Thôi Việc Để Làm Thư Kí Chủ Tịch
Chương 5
Cam Không Chua
23/11/2024
Ngay lúc tôi thất nghiệp, Thẩm Diệp xuất hiện, không những không tính sổ với tôi, mà còn trả lương cao để thuê tôi.
Không để bụng chuyện cũ, dùng người tài.
Anh ta đúng là người tốt.
Để anh ta mãi tốt như vậy, tôi quyết định tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn.
Không ngờ hôm nay lại bị lộ tẩy.
Thật sự là sai lầm. Anh ta lại là người thù dai, nhỡ đâu thù mới nợ cũ cùng tính sổ thì sao?
Không ngờ, chuyện này thật đáng sợ.
Tôi đi ngủ đây. Chúc cả thế giới ngủ ngon.
Chín giờ sáng. Xe của sếp dừng ở dưới nhà tôi.
Thẩm Diệp ngồi ở hàng ghế sau, hai chân bắt chéo, góc nghiêng gương mặt thanh tú.
Tôi đang suy nghĩ, nên bước chân nào lên xe trước thì tốt hơn.
Anh ta nhàn nhạt nâng mí mắt lên hỏi: "Sao thế, lại muốn bán xe của tôi à?"
"..."
Làm sao có thể chứ, tôi lắc đầu nguầy nguậy.
"Vậy sao cô còn chưa lên? Đợi tôi mời cô à?"
Có lẽ vì tối qua ngủ không ngon, đầu óc tôi mơ màng.
Tôi theo bản năng hỏi: "Sếp, lên bằng cách nào ạ?"
Chân trái trước hay chân phải trước.
Người đàn ông bực bội nói: "Nhảy lên."
Sau đó…Tôi thật sự, rất ngoan ngoãn nhảy lên xe.
Kết quả là tôi vô tình dùng hết sức lực như lúc thi nhảy xa trong môn thể dục.
Tôi không kịp phanh lại, anh ta không kịp né tránh.
Cơ thể mất kiểm soát lao về phía trước.
Bất ngờ không kịp đề phòng.
"Rầm" một tiếng.
Bên tai là tiếng rên trầm thấp, lưng người đàn ông bị ép vào cửa xe, trán tôi đập vào cằm anh ta, hai tay theo bản năng tìm điểm tựa.
Dưới lòng bàn tay là cảm giác rắn chắc và tiếng tim đập rõ ràng.
Khoảng cách rất gần, hơi thở nóng ẩm phả vào đỉnh đầu, eo tôi bị bàn tay to lớn ôm lấy.
Đôi mắt người đàn ông tĩnh lặng đen láy.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào đôi môi mỏng đỏ mọng trước mắt, yết hầu chuyển động lên xuống.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Cho đến khi có tiếng hít thở khe khẽ từ ghế lái, phá vỡ bầu không khí ngưng đọng.
Tôi vội vàng bật dậy khỏi người sếp.
Chắp hai tay trước trán. Giọng điệu thành khẩn: "Sơ suất một tí ạ, sơ suất một tí thôi, tôi không cố ý."
Thẩm Diệp chậm nửa nhịp đứng dậy, cử động vai, không nói gì.
Vành tai anh ta ửng đỏ một cách khó nhận thấy.
Một lúc sau, anh ta nói: "Ừ, cô cố ý đấy."
Tiểu Triệu ở ghế lái tò mò quay đầu lại, ánh mắt sáng rực.
Thế nhưng, những lời Trình Tư Tư bị mắng, tôi vẫn còn nhớ rõ.
Tôi nhanh chóng giơ ngón tay lên, chứng minh sự trong sạch: "Tôi thề tôi tuyệt đối không có một chút ý đồ nào khác, nếu không tôi cả đời không phát..."
"Cô im miệng, ồn ào c.h.ế.t đi được."
Lời thề chưa nói hết đã bị cắt ngang.
Thẩm Diệp hít sâu một hơi, giơ tay lên day day ấn đường.
Tôi lặng lẽ nói thêm: "...tài."
Sắc mặt anh ta lập tức lạnh tanh.
Nhìn về phía trước nói: "Lái xe kiểu gì vậy? Rung đến mức tôi chóng mặt."
Tiểu Triệu định nói lại thôi.
Không phải chứ, rõ ràng xe còn chưa khởi động mà.
Anh ta mắng: "Cả hai im miệng."
Tin tốt là, chuyện tối qua đã qua rồi.
Tin xấu là, sếp lại bắt đầu thay đổi thất thường.
Tôi ngoan ngoãn im lặng. Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi chợt nhận ra. Vừa rồi lúc thề hình như tôi giơ bốn ngón tay?
Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu.
Chuyến công tác này là để bàn bạc đầu tư với Lục thị.
Hợp tác trên thương trường có một nửa là được bàn bạc trên bàn ăn.
Cửa phòng bao được đẩy ra. Chàng trai bên trong mặc áo thun ngắn tay màu đen, tùy ý gác chân chơi game.
Thẩm Diệp nhíu mày: "Sao lại là cậu?"
Nghe thấy tiếng động, cậu ta bỏ điện thoại xuống quay đầu lại.
Mái tóc ngắn màu xám bạc làm nổi bật khuôn mặt điển trai tràn đầy sức sống.
Hai tay gối ra sau đầu, tư thế lười biếng.
"Không còn cách nào khác, bố tôi không muốn gặp anh."
Ánh mắt cậu ta liếc về phía sau, dừng lại trên người tôi, đôi mắt sáng long lanh.
"Chị, bất ngờ không?"
Nhìn rõ mặt cậu ta, tôi lặng lẽ lùi lại hai bước.
Nói là kinh ngạc thì đúng hơn.
Đánh c.h.ế.t tôi cũng không ngờ, người ngày nào cũng chị chị em em gọi tôi lại là Lục thiếu gia.
Hôm đó tôi mặc đồng phục lao công, nhân cơ hội lẻn vào văn phòng của Lục tổng.
Giờ nghỉ trưa, bên trong không có một bóng người.
Tôi cầm bình xịt nhỏ tưới thẳng vào gốc cây phát tài.
Bỗng nhiên phía sau bàn làm việc vang lên tiếng sột soạt.
Chàng trai với mái tóc rối bù đứng dậy từ phía sau bàn, vẻ mặt ngái ngủ.
Cậu ta trợn mắt nhìn tôi. Tôi sợ đến mức không dám nhúc nhích.
"Cái đó... tôi là lao công của công ty, đến tưới cây."
Cậu ta đột nhiên cong môi cười: "Đừng sợ, tôi là thực tập sinh, đang lén lút chơi game."
Cậu ta cầm ấm nước nóng trên bàn đưa cho tôi.
Nhỏ giọng nói: "Chị, dùng cái này tưới đi, c.h.ế.t chắc luôn."
Ánh mắt chạm nhau, tôi thấy được sự ăn ý trong mắt đối phương.
Tôi thầm nghĩ, anh chàng đẹp trai này cũng tốt thật đấy.
Không để bụng chuyện cũ, dùng người tài.
Anh ta đúng là người tốt.
Để anh ta mãi tốt như vậy, tôi quyết định tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn.
Không ngờ hôm nay lại bị lộ tẩy.
Thật sự là sai lầm. Anh ta lại là người thù dai, nhỡ đâu thù mới nợ cũ cùng tính sổ thì sao?
Không ngờ, chuyện này thật đáng sợ.
Tôi đi ngủ đây. Chúc cả thế giới ngủ ngon.
Chín giờ sáng. Xe của sếp dừng ở dưới nhà tôi.
Thẩm Diệp ngồi ở hàng ghế sau, hai chân bắt chéo, góc nghiêng gương mặt thanh tú.
Tôi đang suy nghĩ, nên bước chân nào lên xe trước thì tốt hơn.
Anh ta nhàn nhạt nâng mí mắt lên hỏi: "Sao thế, lại muốn bán xe của tôi à?"
"..."
Làm sao có thể chứ, tôi lắc đầu nguầy nguậy.
"Vậy sao cô còn chưa lên? Đợi tôi mời cô à?"
Có lẽ vì tối qua ngủ không ngon, đầu óc tôi mơ màng.
Tôi theo bản năng hỏi: "Sếp, lên bằng cách nào ạ?"
Chân trái trước hay chân phải trước.
Người đàn ông bực bội nói: "Nhảy lên."
Sau đó…Tôi thật sự, rất ngoan ngoãn nhảy lên xe.
Kết quả là tôi vô tình dùng hết sức lực như lúc thi nhảy xa trong môn thể dục.
Tôi không kịp phanh lại, anh ta không kịp né tránh.
Cơ thể mất kiểm soát lao về phía trước.
Bất ngờ không kịp đề phòng.
"Rầm" một tiếng.
Bên tai là tiếng rên trầm thấp, lưng người đàn ông bị ép vào cửa xe, trán tôi đập vào cằm anh ta, hai tay theo bản năng tìm điểm tựa.
Dưới lòng bàn tay là cảm giác rắn chắc và tiếng tim đập rõ ràng.
Khoảng cách rất gần, hơi thở nóng ẩm phả vào đỉnh đầu, eo tôi bị bàn tay to lớn ôm lấy.
Đôi mắt người đàn ông tĩnh lặng đen láy.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào đôi môi mỏng đỏ mọng trước mắt, yết hầu chuyển động lên xuống.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Cho đến khi có tiếng hít thở khe khẽ từ ghế lái, phá vỡ bầu không khí ngưng đọng.
Tôi vội vàng bật dậy khỏi người sếp.
Chắp hai tay trước trán. Giọng điệu thành khẩn: "Sơ suất một tí ạ, sơ suất một tí thôi, tôi không cố ý."
Thẩm Diệp chậm nửa nhịp đứng dậy, cử động vai, không nói gì.
Vành tai anh ta ửng đỏ một cách khó nhận thấy.
Một lúc sau, anh ta nói: "Ừ, cô cố ý đấy."
Tiểu Triệu ở ghế lái tò mò quay đầu lại, ánh mắt sáng rực.
Thế nhưng, những lời Trình Tư Tư bị mắng, tôi vẫn còn nhớ rõ.
Tôi nhanh chóng giơ ngón tay lên, chứng minh sự trong sạch: "Tôi thề tôi tuyệt đối không có một chút ý đồ nào khác, nếu không tôi cả đời không phát..."
"Cô im miệng, ồn ào c.h.ế.t đi được."
Lời thề chưa nói hết đã bị cắt ngang.
Thẩm Diệp hít sâu một hơi, giơ tay lên day day ấn đường.
Tôi lặng lẽ nói thêm: "...tài."
Sắc mặt anh ta lập tức lạnh tanh.
Nhìn về phía trước nói: "Lái xe kiểu gì vậy? Rung đến mức tôi chóng mặt."
Tiểu Triệu định nói lại thôi.
Không phải chứ, rõ ràng xe còn chưa khởi động mà.
Anh ta mắng: "Cả hai im miệng."
Tin tốt là, chuyện tối qua đã qua rồi.
Tin xấu là, sếp lại bắt đầu thay đổi thất thường.
Tôi ngoan ngoãn im lặng. Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi chợt nhận ra. Vừa rồi lúc thề hình như tôi giơ bốn ngón tay?
Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu.
Chuyến công tác này là để bàn bạc đầu tư với Lục thị.
Hợp tác trên thương trường có một nửa là được bàn bạc trên bàn ăn.
Cửa phòng bao được đẩy ra. Chàng trai bên trong mặc áo thun ngắn tay màu đen, tùy ý gác chân chơi game.
Thẩm Diệp nhíu mày: "Sao lại là cậu?"
Nghe thấy tiếng động, cậu ta bỏ điện thoại xuống quay đầu lại.
Mái tóc ngắn màu xám bạc làm nổi bật khuôn mặt điển trai tràn đầy sức sống.
Hai tay gối ra sau đầu, tư thế lười biếng.
"Không còn cách nào khác, bố tôi không muốn gặp anh."
Ánh mắt cậu ta liếc về phía sau, dừng lại trên người tôi, đôi mắt sáng long lanh.
"Chị, bất ngờ không?"
Nhìn rõ mặt cậu ta, tôi lặng lẽ lùi lại hai bước.
Nói là kinh ngạc thì đúng hơn.
Đánh c.h.ế.t tôi cũng không ngờ, người ngày nào cũng chị chị em em gọi tôi lại là Lục thiếu gia.
Hôm đó tôi mặc đồng phục lao công, nhân cơ hội lẻn vào văn phòng của Lục tổng.
Giờ nghỉ trưa, bên trong không có một bóng người.
Tôi cầm bình xịt nhỏ tưới thẳng vào gốc cây phát tài.
Bỗng nhiên phía sau bàn làm việc vang lên tiếng sột soạt.
Chàng trai với mái tóc rối bù đứng dậy từ phía sau bàn, vẻ mặt ngái ngủ.
Cậu ta trợn mắt nhìn tôi. Tôi sợ đến mức không dám nhúc nhích.
"Cái đó... tôi là lao công của công ty, đến tưới cây."
Cậu ta đột nhiên cong môi cười: "Đừng sợ, tôi là thực tập sinh, đang lén lút chơi game."
Cậu ta cầm ấm nước nóng trên bàn đưa cho tôi.
Nhỏ giọng nói: "Chị, dùng cái này tưới đi, c.h.ế.t chắc luôn."
Ánh mắt chạm nhau, tôi thấy được sự ăn ý trong mắt đối phương.
Tôi thầm nghĩ, anh chàng đẹp trai này cũng tốt thật đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.