Thôi Việc Để Làm Thư Kí Chủ Tịch
Chương 8
Cam Không Chua
23/11/2024
Trường cấp ba số một là trường danh tiếng lâu đời, không thiếu học sinh giỏi.
Dù điểm thi cấp hai của tôi rất tốt, nhưng cũng không được hưởng chính sách miễn giảm đặc biệt nào.
Nhưng từ năm lớp 10 đến lớp 11, tôi luôn là người đứng đầu lớp.
Học bổng hàng tháng chắc chắn thuộc về tôi.
Nhà trường cũng tạo điều kiện cho tôi được học bán trú.
Ngày nào tôi cũng bận tối mắt tối mũi.
Sáng thì nhận tiền của mấy đứa ở nội trú rồi đi mua đồ ăn sáng, trưa tranh thủ dạy thêm kiếm ít tiền, chiều photo vở ghi chép đem bán, tối lại chạy qua cửa hàng tiện lợi làm thêm.
Thi thoảng, tôi còn tham gia một số cuộc thi nữa.
Số tiền kiếm được cũng chỉ đủ trang trải cuộc sống.
Tôi không được lòng mọi người cho lắm, vì tôi chẳng có thời gian đâu mà ngồi lê đôi mách với họ.
Với cả, tôi cũng chẳng bao giờ nể nang tình bạn bè gì sất, cứ giúp ai việc gì là phải thu tiền cho rõ ràng.
Trên mặt lúc nào cũng hiện rõ hai chữ "thiếu tiền", cả người toát lên vẻ thực dụng, tính toán.
Thế nên, sau khi có thằng nhóc chuyển trường tên là Thẩm Diệp kia xuất hiện và cướp mất vị trí số một của tôi, cả lũ cứ nhìn tôi với ánh mắt chế giễu.
Lúc đó, tôi với Thẩm Diệp chẳng thân thiết gì, trong lòng cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Cùng lắm thì chỉ tiếc 500 tệ tiền học bổng, rồi tự nhủ bản thân phải cố gắng hơn thôi.
Xem xong bảng điểm, tôi bước vào lớp.
Mọi người bu đen bu đỏ xung quanh Thẩm Diệp, hết lời khen ngợi cậu ta, mặt mày hớn hở ra mặt vì cuối cùng cũng có người hạ bệ được tôi.
"Ghế đầu bảng cuối cùng cũng đổi chủ rồi!"
"Hóng xem mặt mũi con nhỏ Quý Nam Từ kia sẽ như thế nào đây."
"Thế là mất toi 500 tệ học bổng rồi nhé!"
"Cứ như cái học bổng đấy lập ra chỉ để cho mình nó hưởng vậy, có thấy đứa nào được nhận đâu."
"Bình thường chảnh chọe lắm mà, giờ thì biết tay ông rồi nhé!"
Cậu ta dựa lưng vào ghế, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nói: "Đứng nhất khó lắm à? Có mỗi thế mà cũng làm quá lên, các cậu chưa từng đứng nhất bao giờ chắc? Năm trăm tệ thì có đáng là bao? Không đủ tiền mua nổi một đôi tất của tôi. Mồm miệng cứ ba hoa chích chòe như vậy, bảo sao chẳng đứa nào đứng nhất được."
"..."
Cả đám im thin thít, tức tối bỏ đi.
Mất mặt chỗ này thì phải tìm cách gỡ gạc lại chỗ khác chứ.
Tụi trẻ tuổi mới lớn, sĩ diện hão còn hơn cả trời, nói năng thì toàn những lời ác ý mà chẳng hề ý thức được.
Mà cũng có khi là chúng nó biết đấy.
"Năm trăm tệ với chúng mình thì chả là cái đinh gì, nhưng với con nhỏ Quý Nam Từ kia thì to lắm đấy."
"Hahaha, giày dép nó đi toàn đồ sale off."
"Không biết nó mua mấy đôi giày ba bốn chục tệ ở đâu ra nữa, đi được không vậy hahaha."
"Hình như nó chỉ có hai đôi giày thôi phải không? Chẳng thấy thay bao giờ."
"Chắc bình thường không đánh giày đâu nhỉ?"
Mấy lời lẽ ác ý hơn thế, tôi nghe nhiều rồi, thành quen luôn.
So với mấy câu nói đấy thì mấy câu này chả thấm vào đâu.
Tôi bình thản lên tiếng: "Các cậu quan tâm đến tôi như vậy, hay là định quyên góp tiền cho tôi à?"
Nhiều khi, điểm yếu lại có thể trở thành vũ khí lợi hại nhất để phản đòn.
Cứ mãi buồn phiền vì những thứ trước mắt không thể thay đổi chỉ làm mình thêm đau khổ thôi.
Cả đám im bặt, mặt mày đứa nào đứa nấy đều lộ rõ vẻ chột dạ.
Cười tôi nghèo, thế mà có đứa nào chịu giúp tôi thoát nghèo đâu.
Tôi nghèo hay giàu thì liên quan gì đến các người?
Những người nổi bật luôn dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý.
Ngoại hình sáng sủa, thành tích học tập tốt, gia đình giàu có, lại còn là học sinh chuyển trường.
Vài cái mác này đã khiến cho Thẩm Diệp trở thành đối tượng bàn tán xôn xao sau giờ học của cả lớp.
Bọn họ nói cậu ta thay quần áo như thay áo, ngày nào cũng một bộ khác nhau, giày dép thì chưa bao giờ thấy trùng lặp, toàn đồ hiệu đắt tiền.
Bọn họ nói cậu ta chẳng cần học hành gì mà điểm số vẫn cao chót vót, đúng là "con nhà người ta" có khác, còn tôi thì chỉ biết cày cuốc chăm chỉ.
Bọn họ nói cậu ta thuộc về một thế giới khác, bọn tôi với cậu ta chẳng có điểm chung nào cả.
Muốn làm nổi bật một người thì phải có một người khác làm nền.
Và tôi, chính là cái "nền" cho Thẩm Diệp, trở thành sự đối lập "một trời một vực" với cậu ta trong lời kể của bọn họ.
Cậu ta là "cành vàng lá ngọc", còn tôi chỉ là "dân đen".
Tôi không g.i.ế.c Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại c.h.ế.t vì tôi.
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cậu ta, nhưng những lời chế giễu lại đổ dồn về phía tôi cũng chỉ vì cậu ta.
Thật khó để tôi có thể nhìn nhận cậu ta một cách khách quan và công bằng.
Đặc biệt là sau bài kiểm tra tháng vừa rồi, cô giáo chủ nhiệm phát hiện ra cậu ta có năng khiếu tiếng Anh nhưng lại khá kém môn Văn, còn tôi thì hoàn toàn ngược lại.
Thế là tôi và cậu ta bị ép phải ngồi cùng bàn với nhau.
Dù điểm thi cấp hai của tôi rất tốt, nhưng cũng không được hưởng chính sách miễn giảm đặc biệt nào.
Nhưng từ năm lớp 10 đến lớp 11, tôi luôn là người đứng đầu lớp.
Học bổng hàng tháng chắc chắn thuộc về tôi.
Nhà trường cũng tạo điều kiện cho tôi được học bán trú.
Ngày nào tôi cũng bận tối mắt tối mũi.
Sáng thì nhận tiền của mấy đứa ở nội trú rồi đi mua đồ ăn sáng, trưa tranh thủ dạy thêm kiếm ít tiền, chiều photo vở ghi chép đem bán, tối lại chạy qua cửa hàng tiện lợi làm thêm.
Thi thoảng, tôi còn tham gia một số cuộc thi nữa.
Số tiền kiếm được cũng chỉ đủ trang trải cuộc sống.
Tôi không được lòng mọi người cho lắm, vì tôi chẳng có thời gian đâu mà ngồi lê đôi mách với họ.
Với cả, tôi cũng chẳng bao giờ nể nang tình bạn bè gì sất, cứ giúp ai việc gì là phải thu tiền cho rõ ràng.
Trên mặt lúc nào cũng hiện rõ hai chữ "thiếu tiền", cả người toát lên vẻ thực dụng, tính toán.
Thế nên, sau khi có thằng nhóc chuyển trường tên là Thẩm Diệp kia xuất hiện và cướp mất vị trí số một của tôi, cả lũ cứ nhìn tôi với ánh mắt chế giễu.
Lúc đó, tôi với Thẩm Diệp chẳng thân thiết gì, trong lòng cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Cùng lắm thì chỉ tiếc 500 tệ tiền học bổng, rồi tự nhủ bản thân phải cố gắng hơn thôi.
Xem xong bảng điểm, tôi bước vào lớp.
Mọi người bu đen bu đỏ xung quanh Thẩm Diệp, hết lời khen ngợi cậu ta, mặt mày hớn hở ra mặt vì cuối cùng cũng có người hạ bệ được tôi.
"Ghế đầu bảng cuối cùng cũng đổi chủ rồi!"
"Hóng xem mặt mũi con nhỏ Quý Nam Từ kia sẽ như thế nào đây."
"Thế là mất toi 500 tệ học bổng rồi nhé!"
"Cứ như cái học bổng đấy lập ra chỉ để cho mình nó hưởng vậy, có thấy đứa nào được nhận đâu."
"Bình thường chảnh chọe lắm mà, giờ thì biết tay ông rồi nhé!"
Cậu ta dựa lưng vào ghế, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nói: "Đứng nhất khó lắm à? Có mỗi thế mà cũng làm quá lên, các cậu chưa từng đứng nhất bao giờ chắc? Năm trăm tệ thì có đáng là bao? Không đủ tiền mua nổi một đôi tất của tôi. Mồm miệng cứ ba hoa chích chòe như vậy, bảo sao chẳng đứa nào đứng nhất được."
"..."
Cả đám im thin thít, tức tối bỏ đi.
Mất mặt chỗ này thì phải tìm cách gỡ gạc lại chỗ khác chứ.
Tụi trẻ tuổi mới lớn, sĩ diện hão còn hơn cả trời, nói năng thì toàn những lời ác ý mà chẳng hề ý thức được.
Mà cũng có khi là chúng nó biết đấy.
"Năm trăm tệ với chúng mình thì chả là cái đinh gì, nhưng với con nhỏ Quý Nam Từ kia thì to lắm đấy."
"Hahaha, giày dép nó đi toàn đồ sale off."
"Không biết nó mua mấy đôi giày ba bốn chục tệ ở đâu ra nữa, đi được không vậy hahaha."
"Hình như nó chỉ có hai đôi giày thôi phải không? Chẳng thấy thay bao giờ."
"Chắc bình thường không đánh giày đâu nhỉ?"
Mấy lời lẽ ác ý hơn thế, tôi nghe nhiều rồi, thành quen luôn.
So với mấy câu nói đấy thì mấy câu này chả thấm vào đâu.
Tôi bình thản lên tiếng: "Các cậu quan tâm đến tôi như vậy, hay là định quyên góp tiền cho tôi à?"
Nhiều khi, điểm yếu lại có thể trở thành vũ khí lợi hại nhất để phản đòn.
Cứ mãi buồn phiền vì những thứ trước mắt không thể thay đổi chỉ làm mình thêm đau khổ thôi.
Cả đám im bặt, mặt mày đứa nào đứa nấy đều lộ rõ vẻ chột dạ.
Cười tôi nghèo, thế mà có đứa nào chịu giúp tôi thoát nghèo đâu.
Tôi nghèo hay giàu thì liên quan gì đến các người?
Những người nổi bật luôn dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý.
Ngoại hình sáng sủa, thành tích học tập tốt, gia đình giàu có, lại còn là học sinh chuyển trường.
Vài cái mác này đã khiến cho Thẩm Diệp trở thành đối tượng bàn tán xôn xao sau giờ học của cả lớp.
Bọn họ nói cậu ta thay quần áo như thay áo, ngày nào cũng một bộ khác nhau, giày dép thì chưa bao giờ thấy trùng lặp, toàn đồ hiệu đắt tiền.
Bọn họ nói cậu ta chẳng cần học hành gì mà điểm số vẫn cao chót vót, đúng là "con nhà người ta" có khác, còn tôi thì chỉ biết cày cuốc chăm chỉ.
Bọn họ nói cậu ta thuộc về một thế giới khác, bọn tôi với cậu ta chẳng có điểm chung nào cả.
Muốn làm nổi bật một người thì phải có một người khác làm nền.
Và tôi, chính là cái "nền" cho Thẩm Diệp, trở thành sự đối lập "một trời một vực" với cậu ta trong lời kể của bọn họ.
Cậu ta là "cành vàng lá ngọc", còn tôi chỉ là "dân đen".
Tôi không g.i.ế.c Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại c.h.ế.t vì tôi.
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cậu ta, nhưng những lời chế giễu lại đổ dồn về phía tôi cũng chỉ vì cậu ta.
Thật khó để tôi có thể nhìn nhận cậu ta một cách khách quan và công bằng.
Đặc biệt là sau bài kiểm tra tháng vừa rồi, cô giáo chủ nhiệm phát hiện ra cậu ta có năng khiếu tiếng Anh nhưng lại khá kém môn Văn, còn tôi thì hoàn toàn ngược lại.
Thế là tôi và cậu ta bị ép phải ngồi cùng bàn với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.