Chương 17:
Xuân Bất Ngữ
19/02/2024
Kèn trống bi thương tấu vang, chẳng chốc đội ngũ đưa ma liền khởi hành. Lâm Ngọc Nhiêu ở lại chuẩn bị đồ ăn với đám chị em phụ nữ. Đây cũng xem như bữa ăn cuối cùng của đám tang hiếu này.
Cô chủ yếu giúp đỡ vài việc vặt, nhặt rau, thái rau rửa chén bát, lau bàn. Chờ mọi thứ đã chuẩn xong, nhìn đồng hồ, trời cũng sắp sáng rồi.
Bác đầu bếp để cho nhóm phụ nữ ăn trước, Lâm Ngọc Nhiêu cũng ngồi trong đó, ăn một bữa no nê.
Sau khi đám người đưa ma hạ táng về ăn cơm xong, mặt trời cũng đã lên cao.
“Chị dâu, anh trai uống nhiều quá rồi, cùng về thôi.” Không biết Hướng Minh Vũ chạy về nhà lái chiếc xe ba bánh tới đây từ khi nào. Hướng Minh Hưng đã ngồi trong buồng xe mơ màng sắp ngủ.
Lâm Ngọc Nhiêu đỡ lấy người chồng, Hướng Minh Hưng hơi mở mắt ra, không nóng không lạnh nhìn chằm chằm cô vài giây rồi lại nhắm mắt lại. Lâm Ngọc Nhiêu chột dạ cúi đầu, suy nghĩ còn chưa kịp thông mặt đã đỏ bừng trước, chẳng mấy chốc mà đỏ như mông khỉ.
Cô chật vật cắn chặt răng trừng anh, người này sao lại không biết xấu hổ thế chứ!
Trở về nhà, Hướng Minh Vũ đỡ Hướng Minh Hưng vào phòng, lúc bước ra thì thấy chị dâu còn đứng ngốc ở trong sân.
“Không ngủ bù ạ?”
Thấy chú nhỏ bước về phía mình, theo bản năng, Lâm Ngọc Nhiêu lùi về sau hai bước: “Tôi, tôi muốn tắm trước đã.” Nói xong cô chạy biến vào một cái cửa khác, dọc theo hành lang đi về phòng ngủ, chẳng bao lâu cầm quần áo lén lút đi ra.
Cô không nhìn thấy bóng dáng chú nhỏ đâu, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nói thật, bây giờ cô không biết phải chung đụng với anh như thế nào. Cô mở vòi sen tắm rửa. Làn nước ấm áp làm cô thoải mái không thôi. Cô ngửa đầu tự hỏi: “Không thì đi nói rõ ràng với chú nhỏ. Chuyện sáng nay xem như sự cố ngoài ý muốn. Sau này tuyệt đối không thể….”
“Chị dâu…” Của phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Ngọc Nhiêu sợ nhìn qua. “Chú vào bằng cách nào?” Cô không khóa cửa sao? Lúc này cơ thể Lâm Ngọc Nhiêu trần như nhộng, dùng hai tay chật vật bảo vệ cơ thể. Nhưng khổ nỗi, che phía trên thì lại lộ bên dưới: “Chị dâu không đóng cửa.” Sau khi Hướng Minh Vũ đi vào thì khóa trái cửa lại. Ánh mắt anh sáng quắc, giống y như sói đói, nửa híp mắt nhìn chằm chằm chị dâu từ đầu xuống chân một lần.
Hành động này kích thích Lâm Ngọc Nhiêu, cô nuốt nước miếng cái ực, hình hai người làm loạn trong bóng tối sáng nay không tự giác quẩn quanh trong đầu cô. Cô vừa thẹn vừa nhục, theo bản năng gằn giọng xua đuổi anh: “Chú mau ra đi!”
“Chị dâu không đóng cửa còn không phải là em đi vào à?” Hướng Minh Vũ mặt dày vô sỉ sáp lại gần. Vốn phòng tắm cũng chẳng rộng gì, Lâm Ngọc Nhiêu không còn chỗ trốn, Hướng Minh Vũ thoải mái bắt lấy vú lớn của cô mà xoa nắn, cô bị dồn vào một góc, ngay cả hai chân cũng bị Hướng Minh Vũ ép tách ra.
“Thơm quá…” Hướng Minh Vũ vùi đầu vào cần cổ Lâm Ngọc Nhiêu hít sâu một hơi, môi men lên hôn môi đỏ của chị dâu: “Hướng Minh Vũ, chú biết chú đang làm gì không?” Lâm Ngọc Nhiêu tay chân luống cuống đẩy anh ra, nghiêng mặt không để anh hôn.
“Em tới làm chị dâu đó.” Hướng Minh Vũ sao có thể để cô từ chối, một tay nắm chặt cằm cô, há miệng mút lấy môi cô, đầu lưỡi dài vươn vào trong, lập tức cuốn lấy lưỡi cô đảo loạn.
“Ưm.” Lâm Ngọc Nhiêu vừa tức vừa sợ, vào lúc cô định ngoan tâm cắn mạnh lên đầu lưỡi hư hỏng kia thì thân dưới chợt lạnh. Sau đó một chân bị anh nâng lên, quần của chú nhỏ đã được cởi ra từ khi nào, cây gậy thịt hung thần ác sát đang như hổ rình mồi kề ngay cửa động của cô.
“Chị dâu, sáng nay chơi chưa đủ sướng, chị nhìn này, gậy thịt lớn lại gấp không được, muốn vọt vào động dâm chị rồi.”
“Minh Vũ, không được…” Lâm Ngọc Nhiêu luống cuống, nhưng giây kế tiếp….
“Ư….” Lần này Hướng Minh Vũ làm rất mạnh bạo, eo chó hung hãn hẩy về phía trước, gân xanh quay gậy thịt giật giật, hung hăng đâm mạnh vào động dâm của chị dâu.
“Sướng quá, chị dâu, huyệt dâm này của chị bú em sướng quá.” Lại ghé thăm động dâm của chị dâu lần nữa, thể xác và tinh thần Hướng Minh Vũ đều thỏa mãn tột độ. Anh gấp không chờ nổi, tốc độ cắm rút càng nhanh, giã bành bạch đến mức chị dâu chỉ có thể ngửa đầu khóc hu hu không ngừng.
Cô chủ yếu giúp đỡ vài việc vặt, nhặt rau, thái rau rửa chén bát, lau bàn. Chờ mọi thứ đã chuẩn xong, nhìn đồng hồ, trời cũng sắp sáng rồi.
Bác đầu bếp để cho nhóm phụ nữ ăn trước, Lâm Ngọc Nhiêu cũng ngồi trong đó, ăn một bữa no nê.
Sau khi đám người đưa ma hạ táng về ăn cơm xong, mặt trời cũng đã lên cao.
“Chị dâu, anh trai uống nhiều quá rồi, cùng về thôi.” Không biết Hướng Minh Vũ chạy về nhà lái chiếc xe ba bánh tới đây từ khi nào. Hướng Minh Hưng đã ngồi trong buồng xe mơ màng sắp ngủ.
Lâm Ngọc Nhiêu đỡ lấy người chồng, Hướng Minh Hưng hơi mở mắt ra, không nóng không lạnh nhìn chằm chằm cô vài giây rồi lại nhắm mắt lại. Lâm Ngọc Nhiêu chột dạ cúi đầu, suy nghĩ còn chưa kịp thông mặt đã đỏ bừng trước, chẳng mấy chốc mà đỏ như mông khỉ.
Cô chật vật cắn chặt răng trừng anh, người này sao lại không biết xấu hổ thế chứ!
Trở về nhà, Hướng Minh Vũ đỡ Hướng Minh Hưng vào phòng, lúc bước ra thì thấy chị dâu còn đứng ngốc ở trong sân.
“Không ngủ bù ạ?”
Thấy chú nhỏ bước về phía mình, theo bản năng, Lâm Ngọc Nhiêu lùi về sau hai bước: “Tôi, tôi muốn tắm trước đã.” Nói xong cô chạy biến vào một cái cửa khác, dọc theo hành lang đi về phòng ngủ, chẳng bao lâu cầm quần áo lén lút đi ra.
Cô không nhìn thấy bóng dáng chú nhỏ đâu, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nói thật, bây giờ cô không biết phải chung đụng với anh như thế nào. Cô mở vòi sen tắm rửa. Làn nước ấm áp làm cô thoải mái không thôi. Cô ngửa đầu tự hỏi: “Không thì đi nói rõ ràng với chú nhỏ. Chuyện sáng nay xem như sự cố ngoài ý muốn. Sau này tuyệt đối không thể….”
“Chị dâu…” Của phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Ngọc Nhiêu sợ nhìn qua. “Chú vào bằng cách nào?” Cô không khóa cửa sao? Lúc này cơ thể Lâm Ngọc Nhiêu trần như nhộng, dùng hai tay chật vật bảo vệ cơ thể. Nhưng khổ nỗi, che phía trên thì lại lộ bên dưới: “Chị dâu không đóng cửa.” Sau khi Hướng Minh Vũ đi vào thì khóa trái cửa lại. Ánh mắt anh sáng quắc, giống y như sói đói, nửa híp mắt nhìn chằm chằm chị dâu từ đầu xuống chân một lần.
Hành động này kích thích Lâm Ngọc Nhiêu, cô nuốt nước miếng cái ực, hình hai người làm loạn trong bóng tối sáng nay không tự giác quẩn quanh trong đầu cô. Cô vừa thẹn vừa nhục, theo bản năng gằn giọng xua đuổi anh: “Chú mau ra đi!”
“Chị dâu không đóng cửa còn không phải là em đi vào à?” Hướng Minh Vũ mặt dày vô sỉ sáp lại gần. Vốn phòng tắm cũng chẳng rộng gì, Lâm Ngọc Nhiêu không còn chỗ trốn, Hướng Minh Vũ thoải mái bắt lấy vú lớn của cô mà xoa nắn, cô bị dồn vào một góc, ngay cả hai chân cũng bị Hướng Minh Vũ ép tách ra.
“Thơm quá…” Hướng Minh Vũ vùi đầu vào cần cổ Lâm Ngọc Nhiêu hít sâu một hơi, môi men lên hôn môi đỏ của chị dâu: “Hướng Minh Vũ, chú biết chú đang làm gì không?” Lâm Ngọc Nhiêu tay chân luống cuống đẩy anh ra, nghiêng mặt không để anh hôn.
“Em tới làm chị dâu đó.” Hướng Minh Vũ sao có thể để cô từ chối, một tay nắm chặt cằm cô, há miệng mút lấy môi cô, đầu lưỡi dài vươn vào trong, lập tức cuốn lấy lưỡi cô đảo loạn.
“Ưm.” Lâm Ngọc Nhiêu vừa tức vừa sợ, vào lúc cô định ngoan tâm cắn mạnh lên đầu lưỡi hư hỏng kia thì thân dưới chợt lạnh. Sau đó một chân bị anh nâng lên, quần của chú nhỏ đã được cởi ra từ khi nào, cây gậy thịt hung thần ác sát đang như hổ rình mồi kề ngay cửa động của cô.
“Chị dâu, sáng nay chơi chưa đủ sướng, chị nhìn này, gậy thịt lớn lại gấp không được, muốn vọt vào động dâm chị rồi.”
“Minh Vũ, không được…” Lâm Ngọc Nhiêu luống cuống, nhưng giây kế tiếp….
“Ư….” Lần này Hướng Minh Vũ làm rất mạnh bạo, eo chó hung hãn hẩy về phía trước, gân xanh quay gậy thịt giật giật, hung hăng đâm mạnh vào động dâm của chị dâu.
“Sướng quá, chị dâu, huyệt dâm này của chị bú em sướng quá.” Lại ghé thăm động dâm của chị dâu lần nữa, thể xác và tinh thần Hướng Minh Vũ đều thỏa mãn tột độ. Anh gấp không chờ nổi, tốc độ cắm rút càng nhanh, giã bành bạch đến mức chị dâu chỉ có thể ngửa đầu khóc hu hu không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.