Thôn Phụ Trưởng Thành

Chương 12:

Xuân Bất Ngữ

18/02/2024

*Từ chương này là chơi được rồi nên tuỳ hoàn cảnh sẽ có sự thay đổi xưng hô giữa nam nữ chính nhé.

“Trong lều này có người không?” Giọng ai đó đang dò hỏi vang lên. Lâm Ngọc Nhiêu đang ngồi trên đùi Hướng Minh Vũ bị anh hôn đến mơ mơ màng màng bỗng dưng giật nảy mình.

Hướng Minh Vũ ôm chặt eo nhỏ của chị dâu không cho cô lộn xộn, anh vươn tay ghì sát cô vào ngực, quay đầu nói với người đang hỏi: “Có, tránh mưa.”

“Tôi đã nói mà, nhìn trong lều như có người ở, có điều ở đây tốt quá, mưa cũng càng ngày càng lớn rồi, không thì vào phòng tránh đi, từ giờ tới lúc chôn cất cũng còn lâu lắm!”

“Không cần đâu, tôi chờ ở đây là được.”

“Vậy cũng được, trong phòng có trà nóng, cậu ngồi một lát thì đi rót một ly uống cho ấm bụng.”

“Ừ.”

Nghe tiếng chân của người nọ dần đi xa, lỗ tai đột nhiên nóng bừng, cô nhận thấy đầu lưỡi của em chồng đang liếm láp nó, Lâm Ngọc Nhiêu ngứa tới rụt cổ tránh đi, nhỏ giọng nói: “Anh buông tôi ra.” Cứ tiếp tục thế này kiểu gì cũng bị người phát hiện mất thôi. Mới rồi dọa cô sợ gần chết.

“Chị còn lạnh không?” Bàn tay Hướng Minh Vũ vuốt ve da thị mềm mịn trơn bóng của chị dâu dưới lớp quần áo. Anh ngửi được mùi hương cơ thể cô, ý loạn tình mê, gậy thịt dưới háng không khống chế được căng to, muốn đâm vào lồn dâm của chị dâu.

“Anh…” Cây gậy thịt của em chồng chọc thẳng vào hoa tâm của cô. Lâm Ngọc Nhiêu cũng chẳng phải là cô gái đơn thuần không hiểu sự đời. Cô đỏ mặt mắng anh: “Cả ngày không nghĩ được chuyện gì đàng hoàng, lưu manh!”

Hướng Minh Vũ bị mắng tới bật cười thành tiếng, anh nâng cằm chị dâu lên, để sát miệng vào mút đôi môi bị anh hôn tới mức sưng tấy lên: “Chị dâu mắng đúng lắm, không lưu manh sao có thể cả ngày chỉ nghĩ tới đụ vào cái lồn dâm này của chị chứ.”



“Phi!” Lâm Ngọc Nhiêu xấu hổ, giận giữ, giãy giụa lung “Anh buông tôi ra, tôi muốn vào trong phòng.”

“Trong phòng nhiều người như vậy, vú chị dâu lớn thế kia, chẳng lẽ chị dâu không biết mấy gã đàn ông đó nghĩ gì về chị à?” Lâm Ngọc Nhiêu cả kinh, xấu hổ mặt đỏ tai hồng. Thảo nào ban ngày có mấy người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào cô. Lúc đầu cô còn nghĩ chắc là do chưa quen, giờ nghe ra mới biết….

“Anh nói bậy, anh cho rằng ai cũng giống anh hả?”

“Đương nhiên là không giống rồi, em có thể bú vú chị dâu, hôn môi chị dâu, chơi đùa với lồn của chị, bọn họ làm được à?” Hướng Minh Vũ đúng là quá hư hỏng.

“Chị dâu, nhân lúc ít người, để em sờ cái lồn dâm của chị xem có chảy nước không nào?” Hướng Minh Vũ hoàn toàn không lo lắng đây là chỗ nào. Trong đầu toàn là mông to vú bự của chị dâu mình. Nếu không thể chơi chị dâu thêm lần nữa, anh sẽ bị ép tới phát điên mất.

“Anh điên rồi.” Lâm Ngọc Nhiêu vội vàng kéo bàn tay to của em chồng đang men vào lưng quần cô ra, da thịt mẫn cảm sao chịu nổi anh dán vào như thế.

Tay phải Hướng Minh Vũ đang tấn công thân dưới chị dâu, tay trái thì quấy rầy núi đôi, để chị dâu vốn đã mềm nhũn hoàn toàn bại lộ bản tính dâm dục ra. Đôi tay nhỏ xíu của cô vốn ốc còn chẳng mang nổi mình ốc thì lấy đâu ra hơi sức mà bảo vệ những chỗ khác. Ngược lại, cô gấp gáp tới mức không biết phải làm sao, chóp mũi lấm tấm vài giọt mồ hôi thơm. Trời mưa càng ngày càng lớn, rơi xuống lều lộp độp như gõ trống khua chiêng, trong sân người ra kẻ vào cũng càng ngày càng ít.

Lâm Ngọc Nhiêu bị em chồng đè lên bàn, ở đây ánh sáng thực sự quá tối, người ở trong nhà khó nhìn thấy được bóng người trong này.

Nhưng cho dù là thế Lâm Ngọc Nhiêu vẫn rất căng thẳng, cơ thể cứng nhắc.

“Minh Vũ, đừng…” em chồng đã lột quần dài và quần lót xuống khỏi chân cô, mạnh mẽ banh háng cô ra, cây gậy thịt dâm dục kia hùng hổ chống ở ngay miệng lồn của cô, độ nóng của nó làm cho bụng nhỏ của cô co rút hết cả lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thôn Phụ Trưởng Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook