Thôi Việc Để Làm Thư Kí Chủ Tịch
Chương 9
Cam Không Chua
23/11/2024
Trong giờ Anh Văn, cô giáo yêu cầu cả lớp thay phiên nhau đọc từng đoạn trong sách giáo khoa.
Cô giáo vốn nổi tiếng là nghiêm khắc, vậy mà lời khen dành cho cậu ta cứ như nước chảy mây trôi.
Còn tôi thì chỉ nhận được đúng một câu "Giọng Anh kiểu Trung này, cần phải cố gắng hơn nữa".
Nếu cậu ta tỏ ra vui mừng thì tôi cũng chẳng thấy gì, đằng này cậu ta vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt thờ ơ, chẳng quan tâm ấy.
Sự hờ hững của cậu ta khiến tôi cảm thấy mọi nỗ lực của mình bỗng chốc đổ sông đổ bể.
Thứ mà tôi phải dốc hết sức lực để theo đuổi, lại là thứ người ta dễ dàng có được, thậm chí còn chẳng thèm ngó ngàng tới.
Vì thích tiền nên tôi luôn có cảm tình với những người giàu có, nhưng giờ thì tôi chỉ thấy cậu ta thật đáng ghét.
Ghét nhất là cái loại người thích làm màu, ra vẻ ta đây.
Cậu ta bắt chuyện với tôi, tôi mặc kệ. Cậu ta hỏi bài tập, tôi không thèm trả lời.
Cậu ta chê bai phát âm tiếng Anh của tôi nghe như tiếng người ngoài hành tinh.
Tôi mắng cậu ta văn chương chắc do thầy thể dục dạy.
Nhân lúc cậu ta kém Văn, tôi được thể suốt ngày tìm đủ mọi cách dùng thành ngữ tục ngữ để mắng cậu ta. "Tao thấy mày giống như Vương Mẫu nương nương đến tháng ấy."
"?"
"Ý là thần kinh."
"Cởi truồng đẩy cối xay."
"??"
"Ý là mất mặt khắp nơi."
"Dê xồm."
"???"
"Ý là vừa sành điệu vừa dở hơi."
Cậu ta tức đến mức mím chặt môi, mặt mày cứ như cá nóc vậy.
Hôm sau đến lớp, mắt cậu ta thâm quầng, chắc là thức cả đêm để học thành ngữ.
Cậu ta vênh váo tự đắc như gà chọi, hất mặt lên nhìn tôi rồi nói: Cậu ta: "Rùa soi gương."
Nhìn cái mặt mày như con rùa ấy. Tôi: "Quả chanh rơi vào bô đái."
Mày vừa vàng vừa dở hơi lại còn chua ngoa. Cậu ta: "Rùa c.h.ế.t ninh canh."
Đầy bụng mưu mô xảo quyệt. Tôi: "Rùa mua dưa hấu."
Cút hết đi cho nước nó trong.
Tôi nói cậu ta giả tạo, cậu ta nói tôi điệu đà.
Chẳng ai ưa ai.
Qua vài lần kiểm tra, vị trí quán quân cứ thay phiên nhau giữa tôi và cậu ta.
Nhưng tôi để ý thấy, mỗi lần kiểm tra cậu ta đều dùng chung một cây bút.
Trước khi vào phòng thi còn chắp tay vái lấy vái để, miệng lẩm bẩm gì đó.
Chắc chắn là cậu ta đã nhờ người giúp đỡ rồi.
Nhà cậu ta giàu lắm, kiểu gì chẳng có trò mèo.
Biết đâu cậu ta lại nhờ đến yêu ma quỷ quái gì đó thì sao?
Vì vậy, để đảm bảo công bằng, trước mỗi kỳ thi, tôi đều đi mua hai cây bút giống nhau, cậu ta một cây, tôi một cây.
Sau khi đổi bút, quả nhiên cậu ta đã bị lộ tẩy.
Thầy Sử ôm xấp bài kiểm tra đã chấm điểm bước vào lớp.
Thầy nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
Chắc chắn là đang nhìn cậu ta rồi. "Hai điểm thấp nhất của toàn khối, đều nằm trong lớp chúng ta."
“Thẩm Diệp hai mươi lăm điểm." Cả lớp im phăng phắc.
Điểm tối đa là 100, 25 điểm thì đúng là kém đến tận cùng.
Cậu ta ngơ ngác khi bị thầy gọi tên.
Thầy giáo đưa bài kiểm tra cho cậu ta, giọng nói đầy ẩn ý: "Em đúng là đồ Hán gian bán nước hại dân."
Tôi không nhịn được cười phá lên.
Thầy quay sang nhìn tôi: "Em đừng có cười, hai đứa bây cũng như nhau cả thôi, em được 20 điểm."
"..."
"Nó là Hán gian, còn em là giặc Nhật."
"..."
Cả lớp, kể cả Thẩm Diệp, đều cười rần rần.
Ồ….
Đúng là nụ cười sẽ không biến mất, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác mà thôi.
Nhận được bài kiểm tra, tôi mới phát hiện ra phần tự luận của mình trống trơn, sạch sẽ hơn cả mặt tôi.
Bài của cậu ta cũng vậy. Hai đứa tôi nhìn nhau, rồi quay sang lục hộp bút.
Trên cây bút có ghi dòng chữ: "Bút mực tự xóa"
"..."
"..."
Vì đây là khoản chi tiêu không cần thiết, nên lúc mua tôi đã nói với chủ quán lấy loại rẻ nhất.
Quả nhiên, của rẻ là của ôi.
Tổng điểm 100, trong đó phần tự luận chiếm 75 điểm, phần trắc nghiệm 25 điểm.
Bài thi trắc nghiệm được chấm bằng máy quét nên phải dùng bút chì 2B để tô, không được dùng bút mực.
Nói cách khác, cậu ấy làm bài được điểm tuyệt đối, còn tôi thì sai mất một câu.
"Có phải cậu đã đổi bút của tôi không?"
Tôi biết mình sai nên đành thành thật giải thích.
Mặt cậu ta từ từ cứng lại, rồi chậm rãi ngẩng lên nhìn tôi: "Quý Nam Từ, cậu bị điên à? Tôi thờ Athena! Nữ thần trí tuệ Athena đấy!"
Ồ, ra là vậy.
"Để công bằng, thế thì lần sau trước khi thi tôi sẽ đi thờ Khổng Tử."
Cô giáo vốn nổi tiếng là nghiêm khắc, vậy mà lời khen dành cho cậu ta cứ như nước chảy mây trôi.
Còn tôi thì chỉ nhận được đúng một câu "Giọng Anh kiểu Trung này, cần phải cố gắng hơn nữa".
Nếu cậu ta tỏ ra vui mừng thì tôi cũng chẳng thấy gì, đằng này cậu ta vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt thờ ơ, chẳng quan tâm ấy.
Sự hờ hững của cậu ta khiến tôi cảm thấy mọi nỗ lực của mình bỗng chốc đổ sông đổ bể.
Thứ mà tôi phải dốc hết sức lực để theo đuổi, lại là thứ người ta dễ dàng có được, thậm chí còn chẳng thèm ngó ngàng tới.
Vì thích tiền nên tôi luôn có cảm tình với những người giàu có, nhưng giờ thì tôi chỉ thấy cậu ta thật đáng ghét.
Ghét nhất là cái loại người thích làm màu, ra vẻ ta đây.
Cậu ta bắt chuyện với tôi, tôi mặc kệ. Cậu ta hỏi bài tập, tôi không thèm trả lời.
Cậu ta chê bai phát âm tiếng Anh của tôi nghe như tiếng người ngoài hành tinh.
Tôi mắng cậu ta văn chương chắc do thầy thể dục dạy.
Nhân lúc cậu ta kém Văn, tôi được thể suốt ngày tìm đủ mọi cách dùng thành ngữ tục ngữ để mắng cậu ta. "Tao thấy mày giống như Vương Mẫu nương nương đến tháng ấy."
"?"
"Ý là thần kinh."
"Cởi truồng đẩy cối xay."
"??"
"Ý là mất mặt khắp nơi."
"Dê xồm."
"???"
"Ý là vừa sành điệu vừa dở hơi."
Cậu ta tức đến mức mím chặt môi, mặt mày cứ như cá nóc vậy.
Hôm sau đến lớp, mắt cậu ta thâm quầng, chắc là thức cả đêm để học thành ngữ.
Cậu ta vênh váo tự đắc như gà chọi, hất mặt lên nhìn tôi rồi nói: Cậu ta: "Rùa soi gương."
Nhìn cái mặt mày như con rùa ấy. Tôi: "Quả chanh rơi vào bô đái."
Mày vừa vàng vừa dở hơi lại còn chua ngoa. Cậu ta: "Rùa c.h.ế.t ninh canh."
Đầy bụng mưu mô xảo quyệt. Tôi: "Rùa mua dưa hấu."
Cút hết đi cho nước nó trong.
Tôi nói cậu ta giả tạo, cậu ta nói tôi điệu đà.
Chẳng ai ưa ai.
Qua vài lần kiểm tra, vị trí quán quân cứ thay phiên nhau giữa tôi và cậu ta.
Nhưng tôi để ý thấy, mỗi lần kiểm tra cậu ta đều dùng chung một cây bút.
Trước khi vào phòng thi còn chắp tay vái lấy vái để, miệng lẩm bẩm gì đó.
Chắc chắn là cậu ta đã nhờ người giúp đỡ rồi.
Nhà cậu ta giàu lắm, kiểu gì chẳng có trò mèo.
Biết đâu cậu ta lại nhờ đến yêu ma quỷ quái gì đó thì sao?
Vì vậy, để đảm bảo công bằng, trước mỗi kỳ thi, tôi đều đi mua hai cây bút giống nhau, cậu ta một cây, tôi một cây.
Sau khi đổi bút, quả nhiên cậu ta đã bị lộ tẩy.
Thầy Sử ôm xấp bài kiểm tra đã chấm điểm bước vào lớp.
Thầy nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
Chắc chắn là đang nhìn cậu ta rồi. "Hai điểm thấp nhất của toàn khối, đều nằm trong lớp chúng ta."
“Thẩm Diệp hai mươi lăm điểm." Cả lớp im phăng phắc.
Điểm tối đa là 100, 25 điểm thì đúng là kém đến tận cùng.
Cậu ta ngơ ngác khi bị thầy gọi tên.
Thầy giáo đưa bài kiểm tra cho cậu ta, giọng nói đầy ẩn ý: "Em đúng là đồ Hán gian bán nước hại dân."
Tôi không nhịn được cười phá lên.
Thầy quay sang nhìn tôi: "Em đừng có cười, hai đứa bây cũng như nhau cả thôi, em được 20 điểm."
"..."
"Nó là Hán gian, còn em là giặc Nhật."
"..."
Cả lớp, kể cả Thẩm Diệp, đều cười rần rần.
Ồ….
Đúng là nụ cười sẽ không biến mất, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác mà thôi.
Nhận được bài kiểm tra, tôi mới phát hiện ra phần tự luận của mình trống trơn, sạch sẽ hơn cả mặt tôi.
Bài của cậu ta cũng vậy. Hai đứa tôi nhìn nhau, rồi quay sang lục hộp bút.
Trên cây bút có ghi dòng chữ: "Bút mực tự xóa"
"..."
"..."
Vì đây là khoản chi tiêu không cần thiết, nên lúc mua tôi đã nói với chủ quán lấy loại rẻ nhất.
Quả nhiên, của rẻ là của ôi.
Tổng điểm 100, trong đó phần tự luận chiếm 75 điểm, phần trắc nghiệm 25 điểm.
Bài thi trắc nghiệm được chấm bằng máy quét nên phải dùng bút chì 2B để tô, không được dùng bút mực.
Nói cách khác, cậu ấy làm bài được điểm tuyệt đối, còn tôi thì sai mất một câu.
"Có phải cậu đã đổi bút của tôi không?"
Tôi biết mình sai nên đành thành thật giải thích.
Mặt cậu ta từ từ cứng lại, rồi chậm rãi ngẩng lên nhìn tôi: "Quý Nam Từ, cậu bị điên à? Tôi thờ Athena! Nữ thần trí tuệ Athena đấy!"
Ồ, ra là vậy.
"Để công bằng, thế thì lần sau trước khi thi tôi sẽ đi thờ Khổng Tử."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.