo chân.
Liếc nhìn tôi một cái đầy ẩn ý nói: "Trong hốc mắt chứa hai quả trứng, chỉ biết chớp mắt mà không biết nhìn."
"..."
Muốn đầu độc anh ta cho câm luôn, tôi không đùa đâu.
Anh ta lại lên tiếng: "Tối nay về thu dọn đồ đạc, ngày mai đi công tác với tôi."
Cái gì? Tôi suýt nữa thì nắm không vững vô lăng.
Tôi cứ tưởng anh ta quên mất thời gian.
"Sếp, ngày mai là Quốc tế Lao động, được nghỉ lễ mà."
Anh ta thản nhiên đáp lời: "Tôi biết."
Có nhầm lẫn gì không vậy?
Ngày mai anh chàng đẹp trai hẹn tôi đi ăn mà.
Con người tôi, ngoài việc tham tiền ra thì còn háo sắc.
Anh chàng đẹp trai ấy cứ chị chị em em gọi tôi, tôi nỡ lòng nào cho người ta leo cây chứ!
Tôi cố gắng vùng vẫy: "Sếp, tôi có thể không đi được không?"
Anh ta nhìn tôi một cái, dịu dàng mà tàn nhẫn nói ra mấy chữ: "Không thể, trừ khi cô không muốn làm nữa."
Trả thù, đây chắc chắn là trả thù.
Đồ ngốc hẹp hòi.
Tôi cười gượng.
"Cười xấu quá, cô thà đừng cười còn hơn."
Thẩm Diệp. Tôi beep nhà anh.
Cái miệng này càng ngày càng hỗn láo.
Nếu không phải anh trả lương nhiều thật, tôi đã nghỉ việc từ lâu rồi.
Đây là lương à? Rõ ràng là phí phạm tiền của.
Bước ra khỏi văn phòng.
Trình Tư Tư ôm một thùng lớn, đang thu dọn đồ đạc.
Cô ta bị đuổi việc. Kéo theo cả phòng tài vụ bị sếp mắng một trận.
Cô ta đi giày cao gót gõ lộp cộp.
Nhìn tôi, ánh mắt đầy oán độc nói: "Anh ta không coi trọng tôi, càng không coi trọng cô. Đừng tưởng tôi không nhìn ra tâm tư của cô, ai biết cô leo lên cái ghế này bằng cách nào, cô đến cả xách giày cho anh ta cũng không xứng."
Tôi mỉm cười, không còn vẻ nhẫn nhục như trước mặt sếp nữa mà nói: "Thật ngại quá nha, tôi tốt nghiệp thạc sĩ Đại học Bắc Kinh đấy, dựa vào năng lực thực sự để vào đây. Cũng đúng, sao có thể so sánh với cô Trình tốt nghiệp trường hạng ba dựa vào quan hệ để vào được chứ."
Bình thường gây phiền phức cho tôi thì thôi, hôm nay hại tôi bị mắng không nói, còn muốn hắt nước bẩn vào tôi.
Thật sự coi tôi là quả hồng mềm, ai cũng bóp được à?
Một xu cũng không bỏ ra, còn muốn mắng tôi, mơ đẹp đấy.
"Cô..."
Nhờ lợi thế chiều cao, tôi cúi người áp sát.
“Dựa vào đàn ông để trèo cao? Chuyện này khó đánh giá quá, dù sao tôi cũng không có kinh nghiệm. Mỗi ngành mỗi khác, tôi chúc cô thành công. Chúc nghỉ việc vui vẻ nhé, cô Trình."
Mắng cũng không lại, đánh cũng không lại.
Phải làm sao đây?
Cô ta chỉ có thể trừng mắt tức tối.
Một hơi uất nghẹn cuối cùng cũng được giải tỏa phần nào.
Lùi một bước biển rộng trời cao, nhịn một lúc u xơ tuyến vú.
Quả không sai.
Buổi chiều, tôi đang xới đất, tưới nước cho cây phát tài của sếp.
Cầm cái xẻng nhỏ, tôi càng đào càng hăng say.
Trong văn phòng cũng không có ai.
Bệnh cũ lại tái phát. Tôi không nhịn được ngân nga hát.
"Ở công ty rộng lớn, đào a đào a đào. Đào được khoản lương hậu hĩnh, vẫn không đủ tiêu. Bị ông sếp đáng ghét mắng a mắng a mắng."
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng thở dài.
Thẩm Diệp lười biếng dựa vào khung cửa, không biết đã đứng nghe bao lâu.
Anh ta nhếch mép cười, vẻ mặt như cười như không nói: "Hát hay như vậy, thư ký Quý, cô chán sống rồi à?"
"...”
"..."
Là một người hát lệch tông, vừa khoe giọng hát đã bị nghe trộm.
Tôi xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
"Có ý định làm ca sĩ không? Nếu có thì tôi báo cảnh sát đấy."
"..."
Thẩm Diệp, tôi beep nhà anh.
Một ngày trước kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động.
Thẩm Diệp vừa đi công tác về. Tài xế Triệu đúng lúc xin nghỉ, sếp bảo tôi đến cổng khách sạn đón anh ta.
Vì đông người, tôi tìm mãi không thấy anh ta đâu.
Thế là tôi gọi điện cho anh ta: "Sếp, anh đang ở đâu vậy ạ?"
Giọng nói đầu dây bên kia lạnh lùng trầm thấp: "Đối diện cô."
Tôi thấy lạ, lại lái xe về phía trước một đoạn và nói: "Vẫn không thấy, hay là sếp vẫy tay đi ạ?"
Giọng anh ta như thể phát ra từ kẽ răng: "Thư ký Quý, tay tôi sắp vẫy gãy rồi, xe taxi cũng chặn được mười mấy chiếc rồi."
Tôi giật mình.
"Không phải, tôi thật sự không thấy."
Anh ta cười lạnh: "Cô lái quá rồi."
"..."
Đợi đến khi anh ta lên xe, tôi cười ngượng ngùng, cố gắng che giấu sự xấu hổ.
Thẩm Diệp ngồi ở ghế phụ, vắt chéo chân.
Liếc nhìn tôi một cái đầy ẩn ý nói: "Trong hốc mắt chứa hai quả trứng, chỉ biết chớp mắt mà không biết nhìn."
"..."
Muốn đầu độc anh ta cho câm luôn, tôi không đùa đâu.
Anh ta lại lên tiếng: "Tối nay về thu dọn đồ đạc, ngày mai đi công tác với tôi."
Cái gì? Tôi suýt nữa thì nắm không vững vô lăng.
Tôi cứ tưởng anh ta quên mất thời gian.
"Sếp, ngày mai là Quốc tế Lao động, được nghỉ lễ mà."
Anh ta thản nhiên đáp lời: "Tôi biết."
Có nhầm lẫn gì không vậy?
Ngày mai anh chàng đẹp trai hẹn tôi đi ăn mà.
Con người tôi, ngoài việc tham tiền ra thì còn háo sắc.
Anh chàng đẹp trai ấy cứ chị chị em em gọi tôi, tôi nỡ lòng nào cho người ta leo cây chứ!
Tôi cố gắng vùng vẫy: "Sếp, tôi có thể không đi được không?"
Anh ta nhìn tôi một cái, dịu dàng mà tàn nhẫn nói ra mấy chữ: "Không thể, trừ khi cô không muốn làm nữa."
Trả thù, đây chắc chắn là trả thù.
Đồ ngốc hẹp hòi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.