Thôi Việc Để Làm Thư Kí Chủ Tịch

Chương 6

Cam Không Chua

23/11/2024

Sau đó cậu ta đề nghị kết bạn, tôi háo sắc nên đồng ý.

Cậu ta suốt ngày chị chị em em nói chuyện với tôi.

Hẹn tôi đi ăn, mấy lần đều vì tôi đột xuất có việc nên phải hủy hẹn.

Về sau, tuy tôi theo sếp bắt nạt Lục thiếu gia, nhưng chưa từng gặp cậu ta ngoài đời.

Ai ngờ cậu ta chính là anh chàng đó.

Nghĩ vậy, cậu ta đúng là đứa con có hiếu.

Khuỷu tay hướng ra ngoài. Lục Minh ân cần kéo tôi ngồi xuống chỗ trống giữa cậu ta và Thẩm Diệp.

Cậu ta ấy thực đơn nhét vào tay tôi: "Chị, xem chị muốn ăn gì nào."

Hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của người thứ ba.

Ai không biết còn tưởng hai người đang hẹn hò.

Ánh mắt Thẩm Diệp khó hiểu đảo qua đảo lại giữa hai chúng tôi.

Dừng lại một chút khi nhìn thấy mái tóc của Lục Minh.

Khóe môi nhếch lên một đường cong mờ nhạt.

"Đúng là cừu non đánh rắm, vừa sành điệu vừa hôi thối."

"..."

"..."

Đúng lúc món ăn được dọn lên.

Lục Minh đẩy đĩa thịt bò rau mùi trước mặt sang một bên.

Cử chỉ rất nhỏ. Bỗng nhiên, từ bên trái vang lên một giọng nói lạnh lùng.

"Phượng tỷ ăn anh đào, người xấu miệng còn kén chọn."

"..."



Chàng trai tức giận nắm chặt tay.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu ta nhướng mày nhìn Thẩm Diệp nói: "Chị, anh ta đối xử với em như vậy thì thôi, không lẽ bình thường cũng hung dữ với chị như thế à? Sao chị không nói gì? Không lẽ thật sự là vậy?"

"Phụ nữ ba mươi như hoa, đàn ông ba mươi như dưa héo. Thẩm tổng năm nay hai mươi sáu rồi nhỉ? Chậc chậc."

Tôi...

Cậu đừng nói nữa, không thấy mặt sếp tôi đen như đáy nồi à.

Để hòa giải, tôi vội vàng dùng đũa chung gắp một cái đùi gà, bỏ vào bát Lục Minh.

“Ăn thức ăn ăn thức ăn đi."

Chàng trai hạ cờ ngừng trống, từ từ nở nụ cười tươi lộ hai lúm đồng tiền nhỏ nói: "Em nghe lời chị."

"Thư ký Quý, đừng quên cô là người của ai."

Thấy sắc mặt Thẩm Diệp âm trầm. Tôi vội vàng rót thêm một cốc nước cho anh ta: "Sếp, uống nước uống nước."

Lục Minh vừa gặm đùi gà vừa lầm bầm: "Đồ keo kiệt, uống nước lã. Thư ký thì sao chứ, cô ấy vẫn là đàn chị của em."

"..."

Hình như Lục thiếu gia đúng là đang học ở Đại học Bắc Kinh thật.

Bầu không khí nhất thời có chút im lặng.

Cảnh tượng này tôi không kiểm soát nổi nữa, hay là hai người đánh nhau đi?

Thẩm Diệp dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ hàm dưới.

Có lẽ thật sự bị chọc tức rồi, mất bình tĩnh có chút trẻ con.

"Thích nhận vơ họ hàng như vậy, sao cậu không nói Trái Đất là nhà cậu luôn đi? Trường học rộng lớn như vậy, một tháng có gặp được nhau một lần không? Còn đàn chị, cậu không hỏi cô ấy hồi cấp ba làm bạn cùng bàn hai năm với ai à? Nếu không có chút ngoài ý muốn, bây giờ ít ra cậu cũng phải gọi tôi một tiếng đàn anh."

Hai đôi mắt đồng loạt nhìn về phía tôi.

Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ dính đòn.

Tôi lảng tránh ánh mắt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.



Cúi đầu gặm dưa hấu.

"Ha ha, dưa này ngọt thật đấy."

 

Tôi và Thẩm Diệp quen biết nhau vào học kỳ một năm lớp mười một.

Lúc đó anh ta vừa chuyển trường từ nước ngoài về.

Hoàn toàn là bộ dạng của một cậu ấm nhà giàu, cao quý và lạnh lùng, đối với mọi chuyện đều xem là lẽ đương nhiên, không thèm để ý.

Kể cả vị trí đứng đầu lớp mà tôi coi trọng nhất.

Tôi luôn biết, có rất nhiều người sống tốt hơn tôi, không phải ai cũng có cùng hoàn cảnh với tôi.

Nhưng sự xuất hiện của anh ta khiến tôi cảm thấy.

Thì ra khoảng cách giữa người với người không chỉ có thể là một con hào, mà còn có thể là một ngọn núi cao không bao giờ vượt qua được.

Tôi sinh ra trong một gia đình hơi có chút kiến thức, bố mẹ đều là sinh viên đại học.

Họ được học hành tử tế, nhưng vẫn không gột rửa được tư tưởng cổ hủ và lạc hậu.

Ngày tôi chào đời, bên ngoài phòng sinh có rất nhiều người vây quanh.

Biết tôi là con gái, trước khi ngất đi mẹ tôi đã nói một câu "đúng là nghiệp chướng".

Bố tôi cười trừ phát t.h.u.ố.c lá cho những người đến chúc mừng, nói lần này không tổ chức tiệc, lần sau sẽ bù cho mọi người.

Bà nội tôi ở quê đập đùi chửi bới, nói bố tôi rước về một đứa con dâu lỗ vốn, lại còn sinh ra một đứa cháu gái xúi quẩy.

Vì vậy, khi tôi mới sáu tháng tuổi, mẹ đã mang thai em trai.

Cả nhà vui mừng như mở cờ trong bụng, cười toe toét, không còn vẻ u ám như trước nữa, không khí náo nhiệt hẳn lên.

Sau khi em trai chào đời, họ tranh nhau bế em trai, nhưng không ai nhớ đến tôi đang đói meo ở một góc.

Bản năng sinh tồn khiến tôi khóc ré lên.

Mẹ tôi nói, chắc chắn là tôi thấy em trai được yêu quý hơn nên tâm lý không cân bằng, cố tình gây sự chú ý, con gái từ nhỏ đã có tính đố kỵ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thôi Việc Để Làm Thư Kí Chủ Tịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook