Thôi Việc Để Làm Thư Kí Chủ Tịch
Chương 3
Cam Không Chua
23/11/2024
Tôi tức giận lái xe thật nhanh.
Cả quãng đường tôi không thèm nói chuyện với anh ta, coi như không thấy anh ta.
Đến cổng công ty. Anh ta mãi không xuống xe.
Anh ta mày cau chặt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
"..."
Hỏng rồi, tôi quên mất sếp bị say xe.
Anh ta nói giọng cứng nhắc: "Thư ký Quý, quãng đường mười lăm phút, cô vượt xe mười lần, tạt đầu xe tám lần, chửi bậy sáu lần. Cô bị chứng rối loạn hành vi khi lái xe à? Không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho người khác chứ. Ngồi ghế phụ của cô nguy hiểm đến tính mạng, tôi khuyên cô sau này đừng lái xe nữa."
"..."
Tôi khuyên anh đừng mở miệng nữa.
Đến văn phòng, tôi sắp xếp tài liệu để ngày mai đi công tác.
Anh chàng đẹp trai nhắn tin cho tôi.
Hỏi tôi ngày mai mấy giờ ra khỏi nhà, cậu ấy đến đón tôi.
Tôi áy náy trả lời: "Không cần đâu, em phải đi công tác đột xuất , chúng ta hẹn hôm khác nhé, ngại quá."
Đầu dây bên kia ngừng một chút, vui vẻ đồng ý: "Không sao đâu, em đợi chị rảnh lúc nào cũng được. Chị đi công tác nhớ chú ý an toàn, thuận buồm xuôi gió nhé."
Cậu ấy ngoan ngoãn chu đáo quá, tôi khóc mất.
Nhìn đống tài liệu dưới tay, tôi càng sắp xếp càng tức giận.
Sếp không có ở đây. Tôi tiện tay cầm điện thoại, quay video xả điên.
Tôi liệt kê từng món đồ trong văn phòng sếp.
Từ chiếc ô sếp thường dùng, bát ăn cơm, đến tấm thảm thủ công của Ý dưới chân.
Từ ghế sofa da thật anh ta ngồi, đến bàn chải đánh răng trong phòng vệ sinh của anh ta.
Phụ đề: "Tan làm sẽ bán hết chỗ đó, rồi lấy tiền thuê mười tám anh chàng người mẫu."
Quay xong tôi đăng lên một nền tảng video ngắn.
Kết quả là trước khi đi ngủ, tôi theo thói quen mở ra xem.
Tin nhắn 99+.
Ngoài dự kiến, video viral.
Bình luận hot nhất: "Cô bị điên à? Sao không bán luôn cả tôi đi? Còn do dự điều gì à?"
Giọng điệu quen thuộc này, tim tôi run lên.
Mọi người trong phần bình luận đều trêu chọc: "Chào mừng đến với hiện trường lật xe."
"Ha ha ha ha ha lần đầu tiên thấy chơi khăm bị sếp bắt tại trận."
"Tác giả: Ngày mai đi làm bị đuổi việc vì bước chân trái trước."
"Văn phòng này giàu có vô nhân tính, bán đồ trên xe đẩy, tôi không đùa đâu."
"Sếp: Văn phòng này là của cô à mà cô bán?"
"Sếp: Tối nay tốt nhất cô nên một mắt canh gác một mắt ngủ."
"Nhìn sếp quan tâm cô kìa, hỏi cô có bị bệnh không."
“Cô đúng là nhân tài, đã thêm cô vào danh sách đen, từ chối kết bạn."
"Người bình thường ai lại đem bán cả bàn chải đánh răng đã qua sử dụng chứ, đừng có quá đáng."
"Bàn chải đánh răng bị xơ rồi, tôi khuyên nên tặng thẳng cho tôi."
Tôi nhìn lướt qua nickname của mình: "Sếp tôi là đồ ngốc"
Đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Không thể nào, chắc sẽ không trùng hợp như vậy đâu.
Tôi nhớ sếp không dùng phần mềm này mà.
Nhấn vào trang cá nhân của người bình luận hot nhất, không có gì cả, chỉ có IP ở cùng một thành phố với tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, ngay sau đó…
Danh bạ điện thoại gửi tin nhắn đến.
Sếp: "Thư ký Quý, phiền ngày mai đi làm giải thích một chút về nickname của cô."
Tôi: "..."
Anh thà bảo tôi giải thích tại sao không bán luôn cả anh đi còn hơn.
Như vậy ít nhất tôi còn có thể hùng hồn nói rằng đúng là đã bán rồi.
Việc cấp bách hiện giờ, tôi phải suy nghĩ.
Ngày mai bước chân nào trước thì khả năng bị đuổi việc sẽ thấp hơn.
Như các bạn đã thấy, sếp tôi, cái miệng anh ta rất hỗn láo.
Hỗn đến mức chó chạy qua cũng phải bị mắng một trận.
Là tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, người thừa kế duy nhất của nhà họ Thẩm.
Ngoài việc đẹp trai, dáng người chuẩn, đầu thai tốt ra, anh ta chẳng có ưu điểm nào cả.
Giới truyền thông thành phố Giang dùng tám chữ để đánh giá anh ta: "Trùm lưu manh thương giới, không phòng bị nổi."
Giao tranh thương mại của người khác: Tàn nhẫn và coi thường pháp luật.
Giao tranh thương mại của Thẩm Diệp: Vô sỉ và không có đạo đức.
Nhân viên công ty tập đoàn Tống thị làm chuyện ngu ngốc, đắc tội khách hàng lên top tìm kiếm.
Thẩm thị được lợi lớn. Thẩm Diệp dùng tài khoản chính thức đăng ba bài liên tiếp, ra tay báo chí.
Không nói đến việc giúp đỡ lúc hoạn nạn, ít nhất cũng là thêm dầu vào lửa: “Tình hình gì thế này Tống tổng? Khách hàng là thượng đế mà."
"Ôi chao, cảm ơn Tống tổng đã ban phát của cải, ngài xứng đáng được thờ phụng trong Thái Miếu."
"Thấy có một nửa cư dân mạng đang mắng chửi, tôi rất đau lòng, nửa còn lại đâu? Không có bàn phím à?"
Điều này gây tức đến nỗi Tống tổng trực tiếp chặn anh ta.
Kết luận: Không phạm pháp nhưng rất đê tiện.
Có thể làm thư ký của anh ta, có lẽ vì chúng tôi là cùng một loại người.
Đạo đức của tôi có tính năng động chủ quan.
Còn mức lương anh ta trả có tính quy luật khách quan.
Phát huy chính xác tính năng động chủ quan, phải lấy việc tuân theo tính quy luật khách quan làm tiền đề.
Tôi không thể vì đạo đức mà từ chối tiền được đúng không?
Nói đơn giản, vẫn là câu nói đó: Anh ta trả lương nhiều thật.
Dùng chuyện này để thử thách cán bộ thì được, chứ tôi thì không được.
Thế là hai chúng tôi hợp tác, cũng giống như anh ta mở cửa thả chó ra vậy.
Cả quãng đường tôi không thèm nói chuyện với anh ta, coi như không thấy anh ta.
Đến cổng công ty. Anh ta mãi không xuống xe.
Anh ta mày cau chặt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
"..."
Hỏng rồi, tôi quên mất sếp bị say xe.
Anh ta nói giọng cứng nhắc: "Thư ký Quý, quãng đường mười lăm phút, cô vượt xe mười lần, tạt đầu xe tám lần, chửi bậy sáu lần. Cô bị chứng rối loạn hành vi khi lái xe à? Không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho người khác chứ. Ngồi ghế phụ của cô nguy hiểm đến tính mạng, tôi khuyên cô sau này đừng lái xe nữa."
"..."
Tôi khuyên anh đừng mở miệng nữa.
Đến văn phòng, tôi sắp xếp tài liệu để ngày mai đi công tác.
Anh chàng đẹp trai nhắn tin cho tôi.
Hỏi tôi ngày mai mấy giờ ra khỏi nhà, cậu ấy đến đón tôi.
Tôi áy náy trả lời: "Không cần đâu, em phải đi công tác đột xuất , chúng ta hẹn hôm khác nhé, ngại quá."
Đầu dây bên kia ngừng một chút, vui vẻ đồng ý: "Không sao đâu, em đợi chị rảnh lúc nào cũng được. Chị đi công tác nhớ chú ý an toàn, thuận buồm xuôi gió nhé."
Cậu ấy ngoan ngoãn chu đáo quá, tôi khóc mất.
Nhìn đống tài liệu dưới tay, tôi càng sắp xếp càng tức giận.
Sếp không có ở đây. Tôi tiện tay cầm điện thoại, quay video xả điên.
Tôi liệt kê từng món đồ trong văn phòng sếp.
Từ chiếc ô sếp thường dùng, bát ăn cơm, đến tấm thảm thủ công của Ý dưới chân.
Từ ghế sofa da thật anh ta ngồi, đến bàn chải đánh răng trong phòng vệ sinh của anh ta.
Phụ đề: "Tan làm sẽ bán hết chỗ đó, rồi lấy tiền thuê mười tám anh chàng người mẫu."
Quay xong tôi đăng lên một nền tảng video ngắn.
Kết quả là trước khi đi ngủ, tôi theo thói quen mở ra xem.
Tin nhắn 99+.
Ngoài dự kiến, video viral.
Bình luận hot nhất: "Cô bị điên à? Sao không bán luôn cả tôi đi? Còn do dự điều gì à?"
Giọng điệu quen thuộc này, tim tôi run lên.
Mọi người trong phần bình luận đều trêu chọc: "Chào mừng đến với hiện trường lật xe."
"Ha ha ha ha ha lần đầu tiên thấy chơi khăm bị sếp bắt tại trận."
"Tác giả: Ngày mai đi làm bị đuổi việc vì bước chân trái trước."
"Văn phòng này giàu có vô nhân tính, bán đồ trên xe đẩy, tôi không đùa đâu."
"Sếp: Văn phòng này là của cô à mà cô bán?"
"Sếp: Tối nay tốt nhất cô nên một mắt canh gác một mắt ngủ."
"Nhìn sếp quan tâm cô kìa, hỏi cô có bị bệnh không."
“Cô đúng là nhân tài, đã thêm cô vào danh sách đen, từ chối kết bạn."
"Người bình thường ai lại đem bán cả bàn chải đánh răng đã qua sử dụng chứ, đừng có quá đáng."
"Bàn chải đánh răng bị xơ rồi, tôi khuyên nên tặng thẳng cho tôi."
Tôi nhìn lướt qua nickname của mình: "Sếp tôi là đồ ngốc"
Đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Không thể nào, chắc sẽ không trùng hợp như vậy đâu.
Tôi nhớ sếp không dùng phần mềm này mà.
Nhấn vào trang cá nhân của người bình luận hot nhất, không có gì cả, chỉ có IP ở cùng một thành phố với tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, ngay sau đó…
Danh bạ điện thoại gửi tin nhắn đến.
Sếp: "Thư ký Quý, phiền ngày mai đi làm giải thích một chút về nickname của cô."
Tôi: "..."
Anh thà bảo tôi giải thích tại sao không bán luôn cả anh đi còn hơn.
Như vậy ít nhất tôi còn có thể hùng hồn nói rằng đúng là đã bán rồi.
Việc cấp bách hiện giờ, tôi phải suy nghĩ.
Ngày mai bước chân nào trước thì khả năng bị đuổi việc sẽ thấp hơn.
Như các bạn đã thấy, sếp tôi, cái miệng anh ta rất hỗn láo.
Hỗn đến mức chó chạy qua cũng phải bị mắng một trận.
Là tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, người thừa kế duy nhất của nhà họ Thẩm.
Ngoài việc đẹp trai, dáng người chuẩn, đầu thai tốt ra, anh ta chẳng có ưu điểm nào cả.
Giới truyền thông thành phố Giang dùng tám chữ để đánh giá anh ta: "Trùm lưu manh thương giới, không phòng bị nổi."
Giao tranh thương mại của người khác: Tàn nhẫn và coi thường pháp luật.
Giao tranh thương mại của Thẩm Diệp: Vô sỉ và không có đạo đức.
Nhân viên công ty tập đoàn Tống thị làm chuyện ngu ngốc, đắc tội khách hàng lên top tìm kiếm.
Thẩm thị được lợi lớn. Thẩm Diệp dùng tài khoản chính thức đăng ba bài liên tiếp, ra tay báo chí.
Không nói đến việc giúp đỡ lúc hoạn nạn, ít nhất cũng là thêm dầu vào lửa: “Tình hình gì thế này Tống tổng? Khách hàng là thượng đế mà."
"Ôi chao, cảm ơn Tống tổng đã ban phát của cải, ngài xứng đáng được thờ phụng trong Thái Miếu."
"Thấy có một nửa cư dân mạng đang mắng chửi, tôi rất đau lòng, nửa còn lại đâu? Không có bàn phím à?"
Điều này gây tức đến nỗi Tống tổng trực tiếp chặn anh ta.
Kết luận: Không phạm pháp nhưng rất đê tiện.
Có thể làm thư ký của anh ta, có lẽ vì chúng tôi là cùng một loại người.
Đạo đức của tôi có tính năng động chủ quan.
Còn mức lương anh ta trả có tính quy luật khách quan.
Phát huy chính xác tính năng động chủ quan, phải lấy việc tuân theo tính quy luật khách quan làm tiền đề.
Tôi không thể vì đạo đức mà từ chối tiền được đúng không?
Nói đơn giản, vẫn là câu nói đó: Anh ta trả lương nhiều thật.
Dùng chuyện này để thử thách cán bộ thì được, chứ tôi thì không được.
Thế là hai chúng tôi hợp tác, cũng giống như anh ta mở cửa thả chó ra vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.